Kiếm Lai
Chương 112: Thầy giáo
Bên cạnh phi kiếm có một nho sĩ trung niên phong trần mệt mỏi đang đứng, tóc mai trắng như sương. Nếu hai nhân tài đọc sách Triệu Dao và Tống Tập Tân có mặt ở đây, sẽ phát hiện chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, vị thầy giáo dạy học này đã có thêm rất nhiều tóc bạc.
Mũi phi kiếm chỉ vào con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương đang im lặng không nói gì, toàn thân loáng thoáng tỏa ra một khí thế nóng nảy, giống như một lời không hợp sẽ phân ra sống chết.
Con vượn Bàn Sơn cuối cùng không nhịn được trầm giọng hỏi:
- Tại sao vừa rồi người của núi Chân Vũ đi được, còn ta lại không được đi? Có phải Tề tiên sinh ngươi quá bợ đỡ rồi không?
Chất vấn ngay trước mặt như vậy có thể nói là rất không khách sáo, nhưng con vượn Bàn Sơn không cảm thấy chuyện này có gì không ổn. Mặc dù núi Chân Vũ là thánh địa Binh gia của Đông Bảo Bình Châu, nhưng trước giờ luôn chia năm xẻ bảy, ý thức tông môn không hề mạnh. Tu sĩ võ phu có đại thần thông, phần lớn giống như chỉ có tên trên danh nghĩa ở núi Chân Vũ mà thôi. Quy củ của núi Chân Vũ nổi tiếng là nhiều mà rỗng tuếch, còn không có sức ràng buộc thì lấy đâu ra sức ngưng tụ?
Tề Tĩnh Xuân đầy vẻ mệt mỏi trước tiên nói với phi kiếm:
- Đi đi, chủ nhân của ngươi đã không sao rồi.
Thanh phi kiếm kia giống như được đại xá, thân kiếm vui sướng nhảy lên, quay đầu lại lướt đi.
Con vượn Bàn Sơn tự cho là đã đoán ra nguyên nhân sự việc, càng tức giận hơn:
- Thiếu nữ kia quả nhiên là hậu bối được Tề tiên sinh ngươi chọn trúng. Nếu Tề tiên sinh đã sớm động tâm với Kiếm Kinh của họ Lưu, có thể nói rõ với ta! Chỉ cần không rơi vào tay vườn Phong Lôi, có bị đệ tử không ký danh của Tề tiên sinh ngươi cầm đi cũng không sao. Thế nhưng Tề tiên sinh ngươi cứ luôn che che giấu giấu như vậy, thế nào, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết à? Chỗ tốt do Tề Tĩnh Xuân ngươi lén lấy đi, còn tiếng xấu lại để núi Chính Dương ta gánh chịu?
Nếu như nói chỉ trích chất vấn trước đó là do tức giận, cho nên nói năng không suy nghĩ, vậy những lời cực kỳ sỉ nhục người khác của con vượn Bàn Sơn hiện giờ, rõ ràng là có ý trở mặt.
Sắc mặt Tề Tĩnh Xuân vẫn như thường, chậm rãi nói:
- Tề Tĩnh Xuân Ta là môn sinh Nho gia, phụ trách trông coi phong thủy khí vận nơi này sáu mươi năm, có mấy lời vẫn nên giải thích với ngươi một chút. Đầu tiên ta và thiếu nữ kia cũng không có dây mơ rễ má, chỉ là thấy thiên tư của cô ta rất tốt. Tấm biển bốn chữ “Khí Xung Đấu Ngưu” ẩn chứa một phần kiếm đạo khí số của Bảo Bình Châu, khi thiếu nữ đứng dưới tấm biển, bốn chữ đã chủ động sinh ra cảm ứng với cô ấy. Đáng tiếc khi đó chất liệu bội kiếm của thiếu nữ không đủ để chống đỡ khí vận của bốn chữ, ta liền thuận nước đẩy thuyền lấy ra hai chữ trong đó, bỏ vào kiếm của cô ấy. Quan hệ giữa ta và vị thiếu nữ này chỉ dừng ở đây, cũng không phải là đệ tử không ký danh mà ta chọn trúng như ngươi suy đoán.
Tề Tĩnh Xuân tự giễu cười nói:
- Nếu ta thật sự mặt dày đi biển thủ, làm chủ nhân một nhà, ôm đồ vào người mình thì người ngoài làm sao có thể phát giác được? Một bộ Kiếm Kinh giết người trong mộng mà thôi, cần Tề Tĩnh Xuân ta mưu đồ gần sáu mươi năm mới ra tay cướp đoạt sao?
Con vượn Bàn Sơn là nhân vật ở tầng cao nhất của núi Chính Dương, đã nhìn thấy quá nhiều âm mưu quỷ kế chôn giấu ngàn dặm, cũng lĩnh giáo qua rất nhiều thủ đoạn lợi hại của cao nhân tiên nhân đạo mạo trang nghiêm, nào dễ dàng tin lý do của nho sĩ vừa nói. Có điều so với ngôn từ kịch liệt ban nãy, lần này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cười lạnh nói:
- Hả? Vậy là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi?
Tề Tĩnh Xuân nhìn con vượn Bàn Sơn:
- Sở dĩ ta đến đây cản ngươi lại, trong khi lại thả người của núi Chân Vũ đi, thực ra đạo lý rất đơn giản. Rất nhiều người cười bảo núi Chân Vũ có “hai chân”, chân quân tử và chân tiểu nhân, cho nên vị kiếm tu Binh gia này nói gì thì ta cũng có thể tin. Còn ngươi thì khác, ngươi đánh trọng thương Lưu Tiện Dương, phá hư đại đạo tiền đồ của hắn, lại cố ý giữ lại tính mạng cho hắn để phòng ngừa bị ta sớm trục xuất ra ngoài. Loại người như ngươi...
Nói đến đây Tề Tĩnh Xuân lại cười cười:
- À, thiếu chút nữa đã quên, ngươi không phải là người.
Con vượn Bàn Sơn nheo mắt lại, hai tay nắm chặt, khớp xương kêu lên răng rắc.
Nếu là tử địch vườn Phong Lôi, hoặc là tu sĩ không thích núi Chính Dương lên tiếng châm chọc vượn hộ sơn lão, dùng câu “không phải là người” này để chiếm ưu thế ngoài miệng, con vượn Bàn Sơn sống cả ngàn năm cũng sẽ không để ý. Nhưng khi nho sĩ trung niên trước mắt này dùng giọng điệu ôn hòa bình tĩnh nói ra, con vượn Bàn Sơn lại cảm thấy nhục nhã một cách khó hiểu.
Tề Tĩnh Xuân giống như hoàn toàn không phát giác được cơn giận của đối phương, tiếp tục nói:
- Cản ngươi lại là vì muốn tốt cho núi Chính Dương. Lúc trước thiếu nữ kia suýt chút nữa đã tế ra đồ vật bản mệnh của mình. Ngươi đến từ núi Chính Dương, đã có ngàn năm liên hệ với kiếm khí kiếm ý, chẳng lẽ không cảm giác được áp lực kia?
- Lúc ấy con nhãi kia chẳng qua là vùng vẫy lúc sắp chết, một chút đạo pháp thần thông mà thôi, Tề tiên sinh cũng không biết xấu hổ mang ra dọa người sao?
Con vượn già cười ha hả, ra vẻ tỉnh ngộ nói:
- Lúc trước có người nói, vị ân sư kia của Tề Tĩnh Xuân ngươi tuổi già không giữ được khí phách, tượng thần nhiều lần bị hạ thấp vị trí, cuối cùng bị đưa ra khỏi văn miếu, còn bị người ta đập cho nát bét. Khi đó ta còn không tin, nghĩ thầm đường đường là vị thánh thứ tư của văn miếu Nho giáo, là một trong vạn người có cơ hội nhìn thấy Đạo Tổ Phật Đà trong truyền thuyết, cũng là người đọc sách có thể miễn cưỡng phát biểu mấy câu. Nhưng bây giờ xem ra, từ ân sư cho đến Tề Tĩnh Xuân ngươi, nhánh Nho gia này truyền không quá hai đời sẽ phải đoạn tuyệt rồi! Phúc đức quân tử năm đời chấm dứt, câu này do ai nói vậy? Vì sao nhánh của ngươi lại vô dụng như thế, chẳng lẽ đúng như một số thư viện đồn đại, ân sư của ngươi nào phải là thánh hiền Nho gia kế thừa cái trước mở mang cái mới, chỉ là một tên lường gạt ngàn năm có một mà thôi?
Tề Tĩnh Xuân mặc dù khẽ cau mày, nhưng vẫn yên tĩnh nghe con vượn Bàn Sơn nói hết, từ đầu đến cuối không bày tỏ ý kiến.
Con vượn già ngông cuồng cười lớn, bước lên một bước, đưa tay chỉ về phía học giả bị người ta đánh rắn giập đầu kia, cười gằn nói:
- Tề Tĩnh Xuân, Nho gia các ngươi không phải tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt nhất sao? Ta đứng trong vòng quy củ, ngươi có thể làm gì được ta?
Tề Tĩnh Xuân quay đầu nhìn về phía trấn nhỏ, khẽ thở dài một tiếng, lại nhìn về con vượn Bàn Sơn kia, hỏi:
- Nói xong rồi chứ?
Con vượn Bàn Sơn ngẩn ra, quan sát nho sĩ trung niên một lần từ đầu đến chân, thu ngón tay lại, nhe răng nói:
- Hèn nhát, Bồ Tát đất còn biết bực tức, không ngờ người đọc sách tính khí còn hèn hơn, bị mắng cũng không dám cãi lại, không biết có phải bị đánh cũng không dám đánh lại hay không?
Tề Tĩnh Xuân mỉm cười nói:
- Ngươi có thể thử xem.
Con vượn Bàn Sơn giống như bị kích động, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.
Lão hỏi:
- Tề Tĩnh Xuân, ngươi nhất định muốn cản ta đi vào sao?
Tề Tĩnh Xuân đáp:
- Hậu quả nặng nề, một núi Chính Dương không gánh nổi.
Con vượn Bàn Sơn trầm giọng hỏi:
- Thật vậy?
Tề Tĩnh Xuân không cố làm ra vẻ huyền bí, cũng không vì tức giận mà nhường đường cho đối phương, vẫn nhẫn nại gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Con vượn Bàn Sơn xoa xoa cằm, cuối cùng liếc nhìn về nơi xa sau người Tề Tĩnh Xuân, hừ lạnh nói:
- Xem như hai đứa nhóc kia may mắn. Nhắn với bọn chúng một câu, sau này đừng để ta gặp phải!
Lão xoay người bước nhanh rời đi, quay lưng về phía Tề Tĩnh Xuân, đột nhiên lại giơ một tay lên cao, đưa ngón cái ra.
Nhưng ngón cái lại chậm rãi đổi hướng, chỉ thẳng xuống dưới.
Tề Tĩnh Xuân ngẩng đầu nhìn sắc trời mờ mịt, trời đã sắp mưa.
Bên tai đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ trấn nhỏ, đó là thỉnh cầu của vị tu sĩ Binh gia núi Chân Vũ kia, hi vọng có thể mở một mặt lưới, cho phép ông ta mời một vị thần mà núi Chân Vũ cung phụng. Tề Tĩnh Xuân gật đầu nhẹ giọng nói:
- Được.
Sau khi Tề Tĩnh Xuân nói ra chữ này, nếu có người vừa lúc ngẩng đầu lên, sẽ có thể nhìn thấy trên đỉnh bầu trời đột nhiên xuất hiện một điểm sáng như hạt gạo, sau đó là một vệt vàng rất nhỏ từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt rơi vào trấn nhỏ.
- Tề tiên sinh?
Sau lưng Tề Tĩnh Xuân vang lên tiếng gọi của một thiếu niên.
Tề Tĩnh Xuân xoay người nhìn, trông thấy một đôi thiếu niên thiếu nữ đang chạy nhanh về phía mình.
Nhìn thấy thiếu nữ xứ khác mặc đồ màu xanh sẫm kia, ông ta có phần thổn thức cảm khái. Lúc trước nhân tài đọc sách Triệu Dao vừa thấy nàng đã yêu thích, ông ta chỉ nói một câu, hình dung thiếu nữ như một thanh kiếm không vỏ, là thứ gây thương tổn tâm thần người khác nhất. Thiếu niên Triệu Dao lại không biết tình là thứ gì, không hiểu ẩn ý của câu này, vẫn chìm sâu trong đó. Tề Tĩnh Xuân không tiện một lời tiết lộ thiên cơ, cũng không tiện nói ra thiếu nữ kia có một trái tim vấn đạo, là người vô tình nhất.
Vô tình ở đây không phải nghĩa xấu, mà là lời khen ngợi cao nhất.
Tình ái thế gian, tình yêu nam nữ, rốt cuộc chỉ là một loại trong đó.
Trong dân chúng thế tục dưới núi, có lẽ tình này sẽ cảm động lòng người, có thể khiến cho nam nữ si tình không tiếc thề nguyền sống chết, nhưng ở trên núi tu hành thì phức tạp hơn nhiều.
Sau khi Tề Tĩnh Xuân nhìn thấy thiếu niên giày cỏ, nụ cười tự nhiên hơn rất nhiều, nhẹ giọng trêu đùa:
- Mấy trận liên tiếp, đánh đến trởi đất kinh quỷ thần khiếp rồi.
Trần Bình An hơi xấu hổ.
Tề Tĩnh Xuân đi thẳng vào vấn đề:
- Nói với ngươi hai chuyện. Một chuyện là con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương đã rút lui, rất nhanh sẽ rời khỏi trấn nhỏ.
Trần Bình An không hề do dự, dứt khoát hỏi:
- Con vượn già đi từ cửa đông trấn nhỏ sao?
Tề Tĩnh Xuân đưa tay ra hai bên nhẹ nhàng hạ xuống, cười nói:
- Trước hết hãy nghe ta nói xong đã, Lưu Tiện Dương sống rồi.
Thân thể thiếu niên căng thẳng, cẩn thận hỏi:
- Tề tiên sinh, có phải Lưu Tiện Dương sẽ không chết?
Tề Tĩnh Xuân gật đầu nói:
- Có người ra tay tương trợ, Lưu Tiện Dương sẽ không lo đến tính mạng, chuyện này không cần nghi ngờ. Nhưng tin tức xấu là thân thể hắn bị thương nặng, sau này chưa chắc có thể hành động tự nhiên như trước.
Trần Bình An nhếch miệng cười.
Những ngày qua tâm thần của thiếu niên giống như một dây cung vẫn luôn bị kéo căng, không được buông lỏng một phút nào. Sau khi nghe Lưu Tiện Dương sống sót lập tức thả lỏng, cả người ngã về phía sau hoàn toàn bất tỉnh.
Ninh Diêu vội vàng ôm lấy thiếu niên.
Tề Tĩnh Xuân giải thích:
- Lúc trước Trần Bình An bị Thái Kim Giản núi Vân Hà dùng một ngón tay mở huyệt, cưỡng ép đánh nát cánh cửa tâm thần, thực ra tinh khí thần vẫn luôn thoát ra ngoài. Kết quả Lưu Tiện Dương lại xảy ra chuyện vào lúc này, hắn cũng chỉ đành liều mạng kích phát tiềm lực. Đây gọi là bình đã vỡ còn vỡ thêm, vốn có thể còn lại nửa năm tuổi thọ, hôm nay có lẽ nhiều nhất chỉ là mười ngày.
Như vậy nghĩa là bắt đầu từ ngõ Nê Bình đến nóc nhà trấn nhỏ, rồi đến núi sâu suối nhỏ, cuối cùng đến vùng hoang vu hẻo lánh này, mỗi lần thiếu niên giày cỏ chạy nhanh đều đang giảm thọ với biên độ lớn. Trong lòng thiếu niên cũng biết rõ chuyện này.
Ninh Diêu hỏi:
- Tề tiên sinh ngài chỉ cần nói với tôi, làm sao để cứu Trần Bình An!
Trong lòng Tề Tĩnh Xuân thở dài.
Đây chính là chỗ huyền diệu của đạo tâm.
Không phải thiếu nữ không có tình cảm với Trần Bình An, nếu không cũng sẽ không kề vai chiến đấu đến lúc này.
Người bình thường sau khi nghe được tin dữ, tất nhiên sẽ trải qua một quá trình kinh hoảng, bi thương, đồng tình, chỉ khác nhau ở nhanh chậm, dài ngắn, sâu cạn mà thôi.
Nhưng Ninh Diêu lại không hề có.
Trong thoáng chốc nàng đã nhảy đến “kết quả” mà mình mong muốn nhất, ta nên làm thế nào để cứu người.
Có thể thấy tu hành tu lực trên thế gian là từng bước thận trọng, chỉ cần đi lên phía trên, khác biệt chỉ là bước chân mỗi người lớn nhỏ khác nhau. Tu tâm thì mờ mịt, bốn phương tám hướng đều là đường, giống như mỗi con đường đều có thể chứng được đại đạo, nhưng lại giống như mỗi con đường đều là bàng môn tả đạo, không ai có thể chỉ điểm được. Trong chuyện tu tâm, người có đạo tâm được gọi là một bước lên trời.
Cho nên thiếu nữ có thể thoải mái tự nhiên, ánh mắt trong sáng nhìn thiếu niên giày cỏ, thẳng thắn hỏi hắn có thích mình hay không.
Tề Tĩnh Xuân nhớ tới đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội mão hoa sen kia, tâm tình càng nghiêm túc.
Ninh Diêu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cõng Trần Bình An lên lưng, hỏi:
- Tề tiên sinh ngài cứ nói đi. Nhưng phải nói rõ trước, tôi cảm thấy bản lĩnh cứu người của ông chủ già tiệm Dương gia cũng không tệ, hơn nữa Trần Bình An còn quen biết một ông lão trong tiệm rất lợi hại.
Tề Tĩnh Xuân nhìn thiếu nữ vẻ mặt nghiêm túc, hỏi một vấn đề khó hiểu:
- Chuyện gì trên thế gian là nghịch thiên mà đi, ngược dòng mà lên nhất?
Ninh Diêu không hề nghĩ ngợi, lớn tiếng đáp:
- Một người một kiếm giết sạch yêu tộc!
Tề Tĩnh Xuân dở khóc dở cười, có phần bất đắc dĩ nói:
- Là tu hành.
Ninh Diêu cẩn thận ngẫm nghĩ:
- Thực ra đều như nhau.
Tề Tĩnh Xuân chỉ về hướng hai người dừng lại lúc trước, lại chỉ về một nơi khác:
- Thủ ấn có thể bồi dưỡng thân thể, thời gian dài có thể tăng cường thần hồn, nhưng đối với Trần Bình An thì nhiều nhất là miễn cưỡng duy trì thu chi cân bằng, nếu may mắn không chừng sẽ có được một chút tiền lời. Cho nên chờ sau khi hắn tỉnh lại, giúp ta nói cho hắn biết, cho dù không theo đuổi gì khác, chỉ vì sống sót, sau này luyện quyền nhất định cũng phải khổ công gắng sức.
Ninh Diêu thở phào một hơi, thực ra nàng cũng không tốt hơn Trần Bình An bao nhiêu, chỉ là cơ sở vững chắc hơn nhiều nên mới không đến mức bất tỉnh:
- Tề tiên sinh, vậy bây giờ tôi nên đưa Trần Bình An về ngõ Nê Bình dưỡng thương? Hay là trước tiên đến chỗ Lưu Tiện Dương xem thử tình hình?
Tề Tĩnh Xuân cười nói:
- Bây giờ thì đi đâu cũng được cả.
Ninh Diêu ngẫm nghĩ:
- Cái gã sau lưng tôi khi mở mắt ra, chắc chắn là hi vọng có thể nhìn thấy Lưu Tiện Dương đầu tiên, cho nên tôi sẽ đến chỗ Nguyễn sư.
Tề Tĩnh Xuân gật đầu nói:
- Tiễn các ngươi một đoạn đường.
Hai người sánh vai bước đi.
Gió xuân thổi vào mặt, hai tay học giả đặt phía sau người, thiếu nữ thì cõng thiếu niên.
Ninh Diêu đang đi, đột nhiên hỏi:
- Tề tiên sinh, là chủ nhân của động tiên nhỏ, liệu ngài có thừa cơ ở gần, thu nhận vài đệ tử có thiên phú tốt?
Tề Tĩnh Xuân mỉm cười lắc đầu:
- Không có, chỉ nhận một thư đồng không tính là đệ tử mà thôi. Trước kia là để tránh hiềm nghi, bây giờ quay đầu nhìn lại, đúng là đã bỏ qua vài hạt giống tốt.
Ninh Diêu lại hỏi:
- Tề tiên sinh, ngài ở nơi này, có phải chuyện gì cũng biết hay không?
Tề Tĩnh Xuân cười nói:
- Chỉ cần là chuyện ta muốn biết thì đều có thể biết, nhưng chưa chắc đã là chân tướng. Dù sao có một số chuyện sai một li sẽ đi ngàn dặm.
Có một câu Tề Tĩnh Xuân không nói, từ lúc rời khỏi trấn nhỏ, ông ta đã mất đi thần thông “tâm kính rọi khắp trời đất” này.
Bởi vì có người đã lấy đi khối trấn khuê kia, đó là tín vật do một trong số á thánh Nho gia lưu lại trấn nhỏ, cũng là một trong số then chốt của đại trận.
Ninh Diêu do dự một thoáng, vẫn không nhịn được hỏi:
- Tề tiên sinh, hôm nay cảnh giới của ngài là gì, có bước vào năm cảnh giới cao hay chưa? Còn nữa, tiên sinh ngài trấn giữ vùng trời đất này, thật sự có thể vô địch thiên hạ sao? Đương nhiên nếu tiên sinh cảm thấy không tiện thì có thể không trả lời, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Tề Tĩnh Xuân quả nhiên không trả lời.
Thiếu nữ trợn trắng mắt, không nói gì thêm.
Tề Tĩnh Xuân không biết vô tình hay cố ý đi chậm lại, quay đầu nhìn.
Thiếu niên chớp chớp mắt.
Người đàn ông trung niên cũng chắp chớp mắt.
Tề Tĩnh Xuân hiểu ngầm cười, không lộ tâm tình lặng lẽ bước nhanh hơn.
Quân tử nên tác thành chuyện tốt cho người khác.
Sau khi cùng nhau đi rất xa, Tề Tĩnh Xuân dừng bước, cười nói:
- Ta không tiễn nữa.
Nho sĩ trung niên đứng yên tại chỗ, tóc mai trắng như sương, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, im lặng không nói gì.
Ông ta bước ra một bước.
Trong nháy mắt Tề Tĩnh Xuân đã đi đến gần khối Trảm Long Đài kia.
Thánh nhân Nho gia đều có một chữ bản mệnh, độc chiếm ngôi đầu.
Trên thế gian mặc ngươi là ai, chỉ cần viết đến, dùng đến, đọc đến chữ này, sẽ có thể giúp vị thánh nhân Nho gia kia tăng thêm một chút tu vi đạo hạnh, góp gió thành bão, nước chảy đá mòn.
Tề Tĩnh Xuân là ngoại lệ.
Không phải không có chữ nào, mà là có hai chữ.
Hơn nữa hai chữ này ý tứ rất rộng, cảnh giới rất sâu.
Tĩnh. Tĩnh tâm đắc ý.
Xuân. Thiên hạ đón xuân.
Cho nên ông ta mới bị giáng chức đến vùng trời đất nhỏ này, hoàn toàn ngăn cách với thế giới rộng lớn bên ngoài.
Mặc dù Tề Tĩnh Xuân chỉ là sơn chủ của một thư viện trong số ba học cung bảy mươi hai thư viện Nho gia, nhưng thật sự không thể đánh giá theo lẽ thường.
Người đọc sách hèn nhát đối diện với con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương nhiều lần khiêu khích sỉ nhục, lại không có bất kỳ phản ứng nào, lúc này bỗng nhắm mắt lại, thầm nghĩ đến nét bút thứ ba trong chữ “Tĩnh”, sau đó hai ngón tay khép lại vươn ra, nhẹ nhàng vạch xuống giữa không trung.
Khối Trảm Long Đài kiên cố kia trong nháy mắt bị cắt thành hai nửa.
Tề Tĩnh Xuân vung tay áo lên, trong hai khối đá lớn chỉnh tề, một khối rơi vào tiệm rèn của Nguyễn Cung, một khối khác thì xuất hiện trong một căn nhà nhỏ ở ngõ Nê Bình.
Làm xong tất cả những chuyện này, Tề Tĩnh Xuân lâm vào trầm tư, giống như danh thủ cờ vây suy nghĩ rất lâu mới đi một nước cờ. Sau đó ông ta đứng trong màn mưa chi chít, cuối cùng là mưa như trút nước, sấm chớp đùng đùng, ông ta vẫn chưa khôi phục tinh thần lại.
Tề Tĩnh Xuân vẫn luôn được dân chúng trấn nhỏ gọi là thầy giáo, lúc này đang nghĩ đến thầy giáo của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận