Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 260: Làm mèo của anh (5)
Mặc dù Khuyết Chu nhiều lần cường điệu mình là giống cái, nhưng trong mắt Cư Hoài, Khuyết Chu chỉ là một yêu tỉnh mèo có linh tính mà thôi.
Vẫn là Khuyết Chu liều mạng phản kháng mới không thật sự nhìn Cư Hoài đi WC.
Mà trong khoảng thời gian này, Khuyết Chu cũng hiểu rõ thân phận thật sự của Cư Hoài, không kém cô nghĩ nhiều lắm, năm nay Cư Hoài hai mươi mốt tuổi, làm công việc mà trắng đen đều ăn sạch, người phụ nữ khóc sướt mướt với Cư Hoài lúc trước là người thừa kế được lão đại đã qua đời chọn trúng.
Đại lão không có con cái, vì thế đã chọn Cư Hoài và Cư Linh trong viện phúc lợi ra ngoài làm người thừa kế của mình.
Thật ra ngay từ đầu lão đại kia không muốn đưa Cư Linh đi theo, nhưng Cư Hoài lại yêu cầu ông ta, anh nói nếu muốn mình làm người thừa kế thì phải đưa Cư Linh đi theo.
Cư Hoài đối xử rất tốt với em gái từ nhỏ lớn lên với mình, cho nên lần này Cư Linh quá ngu xuẩn, tiết lộ tin tức của Cư Hoài ra ngoài, dẫn đến suýt chút nữa anh bị giết chết trong thôn nhỏ kia, điều này làm cho Cư Hoài cực kỳ thất vọng với người em này của mình.
Hơn nữa dựa theo đối thoại của Cư Hoài và Cư Linh, chuyện ngu xuẩn như vậy đã không phải lần đầu tiên Cư Linh phạm phải.
Sự kiên nhẫn của con người cũng có giới hạn.
Nhất là sau khi sự kiên nhẫn của Cư Hoài dần chuyển sang Khuyết Chu.
Tuy rằng mỗi lần Cư Hoài gọi Khuyết Chu là Tiểu Bạch, Khuyết Chu chưa từng để ý tới anh, nhưng anh vẫn không biết mệt gọi Khuyết Chu là Tiểu Bạch.
Vết thương trên người nguyên chủ cũng dưỡng được bảy tám phần trong khoảng thời gian này, thịt trên người cô nhiều hơn không ít, ngay cả lông tóc cũng sáng lên rất nhiều.
Vết thương của Cư Hoài vừa dưỡng tốt không bao lâu thì anh lại ra cửa.
Trước khi ra cửa, anh giao mèo cho dì giúp việc, dặn dò phải cho Khuyết Chu ăn ngày ba bữa giống như con người, anh cưng cô như cưng bảo bối.
Cấp dưới đứng bên cạnh hết sức kinh ngạc: "Lão đại, anh thật sự định nuôi con mèo này sao?"
"Không được?"
"Không phải..." Cấp dưới gãi đầu nhìn bộ dáng lạnh lùng của lão đại đã quen, chợt nhìn lão đại ôm mèo, trong ánh mắt còn toát ra sự dịu dàng, anh ta ít nhiều có chút sợ hãi.
Cấp dưới nuốt một ngụm nước miếng: "Tôi chỉ cảm thấy có chút kỳ quái."
Cư Hoài lạnh lùng: "Không có gì kỳ quái, Tiểu Bạch thông minh hơn các cậu, còn đẹp trai hơn các cậu."
"..." Được, bắt đầu công kích thân thể rồi!
Anh kề sát Khuyết Chu cọ cọ vài cái: "Tao ra ngoài một thời gian, mày ngoan ngoãn ở nhà nha."
Sau đó anh lại nhỏ giọng nói: "Nếu xảy ra chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tao, tao có để một cái điện thoại dự phòng ở dưới giường đó.
Mày yên tâm, chỉ cần dùng móng vuốt cũng có thể thuận lợi ấn được."
Nói xong, Cư Hoài vẫn còn có chút luyến tiếc.
Lần đầu tiên ra cửa nên anh có chút không nỡ, nhìn mèo con nhỏ trong ngực mình, anh càng nhìn càng thích, hận không thể thông báo cho toàn thế giới biết, Tiểu Bạch của anh thông minh đến cỡ nào.
Đáng tiếc, chuyện cô là yêu tinh mèo anh sẽ không nói với người khác, cho dù có nói thì cũng không ai tin.
Đây là bí mật giữa anh và Khuyết Chu.
Cửa bị đóng lại, cấp dưới cợt nhả nói: "Lão đại, Tiểu Bạch thật sự rất đẹp, lần sau cho tôi mượn nuôi hai ngày đi."
Vừa nói xong, cổ của anh ta nhanh chóng lạnh lẽo, vừa quay đầu đã thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cư Hoài, không hề dịu dàng như lúc ôm Khuyết Chu ở trong phòng.
Anh đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kia, ánh mắt âm trầm, giống như một ánh mắt có thể giết chết người.
Ngay cả giọng nói cũng tỏa ra ý lạnh: "Cậu vừa mới nói cái gì?"
"... Tôi không nói gì cải"
Rõ ràng vừa rồi lão đại còn nhìn Tiểu Bạch với vẻ mặt dịu dàng, nhưng thế nào vừa trở mặt một cái lại biến thành như vậy?
Trong mắt của cấp dưới lóe lên ánh sáng.
Thì ra lão đại là người mê mèo III
Lão đại ở bên ngoài là một người giết phạt quả quyết lại là một người mê mèo, đột nhiên cấp dưới lại thấy đại lão có chút tương phản thì phải làm sao bây giờ...
*x**
Cư Hoài chân trước vừa đi, nụ cười trên mặt dì giúp việc lập tức biến mất.
Bà ta nhìn Khuyết Chu, cười nhạo một tiếng: "Còn nuôi mèo, bản thân cũng là đồ đoản mệnh, nuôi mèo có ích lợi gì?"
Khuyết Chu: "?2?"
Đối với người hai mặt ba đao này, Khuyết Chu luôn không thèm nhìn vào mắt, cô xoay người vào trong phòng, sau khi cửa bị đóng lại, Khuyết Chu bắt đầu thử phá tan lực lượng giam cầm trong thân thể của nguyên chủ.
Dùng lực lượng của chính mình hoàn toàn có thể dễ dàng phá tan đi lực lượng kia, nói là như vậy, nhưng sẽ có thể gây nên thương tổn cho thân thể này.
Cô chỉ có thể dùng tu vi ít đến đáng thương của nguyên chủ thử phá tan giam cầm.
Lông của Khuyết Chu sắp nổ tung, lực lượng giam cầm chỉ buông lỏng một chút.
Một chút không đáng kể!
Chỉ một chút này cũng đã khiến Khuyết Chu mệt đến đầu đầy mồ hôi.
Cô há miệng thở hổn hển.
Sau khi trở thành mèo, rất nhiều thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Khuyết Chu cũng không tự chủ được mà trở nên tương tự như một con mèo.
Ví dụ như một ngày phải ngủ mười bảy mười tám tiếng.
Ví dụ như một ngày phải ăn bảy tám bữa cơm.
Cô dùng hết sức lực toàn thân phá tan giam cầm đã cảm thấy mệt mỏi, ngã đầu ngủ thiếp đi trong ổ mèo.
Lần nữa tỉnh lại, Khuyết Chu bị đói đến tỉnh, ngoại trừ đói ra, Khuyết Chu còn cảm nhận được một cỗ khí tức cực kỳ quen thuộc tiến gần về phía mình, đôi mắt lập tức mở ra.
"Hạt vừng nhỏ, mi xem xem có yêu tinh nào tới gần ta hay không?" Khuyết Chu cau mày, giọng nói còn mang theo chút buồn ngủ.
Hạt vừng nhỏ lập tức mở màn hình quan sát, quả nhiên cách Khuyết Chu không tới 30km về phía Tây Nam, Tần Dĩ Nam đang nhanh chóng tới gân.
Nó nhổ một ngụm nước bọt: "Tên cặn bã này còn tìm tới! Tỷ tỷ, tỷ có muốn rời đi không?”
Tuy rằng ở chỗ của Cư Hoài rất thoải mái, nhưng chuyện cô cần phải làm rất bất tiện.
Phải nhân cơ hội này rời khỏi nơi này.
Khuyết Chu tung người nhảy lên, mở tay nắm cửa ra, bên ngoài vắng ngắt, rõ ràng Cư Hoài dặn dò dì giúp việc phải cách 4 tiếng làm cơm cho Khuyết Chu một lần, nhưng mà trong mắt dì giúp việc, Khuyết Chu là một súc sinh.
Bà ta ngồi trên bàn ăn vừa ăn cơm vừa mở tivi xem đến say sưa.
Khuyết Chu meo một tiếng, dì giúp việc vừa rồi còn cười vui vẻ, quay đầu nhìn thấy mèo trắng ngồi ở góc tường, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi.
Trong miệng lẩm bẩm: "Mèo đến chó, nghèo đến giàu, nuôi mèo không phải tự làm mất mặt mình sao?"
Dì giúp việc hung tợn nói: "Làm gì?!"
Khuyết Chu: "Meo meo."
"Đói bụng thì qua bên kia ăn thức ăn cho mèo đi, trước kia tao nuôi mèo đều để tự nói bắt chuột để ăn, bây giờ mày ăn thức ăn cho mèo đã coi như không tệ rồi, còn muốn ăn đồ ăn của con người, thật coi mình là tổ tông à?"
Khuyết Chu không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm bà ta.
Hành lang gấp khúc phía sau cô tối đen như mực, còn không bật đèn, cặp mắt kia cực lớn, đôi đồng tử dưới ánh đèn lờ mờ nhìn vừa tròn vừa đen.
Nhìn chằm chằm đến cả người dì giúp việc nổi đầy da gà.
Đột nhiên bà ta đứng dậy, bước chân phát ra âm thanh rầm rầm rầm, trong miệng thâm mắng: "Con mèo đê tiện này, còn dám nhìn chằm chằm tao?! Xem tao có đánh chết mày không?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận