Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 255: Trò chơi kinh dị (hoàn)

Đám cưới diễn ra sau nửa năm.

Giấy chứng nhận đã sớm lĩnh, nhưng hôn lễ bởi vì các loại chuyện trong công ty mà kéo dài.

Ngày kết hôn, Cố Viễn Thư căn bản không mời cả nhà chú Ba đến, trong thời gian nửa năm này, ông bà nội thường xuyên có thể nhìn thấy Khuyết Chu trên tivi, nhìn thấy cô đạt được thành tựu gì.

Là công ty con hiện tại của Cố thị, quy mô công ty của cô đã mơ hồ có xu thế cùng tiến với Cố thị, hơn nữa Khuyết Chu cũng mở công ty con ở các thành phố.

Tuy rằng cả nhà chú Ba vẫn thổi gió bên gối của ông bà nội, nhưng cuối cùng bọn họ cũng không phải người điếc người mù, càng không phải người già si ngốc, không có năng lực phán đoán của mình.

Hai ông bà cũng không ngượng ngùng, sau khi ý thức được mình làm sai chuyện, rất nhanh liên lạc với Cố Viễn Thư, một mình hẹn Khuyết Chu ăn cơm một lần, hiện tại quan hệ hai bên cũng không tệ lắm.

Bác cả và cả nhà bác cả cũng nói xin lỗi, xin lỗi vì lúc trước mình đã nghe lời gièm pha và thành kiến.

Chỉ có một nhà chú Ba.

Từ nhỏ chú Ba đã ghen tị với anh hai của mình, tuy rằng hai người già thiên vị bọn họ, nhưng so với cuộc sống ăn mặc không lo như hiện tại, bọn họ càng muốn có được cổ phần công ty hơn.

Nhất là giá cổ phiếu của Cố thị càng ngày càng cao, nếu như có thể lừa gạt hai ông bà chuyển nhượng cổ phần của bọn họ sang tên của mình, vậy con của bọn họ, con của bọn họ cũng không lo ăn uống nữa.

Chỉ cần Cố thị không đóng cửa là được, nhưng chuyện này không như ý muốn của bọn họ.

Ngay cả kết hôn, vẫn là một nhà ba người bọn họ nhìn thấy trên tivi mới biết được hai người kia đã tổ chức hôn lễ, đến lúc bọn họ chạy đến hiện trường thì hôn lễ cũng sắp kết thúc.

Chú Ba tức giận nổi giận trong nhóm chat của gia đình.

Bị Cố Viễn Thư trực tiếp trả đũa, hỏi vì sao anh kết hôn nhưng cả nhà chú Ba đều không đi.

Trực tiếp đưa một nhà ba người của chú Ba đến một căn nhà ở ngoại ô.

Hơn nữa ngoại trừ chia hoa hồng cổ phần ra, không hề cho bất kỳ chỉ phí nào khác.

Thật ra cổ phần của cả nhà chú Ba chỉ là một phần nhỏ, một tháng chỉ có thể nhận được hơn mười vạn chứ đừng nói cuối năm nhận được bao nhiêu.

Bình thường bọn họ đã quen tiêu xài xa xỉ, lúc trước ở nhà cũ, mỗi người đều có một tấm thẻ, hạn mức thẻ đều trên dưới ngàn vạn.

Cố Viễn Thư còn cho bọn họ tiền tiêu vặt.

Đôi khi hai ông bà già cũng cho bọn họ tiền.

Cuộc sống của bọn họ có thể nói là cực kỳ xa xỉ.

Khi bọn họ bị ép ở đến sống ở ngoại ô, bọn họ mới ý thức được, lần này Cố Viễn Thư thật sự không nương tay.

Nhưng mặc kệ bọn họ nháo như thế nào, cầu xin như thế nào, Cố Viễn Thư đều quyết tâm, bọn họ có muốn gặp cũng không gặp được.

Khuyết Chu đứng trước cửa sổ sát đất của khu chung cư, bà ta như một người điên, gót giày cao gót đã gãy, chỉ có thể đi chân trần, váy vốn đắt tiền ở trên người bà ta nhìn như hàng vỉa hè.

Trên thắt lưng có thêm một bàn tay, Khuyết Chu quay đầu hỏi: "Tuyệt tình như vậy sao?"

"ừ"

"Thật ra em cũng không ngại cả nhà chú Ba của anh, cuộc sống tương đối nhàm chán, nhiều người đến thăm như vậy cũng tạo thêm chút lạc thú như vậy cũng rất tốt."

Cố Viễn Thư nhướng mày: "Không thú vị? Chúng ta mới kết hôn mà em đã cảm thấy anh không thú vị rồi sao?"

"Anh cũng không thể ở bên cạnh em 24 giờ, lúc anh không có ở đây, đương nhiên em sẽ cảm thấy không thú vị rồi." Khuyết Chu tự nhiên mở miệng nói.

Trong lòng Cố Viễn Thư lại mềm nhữn, anh lại nhìn chằm chằm dưới lầu, đáy mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị.

Anh không nói chuyện giải quyết cả một nhà chú Ba là do ba mẹ Khuyết Chu đề xuất.

Ngay từ đầu ấn tượng của Cố Viễn Thư đối với ba mẹ Khuyết Chu chính là ôn hòa, thành thật, đáng yêu, người rất tốt.

Bọn họ cũng đối xử rất tốt với anh, sau khi biết ba mẹ của anh không còn, ánh mắt đau lòng trong đáy của của mẹ Khuyết không thể nào giả vờ được.

Nhưng vài ngày sau, ba mẹ Khuyết gọi điện thoại cho anh.

Cẩn thận từng li từng tí nói: "Tiểu Cố, chúng tôi biết nhà cậu rất có tiền nhưng chúng tôi không cảm thấy Tiểu Chu nhà chúng tôi không xứng với cậu.

Gia đình chúng tôi không có điều kiện tốt là lỗi của chúng tôi, nhưng chúng tôi đã nhờ người thăm dò được một tin tức, cả nhà chú Ba của cậu không phải hạng người tốt lành gì, chúng tôi không cần thứ gì, nhưng chỉ có một yêu cầu, sau này kết hôn, cậu hãy để cho một nhà ba người của chú Ba cậu rời đi, chúng tôi không thể nhìn thấy con gái nhà mình chịu uất ức được."

Cố Viễn Thư không chút suy nghĩ liên đồng ý.

Anh bị Khuyết Chu bịt mắt, hôn lên khóe miệng: "Đồ ngốc, đừng nhìn nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi."

"Được."

Sau khi kết hôn, Khuyết Chu phụ trách mở rộng các hạng mục khác ngoài trò chơi, còn Cố Viễn Thư thì chuyên tâm mở rộng mảng trò chơi này.

Sự trưởng thành của công nghệ trò chơi không chỉ có thể được sử dụng trong các trò chơi mà còn có thể làm cho người thân ở nơi đất khách nhớ nhung người nhà và người yêu cũng có một không gian ấm áp dành cho bọn họ.

Cũng có thể để cho người thực vật ở trong không gian trò chơi tự do hoạt động, không hề có cảm giác đau khổ.

Sau khi tiến vào không gian trò chơi, nhiều nhất chỉ có thể ở lại một tháng, nếu không sẽ có người trâm mê trong trò chơi.

Mà Cố Viễn Thư và Khuyết Chu dựa vào kỹ thuật này giành được vô số giải thưởng lớn.

Mỗi lần Cố Viễn Thư cầm cúp đứng trên sân khấu, câu đầu tiên anh nói vĩnh viễn đều là: "Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn phu nhân của tôi."

Mỗi một lần anh đều nhìn chằm chằm dưới khán đài, giống như tất cả mọi thứ xung quanh đều bị anh loại bỏ, địa điểm lĩnh thưởng cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Rất nhiều năm sau.

Đàn ông và phụ nữ hăng hái biến thành ông bà già tóc bạc phơ.

Trong trí nhớ của Cố Viễn Thư xuất hiện tình trạng hỗn loạn, thường xuyên không nhớ được mình đang ở thế giới hiện thực hay thế giới trò chơi.

Anh rất thích hỏi: "Tôi là ai2 Tôi đang ở đâu?"

Nhưng mỗi lần anh nhìn thấy Khuyết Chu, đều nắm lấy cổ tay cô rồi nói: "Em là phu nhân Hoa Hồng, là người yêu của anh."

Anh lại khoát tay, thích cùng Khuyết Chu trốn vào trong phòng vệ sinh, giảo hoạt nói: "Phu nhân, chồng của em sẽ lập tức trở về, anh có thể trốn ở đây được không?"

Khuyết Chu hỏi anh: "Anh đang yêu đương vụng trộm với em sao?"

Anh lại dùng ánh mắt vẩn đục, vẫn tràn đầy yêu thích cười nói: "Đúng vậy, ai bảo phu nhân xinh đẹp như vậy, khiến anh nhất kiến chung tình, làm ra chuyện trái với đạo đức luân lý."

"Em đã giết chồng mình rồi, em sẽ mãi mãi ở bên anh." Lúc này đây, Cố Viễn Thư không trốn vào phòng vệ sinh nữa, anh nằm ở trên giường, bàn tay đầy nếp nhăn nắm lấy ngón tay Khuyết Chu, một chút cũng không sợ hãi.

Giọng nói của anh run rẩy: "Vậy phu nhân, anh đi ngủ một giấc đây, anh sẽ giúp em hủy thi diệt tích."

Khuyết Chu nói được.

Nhưng lúc này đây, Cố Viên Thư không còn tỉnh lại nữa.

Khuyết Chu hít sâu một hơi: "Hạt vừng nhỏ, đến thế giới tiếp theo."

Lúc bị phát hiện, Khuyết Chu mặc váy dài cung đình màu đen, cùng Cố Viễn Thư hai tay đan chặt vào nhau nằm ở trên giường.

Phu nhân Hoa Hồng cùng đại boss vĩnh viễn lưu lại trong trò chơi, làm cho người ta hoài niệm.

xxx

Lần đầu gặp gỡ, làn váy đen trắng rơi vào mắt anh.

Em không biết anh đã che giấu tình cảm của mình sâu đậm đến mức nào đâu?

Anh không bao giờ tiết lộ bí mật của mình cho người khác.

Nhưng từ mùa xuân đến mùa thu, anh đã phơi bày tất cả với em.

Vui sướng, thương xót, chán nản, héo rũ.

Từ lúc ánh sáng lờ mờ vào ban đêm lay động.

Sau khi rời khỏi trò chơi, anh đã quên đi những ký ức đó.

Anh tách trò chơi ra khỏi thực tế.

Sự thật là, sau khi đã quên hết mọi thứ, anh vẫn còn ảo tưởng về em.

Xiềng xích trong cơ thể anh được tháo gỡ bởi em.

Qua thời gian và những ngọn núi xanh, anh sẽ không bao giờ quên tên em nữa.

Anh yêu tất cả những phương thức ở bên cạnh em.

— Cố Viễn Thư
Bạn cần đăng nhập để bình luận