Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 238: Trò chơi kinh dị (21)

Giờ phút này trên mặt Tề Thư Nhã mang theo chút bệnh hoạn, cô ta cho là mình sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới khi nhìn thấy Hình Vấn và người phụ nữ tên Tố Tố kia, Tê Thư Nhã chỉ cảm thấy đau khổ.

Thậm chí cô ta cho rằng lúc mình nhìn thấy Tố Tố kia sẽ tức giận, nhưng sự thật lại không sinh ra cảm giác này.

Chỉ cô ta cảm thấy không đáng.

Chỉ vì một loài người như Hình Vẫn mà cô ta chết một lần, ngẫm lại cũng thấy có chút buồn cười.

Tố Tố cũng không nghĩ tới nguyên thần của mình lại bị con dao găm này làm bị thương.

Cảm giác đau đớn trên bụng vẫn còn, lúc Tố Tố nhìn về phía Tê Thư Nhã, cô ta đã cười rộ lên: "Tố Tố, dáng vẻ của cô xinh đẹp như vậy, tại sao lại coi trọng một người như Hình Vấn?"

Tố Tố ngẩn người.

Vết thương trên bụng của Hình Vấn vẫn còn đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt, người phụ nữ mà anh ta từng cho rằng ngu xuẩn vô tích sự lại biến thành người suýt chút nữa giết chết anh ta.

Điều này làm cho anh ta khó có thể tiếp nhận, không chỉ đau đớn trên thân thể, bị người mình từng khinh thường làm bị thương, Hình Vấn còn có loại cảm giác mình bị nhục nhã.

Anh ta trợn tròn mắt, nhìn vào ánh mắt hung tợn của Tề Thư Nhã: "Tề Thư Nhã, bây giờ cô đối xử với tôi như vậy, có biết kết quả cuối cùng của mình là gì không?"

Tề Thư Nhã nhún vai bày tỏ mình không có ý kiến.

Cô ta cảm thấy lựa chọn chính xác nhất đời mình chính là giao dịch với Khuyết Chu.

Cho dù linh hồn của mình thật sự sẽ bị Khuyết Chu đoạt lấy, nhưng trước khi chết, cô ta nhất định phải giết chết Hình Vấn!

Tề Thư Nhã không nói nhảm nữa, cô ta lại một lần nữa cầm con dao xông lên.

Nhưng dù gì Hình Vấn cũng từng học được mấy chiêu từ Tố Tố, hơn nữa Tố Tế lại giúp Hình Vấn, hai quyền khó địch lại bốn tay, mắt thấy Tề Thư Nhã rơi xuống thế hạ phong, một mùi hương của hoa hồng đánh úp về phía bên này.

Ánh đèn trên đỉnh đầu bắt đầu nhấp nháy.

Người phụ nữ mặc váy liền áo màu đỏ xuất hiện, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, làn váy rộng thùng thình tinh xảo lay động trên vách tường trắng tinh, cực kỳ giống một đóa hoa hồng nở rộ.

Tề Thư Nhã suýt chút nữa ngã xuống mặt đất, trên thắt lưng có thêm một lực lượng nâng thân thể của cô ta đứng vững vàng trên mặt đất.

"Tố Tố tiểu thư, cần gì phải vì một người đàn ông mà đánh nhau với chúng tôi, cô vốn là một đại năng tu đạo, cũng sắp phi thăng, cần một thân thể mà thôi, không cần phải tìm một người đàn ông vô dụng tìm thân thể cho cô, còn lãng phí thời gian của cô, vậy mà cô lại muốn bảo vệ anh ta." Trong giọng nói của Khuyết Chu mang theo tiếng cười nhạo không chút che giấu.

Cô đội chiếc mũ dạ màu đen xinh đẹp, và lần này, không có ren đen nào trên chiếc mũ để che mặt cô.

Hình Vấn lóe lên hận ý: "Lúc trước cô vẫn luôn đùa giỡn tôi!"

Cô hầu gái chính là phu nhân Hoa Hồng, phu nhân Hoa Hồng vẫn luôn chân chính ở bên cạnh quan sát bọn họ.

Còn anh ta hơn nửa đêm lại đi đến phòng ngủ của phu nhân Hoa Hồng, nói những lời kia với cô.

Thậm chí, thật đúng là trong lòng anh ta sinh ra một chút ý nghĩ xấu xa với cô.

Điều này làm cho lòng xấu hổ của Hình Vấn vào giờ phút này càng ngày càng bành trướng, nội tâm tỉ tiện của anh ta trở thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng cho sự phẫn nộ của mình.

Sau đó, anh ta hét lớn: "Rốt cuộc cô có mục đích gì? Cô vây chúng tôi ở chỗ này rốt cuộc có mục đích gì?”

Khuyết Chu nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cau mày.

Thật sự cô không hiểu tại sao Hình Vấn lại tức giận như vậy, ngay cả một ánh mắt cô cũng không thèm bố thí cho anh ta.

Cô vẫn nhìn chằm chằm Tố Tố đang đứng xem: "Cô suy nghĩ kỹ đi, rời khỏi trò chơi này, tôi sẽ tìm cho cô một thân thể, nhưng nếu cô tiếp tục đi theo Hình Vấn, vậy..."

Khuyết Chu còn chưa nói xong.

Khí thế cường đại trên người cô xuất hiện bao phủ xung quanh thần hồn của Tố Tố trong nháy mắt.

Lúc Tố Tố còn ở thế giới của mình, với tu vi của cô ta, đã rất lâu rồi cô ta không sinh ra cảm giác nguy cơ như vậy.

Mặc dù lúc này Khuyết Chu còn chưa nói hết lời, nhưng Tố Tố không hề hoài nghị, chỉ cần cô ta từ chối, người tên Khuyết Chu này sẽ là đối thủ của mình.

Tê Thư Nhã đỏ mắt, cười chua xót: "Tôi không biết các người quen nhau từ lúc nào, cũng không biết anh ta cho cô hứa hẹn hay chỗ tốt gì, nhưng người này đã từng thề trước mặt ba của tôi, hứa nhất định sẽ đối xử tốt với tôi, nói sẽ cưới tôi, nhưng kết quả thì sao? Trong lòng anh ta nghĩ cái gì, cô là người rõ hơn tôi."

Hạt vừng nhỏ cũng muốn giơ ngón tay cái lên cho Tề Thư Nhã.

Vốn tưởng rằng là đồng đội heo, sau khi trọng sinh vẫn chỉ nghĩ đến yêu đương, bây giờ xem ra cô ta hoàn toàn là thần trợ công cho đại lão.

Lại nói về Tố Tố, tuy rằng cô ta là cường giả, nhưng không có nghĩa trên phương diện tình cảm cũng mạnh mẽ như vậy, nếu đã mạnh mẽ trong chuyện tình cảm, cũng sẽ không bị loại người như Hình Vấn lừa gạt tới tay.

Mắt thấy Tố Tố dao động, Hình Vấn vội vàng bắt đầu tìm cách chữa cháy cho mình, anh ta muốn bắt lấy cổ tay của Tố Tố, nhưng Tố Tố chỉ là một thần hồn, anh ta bổ nhào vào khoảng không, suýt chút nữa ngã trên mặt đất.

Anh ta nhịn đau đớn vì vết thương trên bụng, ngước mắt lên nhìn Tố Tố, đôi mắt anh ta chan chứa vẻ thâm tình: "Tố Tố, em đừng nghe hai người kia nói, chúng ta cùng nhau chiến đấu nhiều như vậy, chẳng lẽ em không cảm thấy vui vẻ sao?"

"Tôi không biết định nghĩa của từ vui vẻ của Hình tiên sinh là gì, nhưng trước mắt xem ra, dường như tôi đều thấy Tố Tố tiểu thư cứu anh, một người đàn ông vô dụng như vậy mà cũng được coi trọng, thật sự là..." Khuyết Chu nhìn Tố Tố, có chút ghét bỏ lắc đầu.

Tố Tố cắn môi dưới.

Cô ta chưa bao giờ bị người ta nói ánh mắt của mình không tốt.

Lúc tu luyện nhiều năm, cô ta chưa từng bị ai nói mình có điểm nào không tốt cả.

Tư chất, tu vi, vũ khí bản mạng, ngay cả vật phẩm trang sức, quần áo trên người đều là loại tốt nhất.

Lần đầu tiên nhìn thấy Hình Vấn, trạng thái thần hồn của Tố Tố đã không biết tôn tại bao nhiêu năm, thế cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Hình Vấn, thấy anh ta biết nhiều thứ mới mẻ như vậy, nên cô ta mới cảm thấy mới mẻ.

Nhưng cảm giác mới mẻ đó cũng không thể duy trì cả một đời.

Khuyết Chu đưa ra một kích trí mạng: "Lấy tư chất của cô, từ tu hành đến luyện khí, anh ta có thể sống mãi không chết, anh ta nếm được chỗ tốt của sự vĩnh hằng, cô cảm thấy anh ta sẽ bỏ qua cho cô sao?"

"Không... anh ấy chưa bao giờ lợi dụng tôi."

"Thật sao? Vậy tại sao anh ta lại muốn cô thay anh ta chiến đấu? Tại sao lúc cô bị thương nhưng anh ta không hề quan tâm đến cô mà toàn nói những lời ngon ngọt không có chút tác dụng nào?”

Hình Vấn bắt đầu nóng nảy, anh ta muốn ngắt lời Khuyết Chu, lắc đầu nói không phải như vậy.

Khuyết Chu nhíu mày, vẫy tay dùng lực lượng của mình bịt miệng Hình Vấn, sau đó lạnh lùng để lại hai chữ: "Ồn ào."

Trong nháy mắt kia, linh khí này khiến cho trong lòng Tố Tố kinh sợ một lần nữa, cô ta thử mở miệng: "Lá bùa trên cửa..."

"Là tôi vẽ."

"Rốt cuộc cô là ai?"

Khuyết Chu cười: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là thứ cô muốn, tôi có thể cho cô, tôi muốn cô cũng có thể cho tôi, nhưng phải xem cô lựa chọn như thế nào."

Tố Tố hít sâu một hơi, cô ta hỏi: "Cô muốn gì?"

Khuyết Chu biết, khi cô ta hỏi ra những lời này, Hình Vấn cũng đã bị vứt bỏ.

Cô đứng trước mặt Tố Tố, nở một nụ cười sáng lạn: "Tôi muốn rời khỏi nơi này, muốn cô dùng lực lượng của mình hủy đi căn nhà này, hủy đi thị trấn nhỏ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận