Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 41: Nữ minh tinh đỉnh lưu (41)

Có người nhìn thấy khuôn mặt của Khuyết Chu, quá mức xinh đẹp.

Hôm nay Khuyết Chu còn đặc biệt trang điểm qua một lượt.

Khuyên tai hình tròn lóng lánh, đôi mắt màu khói, đôi môi đỏ mọng màu rượu cùng với mái tóc xoăn màu đen mà Yến Thanh làm cho cô.

Hợp với sườn xám mà cô mặc trên người càng làm tăng thêm sức mạnh, toàn thân đều có khí chất "Chị đây chính là mỹ nữ tuyệt thế" làm cho người ta liếc mắt một cái là khó có thể quên.

Kỳ thật Yến phu nhân cũng rất đẹp, chỉ là đầu óc ít nhiều có bệnh, có đẹp hơn nữa cũng khiến người ta cảm thấy không đẹp.

"Nếu Yến phu nhân không sợ mất mặt, tôi có thể nói cho mọi người ở nơi này biết ngài đã làm những gì với Tiểu Thanh khi cậu ấy vẫn còn nhỏ."

"Tôi sinh nó ra nuôi nó lớn không phải để cho nó chạy theo người phụ nữ khác."

Không đợi Khuyết Chu nói, mọi người đã nhíu mày.

Người mẹ gì thế này?!

Dục vọng khống chế cũng quá mạnh rồi đi???

Nhất là có người không kém Yến phu nhân bao nhiêu, nhịn không được mở miệng: "Vị phu nhân này, con trai bà có thể có người vợ xinh đẹp như vậy, bà không nên vui vẻ sao? Con trai tôi nếu có người vợ xinh đẹp như này, tôi đều hoài nghi đó là do phúc đức của tổ tiên chúng tôi đấy."

"Cần bà quản sao?!" Yến phu nhân trừng mắt một cái, tròng mắt kia có chút lớn dọa người, làm cho dì kia giật nảy mình.

Khuyết Chu chậm rãi uống một ngụm trà chanh trên bàn: "Lúc Tiểu Thanh bốn tuổi, ngài giam cậu ấy vào phòng tạp vụ ba ngày, không cho ăn không cho uống, để cho cậu ấy mắc chứng tự bế, lúc Tiểu Thanh sáu tuổi, vì muốn uy hiếp chồng của ngài mà ngài mang theo Tiểu Thanh tự sát, để cho cậu ấy uống một lượng thuốc ngủ lớn, làm cho thân thể của Tiểu Thanh đến bây giờ vẫn không tốt lên được.

Lúc Tiểu Thanh bảy tuổi, ngài muốn mang theo cậu ấy nhảy lầu, tâm trạng không tốt thì hết mắng lại đánh, nếu ngài nói nuôi dưỡng là như vậy, vậy tôi đề nghị Yến phu nhân có thể đi mua một quyển sách về phương diện nuôi con, đọc nhiều một chút."

Người xung quanh càng nghe càng khiếp sợ.

Đây thật sự là con trai của bà ta sao?

Nghe cứ tưởng là kẻ thù của bà ta mới đúng!

Dì kia vừa lên tiếng lại nhịn không được nói: "Bà như vậy rồi mà còn không biết xấu hổ đến đây chỉ trích con gái nhà người ta sao? Con trai bà lớn đến chừng này tuổi cũng không phải là điều dễ dàng, bà thật sự là một người đã làm mẹ sao?"

Nói xong, lập tức có người gật đầu phụ họa.

Tuy rằng mọi người trong nhà hàng sẽ không đứng lên chỉ trích.

Nhưng chỉ cần có một người mở miệng, những người còn lại sẽ phụ họa theo, vì vậy bốn chữ tội phạm giết người xông vào lỗ tai Yến phu nhân.

Những chuyện đã từng làm kia bị Khuyết Chu nói ra từng chuyện một, mỗi lần nói thêm một chuyện, sắc mặt Yến phu nhân sẽ trắng bệch hơn một chút.

Bà ta không nghĩ tới, Khuyết Chu lại biết nhiều chuyện như vậy.

"Làm sao cô biết những chuyện này? Là Tiểu Thanh nói cho cô biết sao?"

"Chuyện mình làm bị người ta biết rất kỳ quái sao?"

Rõ ràng là Khuyết Chu đang ngồi nhưng Yến phu nhân lại cảm thấy mình bị khí thế của cô đè lên đầu thậm chí có loại cảm giác không ngẩng đầu lên được.

Bà ta lại chán nản ngồi xuống, một giây trước tâm trạng còn kích động, một giây sau đã biến thành một bộ dáng đáng thương.

Hạt vừng nhỏ oa một tiếng: "Thì ra đây là người có vấn đề về tinh thần, quả nhiên vừa nhìn đã biết là người có vấn đề về tinh thần."

Yến phu nhân bắt đầu cau mày, đỏ mắt nói: "Lúc trước là ba nó phản bội tôi, điều này chẳng lẽ có thể trách tôi sao?"

"Ngừng, Yến phu nhân, tôi đến đây không phải để nghe ngài tố khổ, tôi cũng không muốn nghe năm đó đã xảy ra chuyện gì, tôi không hề có chút hứng thú nào với chuyện này, mặc kệ năm đó ngài bị gì cũng không cần phải lôi kéo Tiểu Thanh vào.

Ngài là một người trưởng thành nhưng cậu ấy không phải, trong quá trình trưởng thành, là ngài làm mất đi sự tín nhiệm và ở lại của cậu ấy với mình, bây giờ cũng đừng trách tại sao cậu ấy lại không về nhà thăm ngài.

Tôi cũng chỉ đến đây để thông báo cho ngài biết mà thôi.

Tôi và Tiểu Thanh đã ở chung một chỗ, tốt nhất đừng chạy đến trước mặt tôi làm loạn, nếu không tôi sẽ mua toàn bộ Yến thị của các người."

Mua một tập đoàn, đơn giản như mua một bộ quần áo.

Yến thị trước kia còn có thể chống lại Khuyết gia một chút.

Dưới tay Yến Nhược, Yến thị cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thành tích trước kia, bởi vì chí hướng của Yến Nhược căn bản không ở phương diện quản lý công ty.

Chỉ là cô ấy bị ép quản lý công ty, bị ép mình phải trưởng thành lên.

Không giống Khuyết Văn, Khuyết Văn thể hiện thiên phú hơn người đối với việc quản lý công ty từ nhỏ, tuổi còn trẻ đã đẩy Khuyết thị lên thêm một bậc thang.

Hơn nữa bản thân cô ấy cũng rất thích công việc của mình.

Thu mua một Yến thị mà thôi, quá dễ dàng.

Cô lại nhìn tấm thẻ ở trên bàn: "Năm trăm vạn, tặng ngài."

Yến phu nhân đã tức giận đến mặt vặn vẹo, hôm nay bà ta bị vũ nhục ở chỗ Khuyết Chu, túm lấy tấm thẻ ngân hàng kia, bẻ gãy thẻ trước mặt Khuyết Chu.

Còn bồi thêm một câu: "Năm trăm vạn, cô không biết xấu hổ lại còn muốn làm mình mất mặt sao?"

Khuyết Chu: "Được rồi, tôi đoán được ngài sẽ không nhận, kỳ thật trong thẻ một phân tiền cũng không có, xem ra Yến phu nhân quả thật có cốt khí giống như trong tưởng tượng của tôi.

Thứ lỗi tôi không thể phụng bồi, tôi bề bộn nhiều việc, còn phải tham gia hoạt động, Yến phu nhân vẫn nên về sớm một chút, tránh cho tinh thần lại xuất hiện vấn đề."

Cô đứng lên, cũng không quay đầu rời khỏi nhà hàng.

Ra khỏi nhà hàng, Khuyết Chu liền lên xe, Yến Thanh lo lắng nhìn Khuyết Chu.

Đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen: "Chị, chị có bị thương không?"

"Trong lòng em, lực sát thương của mẹ em lớn như vậy sao?"

Yến Thanh gật đầu: "Ừ, trước kia lúc em đi học, chỉ cần em và bạn học nữ nào gần nhau một chút, bà ấy sẽ mắng người, sau đó lại cho bạn tốt của em tiền.

Em tưởng người đó là bạn tốt của em, nhưng thật ra cậu ta quay đầu đã cầm tiền của mẹ em theo dõi em.”

Nói đến đây, Khuyết Chu lại có chút đau lòng, đưa tay xoa xoa đỉnh tóc của cậu: "Nếu như em cùng bạn học nữ nào thân thiết, chị cũng sẽ ghen."

Hai mắt của Yến Thanh sáng lên: "Chị sẽ ghen sao?! Có phải chị cũng thích em không?"

"Đúng vậy, đúng là rất thích em."

“Thích em bao nhiêu?”

"Sao em dính người như vậy? Rất thích rất thích em."

"Vậy chị gả cho em đi."

"..." Sao lại chuyển sang đề tài này rồi?I

Yến Thanh luống cuống tay chân lấy ra một hộp đóng gói tinh xảo từ phía sau ghế lái, sau đó mở ra trước mặt Khuyết Chu.

Bên trong là một viên kim cương màu đỏ như máu, rực rỡ chói mắt.

Cậu muốn đứng lên quỳ một gối xuống, nhưng bên trong xe quá chật chội, vì thế cậu muốn kéo Khuyết Chu xuống xe, hoàn toàn quên mất hai người bọn họ đều là nghệ sĩ, hơn nữa còn đều là nghệ sĩ hàng đầu.

Nếu bây giờ bị Yến Thanh lôi ra ngoài cầu hôn, cô cũng không sợ bị vây xem, chỉ sợ là ngày hôm sau đã có người nói Yến Thanh quá mức nghèo kiết xác, cầu hôn cũng chỉ là ở ven đường.

Khuyết Chu ngược lại không sao cả, nhưng không có nghĩa là cô thích bị người ta tự dưng phỏng đoán.

Vì vậy cô chỉ giơ một tay lên: "Yến Thanh tiên sinh thân mến, em có nguyện ý lấy Khuyết Chu làm vợ, sống chết gắn bó, vĩnh viễn không rời không bỏ không?"

Vốn là lời thoại của Yến Thanh, bây giờ lại từ trong miệng Khuyết Chu nói ra.

Mũi cậu lại bắt đầu cay cay.

Làm sao cậu lại có thể không muốn được chứ!

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cậu đã nguyện ý.

Chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay Khuyết Chu, tương xứng với da thịt trắng nõn của cô.

Ánh mắt Yến Thanh tối sầm lại, cậu tới gần Khuyết Chu, giọng nói đầy nguy hiểm.

"Chị, chị thật xinh đẹp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận