Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 302: Lần đầu gặp gỡ (4)

Cuộc sống ở giới Tu Chân là thời gian vui vẻ nhất của Khuyết Chu và Châu Dập.

Cũng là ngày hai người bọn họ xây dựng lên niềm tin và lòng tin với nhau.

Thời gian ngàn năm trôi qua rất nhanh, cuối cùng Khuyết Chu cũng đợi được Châu Dập phi thăng, lúc đó Châu Dập mới biết được, điện hạ của hắn thật sự là điện hạ.

Là người lợi hại nhất trong cả Thần giới.

Đáng tiếc người ngồi ở địa vị cao cơ hồ đều có hai mặt.

Chiến tranh ở Thần giới còn thảm thiết hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Mà Khuyết Chu không có một người nào có thể tín nhiệm ở Thần giới.

Ngay lúc đó, người để Khuyết Chu có thể tin tưởng và ỷ lại cũng chỉ có một mình Châu Dập.

Rõ ràng Châu Dập nhìn thấy những người đó đều thể hiện sự khinh thường với Khuyết Chu ngay trên mặt, thậm chí hắn cảm thấy Thần tiên cao cao tại thượng còn dối trá hơn cả người phàm.

Ngay từ đầu Châu Dập còn có chút không thể tiếp nhận được, nhưng thời gian dài hắn cũng đã rõ, nếu mình không thể trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay Khuyết Chu, vậy Khuyết Chu ở Thần giới nhất định càng thêm gian nan.

Vì thế Châu Dập trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay Khuyết Chu.

Trở thành người nổi danh trên Thần giới với cái tên "Chó điên" luôn đi theo bên cạnh Khuyết Chu.

Khi cái danh hiệu mang tính sỉ nhục này rơi vào trên người hắn, nhưng hắn không chút bị ảnh hưởng nào.

Những người đó gọi hắn là chó điên, hắn càng trở nên điên hơn.

Khuyết Chu cuồng ngạo không ai bì nổi.

Khi đó nàng cho rằng, Châu Dập vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi mình.

Bọn họ cũng nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Nàng cho rằng, nhiều năm mình chinh chiến ở Thần giới như vậy, tu vi của Châu Dập cũng đã rất cao, những Thần kia tuyệt đối sẽ không lớn mật dám đánh chủ ý lên đầu của Châu Dập như vậy.

Thậm chí trước khi bế quan, nàng còn đưa linh kiếm của mình cho Châu Dập.

Nhưng sau khi bế quan đi ra, phủ Khuyết Thần đã một mảnh hỗn độn.

Châu Dập biến mất không thấy, trước phòng bế quan của mình tràn đầy máu tươi, tay chân nàng lạnh như băng, cuối cùng cũng không thể nào tra xét được thần hồn của Châu Dập đang ở đâu.

Nàng lao ra ngoài, tìm được "bạn tốt" của mình là Thiên Quân.

Thiên Quân nói dối cũng không cần viết ra nháp trước, hắn ta nói: "Chúng ta làm sao biết Châu Dập đi đâu, Châu Dập không phải vẫn luôn ở trong phủ của ngươi sao?"

Nàng nghe không lọt tai, nhanh chóng lật tung Thần giới một lượt, lúc trở lại quý phủ lại thấy thi thể Châu Dập tràn đầy máu tươi nằm ở trong sảnh chính.

Rõ ràng Khuyết Chu có rất nhiều cơ hội có thể nói ra mình thích hắn, rõ ràng nàng có thể quang minh chính nói ta thích ngươi, chúng ta có thể kết thành đạo lữ" với Châu Dập.

Nhưng nàng đã bỏ lỡ vô số cơ hội, vì thế, nàng vĩnh viễn bỏ lỡ Châu Dập.

Ngoài cửa có rất nhiều vị Thần.

Bọn họ nói Châu Dập bị Khuyết Chu giết chết, giết Thần là đại tội, vậy mà nàng có thể giết Thần đi theo mình nhiều năm như vậy, Khuyết Chu không xứng ngồi lên vị trí là người đứng đầu Thần giới.

Mà chỉ trích hung ác nhất chính là người bạn thứ hai mà nàng cho rằng sau Châu Dập, người này có thể được nàng tín nhiệm nhất ở Thần giới - Thiên Quân.

Khuyết Chu đã không muốn giải thích.

Mặc dù nàng biết thi thể Châu Dập trong lòng mình cũng là giả, Thần tiên đã tử vong, thân thể cũng sẽ hóa thành cái bụi.

Nhưng các vị Thần không quan tâm sự là gì.

Khuyết Chu là một Thần tiên ngang trời xuất thế, bọn họ cần Khuyết Chu vì bọn họ ổn định Thần giới, sau khi ổn định lại, bọn họ lại bắt đầu e ngại năng lực học tập cùng với tốc độ tăng trưởng tu vi của Khuyết Chu.

Làm "Chó điên" bên người Khuyết Chu, Châu Dập tự nhiên cũng không có khả năng sống sót.

Rốt cuộc chân tướng là gì cũng không còn quan trọng, Khuyết Chu rất muốn lập tức giết mấy vị Thần dối trá này, nhưng chuyện quan trọng mà nàng phải làm là tìm được Châu Dập.

Lúc ở các tiểu thế giới, Khuyết Chu luôn không rõ tại sao lúc người phàm mất đi mới biết quý trọng.

Thậm chí nàng còn cười nhạo người phàm vì điều đó.

Kết quả là, người nên bị cười nhạo nhất hẳn là nàng.

Nàng bị lưu đày tới Vô Gian Địa Ngục, lấy danh nghĩa chưởng quản bị phong ấn ở trong Địa Ngục.

Nhưng những ác linh trong Vô Gian Địa Ngục đều không nhìn nổi mấy cái người tự xưng là Thần nhưng vẫn luôn dối trá kia.

Bởi vì không làm như ý của mấy vị Thần kia, bởi vì quá mức chân thật, bọn họ bị gánh lên vai cái thân phận là ác linh, bị nhốt ở Vô Gian Địa Ngục.

Khuyết Chu học được rất nhiều thứ ở Vô Gian Địa Ngục, những Chân Thần kia tuy rằng có tính cách cổ quái, nhưng lúc đánh phục được bọn họ, nàng đã học được rất nhiều thứ mà mình không thể tưởng tượng được.

Ví dụ như... Tụ Hồn.

Nàng mất mấy vạn năm, cuối cùng cũng tìm được thần hồn của Châu Dập.

Làm Thần tiên, Châu Dập có chấp niệm rất sâu, thời khắc cuối cùng khi hắn bị hại, hắn đã chia thần hồn của mình ra làm mấy phần, phân chia ở bên trong các tiểu thế giới.

Bởi vì Châu Dập hiểu rõ, điện hạ của hắn không gì không làm được, cũng nhất định sẽ đi tìm hắn.

Chuẩn bị xong hết thảy, cuối cùng Khuyết Chu đi tới từng tiểu thế giới.

Câu chuyện bắt đầu là anh hùng cứu mỹ nhân.

Áo cưới đỏ tươi cùng đuôi mắt phiếm hồng, còn có tấm lòng trìu mến dâng lên trong lòng Khuyết Chu, nhất định bọn họ sẽ không tách ra.

Bên trong phủ Khuyết Thần, hạt vừng nhỏ "woa" lên một tiếng đầy kinh ngạc ở trong ngực Khuyết Chu, cuối cùng nó cũng biết được tất cả chuyện xưa của đại lão và nam chính.

Nó cảm khái nói: "Tỷ tỷ, tỷ và nam chính đã trải qua rất nhiều chuyện."

Nó vùi trong lòng Khuyết Chu, Khuyết Chu vùi trong lòng Châu Dập.

Khuyết Chu ừ một tiếng: "Quả thật rất nhiều, vốn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nói với mi những chuyện này, đúng thật là xảy ra không ít chuyện."

Hạt vừng nhỏ cười hì hì hai tiếng: "Cho nên tỷ tỷ, có phải là tỷ đã nhất kiến chung tình với nam chính không?”

Khuyết Chu nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi nói: "Hẳn là vậy."

Đôi mắt phiếm hồng kia, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ như in: "Đáng tiếc, bây giờ không nhìn thấy ánh mắt kia của hắn nữa rồi."

"Điện hạ..." Vừa dứt lời, bên tai Khuyết Chu truyền đến giọng nói mềm mại của Châu Dập.

Nàng theo bản năng co rụt cổ mình, sau đó quay đầu thiếu niên cũng đỏ mắt.

Khuyết Chu lập tức dừng lại: "Sao lại nhìn ta như vậy."

Châu Dập không trả lời Khuyết Chu, hắn ôm Khuyết Chu lên, lập tức đi vào trong tẩm điện, trước khi đóng cửa lại, một con rắn nhỏ màu trắng bị ném ra khỏi tẩm điện.

Ánh sáng trắng chợt lóe lên, một tiểu cô nương mặc váy nhỏ màu trắng hiện ra, lập tức đập vào cửa, tức giận nói: "Nam chính, ngươi muốn làm cái gì với tỷ tỷ của ta vậy?!"

Thịt trên má tiểu cô nương sắp tràn ra ngoài, phẫn nộ lên án: "Ngươi không được bắt nạt tỷ tỷ!!!"

Nói xong, hạt vừng nhỏ bỗng nhiên im bặt.

Dường như bên trong truyền đến âm thanh không thể nói ra.

Tuy rằng hạt vừng nhỏ biến thành một tiểu cô nương nhỏ nhắn, nhưng đi theo Khuyết Chu đến nhiều tiểu thế giới như vậy, nó không phải không biết âm thanh không thể nói ra là gì.

Khuôn mặt vốn trắng nõn trong nháy mắt đỏ như mông khỉ, ôm mặt lắc lư rời khỏi cửa lớn tẩm điện.

Trong phòng, ánh mắt Châu Dập gần như dính vào người Khuyết Chu.

Trông hắn có vẻ phấn khích hơn bình thường rất nhiều.

Khuyết Chu nhịn không được cười: "Sao bỗng nhiên lại vui vẻ như vậy?”

"Ta vui vẻ khi điện hạ cũng... nhất kiến chung tình đối với ta."

Khuyết Chu chính xác bắt được từ then chốt: "Cũng?"

Trong mắt Châu Dập lóe ra tia sáng, tình cảm mãnh liệt tựa như sóng thần, cũng sắp nuốt chửng Khuyết Chu.

Hắn khàn giọng ừ một tiếng: "Đương nhiên, nếu không làm sao ta đồng ý với Thiếu Khanh đại nhân được.

Thật ra, lần đầu tiên ta gặp điện hạ không phải là lần được người cứu lúc đó."

Khuyết Chu nhíu mày: "Vậy là khi nào?"

Châu Dập cúi người, ngăn chặn cánh môi của nàng.

Hắn nói: "Đây là... bí mật của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận