Kiếm Lai

Chương 67: Gõ núi (1)

Khi Trần Bình An gánh thùng nước chạy tới giếng khóa sắt, trên đường đi qua mấy tiệm đồ ăn sáng trên ngõ Hoa Hạnh, bụng lập tức cảm thấy đói meo, chỉ là trong túi không có tiền, cho nên thiếu niên chỉ có thể kiên trì xếp hàng múc nước, phía trước hắn còn có ba hộ gia đình, khi tới lượt hắn thì Trĩ Khuê đột nhiên xách thùng nước nhỏ chen ngang một chân, người đằng sau lập tức tỏ vẻ không vui.

Mặc dù không đến mức hùng hùng hổ hổ, nhưng lời nói ra cũng không dễ nghe, hơn nữa có bà lão lưng còng, được mọi người gọi là Mã bà bà, hai đứa con trai đều rất tiền đồ, mỗi người có một tòa long diêu, tuy rằng rất nhỏ, xếp cuối trong ba mươi mấy long diêu, nhưng ở ngõ Hạnh Hoa tất nhiên đã được coi là môn đình phú quý cao ngất trời rồi, nhưng không biết vì sao, quan hệ của bà lão và hai đứa con dâu lại không tốt, con trai con dâu đều đã chuyển tới ngõ Đào Diệp, bà lão thì vẫn sống trong tổ trạch ở ngõ Hoa Hạnh, trong mắt đám người lứa Trần Bình An và Lưu Dương Tiện, Mã bà bà luôn là trưởng bối đáng sợ, mắng chửi người ta cực ngoa, lại keo kiệt bủn xủn, mùa đông tới người vườn tuyết đọng, bà ta hận không thể vơ hết vào trong nhà mình, nếu có trẻ con khi chơi ném tuyết mà dùng tuyết ở cửa nhà bà ta, hoặc là nhổ nhũ băng dưới mái hiên nhà bà ta, bà ta sẽ cầm chổi đánh chửi mấy con phố.

Trước kia những ngõ nhỏ ở phía tây trấn nhỏ chắc chỉ có Cố Sán, mẹ của hắn là có thể đè nén được khí diễm của Mã bà bà. Hiện giờ Cố quả phụ theo họ hàng xa của nam nhân chết tiết của nàng ta tới nương tựa gia hương của nhà chồng, Mã bà bà mấy năm nay vốn đã hiền lành hơn một chút lập tức liền sinh long hoạt hổ, quay lại giang hồ, nhìn ai cũng không vừa mắt, tỳ nữ của Tống Tập Tân vừa xuất hiện, Mã bà bà lập tức bắt đầu nói chuyện quái gở, giọng không lớn, ngoài cười nhưng trong không cười, cố ý tới gần phụ nhân lải nhải, nào là cô nương nhà kia cuối cùng cũng bới đầu được rồi, đi đường hai chân không chịu khép lại, đây là đại hỷ sự, cuối cùng không cần dùng số phận nha hoàn mang thai hộ tiểu thư, có thể quang minh chính đại được người ta gọi là phu nhân rồi.

Trần Bình An nghe mà da đầu run lên, lại không tiện đuổi Trĩ Khuê chen trước đi, dù sao làm hàng xóm nhiều năm như vậy, sau khi giúp Lưu Tiện Dương đổ đầy hai thùng nước thì vội vàng xách giúp nàng ta một thùng, chỉ mong sớm muốn thoát khỏi đôi bà nương lắm miệng này. Mã bà bà thấy tiểu tiện tỳ của Tống gia không ngờ làm bộ như không nghe thấy thì lập tức càng căm tức.

Cao thủ so chiêu chính là như vậy, sợ nhất là đối phương căn bản không tiếp chiêu, một thân võ nghệ tốt lại không biết đánh vào đâu.

Bà lão trước kia cãi nhau với Cố quả phụ hồ ly kia, thua thì thua, nhưng sau mỗi lần đều cảm thấy công lực tăng lên, lần sau cãi nhau khẳng định có thể tìm lại được mặt mũi, giống như cái loại đĩ này, nhiều lần cố ý im lặng không lên tiếng, nhưng ánh mắt mỗi lần trước khi đi của thiếu nữ lại lộ ra một cỗ ý tứ khiến bà lão rất không thoải mái, thật sự là khiến bà lão hận tới ngứa răng, rất muốn xông lên cào vào cái mặt xinh của nàng ta, để tránh cho thiếu niên và hán tử trẻ tuổi của mấy ngõ nhỏ lân cận, ai nấy đều hận không thể ôm cái vòng eo của ả tỳ nữ không biết xấu hổ đó.

Nhất là đứa cháu của bà ta, mặc dù ở trong mắt người ngoài vẫn là kẻ ngốc, nhưng gần đây ngay cả bà ta là bà nội hắn cũng biết đứa nhỏ này thật sự đã mê mẩn tới phát điên rồi, suốt ngày nói sảng, mà sau khi nói thì muốn lấy ả tỳ nữ về làm vợ, sau đó thì đấm thủng cả trời.

Thấy thiếu nữ đáng giận này không có phản ứng, Mã bà bà liền chuyển hướng sang trên người thiếu niên bần hàn, nói: "Đúng là cái đồ bùn nhão không có tiền đồ, hại chết cha mẹ mà vẫn còn mặt mũi sống trên đời, biết mình định trước là không có bản sự cưới vợ, liền trơ mặt thông đồng với tỳ nữ nhà khác, đúng là một đôi cẩu nam nữ trời xinh, dứt khoát về với nhau đi, dù sao ngõ Nê Bình cũng chính là nơi ở của đám rác rưởi, sau này sinh con, không chừng thật sự có thể xưng vương xưng bá ở ngõ Nê Bình đấy."

Trần Bình An nghĩ một lúc rồi xoay người định bỏ gánh trên vai xuống.

Tỳ nữ Trĩ Khuê đã sớm buông thùng nước, bước về phía bà lão kia, thiếu nữ chẳng nói chẳng răng tát luôn, đánh cho Mã bà bà xoay một vòng, may nhờ có các phụ nhân ở bên cạnh đỡ nên mới không ngã. Trĩ Khuê không đợi bà lão hồi thần, lại tiến lên một bước, tung thêm một cái bạt tai, mắng: "Đồ già khắm rồi mà không chết, nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy!"

Bà lão lắc lắc đầu, giận lắm, đang muốn đánh trả thì không biết là có phải ảo giác hay không, nhưng hai vị phụ nhân ở bên cạnh đỡ tận tâm quá, khiến bà ta trong nhất thời không thể giãy ra được, kết quả lại phải chịu khổ lần thứ ba, tỳ nữ nha hoàn đó xuất thủ lần thứ ba, cong tay gõ vào trán bà ta, "Sau này còn dám chửi người khác thì sẽ rút cái lưỡi của ngươi ra đó, ngươi mắng một chữ, ta sẽ dùng kim đâm ngươi một lần!"

Bà lão sợ quá, không ngờ quên cả cãi lại, càng đừng nói tới hoàn thủ.

Thiếu nữ xoay người bước đi, phát hiện thiếu niên hàng xóm đã giúp nàng xách thùng nước, cười cười rồi cùng hắn quay về ngõ Nê Bình.

Không đợi Trần Bình An lên tiếng, thiếu nữ đã nói, "Cám ơn, ta mắng người không liên quan gì tới ngươi đâu."

Trần Bình An không biết nói lại gì.

Bên cạnh bánh xe giến Thiết Tỏa, bà lão ngồi dưới đất gào khan, "Tiểu tiện tỳ chết dẫm, kiểu gì cũng bị trời phạt đấy. Mạng ta khổ quá đi mà, ông trời không có mắt, sao không giáng sấm sét đánh chết con đĩ này đi."

Thiếu nữ bước chân nhẹ nhàng, hai tay từ từ giơ lên trời, thủ thế rất cổ quái.

Cũng may Trần Bình An là hàng xóm với nàng ta nhiều năm, cho nên cũng không lấy làm lạ.

Khi hai người đi qua cửa hiệu bán đồ ăn sáng, Trần Bình An nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng ta vóc dáng không cao, mặc xiêm y màu xanh, đang mua bánh bao thịt mới ra lò còn nóng hổi, mùi thơm bay khắp cả con phố.

Sáng sớm hôm này, không biết từ lúc nào đã là cảnh tượng tầng mây buông thấp, mây rất dày, giống như một cái chăn đệm của gia đình giàu có nào đó đặt ở bên đó phơi nắng.

Ầm ầm, trên đỉnh trấn nhỏ vang lên tiếng sấm to.

Mã bà bà ở cạnh giếng Thiết Tỏa đứng lên, vội vàng về nhà, thùng nước nhỏ lắc lư vãi đầy nước ra đường, chắc sau khi về nhà chẳng còn lại được nửa thùng nước.

Chắc trong lòng bà lão biết rõ, nếu trời cao thật sự có mắt, người thì nhất bị sét đánh hơn phân nửa sẽ chính là bà ta.

Trần Bình An sau khi nghe thấy tiếng sấm, ngẩng đầu nhìn, có chút nghi hoặc, không giống như là dấu hiệu trời sắp mưa.

Thiếu nữ cười tủm tỉm nói: "Thiếu gia nhà ta nói hắn đọc được trong sách, nghe đồn mỗi khi trời vừa vào xuân, sẽ có chính thần của thiên đình thân mặc giáp vàng, nổi trống trên trời, tiễn cũ đón mới, chấn nhiếp vạn tà, báo hiệu tân xuân."

Trần Bình An gật đầu nói: "Thiếu gia nhà ngươi đọc sách nhiều thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận