Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 227: Trò chơi kinh dị (10)
"Anh nói với tôi anh là đại boss, chẳng lẽ đại boss đều ngây thơ như anh sao?"
Bên tai Cố Viễn Thư đỏ lên trong nháy mắt: "Hình Vấn và Tề Thư Nhã đang ở bên ngoài, không chừng bọn họ đang bàn bạc làm sao có thể giết chết cô, sao cô còn có tâm tình ở chỗ này... với tôi như vậy?"
"Hả? Tôi làm gì anh?"
Cô vẫn hoàn toàn không để hai người bên ngoài kia vào mắt.
Cố Viễn Thư ra vẻ lãnh đạm: "Nếu thật sự giết chết cô, tôi sẽ cảm thấy trò chơi này không có ý nghĩa gì nữa."
Khuyết Chu hơi sửng sốt, sau đó che miệng cười ra tiếng, trán của cô để trên vai Cố Viễn Thư, bả vai vì cười mà run lên nhè nhẹ: "Cho nên Cố tiên sinh vẫn thừa nhận, thừa nhận có tôi ở đây, anh cũng sẽ cảm thấy trò chơi này rất thú vị đúng không?"
Mặt mày người phụ nữ đều tràn đầy ý cười, loại biểu cảm này thật không thể làm cho người ta cảm thấy chán ghét được, ý cười trong mắt cô làm cho Cố Viễn Thư không tự chủ được trong lòng mềm nhữn.
Sau đó anh gật đầu ừ một tiếng.
Vốn anh cảm thấy mình lẻ loi một mình trong trò chơi này, nhưng sau khi gặp Khuyết Chu, anh lại có cảm giác tìm được chiến hữu.
Hơn nữa chiến hữu này còn có thực lực mạnh mẽ hơn so với trong tưởng tượng của mình.
"Cô thật sự không sợ bọn họ sẽ giết chết mình sao?" Cố Viễn Thư hỏi.
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng: "Sợ cái gì chứ?"
Cố Viễn Thư: "Hình Vấn kia, có chút vấn đề." "Ừ, trong thân thể của Hình Vấn còn có thêm một linh hồn khác, linh hồn kia không thuộc về trò chơi này, cũng không thuộc về cuộc sống hiện thực, người đó đến từ một thế giới khác, không biết anh có nghe qua người tu tiên chưa?"
Đôi mắt Cố Viễn Thư khẽ trừng lớn, đương nhiên anh biết người tu tiên.
Sau khi có ý thức, trí nhớ của thế giới hiện thực cũng tự động trở về trong đại não, hai năm nay có mấy phim truyền hình Tiên Hiệp rất hot, mấy chuyện nữ sinh trong công ty cùng hẹn nhau đi xem phim Tiên Hiệp thường xuyên xảy ra.
Anh cảm thấy có chút thái quá: "Ý cô nói là...?"
Lời còn chưa dứt, Cố Viễn Thư nhíu mày, trên khuôn mặt của anh đều tràn ngập mấy chữ không thể nào.
"Tôi và anh có thể tiến vào trong thế giới trò chơi, vậy còn có chuyện gì không thể xảy ra được nữa chứ?" Khuyết Chu nhìn vào đôi mắt của anh.
Ý trong lời của cô nói, là người kia cũng bị hố đến thế giới trong trò chơi này?
Ánh mắt của Cố Viễn Thư lóe lên, không biết tại sao, rõ ràng người trước mắt anh là người giết người không chớp mắt, chỉ mới hai ngày đã giết không ít người chơi, cũng có nhiều người chơi mất tích không rõ lý do, nhưng Cố Viễn Thư lại cảm thấy cô sẽ không gạt người.
Ít nhất, bây giờ cô không lừa gạt anh.
Ngoài cửa sổ, Hình Vấn và Tề Thư Nhã ngồi cùng với nhau, anh ta kể đại khái tình huống mà mình hiểu rõ cho cô ta biết.
"Người khả nghi nhất trong căn nhà nhà chính là phu nhân Hoa Hồng, chỉ cần chúng ta ở trong phạm vi này thì không thể tạo thành thương tổn gì đối với phu nhân Hoa Hồng và bất cứ thứ gì ở trong căn nhà này." Trong con ngươi màu hổ phách của Hình Vấn có vẻ cực kỳ trong suốt khi đứng dưới ánh nắng mặt trời.
Trong nháy mắt, Tề Thư Nhã lại có chút hoảng hốt.
Cô ta lắc lắc đầu trong lòng nhắc nhở chính mình đời trước người đàn ông này có bao nhiêu khủng bố, nhưng mà hai má của Tê Thư Nhã đã ửng đỏ, cũng bán đứng ý nghĩ chân thật sâu trong lòng mình.
Khóe miệng Hình Vấn hơi nhếch lên: "Nhã Nhã, em giúp anh trông chừng phu nhân Hoa Hồng, anh thử thực hiện ý tưởng này một chút, nếu như có thể thành công, chúng ta nhất định có thể rời khỏi nơi này."
Nói đến đây, anh ta hơi dừng một chút, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình, nhìn cô ta rồi mở miệng nói: "Chờ chúng ta rời khỏi trò chơi này, có thể lấy được thù lao, anh sẽ đưa ba của em đi khám bệnh, sau đó anh cầu hôn em, có được không?”
Tề Thư Nhã vốn định nói không, nhưng dưới điều kiện cầu hôn của Hình Vấn, anh ta nhắc đến thù lao của trò chơi này đều dùng để chữa bệnh cho ba của cô ta.
Ba của cô ta vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, nếu nói cô ta không cảm động là giả, kiếp trước anh ta không làm qua những hành động như thế này.
Cô ta cẩn thận suy nghĩ lại, ngoại trừ anh ta có dục vọng chiếm hữu cực mạnh ra thì hình như chưa từng làm qua tội ác tày trời nào.
Hiếm khi cô ta không liếc mắt nhìn Hình Vấn bằng ánh mắt xem thường, nhưng lại không lên tiếng nói gì.
Trong lòng Hình Vấn nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết tình huống bây giờ của Tề Thư Nhã này như thế nào, trước kia yêu anh ta đến chết đi sống lại, nhưng cả ngày đều không cho anh ta sắc mặt tốt.
Nếu không phải muốn làm cho Tố Tố có thể thành công sống lại, anh ta mới không nịnh nọt cô ta như vậy.
Hình Vấn quay đầu lại nhìn vào bên trong phòng khách, rèm cửa phòng khách bị kéo lên, anh ta không nhìn thấy gì cả.
Giọng nói của Tố Tố vang lên trong đầu: “Anh yên tâm, có tôi ở đây, bây giờ trong sân không có ai quan sát hai người cả."
Giọng nói của cô ta làm sự căng thẳng của Hình Vấn đã thả lỏng đi không ít.
"A Vấn, anh thử chặt cành cây đa này thử xem sao, cây lớn như vậy nhất định có linh khí, rất nhiều người tu tiên sẽ đưa linh khí của mình vào bên trong thân cây này để hấp thu thêm linh khí của trời đất."
"Được, tôi nghe Tố Tố."
Anh ta nhắm mắt lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh ngọc kiếm.
Thanh kiếm này cũng là kiếm của Tố Tố, mặc dù có một chỗ không trọn vẹn, nhưng uy lực cực lớn.
Bất kể là ở thế giới hiện thực hay là thế giới giả định trong trò chơi, đều có thể phát huy ra uy lực cực lớn.
Trong lòng anh ta nhẩm pháp quyết mà Tố Tố đã dạy cho mình, sau đó dồn tất cả toàn bộ lực lượng của mình vào trong thanh kiếm, mãnh liệt chém về phía thân cây.
Khuyết Chu ngồi trong phòng khách biến sắc, sau đó há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cố Viễn Thư vẫn còn cau mày có chút kháng cự Khuyết Chu cũng thay đổi sắc mặt, theo bản năng bắt được cánh tay Khuyết Chu, đề phòng thân thể của cô bị nghiêng về phía trước.
Máu tươi rơi trên mặt đất, trên cánh tay Khuyết Chu cũng xuất hiện một lỗ hổng thật sâu.
Trong mắt cô hiện lên sát ý, giơ tay nói: "Tôi không sao."
"Cô nôn ra máu rồi, cô có chắc không?"
Khuyết Chu quay đầu máu tươi nhuộm đỏ cánh môi của mình, tựa như son môi tươi đẹp nhất bôi lên môi cô: "Hình như Cố tiên sinh rất lo lắng cho tôi thì phải."
"Tôi chỉ cảm thấy thật vất vả mới tìm được một người giống như tôi, nếu cứ chết như vậy thì thật đáng tiếc." Cố Viễn Thư vẫn mạnh miệng.
Khuyết Chu cười lau sạch máu tươi trên khóe miệng: "Chuyện nhỏ."
Cô lại giơ tay búng ngón tay một cái, cành đa vốn đong đưa theo gió đột nhiên điên cuồng vặn vẹo, phát ra tiếng gào thét chói tai giống như dã thú, cành cây quét ngang, một nhánh cây trong nháy mắt tiến đến quấn quanh người của Hình Vấn, ném anh ta ra xa hơn mười mét.
Ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu và mặt đất cũng bắt đầu động đậy, dưới lòng đất cất giấu ngàn vạn con sâu khổng lồ như sắp chui ra khỏi lòng đất, trước sân và quanh tòa nhà đều vang vọng âm thanh tràn đầy tức giận của phu nhân Hoa Hồng: "Cho hai người các người ra ngoài phơi nắng chứ không phải để cho các người làm thương tổn đến cây đa bảo bối của tôi!!!"
Tức giận như vậy nhất định không bình thường!
Giọng nói của Tố Tố mang theo vẻ vui mừng: "Có tác dụng rồi! Tôi thấy kết giới đang dao động! A Vấn, có tác dụng rồi!"
Hình Vấn lại lập tức bổ thêm một kiếm thứ hai.
Khuyết Chu lại một lần nữa phun ra máu tươi, sắc mặt của cô cũng tái nhợt theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận