Kiếm Lai

Chương 155: Trấn giữ ngọn núi

Khi nhóm người ăn sáng xong sắp sửa lên đường, A Lương dắt con lừa, đột nhiên bảo mọi người chờ một lát, sau đó gọi một tiếng “ra đi”. Thổ địa núi Kỳ Đôn trẻ tuổi xinh đẹp hơn cả nữ nhân, áo trắng tay rộng nhẹ nhàng như tiên, nhanh chóng chui ra khỏi đất bằng trên đỉnh núi, tay nâng một hộp gỗ dài, cúi người vẻ mặt nịnh nọt nói với người đàn ông đội nón: 

- Đại tiên, tiểu nhân đã chuẩn bị xong xa giá, còn lại hai trăm dặm đường núi bảo đảm thông suốt như đi trên đất bằng.

A Lương hôm nay hoàn toàn khác với người hôm qua dùng một đao chế ngự kẻ địch, vẻ mặt ôn hoà nói:

- Vất vả rồi, vất vả rồi, đồ đạc làm phiền ngươi cầm giúp, đợi đến khi sắp rời khỏi địa bàn núi Kỳ Đôn thì trả lại cho ta.

Thổ địa trẻ tuổi vừa mừng vừa lo:

- Đại tiên khách sao như thế, tiểu nhân giảm thọ rồi.

A Lương tiến lên một bước, vỗ vai vị thần linh một phương này, đưa dây cương của con lừa trắng cho hắn:

- Vậy không khách sáo với ngươi nữa. Còn có con ngựa kia, ngươi hãy dẫn đến biên giới luôn.

Thổ địa trẻ tuổi hiên ngang lẫm liệt nói:

- Nên như vậy, làm người hầu cho đại tiên là vinh hạnh của tiểu nhân.

A Lương quay đầu nhìn Lý Hòe. Vừa rồi lúc ăn cơm, vì tranh giành một miếng thịt bò muối với ông ta, thằng nhóc này một khóc hai cãi ba treo cổ, dùng mọi thủ đoạn, bán cả mẹ và chị hắn. Nếu A Lương đồng ý thu nhận, nói không chừng còn bán cả cha hắn cho ông ta. Đương nhiên A Lương không hề mềm lòng, cuối cùng Lý Hòe giận dữ nhe nanh múa vuốt đòi quyết đấu với ông ta, đến bây giờ một lớn một nhỏ vẫn còn thù địch giương cung bạt kiếm.

A Lương giơ ngón cái lên chỉ về thổ địa trẻ tuổi nịnh nọt phía sau, ý bảo thằng nhóc ngươi nhìn thấy không, đại gia A Lương ta rất có danh tiếng trên giang hồ, sau này hãy tôn trọng một chút.

Lý Hòe trợn trắng mắt, quay đầu nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

A Lương tức giận nói: 

- Lên đường, lên đường.

Một lúc sau bỗng có ba con rùa núi mai lớn như bàn tròn lần lượt trèo l.ên đỉnh, mai của chúng có màu đỏ tươi giống như ngọn lửa lớn. Khi thổ địa trẻ tuổi cầm gậy trúc xanh nhìn về đám rùa núi, bọn chúng đều rụt cổ lại. Vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, làm đại vương trên danh nghĩa của núi Kỳ Đôn, lúc trước tu vi của thổ địa trẻ tuổi bị trói buộc, mấy trăm năm vẫn không giải quyết được hai con rắn mãng xà, nhưng chim bay cá nhảy chưa có thành tựu đứng trước mặt hắn, chẳng khác nào dê bò gà chó nuôi trong chuồng của dân chúng quê mùa.

Mai của mỗi con rùa núi đều chứa được ba người ngồi. Thổ địa trẻ tuổi tâm tư cẩn thận, đã dùng gỗ chắc đóng một vòng lan can thấp ven rìa mai rùa, để tráng những quý khách kia chòng chành ngã xuống. 

Lý Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất lục tục leo lên mai. Trần Bình An được Lý Bảo Bình gọi lên mai rùa núi mà cô chọn, A Lương ngồi cùng Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất, còn đôi cha con Chu Hà và Chu Lộc tự có một nơi thanh tịnh riêng.

Sau khi rùa núi lên đường, thân hình mọi người chỉ hơi lắc lư chứ không chòng chành, còn thoải mái hơn nhiều so với xe trâu xe ngựa. Mặc dù nhìn như vụng về nhưng tốc độ đi xuống của rùa núi cũng không chậm.

Lý Hòe mừng rỡ, đấm mạnh vào đầu gối A Lương:

- Mẹ tôi ơi! Đời này lần đầu tiên ngồi trên lưng rùa lớn như vậy. A Lương, quỷ thất đức như ông cuối cùng cũng làm được một việc thiện rồi!

A Lương dùng ánh mắt thương hại nhìn Lý Hòe:

- Ngươi có thể lớn đến như vậy, xem ra nếp sống của trấn nhỏ rất mộc mạc.

Lý Hòe quay đầu nhìn về Lâm Thủ Nhất:

- Có phải A Lương đang nói xấu ta không?

Lâm Thủ Nhất đang nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như yên lặng cảm nhận gió núi cuối xuân từ từ thổi đến, nghe được câu hỏi của Lý Hòe chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.

Lý Hòe gian xảo nhìn về A Lương, muốn tìm kiếm manh mối từ sắc mặt và ánh mắt của ông ta.

A Lương nghiêm mặt nói:

- Là lời khen.

Lý Hòe liếc nhìn trường đao vỏ xanh lá đặt ngang trên chân A Lương, lại nhìn hồ lô nhỏ màu bạc bên hông ông ta, hỏi: 

- A Lương, cho tôi mượn đao trúc chơi nhé?

A Lương lắc đầu nói: 

- Ngươi không thích hợp dùng đao.

Lý Hòe nhíu mày nói:

- Vậy tôi thích hợp với binh khí gì?

Sắc mặt A Lương nghiêm túc:

- Ngươi có thể nói đạo lý với người khác, dùng lý phục người, lấy đức phục người.

Lý Hòe thở dài một tiếng, ủ rũ cúi đầu nói:

- Không được.

A Lương vốn chỉ muốn trêu chọc đứa trẻ lại cảm thấy kỳ quái:

- Vì sao?

Lý Hòe ngẩng đầu lên nhìn về nơi khác, cây xanh um tùm, chợt có hoa xuân rực rỡ thoáng qua. Đứa trẻ nhẹ giọng nói:

- Giọng tôi quá nhỏ. Mẹ tôi từng nói, lúc cãi nhau giọng ai lớn thì người đó có đạo lý. Thế nhưng ở trong nhà cha tôi không thích nói chuyện, chị tôi tính tình cũng mềm yếu ngại ngùng. Cho nên lúc trong nhà xảy ra chuyện, chỉ cần mẹ tôi không có mặt, cha và chị cũng chỉ biết mắt to nhìn mắt nhỏ, khiến người ta rất sốt ruột. Thực ra tôi cũng không thích cãi nhau với người khác, nhưng có đôi khi ngồi trên đầu tường, nhìn mẹ và người ta phồng mang trợn má, lại sợ một ngày nào đó mẹ tôi già rồi, cãi không được nữa thì phải làm sao? Nhà chúng tôi vốn nghèo, ngay cả nóc nhà thủng một lỗ cũng không có tiền sửa. Cha tôi không có tiền đồ, chị tôi sau khi lớn lên sẽ phải lấy chồng. Đến lúc đó nếu không còn người cãi nhau nữa, chẳng phải nhà chúng tôi sẽ bị người ta khi dễ?

Lâm Thủ Nhất hơi động tâm.

A Lương trêu chọc: 

- Chậc chậc, tuổi tác lớn bằng cái rắm mà lại nghĩ xa như vậy?

Đứa trẻ bất đắc dĩ nói:

- Chẳng có cách nào, mẹ tôi luôn nói trong nhà chỉ có tôi là đàn ông. Tề tiên sinh từng dạy chúng tôi, người không lo xa tất có phiền gần, cho nên tôi nhất định phải lo trước... cái kia.

A Lương mỉm cười giúp hắn nói ra hai chữ kia: 

- Tính sau.

Lý Hòe lắc đầu:

- Lâm Thủ Nhất, Tề tiên sinh từng nói quân tử thì phải thế nào?

Lâm Thủ Nhất mở mắt, chậm rãi nói:

- Ẩn giấu tài năng, chờ thời hành động.

Lý Hòe chỉ vào A Lương:

- Ông đấy, đúng là kiến thức nửa mùa.

Lâm Thủ Nhất thật muốn ngồi sang chỗ Trần Bình An và Lý Bảo Bình, ít nhất lỗ tai sẽ được thanh tịnh.

A Lương lấy bầu rượu xuống uống một hớp, cười ha hả nói: 

- Ta à, hôm qua đã bàn bạc xong với thổ địa núi Kỳ Đôn kia rồi. Lúc chia tay hắn và hai con nghiệt súc kia sẽ lấy ra một phần lễ vật đưa tiễn, xem như là bồi thường. Lúc trước có nhìn thấy hộp gỗ dài kia không, người giang hồ gọi nó là “giá hoành bảo”, hiệu quả tương tự như “giá bách bảo” dựng đứng, bên trong đều là bảo bối đáng giá. Vốn định cho các ngươi mỗi người một món, Lý Hòe ngươi đương nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng bây giờ thì hết rồi.

Lý Hòe không hề dao động, chỉ nghiêm túc nói:

- A Lương, tôi biết trong bụng ông có một trăm con thuyền lớn!

A Lương ngẩn người:

- Nói lung tung gì thế.

Lâm Thủ Nhất nhìn như tùy ý nói: 

- Trong bụng tể tướng có thể chống thuyền (lòng dạ rộng rãi).

A Lương vỗ đầu Lý Hòe một cái, thoải mái cười lớn.

Rùa núi lựa chọn tuyến đường yên tĩnh trèo đèo lội suối, ung dung thoải mái, khiến cho đám người nhàn nhã tự tại. Đến một số nơi phong cảnh xinh đẹp, A Lương bảo Trần Bình An nghỉ ngơi một lúc. Trong thời gian này có đi qua một rừng trúc nhỏ, thân trúc xanh biếc như ngọc, Trần Bình An liền xách dao chẻ củi chỉ còn nửa đoạn đi chặt hai cây trúc, chia thành từng ống trúc dài ngắn khác nhau bỏ vào gùi. Lý Hòe biết nguyên do, cao hứng đến mức nhảy nhót lung tung, la hét sắp được vác hòm sách rồi.

Ba con rùa núi kia nằm sấp ở phía xa, nhìn thiếu niên giày cỏ chặt trúc, con ngươi màu vàng lớn chừng nắm đấm đầy vẻ khâm phục.

A Lương ở một bên uống rượu, nhìn thiếu niên tay chân lưu loát, vui vẻ nói:

- Ánh mắt không tệ, chỉ tiếc là không có... may mắn.

Trước khi lên đường Lý Bảo Bình đề xuất với Chu Hà, cô muốn ngồi riêng với Chu Lộc. Chu Hà dĩ nhiên sẽ không từ chối, chỉ dặn dò con gái nhất định phải chăm sóc tiểu thư cho tốt. Thấy Chu Lộc gật đầu, ông ta liền đi sang ngồi chung với Trần Bình An trên lưng rùa. 

Thiếu niên lại chẻ từng ống trúc xanh biếc ẩm ướt ra thành mảnh trúc nan trúc. Hôm nay còn thiếu dây cột, cho nên muốn hòm trúc thật sự thành hình, sớm nhất cũng phải đợi đến trấn Hồng Chúc kia.

Chu Hà cầm một mảnh trúc lên, phát hiện rất nhẹ nhưng khá chắc chắn. Ông ta nhớ tới cây gậy trúc xanh trong tay thổ địa trẻ tuổi núi Kỳ Đôn, trong lòng lập tức hiểu rõ. Vừa rồi mảnh rừng trúc chỉ khoảng một hai mẫu kia, nhất định không phải loại trúc bình thường, nói không chừng là một trong số khu vực căn nguyên tụ tập linh khí của núi Kỳ Đôn.

Chu Hà thật lòng yêu thích tiểu thư nhà mình, không nhịn được nhắc nhở: 

- Những cây trúc này có lai lịch lớn, nếu là dao chẻ củi bình thường thì đã sớm bị mẻ hoặc chém đến cong lưỡi rồi. Cho nên sau khi làm xong hai hòm sách này, nói không chừng tiểu thư nhà ta sẽ buồn, bởi vì cuối cùng hòm trúc nhỏ của cô ấy lại là bình thường nhất.

Trần Bình An ngạc nhiên, quay đầu nhìn về A Lương ngồi trên một con rùa khác phía sau, thử dò hỏi: 

- Có phải rừng trúc kia liên quan đến thổ địa núi Kỳ Đôn?

A Lương gật đầu nói:

- Xem như là vốn liếng của hắn, hấp thu linh khí trên núi, trăm năm mới có thể sinh ra màu xanh biếc này, lại qua bốn năm trăm năm mới có hi vọng ngưng tụ thành tinh hoa gỗ xanh. Nhưng không sao, hai cây trúc mà ngươi chặt chỉ chừng hai trăm tuổi, còn không đến mức khiến tên kia trong lòng nhỏ máu, nhiều nhất chỉ nhức nhối một phen mà thôi, không có gì đáng kể.

Trần Bình An thở dài, bỏ ý định trở lại chặt thêm một cây trúc nữa.

A Lương hỏi: 

- Thế nào? Hai cây chê ít à? Có cần ta giúp ngươi chọn mấy cây trúc tốt hơn không?

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Bỏ đi.

Chu Hà tò mò hỏi:

- Đi về một chuyến không tới nửa canh giờ, cũng không phiền phức.

Trần Bình An nhìn cái gùi bên chân, bên trong chứa đầy mảnh trúc và nan trúc, dường như vẫn thừa nhiều chỗ trống, nhưng thiếu niên vẫn lắc đầu nói:

- Lên đường quan trọng hơn.

Chu Hà không để bụng chuyện này, cười nói:

- Con đường tập võ coi trọng hai chữ “rèn luyện”, không so chiêu với người khác, không có người đấu quyền thì sẽ không có thành tựu lớn. Cho nên lúc rảnh rỗi chúng ta hãy luận bàn một chút. Phải cảnh cáo trước, nói là so tài nhưng ta chỉ đảm bảo sẽ không đánh ngươi bị thương, còn lại ra tay tuyệt đối không qua loa, cho nên ngươi phải chuẩn bị tâm lý mặt mũi bầm dập.

Trần Bình An ngạc nhiên mừng rỡ, nhếch miệng cười nói: 

- Chu thúc thúc cứ đánh thoải mái.

Chưa tới giữa trưa rùa núi đã đi được nửa lộ trình, mọi người dừng lại bên cạnh một đầm nước bên dưới thác nước, theo phân công nhóm lửa nấu cơm. Trần Bình An nói chuyện hòm trúc nhỏ với tiểu cô nương, sau khi nghe hắn kể rõ lý do, tiểu cô nương cười đến không khép miệng được. Cuối cùng cô đầy tự hào vỗ vào hòm trúc nhỏ như hình với bóng bên cạnh, nói với tiểu sư thúc hòm sách tốt nhất trên đời là cái này, hơn nữa cô còn đặt cho nó một cái tên là “Lục Y”.

Ăn cơm xong, A Lương gọi Trần Bình An đến bên bờ đầm sâu xanh thẳm. Lượng nước của thác không lớn nên hơi lạnh không nhiều, hai người sánh vai đi về phía trước. A Lương do dự một thoáng, hỏi:

- Theo cách nói của ngươi lúc trước, hôm nay ở khu vực phía tây huyện Long Tuyền, ngươi đã sở hữu núi Lạc Phách, núi Bảo Lục, đỉnh Thải Vân, núi Tiên Thảo và núi Chân Châu, tổng cộng năm ngọn núi lớn nhỏ đúng không?

Trần Bình An nghi hoặc gật đầu, không hề giấu giếm, chậm rãi nói: 

- Trong đó núi Lạc Phách là đáng giá nhất, núi Bảo Lục cũng không tệ, còn lại ba ngọn núi thì rất bình thường, nhất là núi Chân Châu chỉ là một ngọn núi nhỏ không nổi bật.

Lòng bàn tay A Lương khẽ vỗ chuôi đao, suy nghĩ một lúc, nói:

- Hôm nay giá trị thật sự của những ngọn núi này, đó là linh khí tích trữ hơn xa trời đất bên ngoài. Cho nên trên đoạn đường này của chúng ta, không chỉ có năm yêu vật hóa hình kia men theo sông Thiết Phù, muốn tiến vào quê nhà các ngươi hấp thu linh khí, còn có rất nhiều yêu ma quỷ quái vừa mở mang đầu óc đang chạy tới nơi đó. Nhưng cuối cùng kẻ nào may mắn có thể chiếm cứ một góc, phải xem tạo hóa của chúng, có lấy được cơ duyên đại đạo hay không.

A Lương uống một hớp rượu, tiếp tục nói:

- Cũng đừng nghĩ rằng có yêu quái vào núi là nhà bị trộm. Giống như núi Kỳ Đôn khí thế không tầm thường này, vì sao thổ địa kia lại để mặc cho hai con rắn mãng xà trưởng thành ngay dưới mắt hắn? Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi hắn bị đoạt đi thân phận chính thống, núi Kỳ Đôn muốn lưu lại linh khí thì cần phải có người đứng ra, giúp hắn trấn giữ ngọn núi, trấn áp âm tà và thu nạp khí số.

Trần Bình An hỏi:

- A Lương, ý của ông là muốn tôi mời vị thổ địa núi Kỳ Đôn kia, hoặc là hai con rắn mãng xà đến ngọn núi của tôi? Giống như là... giúp tôi canh giữ nhà cửa?

A Lương ngồi xuống, tùy ý nhặt một hòn đá ném vào đầm nước, cười lắc đầu:

- Ngươi chỉ nói đúng một nửa. Sắc phong thần núi sông chính thức là chuyện mà triều đình Đại Ly rất coi trọng, liên quan đến khí số vương triều, tuyệt đối không cho người ngoài nhúng tay vào. Vì vậy sơn thần của những ngọn núi ở quê nhà ngươi, tất nhiên sẽ là một số người chết do hoàng đế Đại Ly ngự bút lựa chọn, nói chuẩn xác là hồn thiêng. Thổ địa của núi Kỳ Đôn đi đến ngọn núi của ngươi, danh không chính ngôn không thuận thì làm được gì.

- Hơn nữa cho dù núi Lạc Phách hay núi Bảo Lục của ngươi may mắn, được sơn thần do triều đình sắc phong cư trú, xây miếu Sơn Thần, dựng tượng đất kim thân, có tư cách hưởng thụ hương khói. Nhưng thổ địa nơi này không được Khâm Thiên giám kiểm tra kỹ càng, dù thế nào cũng không làm được sơn thần của núi Lạc Phách, chỉ khi ở lại núi Kỳ Đôn mới có vài phần hi vọng. Dù sao mấy trăm năm qua hắn không có công lao thì cũng có khổ lao, cũng không gây ra tai họa gì, nói không chừng hoàng đế Đại Ly sẽ mở một mặt lưới cho hắn, khi thăng cấp núi Kỳ Đôn sẽ thuận tiên đề bạt hắn làm sơn thần. Cho nên dù ngươi cầu hắn đi thì hắn cũng sẽ không đồng ý. Đối với những thần linh núi sông này, chuyện hương khói thần vị giống như tính mạng của phàm phu tục tử, thậm chí còn quan trọng hơn, bởi vì con đường này chỉ cần đi một bước thì không thể quay lại nữa.

Trần Bình An ngồi xuống bên cạnh A Lương, thử dò hỏi: 

- Là muốn tôi lôi kéo hai con rắn và mãng xà kia?

A Lương ném đá, cười nói:

- Cũng hơi khó lựa chọn, mặc dù hai con súc sinh kia xuất thân không tệ, nhưng những năm gần đây gây nghiệp không ít, danh tiếng truyền ra không được tốt...

Trần Bình An hỏi:

- Nếu như tôi cho phép bọn chúng đến núi Lạc Phách hoặc núi Bảo Lục, bọn chúng có thể đảm bảo sẽ không ăn người không?

A Lương ngẩn ra, xoa cằm nói:

- Ăn người? Trong tình huống bình thường, có linh khí dồi dào như vậy thì tu hành còn không kịp. Có điều rắn và mãng xà dều là loài thuộc giao long, bản tính máu lạnh, thỉnh thoảng dư thừa tinh lực không chừng sẽ ăn người để đổi khẩu vị. Chẳng hạn như tiều phu rừng núi gì đó, nếu xui xẻo gặp phải bọn chúng ra ngoài tìm thức ăn thì cũng khó nói.

Trần Bình An lại hỏi:

- Vậy có thể nói rõ với chúng trước, cho phép tu hành trên ngọn núi của tôi, nhưng không được ăn người. A Lương, như vậy có được không?

Người đàn ông đội nón hỏi ngược lại:

- Ngươi không sợ bọn chúng ngoài miệng đáp ứng, nhưng sau khi vào núi nhìn thấy người một cắn là một mạng à? Dù sao sắp tới ngươi cũng không ở trên núi.

Trần Bình An mặt mày rạng rỡ, chậm rãi nói:

- Không phải ông nói trấn Hồng Chúc có trạm dịch sao. Trạm dịch có thể chuyển thư, tôi sẽ viết một bức thư cho Nguyễn sư phụ, đưa ba ngọn núi trong đó có núi Bảo Lục cho ông ta thuê thêm năm mươi năm. Nếu như Nguyễn sư phụ chê ít, tôi có thể cho thêm năm mươi năm nữa. Sau đó nhờ Nguyễn sư phụ giúp tôi trông chừng hai con súc sinh kia, chỉ cần dám tổn thương người thì cứ một quyền đánh chết, tránh để chúng ở lại núi Kỳ Đôn này hại người. Đương nhiên đây là tình huống xấu nhất.

- Đến lúc đó tôi lại bảo con rắn đen có hi vọng trở thành giao đen kia tới núi Lạc Phách cư ngụ, quanh năm giúp tôi tích góp của cải. A Lương ông đã nói, nếu một con rắn hay mãng xà thành công qua sông hóa rồng, như vậy tại nơi nó bắt đầu qua sông, trong xa xăm cũng sẽ nhận được phúc vận rất lớn, đúng không? Thậm chí tôi có thể mặt dày khẩn cầu Nguyễn sư phụ, cho nó ở nhờ núi Bảo Lục. Ông nghĩ thử xem, biết đâu ngay cả mãng xà trắng cũng có thể qua sông, vậy chẳng phải là tôi kiếm lời lớn rồi. Vừa lúc sau khi mua núi tôi cũng chưa có tính toán gì, nếu như có rắn đen và mãng xà trắng ở lại núi, có lẽ sẽ cảm thấy mua những ngọn núi này không uổng phí. Mỗi ngày giống như có một số tiền lớn rơi vào trong túi mình, rào rào...

A Lương ngơ ngác nhìn thiếu niên thao thao bất tuyệt, cảm thấy dở khóc dở cười, tâm tình phức tạp hỏi:

- Trần Bình An, ngươi thích kiếm tiền như vậy à?

Trần Bình An ngạc nhiên, hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ trên đời có người không thích kiếm tiền?

A Lương nhấc nón, không muốn trả lời để tránh đàn gảy tai trâu. Sau đó ông ta thở dài, cười nói: 

- Vốn tưởng rằng thằng nhóc ngươi sẽ thắng thắn từ chối.

Trần Bình An không hiểu chuyện gì:

- Tại sao lại nghĩ như vậy?

A Lương vốc nước rửa mặt, quay đầu cười nói:

- Chẳng hạn như sẽ nói, “hai con nghiệt súc kia giết còn không kịp, mặc dù Trần Bình An ta nghèo, nhưng nếp nhà Trần gia chúng ta rất ngay ngắn, sao có thể để bọn chúng đi vào nhà mình...”. Ta vốn đã chuẩn bị khuyên bảo rồi.

Vẻ mặt Trần Bình An yên tĩnh lại, nhặt một hòn đá nhẹ nhàng ném vào đầm nước, im lặng một lúc, đột nhiên quay đầu vỗ vai A Lương:

- A Lương, ông vẫn còn quá trẻ.

Người đàn ông đội nón nhướng mày:

- Ấy, xem ra tâm tình không tệ, còn biết nói đùa nữa.

Trần Bình An cũng học theo ông ta nhướng mày, nhưng lại gây cho người ta cảm giác rất bỉ ổi.

A Lương cười lớn đứng lên.

Trần Bình An cũng đứng dậy theo, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lo lắng hỏi: 

- A Lương, mấu chốt là hai con rắn và mãng xà kia có đồng ý chuyển nhà không?

A Lương cười ha hả, cũng không nói gì. Trần Bình An nhìn thấy lòng bàn tay ông ta đặt lên chuôi đao.

A Lương vỗ vỗ chuôi đao, nói đùa: 

- Cho nên ngươi hãy mau tập võ luyện quyền, sau này còn học kiếm. Bởi vì khi ngươi muốn nói đạo lý nhưng người khác không muốn, phải dùng đến cái này.

Trần Bình An không nêu ý kiến.

Hai người đi trở về chỗ cũ. A Lương tò mò hỏi:

- Tại sao lúc trước không chặt thêm mấy cây cây trúc? Đồ tốt như vậy qua rồi sẽ không còn nữa, sau này dù ngươi có tiền cũng không mua được.

Trần Bình An thuận miệng đáp:

- Trước kia có người từng nói, làm người phải biết thỏa mãn, thấy đủ thì dừng.

A Lương dở khóc dở cười:

- Mấy lời xằng bậy như vậy, ngươi cũng nghe lọt được sao?

Hai tay Trần Bình An ôm sau đầu, lười biếng nhàn hạ một cách hiếm thấy, đầu lắc lư giống như rừng trúc đung đưa theo gió, nhẹ giọng nói: 

- Bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nghe được đạo lý lớn gì cả, cho nên vất vả nghe được một hai câu muốn quên cũng khó.

Chu Hà ở phía xa đột nhiên hô lên: 

- Trần Bình An, chúng ta tìm một khoảng đất trống so tài nhé?

Thiếu niên ba chân bốn cẳng chạy như bay:

- Được thôi! 
Bạn cần đăng nhập để bình luận