Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 16: Nữ minh tinh đỉnh lưu (16)

Anh ta ra vẻ xấu hổ mỉm cười, dùng nụ cười để che giấu nội tâm đang kích động của mình.

"Tôi có thể xin lỗi cô, nhưng một lời xin lỗi công khai có hơi... Quá đáng không?"

Triệu Thành Tân: Sao mình lại cảm thấy tay có chút ngứa, có chút cảm giác muốn đánh người nào đó.

Thẩm Ánh An có thể được voi đòi tiên như vậy, nguyên nhân một phần lớn là bởi vì thấy Khuyết Chu không tỏ ra tức giận chút nào, thậm chí vẫn luôn có dáng vẻ lười biếng, giống như chuyện của Thẩm Ánh An đối với cô mà nói, có lẽ thật sự là đôi bên cùng có lợi.

Ngay khi anh ta cảm thấy Khuyết Chu và người đại diện của cô chỉ hù dọa mình.

Người phụ nữ vốn tựa vào sô pha đã ngồi thẳng người.

Ánh mắt cô biến thành một mũi tên sắc nhọn nhìn về phía Thẩm Ánh An.

Trong nháy mắt đó, Thẩm Ánh An nghĩ tới vai diễn của Khuyết Chu trong bộ phim này, đó là một mỹ nhân điên cuồng.

Mà cũng trong nháy mắt đó, ánh mắt Khuyết Chu cũng trở nên lạnh lẽo khát máu, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười.

Vẫn cười phong tình vạn chủng, quyến rũ câu người.

Chỉ là lời nói ra, tuyệt không lưu tình.

"Ngoại trừ tôi ra, lúc trước tham gia diễn xuất, anh cũng cưỡng ép lăng xê tám nữ minh tỉnh và một nam minh tỉnh khác, thậm chí có ba minh tinh anh lấy thân phận người đối diễn, nửa đêm gõ cửa phòng của người ta, đúng không?"

Cảm giác áp bức mạnh mẽ như dời núi lấp biển đè lên Thẩm Ánh An.

Một giọt mồ hôi nhỏ xuống cánh tay anh ta.

Anh ta mở miệng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

"Một người như tôi không đủ để đẩy anh vào thế khó, nhưng nếu mọi người hợp lại thì sẽ khác.

Tôi cho anh một cơ hội để công khai xin lỗi, anh làm người phải biết thức thời một chút, chuyện này đối với anh và tôi đều có lợi, anh nói đúng không?"

Cô ngồi ở đó, cực kỳ giống quý phi điên cuồng đang phê bình anh ta.

Không, không phải quý phi.

Là nữ đế nắm giữ quyền sinh sát, làm cho người ta không thể nào suy nghĩ thấu đáo được.

Trở tay một cái đã có thể đẩy anh ta xuống địa ngục.

Thẩm Ánh An mất một phút đồng hồ mới tìm được giọng nói của mình, anh ta giãy giụa nói: "Cô thật muốn đuổi tận giết tuyệt tôi sao?"

"Khi anh đã lựa chọn làm như vậy, trước tiên nên nghĩ đến ngày này, người muốn nhanh chóng giết tuyệt chính là anh."

"Cho nên cô sớm đã biết, người của tôi đứng ở đó quay lén?"

Khuyết Chu không nói gì, nhưng ánh mắt của cô đã nói cho Thẩm Ánh An, đúng là như vậy.

Anh ta không nghĩ tới, chính mình cứ như vậy bị bắt hiện nguyên hình.

Cũng không nghĩ tới, trong giới giải trí như một chảo nhuộm lớn này, trong đám người tốt xấu lẫn lộn, có bao nhiêu người chân chính là người tốt.

Thẩm Ánh An dứt khoát: "Nếu cô cứ như vậy, sẽ rất khó lăn lộn trong giới này."

Khuyết Chu tỏ vẻ không sao cả nhún vai, vẫn thái độ lạnh nhạt: "Tôi vẫn như vậy, tốt xấu gì cũng lăn lộn đến tuyến hai, anh lợi hại như vậy, sao tới bây giờ vẫn chưa lên được đỉnh lưu?"

Thẩm Ánh An thiếu chút nữa bị tức đến ngất đi.

Anh ta không muốn đi tù.

Ngồi tù đại biểu cho việc mình có tiền án cả đời.

Cho nên Thẩm Ánh An quay video, tự mình xin lỗi Khuyết Chu, tuyên bố rời khỏi rời khỏi đoàn làm phim.

Đương nhiên không phải anh ta chủ động rời khỏi, mà là Triệu Thành Tân mở lời.

Nói vậy xem như cho Thẩm Ánh An chút mặt mũi cuối cùng.

Tuy rằng chị Giang không muốn giữ lại chút mặt mũi nào cho Thẩm Ánh An, nhưng làm trong nghề này, nếu thật sự làm quá tuyệt tình, sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác với người khác sau này.

Nghe có vẻ lố bịch, nhưng giới này chính là như vậy.

Sau khi Thẩm Ánh An đăng bài, tên của anh ta lập tức được đưa lên top 1 bảng hot search.

Đó là hot search mà trước kia anh ta tha thiết ước mơ, bây giờ lên rồi, Thẩm Ánh An lại không vui chút nào.

Bởi vì chuyện này ảnh hưởng quá lớn đến anh ta, hạt vừng nhỏ nói công ty của Thẩm Ánh An đã tạm thời ngừng tất cả công việc trên tay anh ta, tài khoản xã giao cũng bị công ty tạm thời thu hồi.

Đối với một nghệ sĩ vốn không nổi tiếng lắm mà nói, nếu như thời gian dài không ra mắt được tác phẩm nào, lại không có lưu lượng, kết quả cuối cùng chính là càng ngày càng không có lưu lượng, cũng càng ngày càng không có được phim nào tốt, cuối cùng chờ đợi Thẩm Ánh An cũng chỉ là xuống dốc.

Thẩm Ánh An vừa đi, nhân vật đốc công thiếu một người diễn, việc này khiến Triệu Thành Tân lo lắng không thôi, toàn bộ quá trình quay phim trước kia cũng coi như bỏ.

Tuy rằng Thẩm Ánh An sẽ bồi thường, nhưng lãng phí quá nhiều thời gian của ông ấy, Triệu Thành Tân tức giận, cả ngày ở trong đoàn làm phim mắng Thẩm Ánh An ngu ngốc.

Khuyết Chu đưa ra đề nghị: "Lúc trước tình cờ thấy một diễn viên quần chúng, tôi thấy diễn cũng không tệ, hơn nữa rất phù hợp với vai diễn này."

Con ngươi Triệu Thành Tân sáng ngời: "Cô chắc chắn?"

"Vâng." Khuyết Chu giơ ngón tay chỉ về phía bên phải của mình.

Một người đàn ông cao khoảng một bảy lăm đứng bên cạnh, trên tay còn cầm quyển sổ nhỏ, trên quyển sổ nhỏ dày đặc viết chữ.

Lúc thấy có ánh mắt tập trung trên người mình, người đàn ông vội vàng cất quyển sổ đi, có chút xấu hổ lại sợ hãi nói: "Tôi chỉ muốn... Muốn quan sát các lão sư diễn một chút, có phải không thể xem không?"

"Anh lại đây." Khuyết Chu vẫy tay với anh ta.

Cô còn mặc trang phục diễn, cánh tay ngó sen trắng nõn dưới ánh mặt trời nhìn càng trắng hơn.

Người đàn ông chỉ vào mình, kinh sợ nói: "Khuyết Chu lão sư đang gọi tôi sao?"

"Ừ, anh lại đây."

Triệu Thành Tân nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới: "Cô biết người này?"

"Không biết."

Người đàn ông cũng nhanh chóng lắc đầu: "Tôi không quen biết Khuyết Chu lão sư, có phải tôi đã làm sai chuyện gì rồi không?"

"Không phải." Khuyết Chu cười khẽ: "Anh đừng căng thẳng, anh hiểu vai đốc công này như thế nào?"

Vừa nói đến nhân vật, người đàn ông vừa rồi còn có chút sợ hãi, nhưng trong ánh mắt đã ngay lập tức bộc phát ra ánh sáng, mang theo sự kinh ngạc không thể tin: "Để... Để tôi nói sao?"

"Ừ, để anh nói."

Nhận được câu trả lời chắc chắn, người đàn ông lập tức mở quyển sổ nhỏ của mình ra, sau đó nói ra cách nghĩ của mình.

Triệu Thành Tân càng nghe tròng mắt càng sáng.

So với Thẩm Ánh An, diễn viên không có tiếng tăm gì này thậm chí còn hiểu thấu đáo hơn về nhân vật này.

Ông ấy vỗ tay, cười lớn vài tiếng: "Cậu tên là gì?"

"Tôi tên... Tôi tên Trình Tiền."

"Được, nhân vật này, cậu diễn đi!"

Trình Tiền gãi đầu, cực kỳ vui sướng khiến mắt anh ta mơ hồ: "Đạo diễn... Tôi... Tôi chỉ là diễn viên quần chúng."

"Diễn viên quần chúng thì sao? Lữ ảnh hậu trước kia cũng là diễn viên quần chúng, Khuyết Chu trước kia không phải cũng từ nữ 3 nữ 4 lên sao, cậu hiểu rất thấu đáo vai diễn này, bây giờ tôi cũng chỉ cho cậu một cơ hội, nếu cậu diễn không tốt, tôi sẽ đổi người."

Tay Trình Tiền có chút run rẩy.

Anh ta nhìn Khuyết Chu, lại nhìn đạo diễn, tư thế kia, Triệu Thành Tân sợ Trình Tiền muốn quỳ xuống dập đầu với bọn họ.

Nghề này, quá nhiều người luôn ở tầng dưới chót, vĩnh viễn không thể xuất đầu lộ diện.

Có đôi khi gặp được quý nhân, là có thể vùng lên rất nhanh.

Có người thích diễn xuất, nhưng trong thời gian đen tối ngày qua ngày, vĩnh viễn không chiếm được cơ hội tốt, bị mài mòn không còn một mảnh.

Đây là năm thứ sáu Trình Tiền làm diễn viên quần chúng, năm nay anh ta hai mươi chín tuổi.

Mà quý nhân của anh ta đã xuất hiện.

Lúc đó Khuyết Chu cũng thật không ngờ, ở thế giới này Trình Tiền đã trợ giúp cô rất nhiều khiến cô không thể nào tưởng tượng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận