Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 55: Thật ra bá tổng là tử trạch (8)
Trong công ty, Khuyết Chu đứng bên cạnh lãnh đạo, đứng trước mặt toàn bộ người trong công ty.
Tiếp nhận ánh mắt sùng bái, thăm dò, hâm mộ, ghen tị của mọi người.
Cô có thể cảm giác được lãnh đạo đang vui sướng, dù sao tối hôm qua đều đã uống thành như vậy mà sáng nay bảy giờ đã tới công ty, còn là dáng vẻ tràn đầy sức sống nữa chớ.
Ông ta nhếch môi, hận không thể khoe hàm răng của chính mình trong không khí.
Nhưng bởi vì quanh năm hút thuốc nên hàm răng rất vàng, mọi người nhao nhao tránh mắt đi, chỉ cảm thấy có chút cay mắt.
Bây giờ lãnh đạo cũng không quan tâm nhiều, toàn thân ông ta đều hiện lên hai chữ vui vẻ: "Lần này bởi vì bắt được cái hạng mục lớn này, lãnh đạo của chúng ta tỏ vẻ cực kỳ hài lòng, mọi người đều phải học tập theo Tiểu Chu nha, dù là thái độ làm việc hay là hiệu suất làm việc đều đáng giá đề mọi người học tập, biết không?"
Lãnh đạo khen ngợi như vậy, Khuyết Chu rõ ràng đã có thể cảm nhận được ánh mắt của một số người bắt đầu có chút không thích hợp.
Làm một người bình thường ở công ty cũng không tính là đặc biệt xuất sắc, nhưng có một ngày đột nhiên thay đổi rất lớn.
Luôn luôn đưa tới chỉ trích cho người khác.
Mặc kệ nghị luận này là tốt hay xấu, chắc chắn Khuyết Chu đều sẽ trở thành trung tâm nghị luận của cả văn phòng.
Quả nhiên, mấy đồng nghiệp trước kia quan hệ với nguyên chủ cũng không tệ lắm, sau khi tới chúc mừng cô xong, buổi trưa lúc ăn cơm cũng không gọi Khuyết Chu cùng đi.
Nội dung xì xào bàn tán là gì, hạt vừng nhỏ nói có thể nghe lén.
Nhưng Khuyết Chu cũng không quan tâm.
Chỉ có đứng trên đỉnh núi, mới không quan tâm ánh mắt người khác như thế nào.
Nhưng Khuyết Chu lại xem nhẹ, trên đỉnh núi cũng có thể có ruồi bọ.
Cô ngồi ở vị trí của mình ăn cơm.
Vừa mở hộp cơm ra, giọng Trâu Tử Minh đã ai oán vang lên.
"Bây giờ chị không ăn cơm cùng em sao?”
Hạt vừng nhỏ nhìn chằm chằm hộp cơm hộp trên tay ông lão vừa mới chuẩn bị nuốt nước miếng một cái, Trâu Tử Minh vừa mở miệng thiếu chút nữa nó lại phun ra.
Ruồi bọ ảnh hưởng đến sự thèm ăn, cút đi!
Đương nhiên, ruồi bọ sở dĩ bị người chán ghét như vậy, phần lớn trình độ cũng là bởi vì mặc kệ bạn xua đuổi như thế nào, ruồi bọ đều sẽ "Âm hồn bất tán" mà xuất hiện trước mặt bạn.
Giống như Trâu Tử Minh bây giờ vậy.
Anh ta ngồi trên ghế bên cạnh, trong phòng làm việc chỉ có Khuyết Chu và Trâu Tử Minh, toàn bộ phòng làm việc chỉ có một mình Khuyết Chu.
Những người khác hoặc là ra ngoài mua đồ ăn, hoặc là đi căn tin ăn.
Khuyết Chu mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng lại không đạt tới đáy mắt, dùng thìa múc một khối thịt bò đưa vào trong miệng.
Nuốt xuống miếng thịt bò, cuối cùng cô mới mở miệng: "Lần trước tôi đã nói với cậu, tôi muốn tự mang cơm, bây giờ tôi cần tiết kiệm tiền."
"Tối hôm qua, em đã đợi chị rất lâu..." Trâu Tử Minh cúi mặt.
Dáng vẻ của anh ta quả thật được cho là tuấn lãng, nếu không nguyên chủ cũng sẽ không trong khoản thời gian ngắn đã mập mờ cùng anh ta.
Nhưng khuôn mặt này ở trong mắt Khuyết Chu, thật sự là không đáng nhắc tới.
Chỉ là trong nguyện vọng của nguyên chủ, có một tâm nguyện là muốn làm cho anh ta hối hận.
Vì thế Khuyết Chu tao nhã lau miệng, sau đó đột nhiên tới gân Trâu Tử Minh.
Mùi thơm trên người cô lập tức xâm lược xoang mũi Trâu Tử Minh, khiến anh ta có cảm giác hoảng hốt.
"Bạn học Tiểu Trâu, tôi rất bận, tối qua tôi cũng đã nói với cậu rồi, chẳng lẽ cậu còn trách tôi sao?”
Sau khi tỉnh táo lại, Khuyết Chu một lần nữa ngồi thẳng người.
Trâu Tử Minh quên thở trong chốc lát, anh ta lại bị Khuyết Chu mê hoặc.
Lúc trước anh ta tự nhiên cũng từng cảm thấy Khuyết Châu lớn lên rất đẹp, nhưng tuyệt đối không giống vừa rồi, bị vẻ đẹp gần gũi của cô mê hoặc đến quên cả hô hấp.
Đầu óc anh ta loạn thành một đoàn, suy nghĩ của mình cùng với oán giận chồng chất ở trong lòng toàn bộ đều bị quấy rầy.
Chỉ biết lắc đầu sau đó nói: "Em không có... Không có ý đó."
Khuyết Chu cười khẽ một tiếng, từ trong túi xách của mình lấy ra một hộp sữa chua đặt lên tay anh ta: "Thấy buổi sáng cậu chưa ăn cơm, vốn định buổi sáng sẽ đưa cho cậu, nhưng buổi sáng lại bận rộn nhiều việc nên không đưa cho cậu được, cậu mau đi ăn cơm đi, đừng để bụng đói."
Hạt vừng nhỏ: "Tỷ tỷ à, chai sữa chua đó... Không phải buổi sáng chị lấy trong tủ lạnh ra sau đó nói hết hạn rồi, chuẩn bị vứt đi sao?"
Khuyết Chu gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy bây giờ..." Hạt vừng nhỏ bừng tỉnh, sau đó lại cười ra tiếng, đại lão là thật sự rất thâm nha, cứ như vậy mặt không đổi sắc mà hố tên cặn bã này một phen.
Dáng vẻ cảm động của tra nam này vẫn lần này đến lần khác mười lần như một.
Kỳ thật trong nội dung vở kịch, Trâu Tử Minh đối với nguyên chủ không phải không có một chút yêu thích nào.
Lúc nguyên chủ đang cố gắng làm việc, thật ra Trâu Tử Minh đã rung động.
Nhưng sau đó nguyên chủ bởi vì đoạn tình cảm này với Trâu Tử Minh mà trả giá không ngang nhau, hơn nữa bị tra nam tán tỉnh lâu dài, dẫn đến cô mất đi bản thân, cũng mất đi công việc mình đang cố gắng, tích cực hướng về phía trước.
Bản tính của loại người như Trâu Tử Minh chính là đê tiện đến phát hoảng.
Khuyết Chu không thèm để ý tới anh ta, dục vọng thắng bại và lòng dạ hẹp hòi của anh ta lại bị Khuyết Chu kích thích.
"Hai ngày nay chị rất lạnh nhạt với em, có phải em đã làm sai chỗ nào không..." Trâu Tử Minh câm hộp sữa chua, tủi thân nói.
"Cậu không làm sai, nhưng gần đây tôi bề bộn nhiều việc, vừa rồi lãnh đạo không phải đã nói, gần đây tôi vẫn luôn vội vàng lên kế hoạch, sửa phương án, cho nên trên cơ bản không có thời gian, bây giờ tôi còn muốn cùng công ty bên kia hợp tác kết nối phương án, muốn đúng giờ tan tầm thì lúc nào tôi cũng phải tập trung tinh thần."
Khuyết Chu quay đầu nhìn anh ta, thở dài: "Cậu cũng tới công ty mấy tháng rồi, ngày hôm qua lãnh đạo đã nói với tôi, để tôi nói với cậu một tiếng, bình thường đi làm nghiêm túc một chút, chúng ta đều là người trưởng thành, ở vị trí này mưu cầu chức vụ lớn hơn, cậu không thể mỗi ngày đục nước béo cò như vậy được, nếu cứ như vậy, lãnh đạo rất có thể sẽ tìm lý do đuổi việc cậu."
Cô hơi nhíu mày, giống như trong mắt thật sự chứa đầy hai chữ lo lắng: "Cậu là đàn em của tôi, quan hệ của chúng ta cũng không tệ, chúng ta ở cùng một công ty còn có thể chăm sóc lẫn nhau một chút, tôi cũng không muốn trơ mắt nhìn cậu rời khỏi công ty"
Trên mặt Trâu Tử Minh có chút nóng bỏng.
Tuy Khuyết Chu không nói rõ mình có vấn đề gì, nhưng rõ ràng lời trong lời ngoài, còn có ánh mắt của cô đều đang nói cho anh ta biết... Anh ta quá ăn hại.
Anh ta nắm chặt sữa chua, cảm thấy mình có chút mất mặt.
Ngay cả chuyện mất mặt tối hôm qua ở trong nhà hàng cũng tạm thời bị anh ta vứt ra sau đầu.
"Tôi thấy buổi sáng Tiểu Tôn cho cậu một hạng mục mới, cậu đi ăn cơm trước sau đó nhanh chóng đi làm đi, nếu có cái gì không biết, cậu hỏi tôi trên wechat, tôi sẽ xem cho cậu một chút."
Trâu Tử Minh có cảm giác tự ti mặc cảm.
Anh ta gật đầu quên mất bản thân mình là tới tìm Khuyết Chu nói chuyện tối hôm qua.
Thậm chí sinh ra một loại ảo giác, Khuyết Chu rất mạnh, mình có chút kém hơn so với cô.
Không.
Anh ta lắc đầu quay đầu nhìn Khuyết Chu đang ngồi ở vị trí của cô.
Nói cho cùng, Khuyết Chu chắc chắn vẫn thích mình.
Nếu không sao cô không đi giúp người khác, mà lại tới giúp mình đây?
Như bây giờ vậy, đơn giản chỉ là lạt mềm buộc chặt mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận