Kiếm Lai
Chương 183: Trên núi
- Sở phu nhân.
Sau khi gọi một tiếng, hắn cũng không nói tiếp.
Lang trung Lễ bộ tay cầm đèn lồng và thủy thần sông Tú Hoa cánh tay có rắn xanh quấn quanh, không hẹn mà cùng hít thở chậm lại, đứng nghiêm trang.
Nữ quỷ áo cưới cười nhạt nói:
- Thế nào, vị đại nhân này muốn tính sổ với thiếp thân sao?
Kiếm khách trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn về nơi phi kiếm của Ngụy Tấn phá vỡ màn trời, chậm rãi nói:
- Sở phu nhân không cần buông lời tức giận, ta không có ý này. Nhưng kế tiếp đám trẻ kia rời khỏi nơi đây, cùng với ba thầy trò đạo sĩ mắt mù tiếp tục đi về phía bắc, hi vọng Sở phu nhân sẽ không gây thêm rắc rối. Bất kể ban đầu Sở phu nhân là cố ý hay vô ý, họ Tống Đại Ly vẫn luôn biết ơn Sở phu nhân, dù sao đó là hành động giúp kéo dài vận mệnh quốc gia. Sau đó họ Tống Đại Ly hổ thẹn với Sở phu nhân, dù là một người ngoài như ta, sau khi nghe được thảm án kia, không dám nói lòng đầy căm phẫn, nhưng chắc chắn có lòng cảm thông.
Hai bên lại lâm vào trầm mặc. Nữ quỷ đưa tay vuốt vuốt tóc mai đen nhánh, lộ ra vẻ yểu điệu dịu dàng của nữ nhân, híp mắt cười nói:
- Tiếp theo đại nhân có thể nói “nhưng mà” rồi.
Kiếm khách trẻ tuổi quả nhiên gật đầu nói:
- Nhưng mà chuyện Sở phu nhân lạm sát thư sinh văn sĩ, càng về sau càng giấy không gói được lửa, giống như hôm nay vậy. Hoàng đế bệ hạ nghĩ như thế nào, ta không dám tự tiện suy đoán, nhưng nếu lại nghe nói có người đọc sách biến mất ở đây, ta sẽ một mình đến thăm, tự tay đưa Sở phu nhân về thủy lao Đại Ly. Cô yên tâm, bệ hạ niệm tình cảm nhưng nhất định càng coi trọng quy củ hơn. Hơn nữa tình cảm nhiều đến mấy cũng sẽ có một ngày dùng hết.
Hắn thở dài, ánh mắt chân thành nói:
- Sở phu nhân, dù cô có tin hay không, ta cũng không hi vọng có một ngày như vậy.
Nữ quỷ nhìn về phương xa, hai ngón tay khẽ vân vê tay áo cưới. Cô hiếm khi có tâm tình ôn hoà như vậy, nhẹ giọng nói:
- Chỉ nhìn ngươi chịu ăn nói khép nép với một thiếu niên như vậy, ta tin lời ngươi.
Cô dừng lại một hồi lâu, vẻ mặt biến thành lạnh nhạt:
- Hiện giờ ta có thể đảm bảo không tàn hại thư sinh qua đường. Nhưng ta hi vọng ngươi biết, một khi ta vô tình nhìn thấy những người đọc sách dạo chơi sông núi kia, chưa chắc đã khống chế được mình. Ta cũng không cầu tình với ngươi, chỉ muốn nói vài lời thật lòng với ngươi mà thôi. Đến lúc đó nên xử lý thế nào tùy vào ngươi, là ta bị ngươi bắt đi ném vào thủy lao kia, hay là ta đánh gãy chân núi nguồn nước nơi này trước, chúng ta đều dựa vào bản lĩnh của mình, hậu quả tự gánh lấy.
Kiếm khách trẻ tuổi cười nói:
- Có thể.
Thủy thần sông Tú Hoa muốn nói lại thôi.
Trước khi rời đi, kiếm khách trẻ tuổi nói với thủy thần này:
- Không cần che che giấu giấu nữa, ngươi cứ dứt khoát nói sự thật với Sở phu nhân đi. Đã nhiều năm như vậy rồi, thực ra Sở phu nhân cũng nên biết chân tướng từ lâu. Chuyện này có bất kỳ trách nhiệm nào đều tính lên đầu ta, ngươi không cần lo lắng triều đình trách tội.
Thủy thần ôm quyền trầm giọng nói:
- Cám ơn đại nhân. Sau này dù là chuyện riêng của đại nhân, tại hạ vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!
Kiếm khách trẻ tuổi khoát tay một cái, sau đó dẫn theo Hàn lang trung bay lên rời đi.
Sở phu nhân vẫn đứng yên, nhìn vị thần sông nước chính thức rất được triều đình Đại Ly tín nhiệm này, cảm thấy chán ghét. Đã không mời hắn vào phủ làm khách, cũng không đuổi người tại chỗ.
Thủy thần sông Tú Hoa bước nhanh lên bậc thềm, tùy ý ngồi xuống:
- Biết cô luôn xem thường võ nhân t.hô tục ta đây, vậy ta sẽ nói ngắn gọn. Lang quân mà cô nhìn trúng cũng không phụ tấm chân tình của cô. Chỉ là triều đình Đại Ly suy nghĩ toàn cục, sợ cô rời khỏi nơi này, không thể trấn áp khí vận còn sót lại của nước Thần Thủy do núi Kỳ Đôn cầm đầu, vì vậy vẫn không nói cho cô biết chân tướng, cố ý khiến cô hiểu lầm thư sinh kia.
Tay áo Sở phu nhân phất phơ, cặp mắt đỏ bừng, không ngừng có máu chảy ra vành mắt, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh:
- Chuyện đến hôm nay ngươi còn muốn gạt ta? Thật xem ta là trẻ con ba tuổi sao? Mặc dù sau khi hắn rời đi, ta chưa từng đi ra bên ngoài sông núi nơi này, không đến huyện thành Uyển Bình và trấn Hồng Chúc thưởng thức phong cảnh nhân gian, nhưng chuyện hắn đến thư viện Quan Hồ năm xưa, ta cũng không phải kẻ điếc. Nhiều người đọc sách đi qua đây như vậy, không ít người trong lúc vô tình nhắc đến chuyện này, cho nên ta biết, biết được rất nhiều. Đến cuối cùng hắn đã yêu một cô gái khác.
Sở phu nhân rủ rỉ nói:
- Ta biết, nếu hắn đã yêu ai thì nhất định sẽ yêu thật lòng.
Sắc mặt thủy thần sông Tú Hoa vẫn bình thường:
- Vậy chắc cô cũng biết, là nhân tài đọc sách đầu tiên của Đại Ly dựa vào bản lĩnh của mình thi vào thư viện, hắn ở thư viện Quan Hồ bị người ta liên kết hãm hại rất thảm. Trước tiên là cố ý tâng bốc, có người âm thầm tiêu tiền như nước, mời cô gái lầu xanh nổi tiếng nhất giả vờ ngưỡng mộ tài hoa của hắn, khiến hắn nổi danh. Lại bảo đại nho của vương triều phụ cận cố ý kết bạn vong niên với hắn, còn khiến thiếp chữ của hắn mỗi tấm đều có giá trị liên thành. Còn có rất nhiều thủ đoạn móc nối với nhau, khiến hắn chỉ thiếu nửa bước đã trở thành vị quân tử đầu tiên của Đại Ly được học cung Nho gia chấp nhận.
- Nhưng sau đó lại có người vu cáo hắn sao chép thơ từ, hoa khôi kia chửi hắn vô pháp vô nhân đạo, có mấy vị văn hào lớn cùng nhau công kích đạo đức văn chương của hắn, gán cho cái danh ngụy quân tử, mắng hắn là nỗi nhục của thư viện Quan Hồ. Trong một đêm tình hình hoàn toàn thay đổi, danh tiếng sụp đổ, một đại tài tử vốn phấn chấn cứ như vậy phát điên.
- Hắn điên một thời gian rất dài, vị thư sinh xuất thân nghèo khó này đã trở thành trò cười của cả thư viện Quan Hồ. Quan niệm Đại Ly là mọi rợ phương bắc càng được chứng thực. Nhưng cuối cùng không ai ngờ, hắn đột nhiên tỉnh táo lại.
Nói đến đây, thủy thần sông Tú Hoa quay đầu nhìn về Sở phu nhân ngơ ngẩn xuất thần:
- Có biết vì sao hắn tỉnh lại được không?
Sở phu nhân ngồi xuống bậc thềm, áo cưới chậm rãi trải ra giống như một đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi:
- Là luyện khí sĩ của Đại Ly các ngươi ra tay?
Người đàn ông cường tráng cười cười, ánh mắt lạnh lẽo, nói thẳng không e dè:
- Nếu Đại Ly muốn ra tay, cũng là gi.ết chết thư sinh này mới đúng.
Sở phu nhân nhếch miệng, gật đầu nói:
- Làm tổn hại thanh danh một nước, quả thật như vậy. Hai nước tranh đấu, dùng mọi thủ đoạn mới là chuyện hợp tình hợp lý.
Nam tử nhổ ra một hơi khí đục:
- Sở dĩ thư sinh kia có thể tỉnh táo lại, là vì có một cô gái mà hắn quen thuộc đã đến bên cạnh hắn.
Thân thể Sở phu nhân cứng ngắc.
Vị giang thần kia chậm rãi đứng dậy, đi xuống bậc thềm:
- Cô gái kia trên mặt đắp một lớp da, dung mạo giống hệt như Sở phu nhân cô, ngay cả giọng nói, tập tính, sở thích của cô cũng học được bảy tám phần. Nếu nói lúc trước hãm hại thư sinh liên quan đến tranh đấu giữa hai nước, vậy thì sau đó ép hắn đến đường chết, đùa giỡn trong lòng bàn tay, có lẽ là tranh giành khí thế giữa người đọc sách.
Hắn bước nhanh rời đi:
- Tóm lại sau khi thư sinh kia biết được chân tướng, đã đâm đầu xuống hồ tự sát, chỉ đơn giản như vậy thôi.
- Trước khi thư sinh này đi thư viện Quan Hồ, đã nói vài câu với hai người bạn thân ở Quốc Tử giám kinh thành Đại Ly. Đoán rằng hắn đã sớm biết thân phận hơn người của cô, cho nên hắn mới khăng khăng muốn trở thành quân tử cao hơn hiền nhân Nho môn. Có lẽ hắn nghĩ rằng chỉ có như vậy, sau này trở về Đại Ly mới có thể xin triều đình cưới hỏi đàng hoàng.
Giang thần đã sớm rời đi. Vị nữ quỷ tội ác chồng chất kia vẫn ngồi yên tại chỗ, sắc mặt an tường, nhẹ nhàng sửa lại vạt áo tay áo, vuốt chỗ này một cái, gấp chỗ kia một cái, làm không biết mệt.
- --------
Sau khi Ngụy Tấn tiêu sái cưỡi con lừa rời đi không lâu, sau người Trần Bình An bỗng vang lên tiếng kêu vội vã:
- Ân nhân xin dừng bước!
Hắn quay đầu nhìn, trông thấy ba thầy trò đạo sĩ mắt mù kia đang đuổi theo bọn họ.
Lão đạo nhân đã trải qua sóng gió, đương nhiên biết đám trẻ lai lịch bất minh này mới là mấu chốt để mình bình yên rời khỏi núi. Có trời mới biết nữ quỷ tính tình quái gở kia có nuốt lời vào phút chót, bắt thầy trò bọn họ đi bị rửa mặt đục tim hay không. Theo những gì hai đồ đệ kể lại, vườn hoa trong phủ rõ ràng “trồng” rất nhiều nhân tài đọc sách, hình như còn có người từng giãy giụa bò ra khỏi đất. Bây giờ xem ra đúng là những kẻ đáng thương đang sống sờ sờ bị chém ngang hông.
Đạo sĩ được tiểu cô nương mặt tròn dìu đỡ chạy nhanh tới, đạo bào cũ kỹ trên người dính đầy gai góc của cỏ cây bên đường, lại hoàn toàn không phát giác, có thể nói là cực kỳ nhếch nhác.
Thực ra phải nói lại, mặc dù lôi pháp bất minh của lão đạo nhân không trấn áp được nữ quỷ áo cưới, nhưng đặt trong dân chúng dưới núi vẫn một lão thần tiên thật sự. Chuyến này đi lên phía bắc, đúng là thường xuyên được cung phụng như cao nhân ngoài trần thế, rất ít khi bị xem là kẻ lường gạt học nghệ không tinh giống như ở núi Tam Chi.
Lão đạo nhân không cố ra vẻ huyền bí như lúc gặp lần đầu, nặn ra một gương mặt tươi cười hỏi:
- Dám hỏi Ngụy đại kiếm tiên miếu Phong Tuyết đang ở đâu? Bần đạo tên tục là Từ Doanh Chấn, đạo hiệu là Huyền Cốc Tử, ngưỡng mộ danh tiếng Ngụy đại kiếm tiên đã lâu. Lần này nhân họa được phúc, có thể gặp được Ngụy kiếm tiên, tận mắt nhìn thấy ba kiếm tiên nhân phong thái vô song kia, đúng là phúc vận to lớn của bần đạo.
Lâm Thủ Nhất cười nhạt nói:
- Vị lục địa kiếm tiên kia đã một mình đi về phía bắc rồi. Nếu lão đạo trưởng muốn lôi kéo làm quen, không ngại vượt qua chúng ta, biết đâu có thể đuổi kịp.
Lão đạo nhân ngượng ngùng cười:
- Bỏ lỡ rồi thì thôi, duyên phận chưa đến, không thể cưỡng cầu.
So với tiên nhân năm cảnh giới cao như rồng ẩn mình, lão đạo nhân tự biết phân lượng. Nếu thật đi đến trước mặt vị kiếm tu miếu Phong Tuyết kia, e rằng ngoại trừ khiến người ta chán ghét thì không có được lợi ích gì. Trong mắt dân chúng dưới núi, luyện khí sĩ trên núi đương nhiên là thứ quý hiếm. Nhưng giữa tu sĩ gặp gỡ là duyên, chuyện này không phải giả, chỉ là duyên phận có phân chia thiện ác, nhân quả có phân biệt tốt xấu. Lão đạo nhân dọc đường hàng yêu trừ ma, tích góp âm đức cho mình, chiến đấu bốn năm chục trận lớn lớn nhỏ nhỏ. Có thể bình yên đi đến hôm nay, chẳng phải chỉ dựa vào tu vi luyện khí sĩ cảnh giới thứ năm, cùng với lôi pháp bất minh không theo lẽ thường kia.
Thấy không khí có phần yên lặng, lão đạo nhân vội vàng nhìn hai bên, híp mắt cười nói:
- Tửu nhi, thằng nhóc thọt, còn không mau dập đầu cảm ơn các ân nhân!
Tiểu cô nương mặt tròn nghe vậy liền muốn quỳ xuống. Thiếu niên chân thọt cầm phướn gọi hồn đầy bùn đất thì vẻ mặt u ám.
Trần Bình An bước nhanh tới trước, nhẹ nhàng kéo cánh tay gầy còm của tiểu cô nương, cười nói:
- Không cần, không cần.
Sau đó hắn nói với thiếu niên chân thọt kia:
- Lúc trước trên đường núi, cám ơn ngươi đã nhắc nhở.
Thiếu niên chân thọt ngạc nhiên, lại là lần đầu tiên đỏ mặt, nhất thời lúng túng không biết trả lời như thế nào, cuối cùng dứt khoát quay đầu đi. Lúc trước trên đường nhỏ hắn đối mặt với nữ quỷ áo cưới, chiến đấu cận thân với cô ta, mặc dù đạo hạnh chênh lệch rất xa nhưng khí thế không hề thua kém, không ngờ lại là một thiếu niên ngượng ngùng da mặt mỏng như vậy.
Trong lòng lão đạo nhân ngạc nhiên mừng rỡ, đá thiếu niên chân thọt một cái, ra vẻ bực bội:
- Đúng là đồ không hiểu lễ tiết.
Sau đó lão trầm giọng nói:
- Các vị ân nhân, sau khi các người rời núi đi về phía nam, khoảng một ngày rưỡi lộ trình sẽ đến núi Tam Chi. Nhớ đừng lên đường ban đêm, nơi đó có một ác quỷ dùng phần mộ làm sào huyệt, chiếm giữ đất lành, hấp thu linh khí tổ tiên của một gia đình. Nếu không phải như vậy, dựa theo số mệnh để suy tính, con cháu đời trước của gia đình kia đã xuất hiện quan lớn rồi.
- Đạo hạnh của ác quỷ không yếu, chắc là có thực lực của luyện khí sĩ cảnh giới thứ tư. Chủ yếu là nó xuất quỷ nhập thần, rất khó bắt giữ, lại dùng một pháp thuật tà môn không biết lai lịch chế tạo ra mười mấy con rối âm thi. Bần đạo đã từng giao thủ với nó, mấy lần thất bại trong gang tấc, lãng phí mấy lá bùa lôi pháp quý giá, còn bị dân bản địa hiểu lầm là kẻ lừa gạt, đúng là tức chết.
Tâm thần Lâm Thủ Nhất khẽ động, nghe được âm thần tiền bối ngầm nhắc nhở, bèn hỏi:
- Đạo trưởng sở trường ngũ lôi chính pháp? Không biết thuộc về môn phái nào?
Lão đạo nhân hơi lúng túng, nghĩ thầm thiếu niên lạnh lùng này đúng là mới ra đời, không biết quy củ hành tẩu giang hồ. Nào có ai hỏi thẳng sư môn lai lịch của người khác như vậy, dù là tiên gia tu đạo trên núi hay võ nhân giang hồ dưới núi, chuyện này đều phạm vào kiêng kị.
Nhưng đã cùng nhau trải qua cảnh ngộ khó khăn trước đó, lại có lục địa kiếm tiên Ngụy Tấn giúp đỡ, lão đạo nhân cũng không tính toán mấy chuyện này nữa, cẩn thận cân nhắc một phen, chậm rãi nói:
- Nói ra thì rất dài dòng, các ân nhân đừng chê bần đạo lắm mồm là được. Bần đạo đến từ nước Nam Giản nổi danh một châu, nơi đó tôn sùng đạo pháp. Biên cảnh có một nhánh Đạo gia lớn dùng chữ “tông” làm đầu, là thế lực Đạo môn hàng đầu Đông Bảo Bình châu, chiếm giữ đất lành Thanh Đàm, một trong bảy mươi hai đất lành thiên hạ. Tông chủ được phong là quốc sư của nước Nam Giản, bởi vì đạo pháp huyền diệu, thần thông quảng đại, đến nỗi quân chủ mấy nước phụ cận đều tự mình lên núi, cùng tôn vị tông chủ này làm chân quân đứng đầu một nước. Cho nên vị thần tiên Đạo giáo này đã trở thành chân quân của bốn nước, là một trong mười đại tiên sư được Đông Bảo Bình châu chúng ta công nhận. Thật không dám giấu, nếu là trước khi Ngụy đại kiếm tiên miếu Phong Tuyết đột phá cảnh giới, gặp phải vị tiên sư này cũng không thể ngang hàng với ông ta.
Trần Bình An và Lâm Thủ Nhất nghe rất nghiêm túc, không muốn bỏ sót chữ nào.
Trên người có người, ngoài trời có trời.
Nhất là chức vị “chân quân” này, Lưu Chí Mậu xuất hiện trong trấn nhỏ chẳng phải cũng được gọi là Tiệt Giang Chân Quân sao?
Lý Bảo Bình và Lý Hòe thì không chuyên chú như vậy. Lý Bảo Bình thỉnh thoảng quan sát tiểu cô nương mặt tròn kia, thấy đối phương rụt rè nấp ở bên người đạo nhân mắt mù, dáng vẻ ngượng ngùng không dám gặp người khác.
Lão đạo nhân càng hứng thú, được Tửu nhi dìu đỡ, bất giác đã đi đến giữa Trần Bình An và Lâm Thủ Nhất, nói đến nước bọt tung tóe:
- Trên đời này tông môn có tư cách mang chữ “tông”, bình thường đều chia làm ba loại là tổ tông, chính tông và hạ tông. Trong đó tổ tông còn được gọi là tổ đình. Hạ tông thì có rất nhiều môn phái phụ thuộc, những môn phái này đặt tên cũng không chú ý nhiều, chỉ cần không tự tiện mang một chữ “tông”, đồng thời không trùng tên với môn phái khác, như vậy miếu quán Đạo gia, chùa chiền Phật gia... đều có thể lấy tùy ý. Bọn họ theo định kỳ cống nạp một ít tài sản cho hạ tông, lại lôi kéo quan hệ với triều đình dưới núi, tìm một vùng đất có phong thủy tốt yên tâm tu hành trên núi, cố gắng chiêu mộ đệ tử có tư chất tu hành, có thể kéo dài truyền thừa trăm năm ngàn năm.
- Sư môn của bần đạo là Cầu Chân quán, đã từng là môn phái lớn hàng đầu nước Nam Giản. Hơn trăm năm trước suy tàn, đến đời của bần đạo thì đám sư trưởng gần như đều đã cưỡi hạc về tây, sư huynh đệ chẳng còn lại mấy người, càng không một ai có tiền đồ thật sự.
- Nói ra không sợ các vị chê cười, ngũ lôi chính pháp của nhánh Cầu Chân quán chúng ta quả thật không phải là lôi pháp chính thống. Chúng ta chủ tu kinh huyệt ở gan và mật, học vấn đều nằm ở hai chữ “hư, hi”, bắt nguồn từ “hư là mây mưa, hi là sấm sét”. Một khi tu thành, dùng tâm nhãn quan sát khiếu huyệt trong người, có thể nhìn thấy trong mấy kinh huyệt quan trọng sinh ra cảnh tượng thần kỳ, mây mưa bốc lên, tiếng sấm rung động. Sau đó có thể cộng hưởng với trời đất, giơ tay nhấc chân thu hút thiên lôi, diệt trừ quỷ quái... Đương nhiên trước mặt Ngụy đại kiếm tiên có thề dùng một kiếm phá vạn pháp, chút đạo pháp bất minh này của Cầu Chân quán chỉ có thể làm trò cười cho thiên hạ.
Lâm Thủ Nhất nhíu mày hỏi:
- Ngũ tạng là tim, gan, lá lách, phổi, thận, năm chỗ khí tức tụ tập như ngũ lôi, mới là đại đạo chính pháp. Tại sao sư môn của đạo trưởng lại luyện “mật” nằm ngoài ngũ tạng làm nơi dẫn lôi?
Lần này vẻ lúng túng của đạo nhân mắt mù hoàn toàn không phải giả vờ, thở dài mệt mỏi, bất đắc dĩ nói:
- Thật sự không có cách nào. Ngũ lôi chính pháp là bí mật bất truyền của đạo pháp chính tông, nói một câu khó nghe, người ngoài cho dù lấy được phương pháp tu hành hoàn chỉnh, lại có ai dám tự tiện tu hành? Cầu Chân quán của bần đạo chủ tu kinh huyệt liên quan đến gan mật, thực ra cho dù là gan, cũng chỉ là tổ sư gia may mắn học được một chút da lông, cuối cùng hình thức miễn cưỡng giống được mấy phần, nhưng thần ý lại không giống chút nào. Đây là nguyên nhân mà chính tông chính mạch trên thế gian rất ít, còn tà đạo dị đoan lại nhiều vô số kể.
Lâm Thủ Nhất tỉnh ngộ nói:
- Thì ra là vậy.
Lão đạo nhân thổn thức từ đáy lòng:
- Đại đạo khó đi, khó hơn đường núi bùn lầy này đâu chỉ trăm ngàn lần.
- Chính vì sư môn bần đạo không lấy được chân truyền lôi pháp chính thống, tu hành vừa có lợi vừa có hại. Giống như tu sĩ Âm Dương gia một khi tiết lộ thiên cơ, rất dễ gặp phải trời phạt vô hình. Nhánh của bần đạo tu hành lôi pháp này, thường lựa chọn đệ tử bẩm sinh tàn khuyết gia nhập sư môn. Bởi vì những người này được thiên đạo thương hại, cho dù thường xuyên sử dụng lôi pháp Cầu Chân quán thương tổn đến bản nguyên gan mật, không hi vọng chứng đạo trường sinh, nhưng nếu may mắn vẫn có thể sống thọ và chết già.
- Theo truyền thuyết tại chính tông lôi pháp của một châu lớn, luyện khí sĩ ra tay sẽ có thể sai khiến thần sấm thần sét, thần mưa thần gió, đủ loại thần tiên giúp gia tăng thanh thế. Thử nghĩ xem, thủ đoạn phi thường như vậy thi triển ra, làm sao không khiến núi sông biến sắc?
Khi nói những chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình này, đạo sĩ mắt mù lại đầy vẻ phấn chấn, không hề có cảm giác ủ rũ chán nản.
Đây có lẽ là một trong số nguyên nhân tu hành khó như lên trời, nhưng vẫn khiến người ta đổ xô vào.
Một khi bước lên đường tu hành, đi lên cầu trường sinh, nhìn thấy hoặc nghe nói đến cảnh tượng tuyệt mỹ ở nơi cao trên núi, có thể sống lâu, biết pháp thuật hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển, tất cả quang cảnh tráng lệ khó tưởng tượng, vậy còn ai muốn sống dưới núi đầy ngột ngạt?
Ông lão thở dài nói:
- Những năm qua bần đạo và hai đồ đệ nương tựa lẫn nhau, du lịch bốn phương, đã không ít lần hàng yêu trừ ma, bắt quỷ trừ tà, hơn nữa cũng thu bạc. Chẳng có cách nào, tu đạo cũng cần tiền tài, xây dựng cầu trường sinh vốn là chuyện tiêu tiền lớn nhất trên đời. Cho dù gia đình quyền quý có yêu ma làm loạn, nhưng bần đạo đã không có danh tiếng, cũng không có người giúp tiến cử, đương nhiên là không có cơ hội đi vào. Còn như thủy lục đạo trường (1) do phú ông địa phương mở ra, chỉ mời những tăng nhân đạo sĩ có tiếng tăm ở bản địa, chứ không tin người ngoài. Bần đạo sở trường lôi pháp sư môn, cũng không thể đem ra hù dọa phàm tục, dùng nó để chứng minh mình không phải là kẻ lường gạt, cho nên mới rơi vào kết cục như vậy. Bắt yêu thành công chưa chắc đã kiếm được nhiều bạc, nhưng một khi thất bại chắc chắn thu không đủ chi. Tu hành đúng là không dễ.
Trên đường vừa đi vừa nói, đến lúc mọi người sực tỉnh thì đã ra khỏi khe núi giống như lồng giam kia. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, nơi này đã khôi phục nguyên dạng non xanh nước biếc, không có hơi lạnh dày đặc âm trầm khó chịu như lúc trước.
Cuối cùng Trần Bình An phát hiện đạo nhân mắt mù không nói gì thêm, nhưng cũng không có ý từ biệt, vẫn theo bọn họ xuôi nam. Hắn không nhịn được hỏi:
- Đạo trưởng, không phải các người muốn đi lên phía bắc sao?
Lão đạo nhân cười ha hả nói:
- Chậm trễ một chút thời gian mà thôi, không sao, không sao. Ơn cứu mạng không có gì báo đáp, xem như bần đạo dẫn theo hai đồ đệ tiễn biệt các ân nhân, chẳng qua là đi thêm vài bước.
Sau đó hai nhóm người kết bạn cùng đi, trên đường thuận lợi không mưa không gió. Đợi đến khi hoàn toàn rời khỏi ranh giới núi sông kia, tâm trạng căng thẳng của đạo sĩ mắt mù mới được thả lỏng, tùy ý ngồi xuống một nơi ven đường. Tửu nhi vội vàng đưa bình nước đến. Thiếu niên chân thọt thì đứng sau người đạo sĩ, quay đầu nhìn về dãy núi kia, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc từ biệt, lão đạo nhân từ trong bọc hành lý lấy ra một quyển trục được giữ gìn hoàn hảo, làm bằng vải lụa, tự tay đưa cho Trần Bình An:
- Đây là một bức “Sưu Sơn Đồ” do sư môn bần đạo truyền xuống, phía trên có miêu tả gần trăm loại quỷ núi yêu tinh, có thể dùng để tham khảo. Các vị lần đầu đi xa du học, tất nhiên sẽ đi qua nhiều ngọn núi cao hùng vĩ, không chừng sau này sẽ cần dùng đến. Bần đạo đã sớm thuộc nằm lòng, chỉ còn lại chút giá trị kỷ niệm mà thôi, không bằng tặng cho các vị, đồ phải dùng đúng chỗ mới đáng quý.
Lâm Thủ Nhất kéo kéo tay áo Trần Bình An. Trần Bình An hiểu ngầm, cầm lấy bức “Sưu Sơn Đồ” kia. Nhưng hắn cũng lấy ra viên đá mật rắn còn lại trên người, đưa cho thiếu niên chân thọt, chỉ nói là đặc sản quê nhà, không đáng giá nhưng số lượng không nhiều.
Thiếu niên chân thọt muốn từ chối, lão đạo nhân vội vàng bảo hắn cầm lấy, nói là ý tốt của ân nhân. Thiếu niên rất hướng nội đành phải yên lặng cầm lấy, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngượng ngùng nói hai chữ cảm ơn.
Trần Bình An cười nói:
- Sau khi các ngươi đi qua trấn Hồng Chúc và núi Kỳ Đôn, đến huyện thành Long Tuyền, có thể đi tiệm Thảo Đầu hoặc tiệm Áp Tuế tìm một cô nương tên là Nguyễn Tú. Đưa viên đá mật rắn này cho cô ấy xem, cô ấy sẽ biết các ngươi là bằng hữu của ta, không chừng có thể giúp các ngươi thu xếp một chút ở trấn nhỏ. Chờ đến trạm dịch gần đây, ta sẽ gởi thư về trấn nhỏ nói rõ tình hình.
Sau khi hai bên mỗi người đi một ngả, đạo nhân mắt mù thà dẫn theo hai đồ đệ đi đường vòng xa xôi, cũng không muốn đi vào vùng sông núi kia nữa.
Tiếp tục xuôi nam, Trần Bình An quay đầu nhìn, chậm rãi dời mắt đi.
Thiếu niên đột nhiên cảm thấy muốn luyện kiếm.
- --------
Chú thích:
(1) Thủy lục đạo trường: Một loại pháp hội của Phật giáo. Hòa thượng và ni cô lập đàn lễ Phật, tụng kinh sám hối, bố thí đồ ăn, dùng để siêu độ tất cả vong linh trên cạn và dưới nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận