Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo
Chương 53: Thật ra bá tổng là tử trạch (6)
Là cô ấy.
Là người hôm đó gặp ở gara ô tô 4S.
Ánh mắt của người đàn ông mang theo một chút xâm lược.
Chợt, hai người bốn mắt chạm nhau.
Khuyết Chu nhìn qua, nhếch môi với anh: "Vị tiên sinh này, nhìn chằm chằm tôi làm gì thế?"
Cô thông thả bước đến, sau đó đứng bên cạnh người đàn ông, hỏi: "Ở đây có ai không, tôi có thể ngồi đây không?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không có ai."
Nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo chút không thể tin.
Hạt vừng nhỏ chậc chậc hai tiếng, nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này, chỉ liếc mắt một cái đã bị đại lão mê hoặc đến thần hồn điên đảo, cũng chỉ có chút tiền đồ này.
Khuyết Chu ngồi ở bên cạnh Lâm Dập.
Gió nhẹ ban đêm thổi qua, Lâm Dập nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt rất rõ ràng của mình.
"Lâm tổng, trợ lý của ngài nói thân thể ngài không thoải mái, cho nên ở trên xe chờ chúng tôi, nhưng bây giờ tôi thấy, ngài hình như không có chút nào không thoải mái thì phải." Khuyết Chu chống cái ghế bên cạnh mình, hơi nghiêng đầu.
Lời của cô làm cho Lâm Dập có một loại xấu hổ khi bị vạch trần.
Từ lần trước gặp cô ở gara ô tô 4S, bây giờ chỉ cần xem bộ anime kia, chỉ cần nhìn thấy nữ chính trong đó thì sẽ nghĩ ngay đến cô gái này.
Cô giống như một người đi từ trong anime ra vậy.
Bất kể là khuôn mặt, dáng người, phong cách ăn mặc hay là ánh mắt mị hoặc, cùng với loại cảm giác phong tình vạn chủng khi giơ tay nhấc chân của cô.
Hơn nữa, nữ chính trong bộ anime kia là nhân vật anh thích nhất trong tất cả những bộ anime mà anh đã từng xem qua.
Thật ra cô gái trước mắt vẫn có chút không giống với nữ chính trong anime kia, cô thoạt nhìn càng thần bí hơn, càng làm cho người ta muốn... Tìm hiểu đến cùng.
Chờ đã, vừa rồi cô ấy nói gì vậy?
Lâm Dập từ trong một đống suy nghĩ loạn thất bát tao hồi phục lại tinh thần.
Anh nháy mắt dời mắt đi, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, ừ một tiếng: "Trong xe cũng không thoải mái, ra ngoài ngồi một chút."
Bên dưới bề ngoài lạnh lùng cấm dục này, thật ra lại cất giấu một trái tim sợ xã hội.
Chỉ nghĩ vậy thôi mà Khuyết Chu đã cảm thấy thật sự quá đáng yêu.
Cô cười khẽ một tiếng: "Tôi thấy sắc mặt Lâm tổng hồng hào, hình như không có dáng vẻ không thoải mái, vừa rồi còn nhìn chằm chằm tôi, một lúc lâu cũng không chớp mắt."
Lòng bàn tay Lâm Dập đổ mồ hôi, anh nghẹn nửa ngày, sau đó nói: "Cô rất giống một nhân vật tôi rất thích."
"Vậy sao?" Thân thể Khuyết Chu tiến lại gân Lâm Dập một chút.
Hơi thở dễ ngửi từng chút từng chút đến gần, anh nghe thấy hơi thở như hoa lan của cô gái, ngữ điệu của cô bỗng nhiên trở nên càng thêm câu người: "Lâm tổng nói là Lucia sao?"
Trong nháy mắt đó, trái tim Lâm Dập như bị bắn trúng một mũi tên.
Mặc dù biết cô chỉ nói lời thoại kinh điển của nhân vật nữ kia, mặc dù rõ ràng là cô nói ra tên nhân vật mình thích.
Nhưng trong nháy mắt đó, anh vẫn bị giọng điệu của cô gái này trêu chọc.
Anh là một người trưởng thành đã gần ba mươi tuổi.
Rõ ràng hiểu được rung động là loại cảm giác gì.
Rõ ràng anh biết người trước mắt không phải là Lucia, nhưng trong nháy mắt đó anh vẫn rung động không thôi.
Lâm Dập ép buộc chính mình tỉnh táo lại, dù gì anh cũng là ông chủ của một công ty lớn, đối phương là bên đối tác mà đêm nay mình hợp tác, chính mình không thể hạ giá.
"Không biết tiểu thư họ gì?"
"Tôi họ Khuyết, Khuyết trong bất tri thiên thượng cung khuyết."
"Cái họ này rất hiếm thấy."
Cô một lần nữa ngồi thẳng người, hơi thở thuộc về cô rời khỏi mảnh đất vuông vắn của Lâm Dập, trong nháy mắt đó Lâm Dập có một chút mất mát.
Khuyết Chu hít sâu một hơi: "Quả thật không gặp nhiều, tôi cũng ra ngoài hít thở không khí, vừa đúng lúc gặp Lâm tổng, còn phải cảm ơn Lâm tổng đã để ý đến kế hoạch của nhân viên nhỏ như tôi."
"Kế hoạch là cô làm?" Lâm Dập lại có chút kinh ngạc.
"Tôi nhìn không giống người có thể làm ra bản kế kế hoạch đó sao?"
Lâm Dập giải thích: "Kế hoạch kia làm rất tốt, tôi cùng những người khác trong công ty đều cho rằng là một nhân viên lâu năm có kinh nghiệm làm, không nghĩ tới bây giờ cô còn trẻ như vậy."
Còn... Đẹp như thế này.
Trong mắt cô như có một tầng sương mù, mặc dù đang nhìn Lâm Dập, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy cô lúc xa lúc gần: "Cảm ơn Lâm tổng khích lệ."
Khuyết Chu đứng dậy, duõỗi lưng một cái.
Vòng eo mảnh khảnh khi hai tay nâng lên có vẻ càng khiến người ta chú ý.
"Lâm tổng, vậy ngài cứ ở đây hóng gió, tôi đi trước." Cô phất phất tay nói.
Ngay lúc xoay người, Lâm Dập bỗng nhiên đứng lên đi tới bên cạnh cô: "Tôi vào với cô, dù sao cũng là hợp tác, nếu tôi thật sự không có mặt cũng không tốt."
Hạt vừng nhỏ: Anh thật sự muốn có mặt sao? Đó không phải là anh không nỡ rời khỏi đại lão, muốn nhìn thấy đại lão sao?
Đương nhiên, Khuyết Chu và hạt vừng nhỏ sẽ không vạch trần.
Hai người sóng vai đi về phía trước.
Vóc dáng của Lâm Dập rất cao, nguyên chủ cao ít nhất một mét bảy, vẫn thấp hơn nửa cái đầu so với Lâm Dập, lúc anh ngồi trên ghế thì nhìn không ra, đứng lên thì phát hiện người này hình như cũng cao đến một mét chín.
Trách không được trong nội dung vở kịch có rất nhiều người nói khí thế của Lâm Dập rất mạnh.
May mà vóc dáng người này cao, nếu không với cái tính cách sợ xã hội này của anh, vóc dáng thấp một chút phỏng chừng đã sớm lộ tẩy.
Lúc hai người trở lại phòng bao, trong phòng bao đầy mùi rượu.
Khuyết Chu nhìn thấy vị lãnh đạo công ty mình kia, thiếu chút nữa đã cùng trợ lý của Lâm Dập quỳ xuống tại chỗ, sau đó bái thiên bái địa bái bả tử.
Hai người vỗ vai nhau, hát như bạn bè cả đời cùng đi, quay đầu lại thì đã thấy khuôn mặt đen thui của Lâm Dập xuất hiện ở cửa phòng.
Trong nháy mắt đó, Khuyết Chu rất rõ ràng nhìn thấy chân trợ lý mềm nhữn, thiếu chút nữa đã trượt quỳ trên mặt đất.
"Ông... Ông chủ, sao ngài lại tới đây."
Lâm Dập mặt không chút thay đổi nói: "Không chào đón tôi?"
"Không phải không phải, nơi này mùi rượu quá nặng, sợ ảnh hưởng đến ngài."
"Biết rượu nặng mà cậu còn uống nhiều như vậy, lát nữa muốn tôi làm tài xế cho cậu sao?”
Trợ lý muốn nói mình còn rất tỉnh táo, nhưng vừa mở miệng tất cả đều là mùi rượu, hun đến mức Lâm Dập lui về phía sau nửa bước, thiếu chút nữa đụng phải nhân viên phục vụ đang bưng khay.
Trên thắt lưng anh đột nhiên có thêm một bàn tay mềm mại.
Sau đó giọng nói Khuyết Chu vang lên bên tai anh.
"Cẩn thận một chút."
Cánh tay của cô chế trụ thắt lưng của anh, thiếu chút nữa nhân viên phục vụ bưng trà nóng phía sau đã vẫy nước trà nóng hổi lên người anh.
Quay đầu nhìn lại thì cô đã thu tay lại, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Chỉ còn lại có một mình anh còn sửng sờ nhớ lại sức lực của cánh tay mềm mại vừa rồi dừng trên thắt lưng mình.
Lâm Dập xuất hiện làm cho tiệc rượu đang nóng bỏng ngất trời vừa rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Ký tên, lại tùy tiện ăn vài miếng sau đó tiệc rượu liền kết thúc.
Mắt thấy mọi người mỗi người đi một ngả.
Cuối cùng Lâm Dập có chút nhịn không được, lôi kéo tiểu trợ lý có chút không tỉnh táo của mình hỏi: "Cậu thêm phương thức liên lạc của cô gái làm kế hoạch của bên đối tác vào chưa?"
"Chuyện phòng the gì? Chuyện riêng tư như vậy, ông chủ, ngài hỏi tôi không tốt lắm đâu?"
Lâm Dập: "..."
Đã đến lúc nên xem xét đổi một trợ lý khác rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận