Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 297: Trở lại Thần giới (2)

Không nói nhảm nữa, Khuyết Chu cầm trường kiếm trong tay mình phi thân bay lên.

Động tác bất thình lình của nàng làm cho các vị thần xung quanh có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng rất nhanh phản ứng lại.

Không ít thần tiên là gương mặt mới, chỉ biết cái tên Khuyết Chu cuồng vọng tự đại này vẫn luôn ở Vô Gian Địa Ngục nhiều năm, cho dù bọn họ biết trong khoảng thời gian này Khuyết Chu vẫn luôn ở trong những tiểu thế giới, nhưng nếu thật sự nàng lợi hại như vậy, cần gì phải đến tiểu thế giới tìm thần hồn của người mình yêu.

Nói không chừng bản lĩnh của nàng đã sớm không còn lợi hại như trước nữa.

Vì thế một ít thần tiên muốn nịnh nọt Thiên Quân, lấy vũ khí của mình ra, muốn ngăn cản Khuyết Chu.

Nhưng bọn họ còn chưa chiến đấu, chỉ nhìn ánh mắt của nàng thôi thì những thần tiên này đã biết, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Khuyết Chu.

Bọn họ căn bản không thể ngăn cản bước chân của Khuyết Chu, nàng phất tay, kiếm khí trường kiếm mang đến dễ dàng đánh bay những người này ra ngoài.

Vì thế một lát sau, Khuyết Chu đã đứng ở trước mắt Thiên Quân.

Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Thiên Quân, hưởng thụ sự sợ hãi trong mắt ông ta.

Rồi sau đó, ký ức đã từng quanh quẩn trong đầu nàng hiện lên.

Lúc ấy nàng bị lừa uống nước nhập ma, không khống chế được tâm trạng của mình, ngay lúc đó nàng cuồng vọng tự đại, tự cho là đúng.

Những năm sống ở Vô Gian Địa Ngục, nàng đã sớm trở nên lạnh nhạt, không ngừng tu luyện.

Nàng bây giờ, dĩ nhiên Thiên Quân tuyệt không nhìn thấu, ngay cả tu vi cũng không thể nhìn thấu.

Sợ hãi bò lan tràn trong trái tim Thiên Quân, ông ta há miệng, có chút thở không ra hơi, muốn lùi về phía sau.

Phía sau vương tọa cao cao cũng đã chặn kín đường lui của ông ta, để cho ông ta chỉ có thể dán sát người mình vào cái ghế vương tọa mà mình liều mạng mới giành được.

Sau đó run rẩy nói: "Ta... Ta có thể đưa cho ngươi, ngươi đừng giết ta."

Thiên Quân cao cao tại thượng sợ hãi, ông ta hiểu được, lúc trước nếu không phải Khuyết Chu quá mức cuồng ngạo, vị trí này sao có thể tới phiên của ông ta được?

Lúc trước ông ta lợi dụng việc Khuyết Chu thích Châu Dập để cho hai người bọn họ tách ra nhiều năm như vậy, nếu như bây giờ ông ta vịt chết còn mạnh miệng, nói không chừng thật sự sẽ vĩnh viễn biến mất ở trong Thần giới, không thể luân hồi nữa.

Khuyết Chu dừng bước, nàng lạnh lùng nhìn Thiên Quân: "Vậy bớt nói nhảm đi, dẫn ta đi."

Đi theo bước chân của Thiên Quân, hai người đi tới cấm địa của Thần giới.

Giương mắt nhìn lên, dĩ nhiên đây là nơi Khuyết Chu từng ở ở Thần giới.

Hai chữ Khuyết Thần đã từng phồn hoa, nhưng hôm nay đã trở nên sương mù mênh mông, cực kỳ tiêu điều.

Giọng nói của Thiên Quân vẫn phát run, trên đường tới đây, Khuyết Chu vẫn đi theo phía sau ông ta, mang theo cảm giác áp bách rất mạnh, làm cho ông ta thiếu chút nữa quên cách phải đi như thế nào.

Đi vào cửa lớn, vô số hồi ức xông lên trong lòng Khuyết Chu, ví dụ như nơi đây đã từng là Thần giới, nhưng bây giờ lại cực kỳ hoang vu.

Chúng thần vây quanh thực lực của nàng, muốn nâng nàng lên vương tọa.

Nhưng có thật lòng hay không, ngoại trừ Châu Dập ra, không còn ai khác.

Đi vào bên trong, cuối cùng nàng cũng cảm nhận mối liên hệ giữa mình và Châu Dập.

Trong phòng mình đã từng bế quan, ở giữa có một thân thể của một nam nhân đang nằm trong một cái kết giới, hắn chỉ nhắm mắt lại giống như đang ngủ mà thôi.

Hạt vừng nhỏ nhịn không được kêu lên một tiếng.

Nam nhân vẫn còn là bộ dáng thiếu niên, mặt mày tuấn lãng, cực kỳ đẹp mắt.

Trách không được lúc trước tỷ tỷ ở tiểu thế giới cũng không cảm thấy gì khi đối mặt với nhiều trai đẹp như vậy.

Nam chính quá đẹp trai, nhưng đại lão vẫn có thể khống chế được tâm trạng của mình.

Không ngờ bản thể của nam chính này lại đẹp trai như vậy!

Thiên Quân từng chút một lùi về phía sau, ngay lúc Khuyết Chu tiến về phía trước vài bước để nhìn kỹ hình dạng của Châu Dập thì hạt vừng nhỏ lại mãnh liệt hô lên: "Tỷ tỷ"

Vừa dứt lời, Khuyết Chu nghe thấy tiếng cửa đá phía sau bị đóng lại.

Ngoài cửa đá, trên mặt Thiên Quân thay đổi thành dáng vẻ kiêu ngạo.

Ông ta thở phào nhẹ nhõm, khác xa một trời một vực so với dáng vẻ hãm hại Khuyết Chu nhiều năm trước.

"Cho dù thực lực mạnh thì thế nào? Nhiều năm như vậy, vẫn không có đầu óc." Thiên Quân cười nhạo một tiếng, xoay người muốn phong ấn Khuyết Chu triệt để ở chỗ này.

Ông ta biết nơi này có một cái phong ấn, là năm đó Khuyết Chu tự mình bày ra, một khi khởi động, sợ là chính nàng cũng khó có thể rời khỏi mật thất bế quan này.

Một thời gian sau, sớm muộn gì nàng cũng sẽ thân tử đạo tiêu ở bên trong.

Nhưng không đợi Thiên Quân tìm được cơ quan phong ấn kia đang ở nơi nào, cửa đá dùng đá Nữ Oa đặc chế truyền đến tiếng vang thật lớn.

Đá vụn trong nháy mắt nổ tung, vài viên đá vụn lập tức cắt qua gò má Thiên Quân.

Ông ta đau đớn hét lên một tiếng, mặc dù sau khi trở thành Thần, đại đa số cảm giác đau đớn đã biến mất, nhưng đá Nữ Oa có thể trực tiếp tạo thành thương tổn đối với thân hồn của bọn họ.

Lúc hòn đá cắt qua mặt ông ta, thân hồn đã bị thương tổn một phần nhất định.

Thiên quân tự cho là cửa đá không thể phá vỡ, cứ như vậy bị lủng một cái lỗ thật lớn.

Sau bụi đất, vốn có một bóng dáng lại biến thành hai bóng dáng.

Một cao một thấp.

Thiên Quân hơi híp mắt, sau đó mãnh liệt trừng lớn.

Châu... Châu Dập,

Ông ta biết Khuyết Chu đi đến tiểu thế giới là vì thu thập thần hồn của Châu Dập, nhưng không nghĩ tới Khuyết Chu lại thu thập được thần hồn của hắn nhanh như vậy.

Một Khuyết Chu cũng đã quá sức, hiện tại lại tới thêm một Châu Dập.

Năm đó ai không biết, Châu Dập chính là một con chó điên bên người Khuyết Chu, chỉ cần là người làm tổn thương đến Khuyết Chu, nhất định sẽ bị hắn bầm thây vạn đoạn.

Là người duy nhất trong đại chiến năm đó từ nhân loại biến thành Thần, tố chất thân thể của hắn và cách sử dụng thuật pháp tương đương như Khuyết Chu.

Thân thể Thiên Quân run rẩy, muốn đứng dậy rời đi, ông ta há to miệng muốn kêu cứu, nhưng hai tay hai chân đều không thể động đậy.

Không chỉ có như thế, cổ họng đều giống như là bị thứ gì đó ngăn lại, không thể phát ra chút âm thanh nào.

Một lực lượng mạnh mẽ nào đó đã kiểm soát cơ thể của ông ta.

Giọng nói của Khuyết Chu quanh quẩn bên tai Thiên Quân và cả Thần giới.

"Năm đó bản tôn bị ngươi hãm hại, tách khỏi Châu Dập nhiều năm như vậy, vị trí này vốn không phải để cho ngươi ngồi.

Vương tọa này, vốn là của bản tôn."

Ánh mắt của nàng vô cùng lạnh lùng, càng làm người ta không thể đoán ra được điều gì, cả người như đang bị một tâng sương mù che đi.

Thiên Quân hò hét xin tha thứ ở trong lòng.

Khuyết Chu không thèm nhúc nhích, nàng chợt tựa người vào người Châu Dập, thở dài nói: "Ta hơi mệt, ngươi giúp ta giết hắn đi."

"Vâng, chủ nhân của ta." Châu Dập không chút do dự nói.

Pháp khí của hắn là một thanh trường đao, trường đao vung lên, cũng không có máu tươi tràn ra.

Thần tiên tử vong, thân thể sẽ tiêu tán ở bên trong Thần giới, tẩm bổ linh khí cho Thần giới, vĩnh viễn không thể nhập luân hồi.

Nhưng Khuyết Chu sẽ không để cho ông ta chết đi đơn giản như vậy.

Nàng vươn tay ra đánh một cái về phía hư không, một vòng sáng bị nàng nắm trong tay, đó là một chút ý thức và thần hồn còn sót lại của Thiên Quân.

Mảnh thần hồn này bị Khuyết Chu không chút do dự ném vào trong tiểu thế giới.

"Từ giờ trở đi, ngươi sẽ là người thấp kém nhất trong tất cả các tiểu thế giới, sau đó bị người mà ngươi xem thường nhất giãm đạp dưới chân."

Thần giới trong vòng một ngày đổi chủ.

Cũng không ai dám đưa ra một chút xíu phản bác nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận