Kiếm Lai

Chương 232: Ta nhìn một ngọn núi

Lần này Trần Bình An không đi qua Dã Phu quan tiến vào lãnh thổ Đại Ly. Sau khi ra khỏi con đường núi hiểm trở và sơn cốc kia, ba người bọn họ gặp phải một đội kỵ binh tinh nhuệ.

Gió tuyết mờ mịt, hai bên đối diện với nhau.

Đội kỵ binh biên cảnh Đại Ly kia phần lớn đã im lặng quay đầu ngựa, nhưng đột nhiên một kỵ binh xông ra, chạy nhanh đến bên cạnh Trần Bình An. Đó là một gương mặt trẻ tuổi kiên nghị, tràn đầy cảnh giác và cẩn thận, sâu trong mắt còn có vẻ kiên quyết mà lúc đó Trần Bình An không hiểu.

Khi kỵ binh này đột ngột xông ra, đồng đội còn lại cũng cắn răng đuổi theo, nhất thời tuyết vụn bay tung tóe vào mặt.

Trần Bình An dùng tiếng phổ thông Đại Ly nói:

- Chúng ta là người Long Tuyền, từ nước Hoàng Đình trở về, đi qua Ngưu Sách Lan vào cửa khẩu.

Cùng lúc đó hắn từ trong người lấy ra giấy thông hành được huyện nha Long Tuyền cấp. Du học ngàn vạn dặm, trên đó đã in đầy quan ấn của quan ải các nước. Trông thấy tên kỵ binh kia muốn lật người xuống ngựa, Trần Bình An liền bước nhanh tới, giơ tay lên cao đưa giấy thông hành. Thân thể kỵ binh kia càng căng thẳng, đội ngũ trinh sát con ngươi đều hơi co lại như lâm đại địch.

Kỵ binh kia khom người cầm lấy giấy thông hành, cẩn thận xem qua, sau đó bỗng tươi cười rạng rỡ, bàn tay vốn cầm chặt chuôi đao ở sau lưng lặng lẽ ra dấu an toàn.

Hắn xuống ngựa trả lại giấy thông hành, chờ Trần Bình An cẩn thận cất vào mới cười nói:

- Thời tiết xấu như vậy, nếu gặp phải phiền phức, có thể đến tháp lửa báo hiệu của chúng ta tạm thời nghỉ ngơi, chuẩn bị thức ăn, đợi gió tuyết nhỏ hơn một chút rồi lên đường cũng không muộn.

Trần Bình An cảm nhận được sự chân thành từ đáy lòng của hắn, lập tức ôm quyền cười nói:

- Không sao, ta vừa lúc mượn cơ hội này luyện tập quyền thế, tuy khó khăn nhưng vẫn có thể chịu đựng được.

Đại Ly thượng võ, dân chúng anh dũng nổi tiếng một châu. Trần Bình An kiên trì như vậy, nhanh chóng lấy được thiện cảm của đội kỵ binh trinh sát này. Ngay cả một lão đội trường biên quan vẻ mặt chất phác, nói năng thận trọng cũng hiểu ngầm cười một tiếng.

Hai bên từ biệt ở đây, kỵ binh tiếp tục trinh sát phía nam, còn Trần Bình An tiếp tục đi lên phía bắc trở về quê hương.

Đội trưởng kỵ binh biên thùy quay đầu nhìn bóng lưng ba người đi về phía bắc, ngưng cười, quay đầu khiển trách tên kỵ binh dưới trướng kia:

- Nổi máu anh hùng cái gì, không cần mạng nữa à? Không nói tới sâu cạn của thiếu niên kia, hai thị nữ thư đồng áo quần đơn bạc bên cạnh hắn rõ ràng là người tu hành đạo hạnh không thấp, nếu không làm sao chịu nổi thời tiết này? Vừa rồi chúng ta tiếp xúc ở khoảng cách gần, ngươi không nhìn ra khí sắc của bọn họ rất tốt sao? Nếu ba người thật sự là gián điệp nước đối địch, lần này ngươi tùy tiện đi lên tra hỏi, chẳng những có thể hại chúng ta toàn quân bị diệt, còn sẽ làm chậm trễ báo cáo tin tức.

Kỵ binh trẻ tuổi kia ngập ngừng ấp úng, vẫn cảm thấy không phục:

- Đội trưởng, chúng ta là trinh sát cấp Ất ở biên quan, còn đang trong lãnh thổ Đại Ly. Bất kể luyện khí sĩ đến từ nơi nào, cũng phải nói một chút quy củ của biên quân chúng ta chứ? Nếu thật sự dám giết chúng ta, sau đó điều tra thì bọn chúng nhất định sẽ phải gánh hậu quả. Lui một vạn bước mà nói, không phải còn có vương gia ở đây sao, tôi cũng không tin ai có bản lĩnh đấu với vương gia.

Lão đội trưởng đã chinh chiến nửa đời người giận đến mức đánh tới một roi, nhưng lại đánh vào khoảng không bên vai kỵ binh trẻ tuổi, chỉ là giơ cao đánh khẽ mà thôi. Lão vừa bực vừa buồn cười nói:

- Nếu là lúc ta vừa tòng quân, hành vi này của ngươi chính là khiêu khích luyện khí sĩ lão gia, biết không? Chết như thế nào cũng không biết đâu. Nếu gặp phải một tướng quân phúc hậu trượng nghĩa, nhiều nhất là giúp ngươi đòi mấy chục lượng bạc an ủi cho thân nhân, còn không phúc hậu thì sẽ mặc ngươi sống chết.

Có thể trở thành trinh sát cấp Ất của biên quân Đại Ly, chắc chắn đều là nhân tài kiệt xuất trong quân ngũ Đại Ly, không mấy người là kẻ ngu dốt. Kỵ binh trẻ tuổi vội vàng mất bò mới lo làm chuồng: 

- Lão đội trưởng bớt giận, sau này đánh tới sào huyệt của họ Cao Đại Tùy rồi, tôi sẽ dùng quân công đổi cho lão nhân gia ngài một cô ả nhà giàu da non thịt mềm, để ngài hạ hỏa...

Lão đội trưởng cười mắng:

- Cút đi! Chút quân công của ngươi còn không đủ nhét kẽ răng cho ông đây. Đừng nói nhảm nữa, tiếp tục tuần tra! Cấp trên đã lên tiếng rồi, cẩn thận nước Hoàng Đình chó cùng rứt giậu, thời tiết này thì càng phải chú ý. Không sợ bọn chúng đâm đầu tìm chết, chỉ là đánh trận nhiều năm như vậy, đều là vó ngựa chúng ta đạp vào nhà người khác, nhất định không thể để người khác đạp vào cửa nhà chúng ta.

Kỵ binh trẻ tuổi cợt nhả nói: 

- Hiểu rồi, hiểu rồi, tôi sẽ đi trước một bước, bảo đảm một con ruồi cũng không thể lọt vào khe núi Lưng Trâu.

Hắn hít sâu một hơi, kéo chiếc mũ lông chồn dày hơi cứng, lắc rơi một ít vụn băng, sau đó chạy lên trước.

Một trinh sát trung niên không nhịn được hỏi:

- Đội trưởng, trước đó biên cảnh hai nước xảy ra động tĩnh lớn như vậy. Nghe nói bên phía nước Hoàng Đình trời long đất lở, chết rất nhiều người, còn phía chúng ta lại không có tổn thất gì, trong này liệu có ẩn tình gì không? Đội trưởng ngài quen biết rộng, rất nhiều đồng đội cũ hôm nay đã là đô úy đại nhân rồi. Ta biết ngài thường xuyên tìm bọn họ uống rượu, có thể tiết lộ một chút được không?

Vẻ mặt lão đội trưởng nghiêm túc, không tiết lộ thiên cơ, chỉ nhếch miệng cười cười, ánh mắt nóng bỏng, giọng nói âm trầm:

- Không có gì để nói, chỉ là rất nhanh chúng ta sẽ có thịt ăn, là chuyện tốt.

Phía bên kia, Trần Bình An đội gió tuyết đi về phía trước, chậm rãi nói:

- Lúc trước kỵ binh Đại Tùy hộ tống chúng ta từ biên cảnh đến kinh thành, so sánh với kỵ binh Đại Ly, ta luôn cảm thấy có điểm khác biệt... nhưng lại không nói được cụ thể.

Thằng bé áo xanh lười nhác nói:

- Lão gia, chuyện này đơn giản mà. Kỵ binh Đại Tùy là chó giữ cửa nuôi trong nhà cao tường lớn, nhìn có vẻ lợi hại mà thôi. Đương nhiên nếu thật sự đánh nhau thì có lẽ cũng tạm được. Nhưng kỵ bịnh của Đại Ly các người, nhất là kỵ binh biên quan lại là một đám chó hoang, cắn người khắp nơi, răng đã sớm được mài sắc rồi. Nếu đổi lại là lính biên thùy nước Hoàng Đình, nhìn thấy ba người chúng ta đã sớm chạy ra xa rồi, nào có gan đi lên tra hỏi.

Hắn lại ngáp một cái, thuận miệng nói: 

- Trước kia ở Ngự Giang, ta đã nghe thủy thần huynh đệ kể lại một chuyện bí mật. Hơn mười năm trước, phía nam Đại Ly có một đội biên quân xảy ra xung đột với một nhóm luyện khí sĩ trên núi. Dưới cơn nóng giận chủ tướng đã điều động sáu ngàn tinh nhuệ, kể cả hắn và võ bí thư lang dưới trướng, cộng thêm luyện khí sĩ đi theo quân đội mượn tạm từ các đồng liêu, cùng nhau truy sát hơn tám trăm dặm. Bốn tên luyện khí sĩ hành hung đã bị bọn họ g.iết chết ba tên.

Cô bé váy hồng kinh ngạc nói:

- Tại nước Hoàng Đình, dù là quân ngũ địa phương hay giang hồ dưới núi đều không dám xung đột với luyện khí sĩ trên núi. Sở dĩ họ Tào Chi Lan dốc hết sức bồi dưỡng con út, chính là muốn một người đắc đạo cả họ được nhờ, không cần dựa vào người khác.

- Họ Hồng nước Hoàng Đình từ trên xuống dưới đều mục nát rồi, tương lai đánh trận, nào phải là đối thủ của Đại Ly ngang ngược.

Thằng bé áo xanh buồn chán vươn hai tay ra, ngưng tụ thành bóng tuyết lóng lánh, sau đó ném về phương xa:

- Biên quân Đại Ly cũng hao tổn nặng nề, nhất là võ bí thư lang chết trận hơn nửa, tóm lại náo động rất lớn. Hoàng đế Đại Ly mặt rồng giận dữ, triệu võ tướng tam phẩm kia về kinh thành, cách chức hắn thành binh sĩ cấp thấp nhất, lúc này mới khiến sơn môn sau lưng bốn tên luyện khí sĩ kia nguôi giận. Nhưng nghe nói không được mấy năm, tên võ phu sa trường kia lại xuất hiện ở Dã Phu quan phía nam, hơn nữa còn được khôi phục quan chức ban đầu. Đội biên quân trước đó cũng vinh dự được Đại Ly phong làm một trong số “kỵ binh tinh nhuệ”, chẳng những nhanh chóng được bổ sung đầy đủ quân số, còn tăng thêm rất nhiều ngựa và binh lính cấp Giáp, hôm nay rất nở mày nở mặt.

Trần Bình An nhớ tới thư viện Sơn Nhai ở Đại Tùy, lẩm bẩm nói:

- Nhất định đừng đánh nhau.

Thằng bé áo xanh ném một quả bóng tuyết lên cao, sau đó bắn quả bóng tuyết thứ hai tới, hai quả đụng vào nhau vỡ tan:

- Tên đã trên dây không thể không bắn, trận đại chiến diệt nước này không tránh khỏi được, mấu chốt phải xem Đại Tùy phản kháng như thế nào. Có điều nếu lầu phi kiếm Bạch Ngọc Kinh của Đại Ly thật sự lợi hại như lời đồn, tôi thấy thế lực trên núi vốn chiếm ưu thế của Đại Tùy phần lớn sẽ lựa chọn làm người khôn giữ mình. Dù sao không ai muốn bị một thanh phi kiếm từ Bạch Ngọc Kinh lướt ra, trong nháy mắt chém chết ở động phủ có trận pháp bảo vệ, vậy thì đúng là chết không nhắm mắt rồi. Ai muốn thử sát lực của phi kiếm Bạch Ngọc Kinh? Luyện khí sĩ cảnh giới càng cao thì càng tiếc mạng sợ chết. Dù sao thủy thần huynh đệ kia của tôi đã nói, chỉ cần phi kiếm Bạch Ngọc Kinh có một nửa uy thế như lời đồn, hắn sẽ chủ động đầu hàng. Với phong cách hành sự của triều đình Đại Ly, không chừng còn sẽ giữ nguyên chức vị thủy thần Ngự Giang cho hắn.

Vẻ mặt cô bé váy hồng ngỡ ngàng:

- Bạch Ngọc Kinh là cái gì vậy, còn có phi kiếm chạy ra sao?

Thằng bé áo xanh cười ha hả, khẽ búng ngón tay, một quả bóng tuyết bắn vào trán cô bé váy hồng:

- Vù một cái, một thanh phi kiếm sẽ lướt ra từ Bạch Ngọc Kinh ở kinh thành Đại Ly, nhanh như tốc độ ngự kiếm của lục địa kiếm tiên cảnh giới thứ năm trở lên, trong nháy mắt bay qua núi sông trùng điệp, đâm thủng cái đầu của con ngốc ngươi, có thú vị không?

Hai tay cô bé váy hồng ôm trán, bị dọa không nhẹ.

Thằng bé áo xanh cười nhạo nói:

- Với chút đạo hạnh nhỏ bé của ngươi, muốn giết ngươi phải cần dùng đến phi kiếm Bạch Ngọc Kinh sao? Ngươi đúng là con ngốc, nhưng triều đình Đại Ly cũng không ngốc. Mười mấy thanh phi kiếm Bạch Ngọc Kinh, hôm nay đều nhắm vào những luyện khí sĩ trong lãnh thổ Đại Tùy, nhất là những tên rùa già trốn dưới đáy nước. Ta đoán trong số luyện khí sĩ Đại Tùy có tư cách lên bảng, nhất định đã có người lặng lẽ rời khỏi lãnh thổ Đại Tùy, nhằm để tránh né mũi nhọn của nó.

Trần Bình An mặc dù không nói chen vào, nhưng cảm thấy phần lớn luận điểm và suy đoán của thằng bé áo xanh đều có lý, cho nên yên lặng nghe hết vào tai, nhớ kỹ trong lòng. Có điều Trần Bình An lại không nghĩ ra, một kẻ thông minh nhìn vấn đề rất thấu triệt như vậy, làm sao ở quê hương Ngự Giang lại cam tâm tình nguyện chịu tiếng oan cho thủy thần lòng dạ nham hiểm kia?

Trần Bình An không mở miệng hỏi thăm, du sao đây cũng là chuyện nhà của thằng bé áo xanh.

Hắn bắt đầu yên lặng đi thế, nghênh đón gió tuyết một lần lại một lần.

Trong tuyết lớn đến tận đầu gối, đi thế “Hám Sơn phổ” buộc phải  cực kỳ chậm chạp. Từ đường núi hiểm trở đi tới đây, Trần Bình An hao phí sức lực và tinh thần phải gấp mười lần trăm lần bình thường. 

Toàn thân trên dưới, từ ngoài đến trong gần như đều đông thành một khối băng. Đến nỗi vào giai đoạn sau, hắn không cần cố gắng vận chuyển kiếm khí Thập Bát Đình, luồng khí tức huyền diệu giống như rồng lửa thị sát quan ải kia cũng sẽ tự động dạo chơi, vô hình trung giúp hắn miễn cưỡng duy trì một hơi chân khí không ngã xuống.

Mỗi lần hô hấp thổ nạp, đều là một lần luyện ngục đau thấu xương tủy.

Thằng bé áo xanh lười biếng nhìn đến nhức đầu, cảm thấy Trần Bình An rất cố chấp. Thiên phú kém thì cam chịu không tốt hơn sao? Người khác đi trên đường tu hành một ngày ngàn dặm, Trần Bình An ngươi mỗi ngày đều làm nhiều công ít, đúng là mất mặt.

Cô bé váy hồng thì sắp đau lòng muốn chết.

Năm ngày sau đó, gió tuyết dần ngừng, lên đường cũng không quá gian nan vất vả như trước nữa.

Trong thời gian này ba người đã vòng qua hai quan ải và mười mấy tháp lửa cao vút lớn lớn nhỏ nhỏ.

Trần Bình An vẫn tự tìm đau khổ, mỗi ngày ngoài luyện tập quyền thế còn chủ động tìm thằng bé áo xanh so tài võ nghệ, bình thường đều bị thằng bé đánh một quyền lõm vào sâu trong tuyết, không thấy bóng dáng.

Cảnh giới thứ hai vẫn đáng thương như trước, võ đạo của Trần Bình An vẫn giậm chân tại chỗ.

Thằng bé áo xanh không biết là thương xót hay bực bội, có mấy lần ra tay hơi nặng, đánh cho lão gia cố chấp thiếu tầm nhìn của mình bay ra ngoài như diều đứt đây, phải giãy dụa rất lâu mới có thể đứng lên. Cô bé váy hồng ở một bên xem trận chiến liền quay đầu đi, không nỡ nhìn thêm.

Trên đường về quê rập theo khuôn khổ như vậy, trận tuyết đầu tiên của năm nay đã hạ màn. Ba người cuối cùng đi tới một thành trấn trên địa đồ ghi là huyện Phong Nhã. Bởi vì Trần Bình An lựa chọn đường về dẫn đến ngọn núi phía tây ở quê nhà, cho nên không đi qua sông Tú Hoa, trấn Hồng Chúc và núi Kỳ Đôn. Hắn muốn đi tới nhiều nơi xa lạ hơn một chút.

Đọc mấy bộ sách, biết hơn ngàn chữ, đi vạn dặm đường, luyện trăm vạn quyền, đây là tâm nguyện trước mắt của Trần Bình An. Dù sao đường vẫn phải đi từng bước. Lần này trên hành trình trở về quê hương, mỗi ngày đều trải qua rất phong phú, đương nhiên khổ cực cũng không ít. So với trên đường du học đến thư viện Đại Tùy, đường về có nhiều thời gian hơn. Trần Bình An thông qua luyện quyền để mài giũa thân thể, dùng vận chuyển khí tức để rèn luyện thần hồn, nước chảy đá mòn, tích tiểu thành đại, một điểm một giọt đều là bổ sung.

Thằng bé áo xanh cảm thấy Trần Bình An đang lãng phí thời gian, nhưng Trần Bình An có thể cảm nhận được rõ ràng từng chút lợi ích tích góp lại. Loại cảm giác này giống như ở ngõ Nê Bình mỗi ngày siêng năng lao động, kiếm thêm mấy đồng tiền, của cải lặng lẽ gia tăng. Người ngoài cảm thấy nhàm chán, nhưng Trần Bình An lại cảm thấy rất tốt.

Gần đến cuối năm, huyện Phong Nhã chợ búa rộn ràng. Nơi này không giống những thành trì khác ở biên quan Đại Ly, có nhiều tiệm sách hơn, học thức cũng phát triển hơn một chút. Đương nhiên muốn tìm sách tốt là hi vọng xa vời, chỗ này phần lớn là bản khắc tư nhân giá rẻ, chữ sai rất nhiều. 

Thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng đều có ánh mắt cao, một người xuất thân giàu có đã quen nhìn đồ tốt, một người từ nhỏ đã tiếp xúc với sách thánh hiền. Thế là chỉ có Trần Bình An nghiêm túc đi dạo tiệm sách, hắn rất thích một hàng mười hai quyển “Ngọc Sơn Nhiên Tuyết Đàm” trên kệ sách, đáng tiếc cái gùi đã không còn nhiều chỗ trống, không chứa nổi một bộ tác phẩm lớn như vậy, hơn nữa giá cả còn quá cao. Hắn đành phải tìm sách khác, mua một quyển “Thiết Kiếm Khinh Đạn Tập” ký tên tác giả là Trình Thủy Đông.

Chủ tiệm đã có tuổi từ đáy lòng khen ngợi Trần Bình An có ánh mắt tốt, sau đó giải thích đây là tác phẩm của lão thị lang nước Hoàng Đình, hôm nay bỏ vào túi chắc chắn sẽ có lời. Bởi vì dân chúng đồn rằng người nọ sẽ nhanh chóng rời núi, được mời đảm nhiệm phó sơn chủ một thư viện mới của Đại Ly.

Trong màn đêm, Trần Bình An thắng lợi trở về, chọn một căn nhà trọ đơn sơ, thuê hai gian phòng ở gần nhau. Cô bé váy hồng ngủ một mình một phòng. Thằng bé áo xanh theo Trần Bình An bước qua ngưỡng cửa, lập tức nhíu mũi khó chịu, ra sức phẩy tay trước mũi, xua tan mùi mốc lâu năm. Không hổ là rắn nước tu luyện thành tinh, những mùi kia bất kể lau chùi thế nào cũng khó loại trừ, đều bị hắn lần lượt trục xuất ra ngoài cửa sổ.

Trần Bình An đóng cửa lại, sau đó mới trải tấm địa đồ châu quận phía nam Đại Ly lên bàn, bởi vì những bản đồ địa lý bí mật này luôn bị quan phủ chiếm hữu, dân gian giấu riêng là tội lớn. Hắn thấy khoảng cách giữa huyện Phong Nhã và huyện Long Tuyền chỉ sáu trăm dặm đường, một nửa là đường lớn tiện cho thương khách đi lại, còn một nửa là đường thủy sông Xung Đạm tương đối khó đi. So sánh với quãng đường dài đằng đẵng đã trải qua, sáu trăm dặm đường có thể xem như gần trong gang tấc.

Trần Bình An ăn xong lại bắt đầu luyện tập thủ ấn, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng chửi rủa của một vị phụ nhân, cùng với tiếng cầu xin của ông chủ nhà trọ.

Thật giống cảnh tượng ngõ Nê Bình và ngõ Hạnh Hoa ở quê nhà, chỉ là lúc ấy mẹ của Cố Xán  vẫn còn ở đó, Mã bà bà miệng lưỡi ác độc cũng chưa qua đời, mỗi ngày đều có tiếng đọc sách từ trường học xa xa truyền đến giếng Thiết Tỏa.

Đợi lần này trở về, cây hòe già đã không còn nữa, người canh cổng cũng đã đi mất. Vào ngày ba mươi tết, cửa nhà hàng xóm ở ngõ Nê Bình chắc chắn sẽ không dán lên câu đối xuân mới tinh hoan hỉ.

Trần Bình An thở dài, ngừng thủ ấn đứng thế, đi tới cửa sổ, từ trong túi được may vào tay áo lấy phôi kiếm nhỏ màu bạc kia ra, nhẹ nhàng cầm trong lòng bàn tay, chậm rãi vuốt nhẹ.

Thằng bé áo xanh bỗng quát lên một tiếng:

- Tìm chết!

Trần Bình An nghe tiếng liền quay đầu nhìn, trông thấy thằng bé áo xanh đang dùng hai ngón tay nhón lấy một chùm sương mù màu xám mờ mịt, đột nhiên kẹp chặt. Giữa ngón tay vang lên tiếng lốp đốp khe khẽ, sương mù xám dần dần tiêu tan, thấp thoáng có tiếng kêu gào.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Trần Bình An, thằng bé áo xanh vui sướng kể công: 

- Lão gia, con yêu tinh nhỏ không biết sống chết này đã bị tôi bóp vỡ rồi. Còn dám tới địa bàn của lão gia ngài giương oai, đúng là chán sống.

Hắn chỉ vào chùm sương mù tan ra xung quanh kia:

- Nó gọi là yêu tinh bên gối, cũng không có thực thể. Thứ đồ chơi nhỏ này đi qua sẽ mang theo một chút gió, đó là một trong số tà khí bất chính trên thế gian, thích đuổi theo những phụ nữ chanh chua lòng dạ độc ác. Mỗi khi bọn họ phô trương miệng lưỡi, loại yêu tinh này sẽ lén lút xuất hiện, thu thập những cảm xúc đó, có thể ly gián thân nhân, nhất là quan hệ vợ chồng. Dân gian phố phường có câu “lời thì thầm bên gối”, chính là do bọn chúng gây nên.

Trần Bình An thở dài, cười nói:

- Về sau gặp phải loại yêu tinh này, đuổi đi là được, không cần đánh đánh giết giết.

Thằng bé áo xanh “ồ” một tiếng, nghiêng đầu hỏi: 

- Lão gia, không phải ngài có lòng dạ Bồ Tát sao? Đụng phải loại yêu tinh gây họa như vậy, sao không thay trời hành đạo?

Trần Bình An dở khóc dở cười nói:

- Thay trời hành đạo cái gì, ta không có bản lĩnh lớn như vậy...

Hắn nhanh chóng ngừng câu chuyện, không nói gì nữa.

Trong lòng thằng bé áo xanh bỗng có cảm giác mất mát, bởi vì không nghe được đạo lý lớn của lão gia hiền lành quá mức kia. Trước kia hắn luôn cảm thấy những đạo lý đó rất nhàm chán đáng ghét, sau lần ở miếu Võ Thánh thì Trần Bình An cũng không nói nữa, thằng bé áo xanh lại cảm thấy càng buồn chán hơn. 

Hắn nằm sấp trên bàn một lát, cảm thấy mình bị bệnh không nhẹ, dứt khoát bò lên trên bàn, nằm dang tay chân, chán nản nhìn lên trần nhà. Hắn nhìn chăm chú một hồi lâu vào một tấm mạng nhện nhỏ đã không còn chủ chân trấn giữ, bắt đầu lăn tới lăn lui trên bàn.

Cô bé váy hồng ở bên kia chuẩn bị chăn đệm xong, lại chạy qua bên này giúp Trần Bình An sắp xếp, không quên vác theo hòm sách của Thôi Đông Sơn. Trên đoạn đường này màn trời chiếu đất, lúc nào cô cũng bảo vệ hòm sách. Vì vậy có thể thấy, lúc trước trong lầu sách của họ Tào Chi Lan, thiếu niên áo trắng thi triển thần thông một phen đã tạo thành ám ảnh rất lớn trong lòng cô.

Trần Bình An lại cất “nén bạc” kia, đi về phía cái bàn. Thằng bé áo xanh vội vàng ngồi lại xuống ghế. Trần Bình An từ trong gùi lấy ra quyển “Thiết Kiếm Khinh Đạn Tập” còn mang theo hương mực nồng nặc. Thằng bé áo xanh vội vàng ân cần bưng đèn dầu tới, giúp thắp đèn. Ba chủ tớ chia ra ngồi ba bên.

Thằng bé áo xanh không dám quấy rầy Trần Bình An đọc sách, mỉm cười hỏi cô bé váy hồng ngồi ở đối diện:

- Sắp được ăn một viên đá mật rắn rồi, có phải rất vui không?

Có Trần Bình An ở bên cạnh, cô bé váy hồng can đảm hơn rất nhiều:

- Ngươi đừng nhắm vào viên đá mật rắn kia của ta.

Thằng bé áo xanh cười hì hì nói:

- Lão gia đã lén nói với ta, đá mật rắn cũng phân lớn nhỏ, cấp bậc có cao thấp. Trên đường đi con ngốc ngươi không có công lao, cũng không có khổ lao, là kẻ vô dụng, vì vậy chỉ cho ngươi một viên đá nhỏ nhất kém nhất. Ta giúp lão gia luyện quyền nhiều lần như vậy, do đó hai viên cho ta là lớn nhất tốt nhất, một viên lớn bằng mười viên của ngươi.

Cô bé váy hồng lập tức quay đầu nhìn Trần Bình An.

Trần Bình An lật một trang sách, mỉm cười nói: 

- Đừng nghe hắn nói bậy.

Cô bé váy hồng trừng mắt nhìn thằng bé áo xanh vừa khai man quân tình.

Thằng bé áo xanh vỗ bàn một cái:

- Tạo phản à?

Cô bé váy hồng liền ngồi xích về phía Trần Bình An.

Trần Bình An đã quen với chuyện này, cũng không nói giúp con trăn lửa nhỏ, chỉ an tĩnh đọc sách.

Mượn ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, Trần Bình An lật qua từng trang sách. Hắn lại lấy ra thẻ trúc còn dư ở núi Kỳ Đôn, cùng với dao khắc nhỏ được chủ tiệm tặng cho lúc mua trâm ngọc. Đọc đến một số câu từ hay khiến ánh mắt sáng lên, hắn lại dùng dao khắc lên thẻ trúc.

Thằng bé áo xanh dán má xuống bàn, tự đảo con ngươi, giả thần giả quỷ.

Cô bé váy hồng không dám đối diện với hắn, xích đến bên cạnh lão gia nhà mình, nhìn Trần Bình An đọc sách và khắc chữ.

Đột nhiên lông mày Trần Bình An nhíu chặt, do dự một lúc rồi hỏi: 

- Trong sách nói sau khi phú quý phát đạt phải xây cầu trải đường, không được xây dựng nhà cao mộ lớn.

Thằng bé áo xanh nghe vậy chỉ xì mũi coi thường, nhưng không lên tiếng, giữ nguyên tư thế nửa sống nửa chết kia.

Cô bé váy hồng gật đầu nhẹ giọng nói:

- Lão gia, một số người đọc sách có quan niệm như vậy, hi vọng sau khi có tiền sẽ hành thiện tích đức, tạo phúc quê nhà.

Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ. Hắn vốn định sau khi về nhà, trước cuối năm sẽ tiêu tiền xây cho cha mẹ một phần mộ lớn, khí khí thế thế, chứ không phải như bây giờ còn không có cả bia mộ đàng hoàng.

Thằng bé áo xanh không nhịn được nói:

- Hiện giờ lão gia ngài không phải là người đọc sách, coi trọng những chuyện này làm gì? Hơn nữa nếu như lo lắng, chỉ cần làm cả hai việc là được. Đến lúc đó tôi tự mình giúp đỡ, chúng ta chẳng những bỏ tiền mà còn bỏ sức, ông trời chắc chắn không thể nói gì.

Trần Bình An bừng tỉnh, vướng mắc trong lòng vừa xuất hiện nhanh chóng được tháo gỡ. Hắn quay đầu nhìn thằng bé áo xanh, giơ ngón cái lên, vui vẻ nói:

- Thật giỏi! Nói đúng!

Cô bé váy hồng cũng cao hứng theo lão gia nhà mình.

Thằng bé áo xanh ngẩn người, sau đó vội vàng cúi đầu, thiếu chút nữa đã rơi lệ.

Đi qua đường lớn và đường thủy, một lớn hai nhỏ thái độ hòa thuận, cuối cùng đã nhìn thấy đường nét một ngọn núi cao có vẻ hơi trơ trọi.

Trần Bình An dừng bước, vỗ đầu thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng, sau đó đưa tay chỉ về phía ngọn núi lớn tên là Lạc Phách kia. Lần này hắn không giấu được vẻ tươi cười:

- Đến rồi! Nhà ta! 
Bạn cần đăng nhập để bình luận