Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 271: Làm mèo của anh (16)

Chuyện người đàn ông trước mắt này là yêu quái làm cho tam quan nhiều năm của Cư Mộng cứ như vậy bị phá hủy.

Vốn dĩ cô ta cho rằng mình sẽ rất khiếp sợ, nhưng chắc vì đang ở bên cạnh Khuyết Chu rất có cảm giác an toàn nên cô ta đã sinh ra một loại ỷ lại quỷ dị.

"Hồ yêu này khoảng chừng 300 tuổi, tu vi bình thường, bây giờ Hồ tộc đã suy tàn đến mức phải đi làm mấy chuyện như vậy sao? Không phải bọn họ tự xưng là Cửu Vĩ Hồ nhất tộc thời thượng cổ rất chính trực sao?" Ngọc Điệp trợn mắt, cô ta không có hận thù gì với yêu tinh trong rừng rậm Yêu Tinh, nhưng lại rất thích cường giả, sau khi bị Khuyết Chu đánh bại, cô ta đã cam tâm tình nguyện đi theo Khuyết Chu, Khuyết Chu bảo cô ta làm gì thì cô ta sẽ làm cái đó.

Ví dụ như bây giờ đây, Khuyết Chu nhìn ba người này nhíu mày: "Cô tạo mộng cảnh gì cho bọn họ vậy?”

Ngọc Điệp có chút hưng phấn: "Đã rất lâu tôi không tạo mộng cảnh, thật ra tôi muốn tạo cho bọn họ một mộng cảnh long trọng và hoa lệ để bọn họ chết đi trong dục vọng, nhưng mà tôi vẫn rất biết nghe lời, chỉ để cho bọn họ còn tưởng rằng mình vẫn đang ở trong quán bar mà thôi."

Dứt lời, cô ta đi đến bên cạnh Khuyết Chu như muốn tranh công, dùng đôi mắt to tròn hồn nhiên chớp chớp hai cái: "Tỷ tỷ, khen tôi đi."

Khuyết Chu: "Ừ, lợi hại."

Khen ngợi qua loa đến cực điểm nhưng vẫn khiến Ngọc Điệp vui vẻ nhảy vòng tròn tại chỗ.

Hạt vừng nhỏ run rẩy trong không gian: "Tỷ tỷ, hình như ta có cảm giác Ngọc Điệp đang run rẩy."

"Tự tin một chút, bỏ hai chữ hình như đi."

Hạt vừng nhỏ hít sâu một hơi, trong lòng hô một tiếng khá lắm.

Nó vốn cảm thấy công lực ôm đùi của mình xem như là thuần thục, từ khi đi theo đại lão đến các tiểu thế giới, đi đâu cũng cố gắng nịt nọt ôm đùi, bây giờ Ngọc Điệp này thì hay rồi, thái độ đại lão càng lãnh đạm thì cô ta càng vui vẻ.

Nó cảm thấy mình không bằng một cô bé như cô ta.

Khuyết Chu quay đầu nói với Cư Mộng: "Tiếp theo phải xem cô làm thế nào rồi."

"Xem em? Xem em cái gì?"

"Chúng tôi đã giúp cô bước này rồi, cô bạn thân của cô hẳn biết cái hình xăm đó là gì? Cô ta cố ý hãm hại cô, còn hại anh trai của cô suýt chút nữa chết ở biên giới, chẳng lẽ thù này cô còn muốn tôi giúp cô báo sao?"

Đến bây giờ Cư Mộng mới phản ứng lại.

Cô ta lập tức lắc đầu: "Không, tự em cũng có thể"

Hai tay cô ta vén tay áo lên: "Thật sự cho rằng dễ bắt nạt vậy sao?"

"Tất cả những gì xảy ra trong mộng đều sẽ tạo thành thương tổn trong cuộc sống hiện thực.

Nói cách khác, cô tùy tiện đánh thế nào cũng sẽ khiến bọn họ bị thương, nhưng bọn họ sẽ không phát ra được âm thanh gì.

Cô yên tâm, chúng tôi ở bên cạnh cô, một khi cô bị thương thì tôi sẽ kéo cô ra."

Ngọc Điệp đưa cô ta vào trong mộng cảnh, sau khi Cư Mộng hoảng hốt một lúc thì cảm thấy mình vẫn đang ngồi ở trên ghế, xung quanh đều là cảnh xa hoa trụy lạc, chỉ là chị dâu vào cô bé kia không còn ở bên cạnh mình nữa.

Trong nháy mắt, Cư Mộng cũng không cảm thấy mình đã tiến vào trong mộng cảnh.

Cô gái trước mắt khi nhìn thấy Cư Mộng thì tỏ vẻ kinh ngạc: "Tiểu Mộng, sao cậu lại ở đây?"

Đáy mắt cô ta hiện lên một tia hoảng hốt.

Cư Mộng cười nhạo một tiếng, đứng lên chặn ánh đèn trên đỉnh đầu: "Bố của mày đến đây tiễn mày lên đường."

Ngọc Điệp đang mút kẹo que, ngồi trên sô pha đung đưa hai chân: "Tỷ tỷ, chị xác định cô gái nhỏ này có thể làm được không? Tôi thấy cô ta thoạt nhìn rất yếu."

Khuyết Chu còn chưa nói xong, một phút sau, trên mặt con Hồ yêu Khuyết Chu tạm thời phong bế pháp thuật kia xuất hiện vài vết thương, vừa nhìn đã biết là dùng nắm đấm đập vào người.

Không chỉ có Hồ yêu, mặt hai người kia còn bị thương ác hơn.

Là em gái của Cư Hoài, mặc dù năm nay tuổi còn nhỏ, nhưng thân phận của Cư Hoài đặc thù, là người thân duy nhất bên cạnh Cư Hoài nhiều năm như vậy, nhất định không thể nào chỉ dựa vào vệ sĩ bên cạnh để bảo vệ mình được.

Nhất định Cư Mộng cũng được huấn luyện đặc biệt.

Chuyện này không phải vừa nhìn đã biết rồi sao?!

Vốn muốn khảo nghiệm xem cô ta có phân biệt được trái phải hay không? Bây giờ xem ra không uổng công cô giúp đỡ.

Hai mươi phút sau, mặt ba người kia đã sưng thành đầu heo.

Ngọc Điệp phun ra một hơi khí màu tím mang theo vị kẹo ngọt bao phủ lấy Cư Mộng, Cư Mộng chậm rãi mở mắt, mê mang một lát mới cau mày: "Cô làm tôi tỉnh làm gì? Tôi còn chưa đánh đủ mài"

"Về trước đi, sau này còn có rất nhiều thời gian, từ từ rồi đánh."

Hồ tộc không có khả năng vô duyên vô cớ dùng thuật con rối lên trên người của con người.

Dựa theo lúc trước Cư Mộng bị khống chế tiết lộ hành tung của Cư Hoài, có lẽ trên người Cư Hoài cũng có thứ mà Hồ tộc muốn.

Hồ tộc này thật đúng là tham laml

Sau khi ba người rời đi, ba người trên sô pha cũng dần dần mở mắt.

Hồ yêu nam cau mày, trên người không có chỗ nào là không đau.

Sau khi tới thế giới loài người, mặc dù tu vi của anh ta không phải rất cao, nhưng cũng đủ để anh ta lăn lộn phong sinh thủy khởi, có khi nào bị người ta đánh đến như vậy đâu?

"Ly Nho, Cư Mộng nổi điên rồi sao? Hai người các người cãi nhau à?" Hồ Yêu xoa bả vai của mình, đau đến nhe răng trợn mắt.

Nói xong, anh ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Anh ta nhìn xung quanh, lúc ở trong mộng cảnh, xung quanh có rất nhiều thứ đều bị phá hư, nhưng bây giờ xung quanh lại sạch sẽ như không có chuyện gì xảy ra.

Mà Ly Nho và bạn trai của cô ta vẫn duy trì động tác nắm tay nhau.

Trong đầu nam Hồ yêu lóe lên lên tia sáng, trong lòng căng thẳng sợ hãi: "Không đúng... Có người... không, có đại yêu đang giúp đỡ Cư Hoài và Cư Mộng."

Dứt lời, anh ta dùng hai tay bấm quyết, chuẩn bị lợi dụng thuật con rối để dò xét xem Cư Mộng đang ở đâu? Một lát sau, sắc mặt của anh ta đã tái nhợt, thuật con rối đã mất đi hiệu lực!!!

"Tại sao Tiểu Mộng lại đột nhiên xông tới đánh chúng ta, sao đại sư cũng không có chút phản ứng gì hết vậy?"

Hiển nhiên Ly Nho và bạn trai của cô ta vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại.

Nam Hồ yêu đứng lên, trên lưng và chân đều có vết thương do Cư Mộng đánh, đau đến mức khiến anh ta phải ngồi phịch xuống ghế.

Anh ta tức giận mắng một câu thô tục, sau đó nói: "Ly Nho, ngày mai lên lớp cô thử thăm dò cô ta một chút xem ai đứng sau lưng giúp đỡ cô ta."

Ly Nho mở to hai mắt, nhưng khuôn mặt của cô ta đã sưng thành đầu heo, hành động trừng to mắt của mình khiến cô ta đau muốn chết: "Nhưng mà mặt của tôi như vậy rồi làm sao ngày mai có thể đi học được?"

Nam Hồ yêu to giọng ra lệnh: "Nếu cô không đi, vậy tôi sẽ đăng hình ảnh dáng vẻ lúc trước của cô cho tất cả mọi người đều biết, hoa khôi của trưởng thật ra chỉ là cái danh ảol!!!"

Ly Nho lập tức luống cuống, vội vàng gật đầu đồng ý: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đi."

Nam Hồ yêu cắn răng, lần đầu nói như vậy với yêu tinh khác.

Anh ta phải nhanh chóng báo lại tình huống này với tộc trưởng, yêu tinh có thể lặng lẽ không một tiếng động đưa bọn họ vào trong mộng cảnh mà còn không bị phát hiện, thuật pháp của mình cũng không sử dụng được, ít nhất phải là đại yêu có tu vi ngàn năm.

Nếu loại đại yêu này mà đối nghịch với Hồ tộc, kế hoạch của bọn họ sẽ rất khó thực hiện.

Nam Hồ yêu đứng dậy rời đi.

Ngay lúc anh ta rời đi, bóng dáng của một người đã đứng trước mặt Ly Nho.

Cô ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của idol, trong mắt đều là vẻ đau lòng, dịu dàng nói với cô ta: "Tiểu thư đáng thương, khuôn mặt xinh đẹp này sao lại bị đánh thành như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận