Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 282: Làm mèo của anh (27)

"Tiểu Chu, em thật sự không thích tên hồ ly tinh kia sao?" Xe chậm rãi chạy trên đường.

Tử Tức lái xe, bỗng nhiên nghe thấy lão đại nhà mình uất ức hỏi một câu như vậy, tay cầm tay lái của anh ta run lên, thiếu chút nữa tông vào đuôi xe phía trước.

Cư Hoài lập tức thay đổi vẻ mặt và giọng điệu: "Lái xe kiểu gì vậy?"

"Xin lỗi... xin lỗi, là lỗi của tôi." Tử Tức hít sâu một hơi, kéo dài lỗ tai, nhìn kính chiếu hậu, Khuyết Chu nhắm mắt tựa vào ghế, còn lão đại xoay người, cho dù nhìn từ kính chiếu hậu cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ uất ức lúc này của lão đại.

Cho nên rốt cuộc Khuyết Chu tiểu thư mang theo lão đại đi làm gì?

Sao lúc trước lão đại vẫn là một bộ trèo cao không với tới, nhưng bây giờ lại trở nên... nịt nọt cô như vậy?

Thân thể Khuyết Chu có chút nóng lên, cô mở miệng muốn nói không thích, nhưng tràn ra ngoài chính là một tiếng hừ nhẹ.

Lúc này Cư Hoài mới phát hiện Khuyết Chu có điểm không thích hợp, đưa tay sờ lên trán cô, nóng đến kinh người.

Anh vội vàng nói: "Đến bệnh viện!"

"Không cần." Khuyết Chu bắt lấy tay áo Cư Hoài: "Sao tôi có thể đến bệnh viện được? Không sao, tôi hẳn chuẩn bị biến về bản thể mà thôi."

Nói xong, cô nhìn Tử Tức: "Anh ấy có sợ không?"

"Không đâu, nếu cậu ta sợ em, anh sẽ ném cậu ta xuống xe."

Tử Tức không biết chuyện gì, nghe mình sắp bị ném xuống xe: "?22"

Cái gì? Anh ta sắp bị ném xuống xe?

Nghi ngờ càng thêm nghỉ ngờ, vốn anh ta cảm thấy Khuyết Chu tiểu thư xuất hiện có chút khó hiểu, bản lĩnh lại rất lớn, nhưng lão đại giống như bị ma ám, nhìn dáng vẻ vô cùng thích cô.

Những sự nghi ngờ kia đều quấn quanh Tử Tức, cuối cùng anh ta cũng nhìn thấy đáp án mà mình muốn.

Cổ họng cô gái tràn ra một ít âm thanh không thoải mái, lông mày của cô nhăn lại, đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt, thân thể cũng cuộn tròn bị Cư Hoài ôm vào trong ngực.

Cư Hoài cũng từng có cảm giác đau lòng.

Anh thành công theo đại lão lấy được cái danh hạng nhất trong trại huấn luyện ra ngoài, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, Cư Mộng bị bắt cóc, khi đó Cư Mộng mới mười một tuổi.

Nhưng vì không muốn liên lụy đến mình nên trên bắp chân của Cư Mộng trúng một phát súng, đó là lần duy nhất Cư Hoài có cảm giác đau lòng.

Nhưng hiện tại, Khuyết Chu chỉ nhíu mày, biết rõ cô không có chuyện gì, chỉ sẽ biến thành bộ dáng của một con mèo, nhưng vẻ mặt của cô đều viết hai chữ khó chịu làm cho trái tim Cư Hoài cũng thắt lại theo.

Mồ hôi dính trên đầu Khuyết Chu, cô cố sức mở mắt, nặn ra âm thanh để trả lời câu hỏi vừa rồi của anh: "Tôi... không thích hắn."

"Tôi biết, em nói ít lại đi."

"Anh không cho tôi nói chuyện, chê tôi phiên." Khuyết Chu cố ý bĩu môi.

Cư Hoài lại bắt đầu lắc đầu giải thích, vội vã đến nỗi trên đầu toát mồ hôi: "Tôi không có ý này, tôi chỉ muốn em nghỉ ngơi duy trì thể lực."

"Anh nhìn vẻ mặt của Tử Tức mà xem, chắc anh ấy nằm mơ cũng không nghĩ tới đời này mình có thể thấy lão đại của mình lộ ra vẻ mặt căng thẳng như vậy với một người phụ nữ." Khuyết Chu cười khẽ, quay đầu đối diện với ánh mắt khiếp sợ lại tò mò của Tử Tức.

Tử Tức thu lại ánh mắt tò mò của mình lại, nhưng Cư Hoài cũng không ngẩng đầu: "Tôi cũng không nghĩ tới mình lại căng thẳng như vậy."

"Anh thua rồi." Khuyết Chu nói.

Bên má cô phiếm hồng, nóng đến muốn vén váy trên người lên.

Cư Hoài căng thẳng, nhanh chóng ngăn động tác trên tay cô: "Lát nữa về đến nhà rồi thích làm gì thì làm.

Ngoan, kiên trì một chút."

Khuyết Chu bắt đầu mơ màng, bình thường khi yêu tinh biến thành hình người hoặc quay về bản thể của mình sẽ không khó chịu như vậy.

Nhưng phong ấn trong cơ thể của nguyên chủ khiến cô đau đớn tột cùng khi chỉ chuyển đổi thân thể giữa hai hình dạng với nhau.

Nhìn cô như đang phát sốt, nhưng thật ra mỗi một phút mỗi một giây, mỗi một tấc da tấc thịt trong thân thể cô đều như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, vừa nóng vừa đau.

Hạt vừng nhỏ rất đau lòng, len lén che đậy cảm giác đau cho Khuyết Chu, trong nháy mắt đó, Khuyết Chu cảm thấy cả người đều thoải mái hơn, mở giọng khàn khàn nói một tiếng cảm ơn với nó.

"Tỷ tỷ, đừng khách khí với ta như vậy, vừa rồi số liệu dao động của thân thể này có biên độ rất lớn, mỗi một lần hóa thành hình người với thân thể này đều là một loại thương tổn, ta đoán tỷ chỉ có cơ hội biến thành hình người ba lần, trừ khi..."

"Trừ khi biến thành người, hoặc là giải trừ hoàn toàn phong ấn trong thân thể." Khuyết Chu hiểu rõ.

Thân thể này từng bị cải tạo qua, lúc còn chưa sinh ra, cô đã là một con cờ trên tay người khác rồi.

Giữa tóc cô gái bắn ra hai cái tai mèo, kết hợp với ánh mắt có chút mê ly của cô, Cư Hoài thiếu chút nữa khí huyết dâng trào.

"Râầm!" một tiếng, cuối cùng Tử Tức cũng không khống chế được nỗi khiếp sợ của mình, xe phát ra tiếng ma sát thật lớn, sau đó dừng ở ven đường.

Cũng may nơi này không có xe cũng không có người, mắt Tử Tức đều nhìn về phía trước, tròng mắt cũng sắp bay ra ngoài rồi.

Anh ta vừa nhìn thấy cái gì vậy? Anh ta tận mắt nhìn thấy trên đầu Khuyết Chu tiểu thư mọc ra hai cái... tai mèo?

Tử Tức là người đi theo Cư Hoài lâu nhất, cũng là anh em mà Cư Hoài tín nhiệm nhất ngoài Cư Mộng.

Cư Hoài mở miệng: "Tử Tức, quay đầu lại."

"A... Lão đại, chuyện này cũng không cần phải quay đầu lại nhìn chứ?"

"Quay đầu lại." Trong giọng nói của Cư Hoài mang theo mệnh lệnh.

Tử Tức nhắm chặt hai mắt, mang theo quyết tâm chịu chết chậm rãi quay đầu sau đó mạnh mẽ mở to mắt, vừa rồi Khuyết Chu tiểu thư còn ngồi ở ghế sau đã biến mất không thấy, mà trong lòng lão đại lại có thêm một con mèo.

Còn có chút quen mắt.

Đôi mắt dị sắc kia...

Đậu má, Tiểu Bạch?

Cư Hoài nói: "Em ấy là Tiểu Chu."

Tử Tức đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình bị làm cho khiếp sợ, nếu như tròng mắt có thể rớt ra ngoài, bây giờ hẳn là anh ta đã bị mù hai mắt.

Lúc này, Khuyết Chu nằm trong lòng Cư Hoài, miệng phun ra tiếng người: "Tôi là Khuyết Chu."

Tử Tức: "... Gặp ma rồi, có phải anh ta thức đêm nhiều nên xuất hiện ảo giác rồi không?

Hai mươi phút sau, cuối cùng Tử Tức cũng tiếp nhận được chuyện này thông qua những lời giải thích từ Khuyết Chu.

Con mèo trước mắt này là một Miêu yêu, hơn nữa về sau còn là chị dâu của bọn họ.

Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, lúc trước còn nói mình muốn đón Tiểu Bạch về nhà nuôi, khi đó lão đại tức giận, anh ta còn cảm thấy có phải tính tình của lão đại trở nên kém hơn rồi không, chỉ là một con mèo thôi mà, sao lại không cho anh ta mượn nuôi vài ngày? Giờ nghĩ lại thì...

Lão đại không giết chết anh ta đã là không tệ rồi, cái này không phải là đoạt vợ sao...

"Cho nên lão đại bảo chúng tôi liên hệ đến công ty giải trí của Tần Dĩ Nam, bảo bọn họ ngừng hợp tác với anh ta cũng là vì chị... chị... chị dâu sao?”

Đối với việc kêu một con mèo là chị dâu, anh ta cảm thấy thật sự rất quỷ dị, nhưng vì hạnh phúc tương lai sau này, anh ta đành liều mạng vậy.

Cư Hoài gật đầu: "Thời gian sau tôi đều làm việc ở nhà, nói với bên quân đội một chút, diễn tập thực chiến các loại tôi không tham gia, tôi có chuyện quan trọng hơn cần phải làm."

"Chuyện gì?"

"Ở bên cạnh Tiểu Chu."

"..." Cái mùi chua của tình yêu chết tiệt này.

Mắt nhìn Khuyết Chu, bộ lông của cô đã rối tung, vừa dài vừa sáng, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, quả thực là đáng yêu cao quý lại mê người.

Mẹ nó, đột nhiên có chút ghen tị với lão đại!

Có người có tiền có nhan sắc, có sự nghiệp thành công lại còn có một con mèo thì thôi đi, nhưng con mèo này lại chính là bà xã của mình, còn là một mỹ nữ tuyệt thết

Mà có người thì không chỉ không có tiền, còn phải lái xe cho người có tiên.

Hu hu hu hu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận