Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 306: Phiên ngoại (3) [Hoàn toàn văn]

Khuyết U thích hạt vừng nhỏ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Khuyết Chu.

Hạt vừng nhỏ có chút ngốc, có chút ngu xuẩn, rất hiếu học, cũng rất có thiên phú, nhưng quá mức ngây thơ, lúc đi làm nhiệm vụ, mặc dù hạt vừng nhỏ không trợ giúp gì nhiều cho Khuyết Chu, nhưng trong thời gian dài đằng đẳng ở tiểu thế giới, cô không thể phủ nhận, hạt vừng nhỏ đã mang đến cho cô rất nhiều điều trợ giúp về tinh thần.

Cô luôn thích nói sẽ lấy hạt vừng nhỏ làm thành canh rắn, nhưng thật ra cô vẫn coi nó như người một nhà.

Nếu hạt vừng nhỏ có người mình thích, cũng là mối tình đầu cô cũng sẽ giúp nó một tay.

Không ngờ hạt vừng nhỏ không có mối tình đầu còn mình thì lại có.

Căn cứ vào ý nghĩ nước trong ruộng nhà mình cũng không thể để chảy ra ruộng của nhà người khác, có mấy lần Khuyết Chu thăm dò tâm tư của hạt vừng nhỏ.

Nhưng đáp án nhận được phần lớn đều là bây giờ nó không có tâm tư đó.

Tình huống này bắt đầu thay đổi từ lúc Khuyết U và hạt vừng nhỏ học cùng một trường học, Khuyết U bắt đầu thích hạt vừng nhỏ, nhưng hạt vừng nhỏ nói:

"Bây giờ tôi chỉ muốn học tập."

Mối tình đầu tiên của Khuyết U kết thúc trong thất bại.

Khi ở nhà, mỗi lần đứng trước mặt hạt vừng nhỏ, Khuyết U đều sẽ bày ra một vẻ mặt... nói không nên lời giống y như ba ruột của mình... Cực kỳ dễ dàng căng thẳng.

Nhưng hạt vừng nhỏ lại không thông minh và mẫn cảm như Khuyết Chu, nó đã oán giận không biết bao nhiêu lần khi biết mình bị Khuyết U theo dõi.

Hai người đều dân dần lớn lên, rốt cuộc vào ngày hạt vừng nhỏ trưởng thành, Khuyết U lại một lần nữa bày tỏ tình cảm trước mặt không ít Tiên gia, nó xấu hổ không cẩn thận trượt chân rơi xuống đài rèn luyện của tiểu thế giới, mà Khuyết U cũng nhanh chóng đi theo.

Các Tiên gia sợ muốn chết, nhưng ba mẹ ruột lại không hề cảm thấy gì.

Hai người này vốn có năng lực tự vệ, bọn họ lo lắng đều là vô ích, hơn nữa đây không phải là lúc Khuyết U chứng minh bản thân sao?

Châu Dập ngoài miệng nói không lo lắng cho Khuyết U, nhưng lại lén lút tìm mấy hệ thống đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài Tam giới, bọn chúng thuộc loại chuyên chui vào lỗ hổng của Thần giới để duy trì năng lượng của tinh cầu trong Tam giới.

Khuyết Chu cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, tất nhiên không làm chuyện thương thiên hại lý gì.

Châu Dập bắt một cái hệ thống, phát hiện hạt vừng nhỏ và con trai nhà mình rơi vào một vị diện thời cổ đại.

Lần này hạt vừng nhỏ biến thành thiên kim tiểu thư, mà con trai nhà mình biến thành ám vệ bên người hạt vừng nhỏ.

Thời gian trăm năm trong nháy mắt qua đi, Khuyết U đi theo hạt vừng nhỏ, thu liễm thuật pháp của mình, cam tâm tình nguyện chăm sóc vị thiên kim tiểu thư này, bởi vì hạt vừng nhỏ là tự mình trượt chân ngã xuống nên không phát hiện Khuyết U cũng tự mình chủ động đi theo, mà hạt vừng nhỏ cũng không có ký ức.

Hạt vừng nhỏ không có ký ức trở nên trầm ổn hơn, nó lần lượt hóa nguy thành an, cũng lần lượt đi theo Khuyết U giải quyết vấn đề.

Hai người thầm nảy sinh tình cảm, sau khi tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết, hạt vừng nhỏ cũng được giải trừ phong ấn.

Nhìn khuôn mặt Khuyết U gần trong gang tấc kia, hạt vừng nhỏ trừng to mắt muốn trốn về phía sau, nhưng phía sau là vách tường, nó đã không thể tránh.

Ánh mắt hạt vừng nhỏ bị Khuyết U nhìn thấu, ánh mắt của hắn trầm xuống trong nháy mắt:

"Phu nhân, nàng đều nhớ cả rồi?"

"Ai ai ai... Ai là phu nhân của ngươi!"

Khôi phục tất cả ký ức và thần thức, mặt của hạt vừng nhỏ đã đỏ thành đít khỉ, cũng không biết là thật sự xấu hổ hay là bị màu đỏ tươi của áo cưới tôn lên nước da của mình nữa.

Khuyết U giang hai tay ra, áo cưới làm cho hắn phong thần tuấn lãng, chàng trai nhỏ lúc trước đã trở thành người lớn.

Hắn cười tà tứ:

"Đương nhiên nàng là phu nhân của ta rồi, ta và nàng đã bái lạy trời đất, ta đã mang kiệu lớn tám người khiêng cưới nàng vào cửa."

Hạt vừng nhỏ che mặt mình lại:

"Hu hu hu, ta bị mất trí nhớ, chuyện này không tính."

"Nương tử muốn chơi xấu sao?"

"Ta không có chơi xấu! Không đúng, ta không phải nương tử của ngươi!"

Cổ tay bị bắt lại, khớp xương rõ ràng nắm chặt cổ tay hạt vừng nhỏ, giọng nói của hắn rất nhẹ, gọi tên của nó ở trong tiểu thế giới này:

"Trà Trà, nàng chính là nương tử của ta, lúc trước khi ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở Thần giới, ta đã biết nàng nhất định sẽ trở thành nương tử của ta.

Ta ở tiểu thế giới này cũng không cường thủ hào đoạt, chính miệng nàng thừa nhận, nàng thích ta."

Bốn chữ cuối cùng, hắn dán vào tai hạt vừng nhỏ rồi nói.

Trong đầu của hạt vừng nhỏ đã biến thành một mớ hỗn độn.

Nhớ lúc trước, nó chỉ là một hệ thống ngồi trong không gian nhìn Khuyết Chu tán tỉnh nam chính, nó đều bị Khuyết Chu làm cho cả người vặn vẹo thành cái bánh quai chèo.

Mà hiện tại, thiếu niên hoàn mỹ kế thừa dung mạo của Khuyết Chu và Châu Dập lại nhìn mình như vậy, khoảng cách gần trong gang tấc.

Nó muốn nói với mình phải giữ bình tĩnh, nhưng thật sự không làm được.

Cuối cùng nụ hôn cũng rơi xuống, mặc dù mới mẻ ngây ngô, nhưng hai chân nó vẫn như nhũn ra.

Sáng hôm sau mới phát hiện mình đã bị ăn sạch sẽ.

Quay người lại, hạt vừng nhỏ có thể nhìn thấy Khuyết U chống đầu của mình, tóc đen tán loạn, tóc hai người quấn lấy nhau.

Hắn cứ như vậy nhìn nó, giọng nói có chút khàn khàn:

"Trà trà tỉnh rồi, có đói bụng không?”

Hạt vừng nhỏ ừ một tiếng, còn có chút mơ hồ:

"Đói quá."

Ánh mắt Khuyết U lại tối sầm lại, tâm tư gì đó lại bắt đầu rục rịch, nhưng giữa ban ngày ban mặt, bọn họ còn có chuyện khác phải làm, hiện tại cần phải nhẫn nhịn, chờ sau này trở về Thần giới, muốn bao lâu cũng được.

Hắn cúi người hôn lên má hạt vừng nhỏ:

"Ừ, vậy ta đi bảo hạ nhân làm đồ ăn cho nàng."

Nụ hôn này ngược lại làm cho hạt vừng nhỏ tỉnh táo không ít, nó kịp phản ứng, dùng một tay che khuôn mặt của mình lại rúc trong chăn.

Không thể tin được!

Nó lại cùng con trai của đại lão Thần giới ở bên nhau.

Con trai của đại lão Thần giới này lại thích nó.

Lúc trước hạt vừng nhỏ vẫn không chịu tiếp nhận Khuyết U cũng không phải bởi vì cảm thấy hắn không tốt, nói cho cùng hạt vừng nhỏ cảm thấy mình không tự tin, nó chỉ là một hệ thống nho nhỏ, nếu không có Khuyết Chu, cả đời này của nó cũng không có cơ hội xuất hiện ở Thần giới, còn có thể tu luyện thật tốt.

Tiểu công tử sao có thể thích mình chứ!

Nhưng ở tiểu thế giới này, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng hạt vừng nhỏ cũng hiểu được cái gì là thích.

Đã hiểu vì sao Khuyết Chu có thể tiêu phí nhiều tâm tư, chịu đựng nhiều năm cô độc như vậy để tìm Châu Dập.

Núi sông lớn như vậy, cô độc cũng tốt, có người ở bên cạnh mình dắt tay cùng tiến càng tốt hơn.

Bọn họ may mắn tìm được người mình thích, hơn nữa có thể hiểu nhau, yêu nhau và gần nhau là một chuyện may mắn không thể may mắn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận