Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 254: Trò chơi kinh dị (37)

Ngược lại thì Khuyết Chu và Cố Viễn Thư ở bên nhau một thời gian dài, luôn có vài người có ý đồ châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai người.

Nhất là đám người trong nhà Cố Viễn Thư.

Sau khi ba mẹ anh lần lượt qua đời, Cố Viễn Thư cũng rất ít khi về quê, sức khỏe của ông bà nội ở quê coi như không tệ.

Cố gia cũng chỉ có ba Cố Viễn Thư và Cố Viễn Thư có chút bản lĩnh, anh còn có một người chú, cả nhà đều tạm được, còn lại cả nhà chú Ba đều tham lam, thích nói mấy chuyện quái đản.

Ngược lại ba mẹ của nguyên chủ rất sáng suốt, trước khi báo nguyên chủ mất tích, người nhà đã tìm cô ấy ba năm, bây giờ Khuyết Chu một lần nữa xuất hiện, chỉ cần Khuyết Chu bình an, bọn họ cũng sẽ không quản Khuyết Chu yêu đương với ai.

Huống chi Cố Viễn Thư cũng rất ưu tú, mặc dù nói ham muốn chiếm hữu hơi mạnh, vậy chứng tỏ thích con gái nhà mình.

Nhưng khi Cố Viễn Thư đưa Khuyết Chu về quê, mọi chuyện bắt đầu không đúng.

Đâu tiên là một nhà bác cả nói mình bị bệnh không xuất hiện, ngay sau đó là vẻ mặt không vui của ông bà nội, sau đó chính là con gái nhà bác cả mang con của mình trở về, luôn nói xấu Khuyết Chu, quá phận hơn là một nhà của chú Ba, chỉ thiếu chút nữa là mắng Khuyết Chu, nói cô muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

Lúc đó Cố Viễn Thư vừa vặn đi ra ngoài nghe điện thoại, một giây trước Khuyết Chu còn duy trì nụ cười khéo léo lập tức đỏ hốc mắt.

Nước mắt như trân châu từ hốc mắt Khuyết Chu chảy xuống, khóc đến người ta thấy mà thương.

Cố Viễn Thư lập tức luống cuống, anh nhét điện thoại di động vào trong túi, đau lòng hỏi: "Em sao vậy?"

"Người nhà của anh không thích em, chúng ta chia tay đi." Ánh mắt cô buồn tủi, Cố Viễn Thư nghe thấy hai chữ chia tay đã giống như bị cây búa lớn đập vào đầu lập tức chính nghĩa từ chối: "Không được!!!"

Thái độ quá mức kiên quyết của Cố Viễn Thư khiến khóe miệng chú Ba giật giật: "Khuyết tiểu thư, cô khóc cái gì vậy, làm như chúng tôi bắt nạt cô vậy."

"Dì Ba nói tôi muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, muốn trèo cao.

Trên đường ởđi về đây, anh nói với em là người nhà của anh rất tốt, nhưng vừa tới thì người nhà bác cả nói cả nhà sinh bệnh, ông bà nội của anh cũng tỏ thái độ với em.

Cố Viễn Thư, em đã làm sai chuyện gì sao?”

Thật ra Cố Viễn Thư có thể nhìn ra Khuyết Chu đang giả vờ, nếu cô thật sự tức giận, tuyệt đối sẽ không khóc như vậy, ngược lại có thể đánh cho người chọc mình tức giận khóc lóc xin tha.

Cho nên hiện tại cô khóc khiến người ta cảm thấy đau lòng như vậy chỉ có một khả năng... cô đang cho anh cơ hội giải quyết đám người nhà này của mình.

Cơn tức giận của Cố Viễn Thư vọt lên đỉnh đầu.

Mặc kệ cô có giả vờ hay không, anh không thể để Khuyết Chu cảm thấy không vui được.

Anh lạnh lùng ôm lấy bả vai Khuyết Chu, nhìn dì Ba với một ánh mắt bình tĩnh, mở miệng nói: "Bà coi thường ai vậy?"

Những lời thô tục này đến bất ngờ không kịp đề phòng, khuôn mặt trang điểm trên mặt dì Ba thiếu chút nữa đều nhăn lại, bà ta như nghe lầm, thăm dò cau mày hỏi: "Con nói cái gì vậy?"

"Tôi nói bà không bị tôi coi thường thì thôi đi, hôm nay tôi đưa Tiểu Chu đến đây là vì nể mặt các người, tôi yêu đương với cô ấy chưa tới lượt các người phê phán."

Nói xong, anh lại quay đầu nói lớn lên lầu: "Ông bà nội, lúc trước khi ba tôi chết, mẹ tôi đã cầu xin các người vận dụng quan hệ để điều tra, nhưng các người nói mẹ tôi quá thương tâm nên phát điên, các người thiên vị nhà chú Ba, nhưng đồ các người ăn đều là của tôi và ba tôi, nếu biết thức thời thì đi ra xin lỗi Tiểu Chu cho tôi.

Nếu không, tôi sẽ đuổi các người ra khỏi căn nhà này." Chú Ba từ trên sô pha đứng lên, căm tức nhìn Cố Viễn Thư: "Cháu vì một người phụ nữ mà muốn đuổi tất cả chúng ta ra ngoài!"

"Tôi có thể cho các người ở đây, cung cấp đồ ăn thức uống cho các người là vì tôi có tố chất đạo đức, nói khách sáo một chút, nếu đây là ở trong trò chơi, tôi sẽ tự tay giết chết hết các người rồi."

Năm chữ cuối cùng, anh kéo dài âm cuối, ánh mắt biến hóa kỳ lạ, dùng giọng điệu hết sức quỷ dị khiến chú Ba sợ tới mức hai chân như nhữn ra, lại một lần nữa ngã ngồi xuống sô pha.

Căn nhà này là căn nhà trên danh nghĩa của ba Cố Viễn Thư, lúc ấy chỉ vì để cho hai ông bà có cuộc sống tốt hơn nên mới mua, kết quả cả nhà chú Ba mặt dày mày dạn ở lại đây, ba của Cố Viễn Thư cũng không tiện nói gì.

Ở thời gian dài, bọn họ thật đúng cho rằng căn nhà này là của bọn họ.

Rốt cuộc ông bà nội vẫn tới phòng khách, chỉ là lúc nhìn thấy Khuyết Chu, vẻ mặt hai ông bà bọn họ ít nhiều vẫn có chút không vui.

Khuyết Chu bị chọc cười: "Có ý kiến gì với tôi cũng có thể nói thẳng."

"Có phải cô muốn tiền của Viễn Thư nhà tôi không?" Bà nội nhìn chằm chằm cô hỏi.

Khuyết Chu vốn định nói không phải, sau đó nghĩ nghĩ, thật sự cô lười phản bác, dứt khoát gật đầu: "Đúng vậy, không chỉ muốn tiền, tôi còn muốn người này, thể lực của anh ấy không tệ lắm, tôi rất hài lòng, thời gian cũng rất dài."

Bà nội và ông nội nghe không hiểu, nhưng chú Ba và dì Ba bên cạnh thì nghe hiểu.

Dì Ba lập tức chỉ trích: "Cô nhóc nhà cô nói chuyện cũng phóng đãng quá nhỉ?!"

Khuyết Chu lập tức tựa vào vai Cố Viễn Thư, ai da một tiếng: "Tôi thấy Cố tổng thích tôi như vậy nên tôi kiêu căng ngạo mạn đấy!"

Cố Viễn Thư gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Chuyện gặp phụ huynh rất không thoải mái, nhưng Cố Viễn Thư đã mắng những người đó, hơn nữa còn tỏ vẻ sau này anh sẽ không chu cấp chút tiền nào cho bọn họ nữa, trừ khi tâm trạng của Khuyết Chu tốt hơn mới thôi, dù gì hai người cũng cần phải kết hôn, sau này anh sẽ giao toàn bộ quyền lực tài chính vào tay Khuyết Chu.

Chú Ba và dì Ba tức giận đến nỗi mặt đều sắp méo mó.

Ra khỏi nhà cũ chưa được năm phút, Cố Viễn Thư lại nhận được điện thoại của một nhà bác cả gọi tới.

So với một nhà chú Ba, cả nhà bác cả ngược lại không quá phận, nhưng trong lời ngoài lời cũng có ý nói với Cố Viễn Thư đừng quá sốt ruột, lau sạch mắt để biết được đối phương có tốt hay không? Cố Viễn Thư lười nói chuyện, anh cũng chuyển hộ khẩu của mình ra ngoài.

Cuối cùng, trước khi mặt trời lặn, Khuyết Chu được Cố Viễn Thư đưa tới nghĩa trang.

Mộ của ba mẹ Cố Viễn Thư được chôn cùng một chỗ, anh sờ Khuyết Chu, sau đó nói: "Tính tình của mẹ anh rất đỉnh đạc, nếu như bà ấy còn ở đây, thấy được em lợi hại như vậy nhất định sẽ rất sùng bái em, bởi vì bà ấy chơi game rất tệ, những trò chơi mà ba hay để cho bà ấy chơi, bà ấy đều không qua được cửa ải nào, một lần cũng chưa từng qua."

Nói đến ba mẹ, trong mắt Cố Viễn Thư có chút dịu dàng.

Hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Trên bia mộ rải rác hoa tươi.

Nghĩa trang vốn âm u bị mặt trời sắp mờ nhạt bao phủ.

"Có người nói rằng, lúc mặt trời lặn xuống ở đường chân trời, nhân giới và quỷ giới sẽ mở cửa giới, nói không chừng ba mẹ anh đã ở nơi này nhìn anh."

Cố Viễn Thư quay đầu hỏi: "Thật sao?"

Khuyết Chu gật đầu: "Thật."

Nói xong, cô bị Cố Viễn Thư hôn một cái.

Anh cười ngây thơ: "Vậy anh phải cho ba mẹ xem thật kỹ, con dâu của hai người bọn họ thật đẹp, vừa đẹp vừa lợi hại.

Khuyết Chu cũng nhịn không được cười theo.

Gió xuyên qua sợi tóc của bọn họ, lúc ôm nhau, Khuyết Chu giả vờ như không nhìn thấy nước mắt của Cố Viễn Thư muốn che giấu nhưng không thành công.

Người có lạnh lùng mạnh mẽ hơn đi nữa cũng sẽ có một mặt yếu đuối của mình.

Cô giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận