Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 257: Làm mèo của anh (2)

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mà tiếng mèo kêu lại cực kỳ giống tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Bước chân ba người đều dừng lại.

Dưới ánh trăng tròn, một con mèo xinh đẹp xuất hiện ở trên nóc nhà, sau đó tung người nhảy lên, hai móng vuốt đã bay đến trên mặt của hai người đàn ông mặc áo đen kia.

Tiếng hét chói tai thê lương quanh quẩn trong bóng tối, hai người đàn ông cảm thấy quả thực quá xui xẻo, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ trong đời còn bị mèo cào.

Bọn họ đưa tay muốn bắt lấy con mèo, nhưng con mèo này toàn cào vào mắt của bọn họ, mí mắt của hai người này đau rát, căn bản rất khó mở mắt.

Hai người luống cuống tay chân, cố gắng hết sức mở mắt ra, nhưng trước mắt đâu còn bóng dáng của con mèo đó đâu nữa, người đàn ông bị bọn họ truy đuổi cũng đã biến mất.

"Làm sao bây giờ, anh ta chạy rồi."

"Gấp cái gì, mau xử lý vết thương trước, nói rõ chuyện này với lão đại đi, nơi này địa hình phức tạp, bên ngoài còn người của chúng ta, anh ta bị thương nặng như vậy thì có thể chạy bao xa chứ?!"

Hai người thương lượng với nhau, trên mặt đất có mấy vết máu chảy ra thành một đường thẳng, nhưng đi một chút nữa thì không thấy vết máu nào cả.

Nhưng thôn này không lớn, vả lại địa hình phức tạp, người đàn ông kia tuyệt đối không thể chạy nhanh được, bọn họ chỉ cần xử lý vết thương rồi lại điều tra, tuyệt đối có thể bắt được người.

Đau đớn ở trên mí mắt không ngừng truyền đến dây thần kinh trên não bộ của hai người bọn họ, đau đớn trên khóe mắt khiến bọn họ hít vài hơi khí lạnh, chỉ có thể đỡ lẫn nhau xoay người rời đi.

Mà giờ phút này, trong một ngã rẽ, người đàn ông nằm bên cạnh vại nước.

Nơi này rất nhiều nhà đều không có người ở, người trẻ tuổi lựa chọn ra ngoài làm công, trong thôn chỉ còn có năm sáu hộ toàn là người già, nhà cửa phần lớn đều bị bỏ hoang, chính phủ cũng chuẩn bị dỡ bỏ những căn nhà này, biến nơi này thành khu du lịch.

Vậy nên mới giúp cho người đàn ông này dễ dàng chạy trốn.

Con mèo tao nhã chậm rãi đi đến, trong miệng ngậm một gốc cây giống như dược thảo, sau đó đặt ở bên tay người đàn ông, lại dùng đầu của mình đẩy nó vào trong lòng bàn tay của người đàn ông.

"Mày muốn tao dùng cái này để trị thương sao?" Giọng người đàn ông rất khàn, còn chút mất hết sức lực.

Anh cũng không biết mình sao lại giải thích ra ý nghĩa này từ một con mèo, nhưng nói xong, anh đã thấy con mèo nghiêng đầu nhìn mình, chớp mắt hai cái, giống như đang nói đúng vậy.

Cư Hoài cười nhạo một tiếng, thì thào nói: "Đúng là tao điên rồi mới có thể đoán được lời nói của một con mèo."

Khuyết Chu khó chịu, giơ móng vuốt của mình lên nâng cánh tay được cô đặt dược thảo trong lòng bàn tay người đàn ông lên, lại nhỏ giọng meo meo hai tiếng.

Cư Hoài nhướng mày: "Rốt cuộc mày có ý gì?"

Ánh mắt con mèo rơi trên đùi anh, trên đùi anh có một vết thương sâu có thể thấy được xương, nếu mặc kệ, cái chân này sẽ thối rữa, kết cục cuối cùng rất có thể là bị cắt bỏ.

Nhưng để Cư Hoài tin tưởng một con mèo, anh cảm thấy rất không thực tế.

Chỉ là ánh mắt con mèo này như một con người, trong bóng đêm đen kịt này, trong đầu anh đột nhiên hiện lên hai chữ "yêu tinh, nhưng rất nhanh lại bị anh phủ nhận.

Yêu tinh từ đâu tới, nhất định là anh bị thương đến hồ đồ rồi.

Nhưng mà con mèo này vừa rồi đã giúp anh, anh cũng nhìn thấy vết thương trên đuôi con mèo này.

Cư Hoài thở dài: "Mày cũng bị thương sao?”

Cùng là người lưu lạc chân trời góc bể, có lẽ vì con mèo quá mức lợi hại nên mới có thể cào nát mí mắt của hai người kia, vì tránh cho mình cũng bị con mèo này cào nát mặt, anh vẫn lấy thảo dược làm nát rồi đắp lên trên miệng vết thương.

Đầu tiên là cơn đau đớn kịch liệt đánh úp, ngay sau đó là cảm giác lạnh lẽo của băng, anh cảm thấy vết thương không còn đau như ban đầu nữa.

Cũng có thể vì quá đau nên anh mới không cảm thấy đau nữa, Cư Hoài nghĩ.

Anh như muốn hôn mê, con mèo đã rời đi từ lúc nào, ngay lúc anh rơi vào hôn mê sâu, lòng bàn tay lại truyền đến xúc cảm của lông xù.

Ngay sau đó, một trái cây tròn vo mang theo cảm giác mát mẻ của sương sớm đặt trong lòng bàn tay của anh.

Mèo con tao nhã vươn móng vuốt, giống như là đang bảo anh ăn.

Cư Hoài nhíu mày: "Mày muốn tao ăn cái này sao?"

Mèo con gật đầu.

Anh bắt đầu khiếp sợ: "Mày có thể hiểu tao nói gì sao? Ý của tao là, mày có thể nghe được con người nói gì sao?”

Con mèo lại gật đầu.

Cư Hoài cảm thấy cơn buồn ngủ vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là một cú sốc, ngoại trừ cú sốc vẫn là cú sốc.

Ngay sau đó, anh lại phát hiện vừa rồi chân của mình hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích đã có thể cử động, anh không chút do dự cầm lấy trái cây kia cắn một miếng.

Chua muốn chết!

Cả khuôn mặt anh đều nhăn lại, nhưng tốt xấu gì cũng có thể no bụng.

Vốn anh cảm thấy có lẽ hôm nay mình sẽ chết ở đây, anh không sợ chết, nhưng chết một cách nghẹn khuất thế này làm anh cảm thấy khó chịu, mà mọi thứ của anh sẽ bị đám người đó chiếm lấy.

Bây giờ anh không cần phải chết nữa!

Ý thức của Cư Hoài tỉnh táo hơn một chút, anh lại hỏi: "Bên ngoài có người không?"

Con mèo vẫy vẫy đuôi, xoay người đi vào trong một căn nhà.

Anh nhanh chóng đứng dậy, khập khiễng đi theo.

Trong căn nhà toàn là bụi, con mèo đi rất chậm, anh đi theo bước chân của nó, từng chút xuyên qua bóng tối, sau đó đi ra cửa sau đã thấy một con sông.

Con sông không biết thông đến hướng nào, mà bên cạnh có một chiếc thuyền nhỏ đã bị bỏ hoang rất lâu.

Dường như đây là số mệnh đã định, trong lúc này, Cư Hoài cảm giác mình giống như một người được chọn, ở trong tuyệt cảnh còn có thể nghịch cảnh sống lại.

Nhưng rõ ràng anh hiểu được, nếu như hôm nay không phải có con mèo nhỏ này, anh muốn rời khỏi nơi này phải tốn rất nhiều sức lực, cái chân này của anh cũng khó mà giữ lại được.

"Cảm ơn mày." Cư Hoài nói ra ba chữ này, giọng điệu cực kỳ không được tự nhiên, giống như có người cầm súng đặt lên đầu anh để anh nói ra ba chữ này vậy.

Con mèo lắc lắc cái đuôi của mình, thậm chí ở trong mắt của nó, anh nhìn thấy hai chữ khinh thường.

Mèo đều kiêu ngạo như vậy sao?!

Cư Hoài hỏi: "Mày cũng muốn đi với tao sao..."

Lời còn chưa nói hết, con mèo trắng như tuyết đã nhảy lên thuyền, dáng người tao nhã ngồi ở đầu thuyền xoay người nhìn anh, giống như đang nói: "Đây là thuyên mà tôi tìm, tôi không đi thì anh là kẻ ngốc hay tôi là kẻ ngốc?"

Tâm trạng của anh đột nhiên thả lỏng, thậm chí cảm thấy mình có chút buồn cười, nếu như bị đám thủ hạ của mình biết mình ở nơi này nói chuyện cùng một con mèo, nhất định sẽ cảm thấy hết sức hoảng sợ.

Cư Hoài lao lực đẩy thuyền vào trong dòng nước, sau đó tự mình ngồi lên.

Nửa tiếng sau khi bọn họ rời đi, một con hồ ly đỏ rực xuất hiện bên dòng suối.

Ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra trong đêm tối, hồ ly biến thành một người đàn ông.

Sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm, u ám nhìn dòng sông trước mắt này.

Hắn mới sống lại, vừa muốn đi tìm Tiểu Chu, nhưng Tiểu Chu lại đi rồi.

Sao mọi thứ lại khác với kiếp trước như vậy?

Nghĩ đến kiếp trước mình bị tiện nhân Tử Ương và cha của cô ta giết rồi vứt bỏ, hận ý trong lòng hắn như sóng thần muốn cắn nuốt linh hồn của mình.

Mà trước khi chết, trong đầu hắn đều là hình ảnh mèo con ngây thơ thuần khiết của Khuyết Chu.

Tiểu yêu tinh duy nhất trên thế giới này thật sự đối tốt với hắn.

Mà đời này, hắn tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn như trước nữa, không thể để cho Tiểu Chu có kết cục thê thảm như kiếp trước.

Hắn cũng tuyệt đối sẽ không bị tiện nhân Tử Ương kia che mắt nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận