Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 278: Làm mèo của anh (23)
Anh ta là minh tinh, nhất định phải đến nơi có tính riêng tư tốt một chút, nếu không có thể sẽ tạo thành khủng hoảng.
Nhưng anh ta đột nhiên thay đổi, để đám người Khuyết Chu quyết định nơi hẹn.
Nơi gặp nhau đổi thành một nhà hàng cao cấp khác, là sản nghiệp của Cư Hoài.
Nơi này cực kỳ yên tĩnh, người tới nơi này ăn cơm không giàu thì quý, hoàn cảnh và thái độ phục vụ đều rất tốt.
Ngọc Điệp mút kẹo que, tỏ vẻ rất khó chịu: "Ở bên ngoài là đại minh tinh thì thôi đi, hợp tác với chúng ta còn phải sĩ diện nữa."
Cô ta bĩu môi, người lần đầu tiên có nhận thức chung với Ngọc Điệp là Cư Hoài.
Tất cả mọi người đều không thích người không có khái niệm về thời gian, huống chi bọn họ đã ở chỗ này đợi hai mươi phút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của anh ta đâu.
Thánh Úy nhìn điện thoại di động: "Anh ta nói tối nay người tương đối nhiều.
Ngôi sao mà, rất có thể lúc xuống máy bay đã bị chặn lại, chuyện này đều rất bình thường."
"Phi, minh tỉnh cái gì mà minh tinh, tôi muốn xem anh ta dựa vào cái gì mà làm minh tinh?" Ngọc Điệp hết sức khinh thường.
Tuy rằng cô ta là yêu tinh nên không cần ăn cái gì, nhưng trong không khí như ẩn như hiện mùi thơm làm cho cô ta muốn ngừng mà không được.
Người chưa tới đông đủ, hiện tại cô ta không thể ăn được, loại cảm giác này đau khổ này khiến cô ta muốn chết quái
Cửa đột nhiên bị mở ra, Lý Diên Thừa xuất hiện ở cửa.
Anh ta mặc một thân áo sơ mi trắng và quần âu, tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, trên mặt đeo một cái kính gọng đen, mặc áo khoác gió đơn giản, cả người thoạt nhìn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Trong nháy mắt anh ta xuất hiện, trong đầu Cư Hoài vang lên tiếng chuông báo động.
Cư Hoài mang theo xa cách lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, khoảng cách giữa lông mày và mắt rất gần, thâm thúy lại cực kỳ có tính công kích.
Nhưng khuôn mặt kia của Lý Diên Thừa làm cho người ta cảm thấy như Mộc Xuân Phong, mặt mày thoải mái, lông mày rậm cong cong hiện lên nụ cười yếu ớt, môi mỏng nhếch lên, đường nét khuôn mặt rõ ràng hoàn toàn dung hợp với con người hoàn mỹ của anh ta.
Cư Hoài rất muốn nói anh ta xấu, nhưng đôi khi con người cũng không thể che giấu lương tâm của mình.
Trong mắt Khuyết Chu hiện lên tia lạnh: "Hạt vừng nhỏ, quét người trước mắt một chút."
Hạt vừng nhỏ còn đắm chìm trong khuôn mặt đẹp trai của Lý Diên Thừa: "Hả?"
"Aaaa a được! Tỷ tỷ, tỷ phát hiện có gì đó không đúng sao?"
Khuyết Chu không trả lời, mười giây sau, hạt vừng nhỏ như muốn nổ tung trong không gian hệ thống: "Anh ta... anh ta... sao lại là cái tên cặn bã Tần Dĩ Nam kiall!"
Hồ tộc am hiểu ngụy trang, biến thành một người khác đối với bọn họ mà nói rất đơn giản.
Hạt vừng nhỏ cực kỳ hoảng sợ: "Vậy Tần Dĩ Nam ngụy trang thành như vậy là muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn mượn cơ hội này tiếp cận tỷ tỷ?"
Khuyết Chu cau mày, thu lại nghi ngờ trong mắt, thay vào đó là dáng vẻ cởi mở.
"Ôi, cuối cùng đại minh tinh cũng tới, làm đại minh tinh bận rộn quá ha." Ngọc Điệp cười ha hả, âm dương quái khí mở miệng nói.
Vốn có người đàn ông thối như Cư Hoài thì thôi đi, bây giờ lại tới một người nữa, còn nhìn không ra anh ta là loại yêu gì, trình độ khó chịu của Ngọc Điệp nhanh chóng tăng vọt.
Lý Diên Thừa xin lỗi nói: "Trên đường kẹt xe nên tới hơi trễ, thức ăn hôm nay tôi trả."
Cư Hoài lập tức nói: "Không cần vị tiên sinh này trả tiền, nhà hàng này là của tôi, tất cả đồ ăn hôm nay của chúng ta đều miễn phí."
Có lẽ đó là bản năng của đàn ông.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Diên Thừa, Cư Hoài đã nhận ra địch ý.
Mặc dù anh ta thể hiện thái độ cực kỳ tốt, nhưng Cư Hoài có thể nói là mình dùng giác quan thứ sáu để nhận biết được người này có ý địch với mình không.
Sau khi Cư Hoài nói xong câu đó, quả nhiên anh đã nhìn thấy sự phẫn nộ lóe lên trong mắt Lý Diên Thừa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị anh ta che giấu đi.
Anh lập tức hạ giọng ghé vào tai Khuyết Chu nhỏ giọng nói: "Tiểu Chu, hình như người này có gì đó không đúng."
"Không hổ là nam chính, vừa nhìn đã phát hiện ra ngay!" Hạt vừng nhỏ kinh ngạc.
Khuyết Chu ừ một tiếng: "Anh cảm thấy không sai, người này không phải là Lý Diên Thừa."
Cư Hoài dừng một chút, mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng trên mặt không biểu hiện ra ngoài, một lần nữa ngồi thẳng người.
Lý Diên Thừa ngồi đối diện Khuyết Chu.
Lại một lần nữa nhìn thấy Khuyết Chu đã hóa thành hình người.
Ở trong quán bar, Tân Dĩ Nam thông qua trí nhớ của hai người kia nhìn thấy dáng vẻ Khuyết Chu biến thành hình người, máu trong cơ thể hắn cũng bắt đầu sôi trào.
Hình dáng khi hóa thành con người của Tiểu Chu rất đẹp.
Mặc dù hắn đã sống lại, nhưng vẻ đẹp của Tiểu Chu vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Tiểu Chu của bây giờ còn đẹp hơn cả kiếp trước.
Cô đẹp không gì sánh bằng, chỉ lắng lặng ngồi ở đó, hai mắt xinh đẹp nâng lên, sóng mắt lưu chuyển giống như muốn câu linh hồn của hắn đi.
Tần Dĩ Nam hít sâu một hơi, hao phí khí lực toàn thần mới làm cho mình tỉnh táo lại, không thể làm bại lộ thân phận của mình vào lúc này được.
"Nếu tất cả mọi người đã đến đông đủ cũng đừng lãng phí thời gian nữa, yêu tỉnh trong rừng rậm Yêu Tinh đã bắt đầu rục rịch, gần đây tôi thấy có rất nhiều yêu lui tới trong thành phố, đều đang hấp thu dục vọng của con người." Thánh Úy đi thẳng vào chủ đề, ông làm bác sĩ, mỗi ngày nhìn thấy nhiều nhất là người.
Mà sau khi con người bị hấp thu dục vọng, sẽ bị trâm mê trong một thời gian dài, thậm chí trên thân thể cũng sẽ xuất hiện mệt mỏi, nếu người có thể chất không tốt có thể hôn mê vài ngày nửa tháng.
Một hai trường hợp thì thôi đi, nhưng khoảng mười ngày này, ông đã tiếp nhận hơn trăm người bị loại hấp thu này.
Tình hình này còn kéo dài trong một thời gian nữa sẽ tạo thành khủng hoảng cho toàn thế giới loài người.
Ngọc Điệp hừ một tiếng: "Chúng ta trực tiếp xông vào rừng rậm Yêu Tinh giết chết hết Hồ yêu là được chứ gì."
"Cô nói giết người giống như chơi trò chơi vậy."
"Tỷ tỷ còn vì đám người đó mà bị thương, vợ của bác sĩ Thánh cũng vì yêu tinh trong rừng rậm Yêu Tinh mới biến thành như vậy, còn cái người làm minh tỉnh kia, anh nói xem anh vì chuyện gì mà đồng ý đến đây vậy"
Cô ta vô tâm nhắc tới lại làm khó Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam chỉ ngụy trang thành dáng vẻ Lý Diên Thừa, cũng chỉ biết hôm nay bọn họ hẹn nhau ăn một bữa cơm, bàn kế hoạch đối phó với yêu tỉnh trong rừng rậm Yêu Tỉnh.
Thời gian không kịp khiến hắn căn bản không hấp thu được trí nhớ của Lý Diên Thừa.
Vì thế, Tân Dĩ Nam ngây ngẩn cả người.
Nụ cười của Ngọc Điệp đọng lại trên mặt, cô ta nhanh chóng phản ứng lại: "Anh là ai?
Thật ra ngay từ đầu Tần Dĩ Nam không thèm để ý đến mấy yêu tinh mà Khuyết Chu tìm được này.
Ở trong mắt hắn, tu vi của Khuyết Chu rất bình thường, lần trước ở quán bar thì Khuyết Chu cũng không ra tay, nói rõ tu vi của cô hẳn không có tiến bộ gì.
Mà Ngọc Điệp này mặc dù là Điệp yêu hiếm thấy, nhưng cô ta đã ở thế giới loài người lâu như vậy, cũng giống như Thánh Úy, linh khí mỏng manh ở thế giới còn người làm sao có thể bằng hắn được, cho dù tuổi có lớn hơn hắn gấp đôi cũng chỉ có vậy mà thôi.
Cho dù hắn bị phát hiện thì ít nhất cũng không nên bị phát hiện nhanh như vậy.
Nụ cười dịu dàng của hắn cũng dần ngưng đọng, cầm lấy chén trà trước mặt uống một ngụm: "Tôi là Lý Diên Thừa.”
"Vớ vẩn! Anh vừa vào đây là tôi đã biết anh không phải là Lý Diên Thừa!"
"Tôi vì hiểu rõ Lý Diên Thừa mà trong khoảng thời gian này đã xem tất cả các cuộc phỏng vấn và phim truyền hình của anh ta, anh ta thuận tay trái, vào cửa thích bước chân trái trước, mà anh lại bước chân phải trước, ngồi xuống cũng dùng tay phải chống vào bàn, hơn nữa anh có biết mùi hồ ly trên người của mình thật sự rất nặng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận