Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 242: Trò chơi kinh dị (25)
Khu bình luận trong phòng livestream cũng đang bị nhấn chìm trong một loạt bình luận của cư dân mạng.
[Đậu má đậu má, đây là thật hay giả? Mẹ ơi!]
[Chắc là giả rồi, đây là trò chơi trực tuyến mà, hay là Nguyên thần chọn nhân vật tàn ác để thiết kế thành một nhân vật phản diện ở trong trò chơi?]
[Đầu óc lầu trên có vấn đề à? Sao có thể thiết kế mình như một tội phạm giết người được? Đây đã không phải là người ác độc bình thường nữa, mọi người nhìn vẻ mặt của Nguyên thần đi, nhìn như ông này rất hận người trong trò chơi kia.]
[Suy nghĩ này khiến tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi, Cố giáo sư mất tích hơn hai mươi năm, nếu như bị giết, vậy có thể giải thích vì sao một giáo sư luôn hăng hái lại đột nhiên biến mất.]
[Mẹ ơi! Đây là trò chơi vô hạn lưu kinh khủng gì vậy? Nhìn thế nào cũng cảm thấy nó thật khủng bố, hơn nữa trò chơi này còn là Trình Tam Nguyên trộm của người khác???]
[Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, không thể tùy tiện nói bậy được.]
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, hiện tại Trình Tam Nguyên vẫn không biết chuyện mình đã từng làm được cư dân mạng nhìn thấy hết tất cả.
Cho đến khi ông ta tỉnh táo xử lý xong thi thể, sau đó lái xe đưa thi thể đến bên trong rừng cây rồi đào hố chôn xác người.
Cố Viễn Thư suýt chút nữa muốn xông ra ngoài giết chết Trình Tam Nguyên.
Cuối cùng anh cũng có thể biết được ba của mình đã bị giết như thế nào.
Khuyết Chu và anh mười ngón tay siết chặt vào nhau, cô hơi dùng sức một chút, cố gắng dùng phương thức này để truyền sự kiên định trong nội tâm của mình sang cho Cố Viễn Thư.
_
Cũng may, cách này vẫn có hiệu quả.
Tâm trạng của Cố Viễn Thư khi ngửi thấy mùi trên người Khuyết Chu đã tốt hơn không ít.
Anh nắm lấy tay Khuyết Chu, cảnh tượng lại một lân nữa biến hóa, lần này là về Khuyết Chu.
Khuyết Chu mặc váy dài màu xanh nhạt, đeo mắt kính, lúc đứng trong gió giống như là một phong cảnh cực kỳ mỹ lệ.
Trình Tam Nguyên đứng đối diện cô, vẻ mặt có chút sợ hãi và dè dặt.
"Em biết gì rồi?" Trình Tam Nguyên hỏi.
Nguyên chủ lắc đầu: "Thầy, em không thấy gì cả, thật sự em không biết gì cả."
Trình Tam Nguyên cười lạnh một tiếng: "Gần đây trò chơi sắp ra thị trường rồi, không phải em vẫn muốn tiến vào trong trò chơi sao? Hai ngày trước tôi đã xem bài tập của em, quả thật làm rất tốt, tôi quyết định để em là người đầu tiên có thể trải nghiệm trò chơi này."
Ánh mắt của nguyên chủ bắt đầu sáng lên: "Thật không, thầy?"
Đáy mắt Trình Tam Nguyên lóe ra u ám, ông ta đẩy mắt kính, khuôn mặt nhìn như nho nhã lễ độ nở nụ cười: "Thật, tôi lừa em làm gì?"
[Phát hiện nguyên nhân tử vong của nguyên chủ, sau khi ký chủ và hệ thống hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng tích lũy gấp đôi.]
Tiếng máy móc vang vọng trong không gian hệ thống.
Khuyết Chu và Cố Viễn Thư nhìn Trình Tam Nguyên lừa nguyên chủ vào trong game, không chỉ phong ấn đi ý thức của nguyên chủ, thậm chí còn xóa đi một phần trí nhớ của cô ấy.
Nhưng lúc đó kỹ thuật xóa bỏ trí nhớ chưa phát triển lắm, hơn nữa lúc nguyên chủ bị xóa đi trí nhớ, cô ấy đang nằm trong khoang trò chơi, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ đau đớn, tiếng hét chói tai vang vọng khắp căn phòng, nhưng Trình Tam Nguyên vẫn đứng ở bên ngoài căn phòng, khuôn mặt lạnh lùng như lúc giết chết ba của Cố Viễn Thư, thậm chí trong mắt tràn ngập khoái cảm của người chiến thắng.
Ông ta đứng ở đó giống như là một tên biến thái.
Khuyết Chu ồ lên một tiếng: "Thì ra tôi vào đây bằng cách này."
Cô gật đầu như không đếm xỉa đến chuyện này khiến cơn tức giận của Cố Viễn Thư tăng thêm một phần.
Phu nhân Hoa Hồng đã trải qua những gì ở trong trò chơi, Cố Viễn Thư là người rõ nhất, anh làm đại boss, khi chưa có ý thức của mình, mỗi một nhân vật trong trò chơi đều được anh nắm trong lòng bàn tay.
Cho nên anh mới hiểu rõ làm sao phu nhân Hoa Hồng lại hắc hóal
Bị cưỡng hiếp, bị hàng xóm nói xấu, mỗi lần bị giết đều sẽ trải qua những chuyện này một lần.
Và trò chơi này có hàng trăm triệu người chơi.
Người đi qua Tân Thủ Thôn nhiều vô số kể, phu nhân Hoa Hồng bị giết chết nhiều lần, cứ như vậy mọi chuyện đều được lặp đi lặp lại không hồi kết.
Lúc ngẫm lại, Cố Viễn Thư đã cảm thấy Trình Tam Nguyên nên chết đi mới tốt.
Hai tay bọn họ nắm chặt lấy nhau, đều nhìn vào ánh mắt của đối phương nhưng không nói gì.
Trình Tam Nguyên dữ tợn cười: "Coi như lặp lại chuyện này một lần nữa ở trong trò chơi thì thế nào? Các người vẫn không đấu lại tôi, các người vẫn sẽ bị tôi giết chết, trò chơi này nhất định là của tôi!"
Hạt vừng nhỏ cực kỳ khinh thường: Đã là niên đại nào rồi mà còn nói mấy lời điên cuồng này, theo kinh nghiệm nhiều năm xem phim tiểu thuyết của ta, bình thường người đã nói những lời như vậy chắc chắn sẽ bị đá bay khỏi thế giới này, sự thật chứng minh, ông ta lập tức sẽ bị đại lão nhà ta cho đi lãnh cơm hộp.
Trình Tam Nguyên còn đắm chìm trong niềm vui sướng của kẻ chiến thắng, thậm chí quên mất mình bây giờ đang ở trong trò chơi.
Cho đến khi Khuyết Chu mở mắt nhìn khoang trò chơi, sau đó đứng lên trước mặt Trình Tam Nguyên, vẻ mặt của ông ta vào lúc này mới từ càn rỡ biến thành hoảng sợ.
"Thầy, nhìn thấy tôi có cảm thấy vui vẻ không?" Cô ngồi ở một bên khoang trò chơi, áo quần trên người biến thành màu đỏ như máu, một đóa hoa hồng nở rộ ở trước ngực, trên đỉnh đầu đội mũ dạ tao nhã đến cực điểm.
Còn có đôi môi đỏ mọng kia, giống như vừa mới uống máu tươi, làm nổi bật lên da thịt trắng như tuyết của cô.
Lúc ánh mắt xinh đẹp hơi nhướng lên xuất hiện, Trình Tam Nguyên lùi vê phía sau vài bước.
Trong nháy mắt Khuyết Chu xuất hiện, khu bình luận cũng bắt đầu điên cuồng.
[Đậu má, đây là phu nhân Hoa Hồng sao?!!]
[Hình như có điểm giống, nhưng không chắc chắn.
Nhìn mà xem, ôi mẹ ơi! Thật sự rất đẹp hu hu hưu... sao trước kia tôi không phát hiện ra phu nhân Hoa Hồng lại đẹp như vậy chứ?]
[Vẻ mặt của Trình Tam Nguyên đã thay đổi, hình như ông ta rất hoảng sợ.]
[Các anh em, tôi đang đi vào khu rừng nhỏ vừa rồi Trình Tam Nguyên chôn giáo sư Cố, nếu là thật, tôi lập tức báo cảnh sát.]
[Lầu trên quá trâu bò.]
Cánh cửa đứng trước mặt Trình Tam Nguyên và Khuyết Chu cũng biến mất không thấy nữa, Cố Viễn Thư đứng cùng một chỗ với Khuyết Chu, cũng dần dần lộ ra bóng dáng của mình.
Khi hai người cùng nhau xuất hiện, đầu óc của Trình Tam Nguyên giống như bị vật gì đó đập một cái, trước mắt chỉ thấy một màu đen kịt, sau đó ông ta mới nhớ lại mình đang ở trong trò chơi.
Ông ta xoay người muốn chạy, vừa chạy vừa nói: "Đây là trò chơi, đây là trò chơi của tôi!"
Nhưng mặc kệ ông ta có chạy như thế nào, có muốn thoát khỏi trấn nhỏ này như thế nào, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện bên cạnh khoang game trong căn phòng, giống như ông ta gặp phải quỷ đả tường, vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi nơi này.
Khuyết Chu cười khẽ: "Thầy thích phong ấn ý thức của con người trong game như vậy, hay là sau này thầy cũng tự mình thử xem cảm giác của nó như thế nào đi, được không?”
Trình Tam Nguyên lập tức ý thức được, mình đi vào thế giới trò chơi này, có thể ngay từ đầu đã là một âm mưu của Khuyết Chu và Cố Viễn Thư.
Ông ta cười nhạo một tiếng, sau đó nói: "Chỉ bằng hai người các người đã muốn phong ấn tôi trong thế giới trò chơi này sao? Trong mắt của tôi, hai người chỉ là con nít ranh mà thôi."
Khuyết Chu thở dài: "Thầy từng nói với chúng tôi, ngàn vạn lần đừng khinh thường địch, nhưng đáng tiếc, bây giờ xem ra thầy không làm được điều này rồi."
Cô hơi nghiêng đầu giọng nói của Tố Tố xuất hiện bên cạnh Khuyết Chu.
Lòng bàn tay của Tố Tố giơ lên trên bầu trời, dưới vẻ mặt khinh thường của Trình Tam Nguyên, cô ta phóng ra một chút năng lượng cuối cùng trong thân thể mình.
Toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp và trung tâm trò chơi bị tê liệt toàn bộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận