Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 70: Thật ra bá tổng là tử trạch (23)

Ảnh trên vòng bạn bè của Khuyết Chu bùng nổ khắp công ty.

Thật ra không chỉ là toàn bộ công ty, còn có bạn bè bạn học trước kia của Khuyết Chu, còn có người nhà.

Người nhà của nguyên chủ rất tốt với nguyên chủ, chỉ là công việc của nguyên chủ bận rộn, hơn nữa ba mẹ vẫn không hay biểu hiện sự quan tâm với mình nên nguyên chủ và người nhà hình như có chút xa cách.

Cũng chỉ có lúc ăn tết mới ân cần hỏi thăm hai câu mà thôi.

Bình thường người trong nhà cũng sợ quấy rầy đến con gái của mình.

Nhưng lần này đột nhiên thấy cô có đối tượng yêu đương, mặc dù sợ quấy rầy đến con gái, nhưng bọn họ cũng không thể không gọi điện thoại hỏi cho rõ ràng một chút.

Bắt đầu từ sáu giờ sáng, Khuyết Chu không ngừng nghe điện thoại, trả lời tin nhắn.

Cô bảy dì tám mỗi người thay nhau hỏi một lần.

Người đàn ông trong tấm ảnh kia là ai, thoạt nhìn hình như rất đẹp trai, hơn nữa lúc Khuyết Chu chụp đã chụp nhà người ta vào, phòng bếp trang hoàng tương đối đẹp, có thể nhìn ra phòng bếp rất lớn.

Còn có tủ lạnh, đồ dùng trong nhà, các loại lò nướng gì gì đó, đều có thể nhìn ra căn nhà này giá trị xa xỉ.

Có chân thành chúc phúc.

Cũng có âm dương quái khí.

Khuyết Chu đều nói rất rõ ràng.

Ngoại trừ người nhà và bạn bè, đương nhiên còn có một người nhìn thấy ảnh trên vòng bạn bè này— Trâu Tử Minh.

Ngày hôm qua, lúc anh ta thấy Khuyết Chu và Lâm Dập đi cùng nhau nên cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng anh ta nghĩ đây chỉ là trò vặt mà Khuyết Chu muốn thu hút sự chú ý của anh ta, anh ta cũng nhịn không muốn nhắn tin cho cô.

Kết quả đêm hôm đó lại nhìn thấy Khuyết Chu đăng ảnh lên vòng bạn bè.

Trâu Tử Minh tức giận gọi điện thoại cho Khuyết Chu, nhưng cô không nghe máy.

Đến công ty, anh ta nghẹn một bụng lửa giận.

Anh ta không rõ vì sao Khuyết Chu vừa đồng ý đi ăn cơm với mình, cùng mình nói đến chuyện kết hôn, nhưng bên khác lại yêu đương với người đàn ông khác.

Hôm qua anh ta trở về nhà đã có tra qua về người đàn ông đó, người đàn ông đó anh ta nhìn thấy rất quen mắt.

Sau khi trở về bỗng nhiên nhớ tới, người đàn ông đi triển lãm với cô hình như là ông chủ của tập đoàn Song Mộc vừa ký hợp đồng với công ty!

Vừa đến công ty, Khuyết Chu còn chưa ngồi nóng mông.

Đồng nghiệp xung quanh vây lại trong nháy mắt, ồn ào hỏi cô đối tượng đó là ai?

Còn có người cười tủm tỉm trêu ghẹo, hỏi có phải Trâu Tử Minh hay không, còn hỏi cô, khi nào thì mua nhà mới.

Khuyết Chu cười: "Không phải Trâu Tử Minh."

Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh, phát ra tiếng vang thật lớn.

Ngay sau đó là giọng Trâu Tử Minh, anh ta rống giận tên của Khuyết Chu: "Khuyết Chul!!"

Sau đó, đẩy người vây quanh Khuyết Chu ra, túm lấy cổ tay Khuyết Chu, dùng lực rất lớn kéo cô lên.

Hết thảy đều xảy ra trong thời gian rất nhanh, thậm chí người xung quanh còn không kịp phản ứng.

Nhưng bộ dáng Trâu Tử Minh thật sự quá mức hung ác, lúc anh ta kéo Khuyết Chu lên, xung quanh có nữ đồng nghiệp hoảng sợ hét chói tai vài tiếng, sau đó Khuyết Chu bị Trâu Tử Minh lôi đi ra ngoài.

Vừa đi vừa nói: "Vì sao cô lại gạt tôi?"

Hiển nhiên cực kỳ giống người điên.

Khuyết Chu cau mày, một cước đá vào đùi Trâu Tử Minh, trên tay dùng sức hất tay của Trâu Tử Minh ra.

Cổ tay mảnh khảnh đã bị anh ta siết ra vết đỏ, nhìn dữ tợn đến đáng sợ.

Mọi người sợ tới mức nhanh chóng vây quanh Khuyết Chu, mặc dù trong cuộc sống thường ngày, có vài nữ đồng nghiệp thích tám chuyện bát quái hoặc có chút âm dương quái khí.

Nhưng gặp phải tình huống Trâu Tử Minh nổi điên như này, các cô ta theo bản năng vẫn che chắn Khuyết Chu lại phía sau mình.

Đồng nghiệp nam càng tức giận, sau khi phản ứng lại đã kéo Trâu Tử Minh lên chất vấn: "Anh điên à!"

Trâu Tử Minh đỏ mắt, khuôn mặt tuấn lãng vô cùng dữ tợn đáng sợ.

"Khuyết Chu, khoảng thời gian trước cô còn cùng tôi bàn qua về chuyện kết hôn, tối hôm qua lại cùng người đàn ông khác yêu đương.

Tôi biết người đó là ai, có phải vì anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Song Mộc, người ta có tiền nên cô mới yêu đương với anh ta đúng không?”

Bộ dạng này của anh ta cực kỳ giống người mình yêu đâm một dao đau đến thấu tim.

Giả vờ diễn kịch nhưng lại để mình hãm sâu vào bên trong.

Khuyết Chu lạnh lùng nói: "Từ đầu đến cuối chúng ta đều chưa ở bên nhau, lúc ăn cơm với cậu, tôi cũng chỉ nói nếu muốn kết hôn với tôi, nhất định phải có đủ điều kiện mà tôi mong muốn, tôi lại không nói người đó nhất định phải là cậu.

Ngày đó cậu vu vớ nói muốn mua nhà, tôi còn chưa cảm thấy cậu nói chuyện kỳ quái đã là may rồi, đẳng này cậu lại chạy đến đây nói chuyện này với tôi?"

Dứt lời, ánh mắt Khuyết Chu phiếm hồng, ngón tay mảnh khảnh lau khóe mắt hai cái.

Nhìn điềm đạm đáng yêu, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng nhịn không được cảm thấy thương tiếc.

"Đúng lúc hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, tôi nói cho rõ ràng luôn.

Từ lúc cậu vừa đến công ty, tôi luôn bận trước bận sau, cậu cũng không nói chuyện với tôi, đến khi tôi được thăng chức thành phó trưởng phòng, cậu lại đến hỏi tôi một số vấn đề về công việc, cậu hỏi một câu đến mấy lần còn chưa tính, sau này lại hỏi cùng một câu hỏi đến sáu bảy tám lần."

Nói đến đây, Trâu Tử Minh cảm thấy ánh mắt người bên cạnh nhìn anh ta có chút không thích hợp.

Khuyết Chu lại nhíu mày, lắc lư cổ tay của mình: "Tôi thừa nhận tôi từng có chút hảo cảm với cậu.

Cậu còn trẻ, dáng dấp đẹp trai, cho nên ngầm chấp nhận đi ăn cơm với cậu, lần trước đồng nghiệp hỏi tôi, hai chúng ta có phải đang yêu đương không? Do thấy cậu hay thường xuyên đưa tôi về nhà nên mọi người mới nghỉ như vậy.

Nhưng thực chất cậu chỉ đưa tôi đến trạm xe công cộng.

Cậu mời tôi ăn cơm tôi cũng nhất định sẽ mời lại.

Trừ lần đó ra, chúng ta không hề nói chuyện riêng tư gì.

Tôi cảm thấy có lẽ cậu không thích tôi, nên mới không hẹn tôi đi chơi."

Nữ đồng nghiệp bên cạnh Khuyết Chu đã kinh ngạc không khép được miệng.

Dù sao lúc ở trong công ty, Trâu Tử Minh vẫn đối xử rất ân cần với Khuyết Chu.

Ai cũng cho rằng Trâu Tử Minh thật sự thích Khuyết Chu, hơn nữa còn là loại thích điên cuồng, có tình cảm nhưng lại không hẹn người ta ra ngoài, đó không phải là đang giả vờ sao?

Bị lời nói của cô làm rõ, Trâu Tử Minh phản bác: "Cô bận như vậy, làm sao tôi hẹn cô ra ngoài được?”

"Vậy cậu có hẹn không? Cậu còn chưa hẹn thì làm sao biết tôi không thể ra ngoài được? Cho nên sau đó tôi đã nghĩ thông suốt, cần gì phải lãng phí thời gian cho cậu, hơn nữa mọi người biết không, trong lúc vô tình tôi đã biết được một tin tức liên quan đến Trâu Tử Minh."

"Tin tức gì?" Các đồng nghiệp yêu thích tám chuyện lập tức rướn cổ hỏi.

Mí mắt Trâu Tử Minh cũng lập tức nhảy lên hai cái.

Trong đầu anh ta quanh quẩn một âm thanh, âm thanh kia muốn anh ta tiến lên ngăn cản Khuyết Chu nói chuyện.

Nhưng vẫn không kịp ngăn cản.

Trong mắt Khuyết Chu hiện lên ý cười, bị Trâu Tử Minh nhìn thấy rõ ràng.

"Ba, hai, một." Khuyết Chu bỗng nhiên đếm ngược.

Vừa dứt lời.

Bên ngoài cửa sổ văn phòng truyền đến tiếng loa.

Công ty bọn họ ở lầu ba, trong tòa nhà này có rất nhiều công ty, lầu ba cách lầu dưới nói gần không gần, nói xa không xa.

Đủ để nghe thấy bên trong loa đang gào thét cái gì.

"Trâu Tử Minh! Đồ con chó vong ân phụ nghĩa! Anh bỏ tôi một mình trong nhà, ở bên ngoài quyến rũ tiểu tam tiểu tứ! Anh không phải đàn ông, lại càng không phải người!!!"

Các đồng nghiệp đều trừng lớn hai mắt.

Sau đó rộn ràng chạy về phía cửa sổ.

Tay chân Trâu Tử Minh lạnh lẽo trong nháy mắt, âm thanh vừa rồi trong cái loa giống như một cái búa, hung hăng đập vào đầu anh ta.

Giọng nói kia, là Vương Thiếu Khanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận