Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 224: Trò chơi kinh dị (7)

Ngọn nến trên bàn ăn lay động dữ dội, Khuyết Chu đứng sau lưng "phu nhân Hoa Hồng, cô nhìn một đám người không dám nói gì, ánh mắt dừng lại trên người Cố Viễn Thư.

Thiếu niên không sợ, ngược lại liếc nhìn Khuyết Chu một cái, dường như đáy mắt hiện lên một tia ý cười không dễ phát hiện, nhưng vẫn bị Khuyết Chu bắt được.

Trên bàn ăn đặt một đĩa thịt nướng, thịt nướng tản ra mùi thơm nhưng không ai dám ăn.

Người chơi số 6 vừa chết, thi thể lại bị kéo đi, hơn nữa phu nhân Hoa Hồng nói não người ăn rất ngon, rất khó không liên tưởng đến đĩa thịt trên bàn này có phải là thịt của người chơi hay không.

Thấy bọn họ không động đũa, phu nhân Hoa Hồng mở miệng nói: "Sao không ăn, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của các người sao?"

Mọi người vội vàng lắc đầu.

Bất kể thế nào, bây giờ vẫn không nên chọc giận phu nhân Hoa Hồng thì tốt hơn.

họ tự nói với bản thân minh vô số lần ở trong lòng rằng đây chỉ là một trò chơi, không phải là thịt người thật.

Ngay lúc mọi người còn đang xây dựng tâm lý, Cố Viễn Thư đã cầm đũa gắp một miếng thịt đưa vào miệng, ánh mắt người chơi số 9 bên cạnh đều nhìn anh bằng ánh mắt không mấy thích hợp.

"Là thịt bò, các người đang rối rắm cái gì vậy?" Anh nhíu mày.

Ngay vào lúc này, mọi người cảm thấy bọn họ giống như một tên hề.

Khuyết Chu không nhịn được che miệng cười, xoay người đến ngăn tủ ở phía sau lấy ra một xấp văn kiện, phát cho mỗi người một phần.

"Đây là quy tắc trò chơi mà phu nhân đặt ra vào buổi chiều nay, các vị có thể xem một chút." "Sau tám giờ tối không được ra khỏi cửa phòng, sau mười giờ không được phát ra bất kỳ âm thanh nào, buổi tối không được ra ngoài đi lại, lúc ăn cơm không được nói chuyện, lễ nghi dùng cơm không được xuất hiện sai lầm, mỗi người có mười điểm, vi phạm một lần trừ hai điểm, một khi số điểm thấp hơn năm điểm thì sẽ bị trừng phạt ở mức độ khác nhau."

Vừa biết được quy tắc, bọn họ cảm thấy hình như quy tắc này không phải rất khó.

Người chơi số 3 hỏi: "Chỉ có những quy tắc này thôi sao? Còn quy tắc nào khác không?"

Khuyết Chu cười nhìn anh ta: "Người chơi số 3, lúc ăn cơm nói chuyện, trừ hai điểm."

"Dựa vào cái gì?! Cô còn chưa nói trò chơi bắt đầu màl!!"

"Dạy mãi vẫn không thay đổi, lại trừ hai điểm.

Tiên sinh, đây cũng là quy tắc mà phu nhân chỉ định, ngay tại lúc các người biết quy tắc trò chơi thì cũng là lúc trò chơi bắt đầu.

Anh còn sáu điểm, chế độ trò chơi lần này là chế độ trừ điểm, hoặc nói cách khác, nếu như các người có biểu hiện tốt cũng có thể được cộng điểm, trong một ngày mà biểu hiện cực kỳ tốt thì buổi chiêu ngày hôm sau có thể đi dạo ở trong sân nửa tiếng."

Đôi mắt của Hình Vấn và Tề Thư Nhã hơi sáng lên.

Người chơi số 3 mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa không nhịn được mở miệng, nhưng lý trí vẫn chiến thắng sự tức giận ở trong lòng anh ta, sau khi hít sâu hai hơi, anh ta đã bắt đầu bình tĩnh ăn cơm.

Mọi người cho rằng chỉ cần yên tĩnh ăn cơm là được, nhưng lễ nghi bàn ăn không đơn giản như vậy.

Không thể bắt chéo chân, không thể kê chân, không thể run chân, lúc ăn cơm không thể để chén đũa đụng vào nhau, không được để mép bàn phát ra tiếng vang chói tai, không thể phát ra tiếng chẹp miệng trong lúc ăn cơm.

Sau một bữa cơm, ngoài miệng thì ăn cơm nhưng trong lòng lại hoảng sợ, dù vậy vẫn có năm người bị trừ điểm.

Bây giờ chỉ còn lại người chơi số 1, người chơi số 2, người chơi số 7 và người chơi số 10 không bị trừ điểm.

"Nếu mọi người đã ăn xong, lúc này đã sáu giờ rưỡi, thời gian còn lại mọi người có thể tự do hoạt động, chỉ cần đúng tám giờ trở về phòng ngủ của mình là được.

Nhớ kỹ tám giờ nha."

Cảm giác áp bức lại biến mất.

Bọn họ tụ tập lại một chỗ để thảo luận, nhưng Khuyết Chu cũng không quan tâm bọn họ nói cái gì.

Chỉ là đến tám giờ tối, lúc Khuyết Chu đi đến phòng khách tuần tra, cô bỗng nhiên nhớ tới mình cũng hay tuần tra ở Vô Gian Địa Ngục như vậy.

Cô cũng định ra quy củ cho đám quỷ hồn kia, nhưng chúng nó không nghe, vì thế cô đã đánh từng người một đến khi chúng nó phục tùng mới thôi, sau này không ai không dám nghe lời cô cả.

Giống như bây giờ đây, cô cầm đèn pin trong tay đi trong hành lang, xung quanh im lặng không có bất kỳ âm thanh nào.

Đột nhiên, cuối hành lang xuất hiện một bóng người.

Khuyết Chu tưởng là Cố Viễn Thư, ai ngờ đến gần mới phát hiện ra người chơi số 5 đã nắm tay của cô vào buổi sáng.

"Tiên sinh, đã tám giờ rồi sao anh vẫn đứng ở chỗ này? Anh đã phá hư quy tắc trò chơi rồi."

Nhân vật trong trò chơi của người chơi số 5 là một người đàn ông mặc quần yếm và áo vest, trên đầu đội mũ ngư dân, nhìn hơi ngầu nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Đôi mắt kia chứa quá nhiều tạp chất, mặc dù là hình tượng trong hư cấu, nhưng hạt vừng nhỏ vẫn thấy lòng tham nồng đậm trong đôi mắt của anh ta.

Nó "ọe" một tiếng: "Tỷ tỷ, tại sao lại có những người luôn cảm thấy mình là người đẹp trai nhất thế giới, cho rằng mình bám vào đùi của tỷ tỷ là có thể thoát khỏi nơi này chứ? Sao không soi gương xem mình có bộ dáng gì đi." Giọng nói châm chọc của hạt vừng nhỏ cực kỳ khoa trương khiến ý cười của Khuyết Chu càng đậm hơn.

Nụ cười này của Khuyết Chu làm người chơi số 5 cảm thấy cô vì nhìn thấy anh ta nên vui vẻ.

Anh ta cũng đang mạo hiểm.

Hôm nay anh ta được tiểu thư hầu gái này khích lệ, cũng không từ chối anh ta, anh ta nhìn một cái thôi đã đi tới bên người pha trà cho anh ta rồi.

Quanh năm phu nhân Hoa Hồng chỉ ở nhà một mình, chắc là cảm thấy rất tịch mịch.

Nói không chừng cô hầu gái này chắc chắn cũng rất tịch mịch.

Anh ta tiến đến gần, thấy khuôn mặt tinh xảo như tranh của Khuyết Chu, thiếu chút nữa đã chìm đắm vào bên trong.

"Chu tiểu thư, tôi cảm thấy cô rất đẹp, bây giờ mới tám giờ, không biết cô có nguyện ý trò chuyện cùng tôi một chút hay không? Tôi có nhiều chuyện rất phiền lòng cần tìm người bày tỏ nỗi lòng, nhưng tôi luôn cảm thấy trên thế giới này không có ai hiểu tôi cả."

Người chơi số 5 cau mày, tay phải cứ như vậy đặt lên vai Khuyết Chu.

Khuyết Chu quay đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng nhếch lên: "Đã như vậy, tôi đây phá lệ nghe chút chuyện buồn khổ của ngài vậy.

Không giấu diếm gì tiên sinh, trong lòng tôi cũng có rất nhiều chuyện buồn khổ muốn tìm người để tâm sự."

Đôi mắt của người chơi số 5 sáng lên.

"Nhưng nếu tôi ở đây nói chuyện phiếm với anh, nhất định sẽ bị những tiên sinh và tiểu thư khác nhìn thấy, đến lúc đó bọn họ sẽ nhắm vào anh thì không tốt lắm, tôi cũng có thể sẽ bị phu nhân trừng phạt.

Hay là như vậy đi, anh đi theo tôi đến phòng của tôi, được không? Phòng của tôi ở lầu hai."

Người chơi số 5 mãnh liệt gật đầu thu lại hưng phấn trong lòng: "Đương nhiên có thể, có thể vì tiểu thư giải quyết ưu phiền, đó là vinh hạnh của tôi." Hai chữ dối trá bị anh ta viết rõ ở trên mặt, thậm chí còn cảm thấy bản mình ngụy trang rất tốt.

Cô xoay người, làn váy chạm vào ống quần anh ta: "Anh đi theo tôi."

Đèn pin chiếu đến cầu thang bằng gỗ cách đó không xa, mỗi một lần dẫm chân xuống sẽ phát ra âm thanh kẽo kẹt nhè nhẹ.

Hai người dừng lại trước cửa của một căn phòng, cô mở cửa, bên trong lại tối đen như mực.

"A, đột nhiên tôi nhớ ra mình còn có đồ chưa lấy.

Tiên sinh, ngài ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi lấy rồi trở về được không?"

Khuyết Chu cau mày, trong mắt xinh đẹp viết hai chữ cầu xin.

Nơi này có chút âm trầm, nhưng nhìn một đôi mắt xinh đẹp như vậy, anh ta vẫn gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận