Kiếm Lai

Chương 233: Thêm đất

Trần Bình An bắt đầu ba chân bốn cẳng chạy như điên, không quan tâm đến đi thế đứng thế gì nữa, cũng không có vẻ đa sầu đa cảm khi về đến quê nhà, chỉ vùi đầu chạy nhanh. Theo bờ vai của hắn nhấp nhô, những túi đất chiếm hơn nửa cái gùi cũng kêu lên lộp bộp.

Thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng nhảy nhót tung tăng đi theo phía sau. Thực ra khi gần tới ranh giới huyện Long Tuyền Đại Ly, cả hai đã sớm phát giác được linh khí khác thường, toàn thân thư thái. Lúc này ngọn núi lớn xuất hiện trong tầm mắt lại khiến thằng bé áo xanh liên tục nuốt nước miếng, quả thật là thèm nhỏ dãi, giống như nhìn thấy một bàn thức ăn ngon thịnh soạn.

Trước đó thằng bé áo xanh đã từng vô tình đề cập, loài thuộc giao long bọn họ ăn mây uống sương chỉ là phương pháp tu hành cấp thấp, tiến triển chậm chạp, chỉ có điều hòa chân núi chiếm lấy đường thủy mới là chính đạo tiến nhanh lên trước. Chỉ tiếc núi cao sông lớn linh khí dồi dào đã bị tiên gia trấn giữ, hoặc là đã sớm xây dựng những miếu thờ thần linh được triều đình sắc phong, cho dù là đại yêu tu vi không tầm thường như thằng bé áo xanh cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào. Một khi liên quan đến chứng đạo trường sinh, nhất là yêu tinh quỷ quái, đừng nói là bằng hữu tri kỷ trên đường tu hành, e rằng ngay cả cha mẹ cũng không nhận nữa.

Ngược lại cô bé váy hồng từ nhỏ đã thấm nhuần học vấn, dè dặt hơn thằng bé áo xanh rất nhiều. Rất dễ nhìn thấy, cùng là dòng bên của giao long, thời cơ chứng đạo của hai người rất khác biệt.

Gần tới chân núi Lạc Phách, Trần Bình An đi chậm lại. Nhờ thị lực tốt nên hắn phát hiện trên núi có nhiều chỗ bụi đất tung bay, chuyện này khiến hắn căng thẳng trong lòng. Theo lý mà nói, núi Lạc Phách có thánh nhân Nguyễn sư phụ giúp đỡ trông coi, sẽ không có chuyện gì bất ngờ mới đúng. 

Trước đó thổ địa Ngụy Bách ở núi Kỳ Đôn đã đáp ứng sẽ xây dựng lầu trúc ở ngọn núi này. Nhưng một lầu trúc nho nhỏ chắc đã xây xong rồi, Ngụy Bách cũng sẽ quay về nhà, không ở lại lâu. Vì sao lúc này trên núi Lạc Phách lại có cảnh tượng lạ lùng giống như đang xây dựng rầm rộ? Chẳng lẽ con trăn đen kia không thay đổi thói xấu, ở trên núi tìm người để cắn, chọc giận huyện nha phái người vào núi vây quét?

Trần Bình An đang định bảo thằng bé áo xanh biến ra chân thân để nhanh chóng lên núi, đột nhiên nhớ tới gần đây đọc được một câu trong sách, đó là gặp chuyện đừng nên hoảng loạn. Vì vậy hắn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, yên lặng tự nói với mình: “Không nên gấp, không nên gấp, đạo lý trong sách thực ra cũng giống như nung gốm nặn phôi.”

Hắn vừa định lên núi, trước mắt hoa lên, khi nhìn kỹ thì phát hiện có một người quen mặc áo trắng đang mỉm cười đứng ở chân núi, lập tức buột miệng thốt lên:

- Ngụy Bách!

Cô bé váy hồng không kìm được “oa” một tiếng, cảm thấy rất kinh ngạc. Đây là nhân vật thần tiên thứ hai mà cô nhìn thấy sau Thôi Đông Sơn, đẹp trai đến mức không có thiên lý. Cô lập tức hơi xấu hổ, nấp ở sau người Trần Bình An.

Thằng bé áo xanh ngẩn ra tại chỗ, sau đó hùng hổ quay đầu hỏi:

- Lão gia, tên này tới giành địa bàn sao?

- Đương nhiên không phải.

Trần Bình An lắc đầu cười, nhìn về thổ địa khí chất tiêu sái càng rõ rệt hơn khi ở núi Kỳ Đôn, tò mò hỏi:

- Sao còn ở núi Lạc Phách? Chẳng phải thần linh núi sông các ngươi không thể rời khỏi địa bàn của mình quá lâu sao?

Ngụy Bách cười híp mắt nói:

- Vừa khéo hôm nay ta đã dọn nhà đến núi Phi Vân, trở thành hàng xóm với ngươi. Trần Bình An, sau này nhất định phải chiếu cố tại hạ nhiều hơn nhé.

Nói đến đây, vị thần Bắc Nhạc của nước Thần Thủy năm xưa đã rơi xuống thần đàn, hôm nay sắp trở thành thần linh tôn quý của Bắc Nhạc Đại Ly, lại vái Trần Bình An một cái giống như đùa giỡn.

Trần Bình An cũng không mặt dày nhận một vái này, nghiêng người tránh qua, cười hỏi:

- Lầu trúc đã xây xong chưa?

Ngụy Bách thẳng lưng gật đầu nói:

- Xây xong rồi, nằm trên núi Lạc Phách, bảo đảm không ăn bớt ăn xén. Ta dẫn các ngươi đi xem thử nhé? Vốn định chọn một mảnh đất có phong thủy tốt để dễ dàng cắm rễ, nhưng đã bị miếu sơn thần của núi Lạc Phách chiếm mất rồi, đành phải đổi một nơi khác. Có điều nơi đó cũng không tệ, tầm mắt rộng rãi, trời cao đất xa, phong cảnh rất đẹp. Một năm nay dù có chuyện hay không ta cũng qua bên đó ở, sau này ngươi không thể qua cầu rút ván đuổi ta đi đấy.

Cô bé váy hồng thấy người trước mắt vẻ ngoài tuấn tú, không ngờ tính tình cũng tốt. Sau đó tiểu nha đầu lại cảm thấy kiêu ngạo, lão gia nhà mình thật lợi hại, ngay cả bằng hữu kết giao cũng tiêu sái nổi bật như vậy.

Thằng bé áo xanh càng nhìn càng chột dạ. Đột nhiên Ngụy Bách nhe nanh múa vuốt, làm một động tác hù dọa hắn, khiến hắn giật mình lướt về phía sau mười mấy trượng.

Ngụy Bách cười lớn:

- Cộng thêm con trăn đen trên núi kia, sắp tới núi Lạc Phách của chúng ta sẽ náo nhiệt rồi.

Trần Bình An nghiêm túc đính chính:

- Núi Lạc Phách không phải của ngươi.

Ngụy Bách bất lực nói:

- Đúng đúng đúng, Trần Bình An ngươi mới là chủ nhân, ta chỉ là khách, được chưa?

Nhóm người bắt đầu lên núi. Ngụy Bách hiểu ý giải thích cho Trần Bình An:

- Hôm nay những ngọn núi lớn lớn nhỏ nhỏ ở phía tây đều xem như danh hoa có chủ, toàn bộ đang động thổ thi công, bận rộn mở núi. Ngoại trừ mở đường trên núi, còn phải xây dựng đình nghỉ mát gì đó. Núi Lạc Phách có miếu sơn thần nên càng bận rộn, Công bộ của triều đình Đại Ly phụ trách vung tiền. Ngoại trừ gần vạn hình đồ di dân của vương triều họ Lư không cần tiền vẫn sai khiến được, quận phủ và huyện nha Long Tuyền còn thuê rất nhiều trai tráng bản địa giúp xây dựng phủ đệ tiên gia, giống như không tạo thành tiên cảnh nhân gian thì không chịu thôi, đúng là hao tiền tốn của.

Ngụy Bách chỉ vào đất vàng rộng rãi dưới chân:

- Sau này ở đây sẽ được trải đá vận chuyển từ nơi khác đến, chỉ tốt chứ không kém hơn đá xanh ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp.

Trần Bình An cẩn thận hỏi:

- Không cần ta tự bỏ tiền sao?

Ngụy Bách cười chỉ lên cao:

- Chỉ cần ngươi không định xây dựng cầu treo giữa không trung, nối liền với những ngọn núi khác, vậy thì không cần tốn một đồng nào.

Trần Bình An giật mình hỏi:

- Chẳng lẽ có người làm như vậy?

Ngụy Bách gật đầu nói:

- Có chứ, còn không chỉ một hai nhà. Mấy ngọn núi ở phía bắc đã điều động nghệ nhân gia tộc, hoặc là dùng số tiền lớn mời luyện khí sĩ chuyên xây dựng động tiên đất lành, bắt đầu xây cầu dài rồi. Trong đó có một ngọn núi còn không dùng cầu gỗ dây cáp, mà là cầu đá, nghe nói đá cùng một màu được vớt ra từ trong hồ, đoán rằng từ đầu đến cuối phải tốn chừng trăm vạn lượng bạc trắng. Có điều thành quả chắc chắn không chê vào đâu được, đi trên cầu đá sương mù lượn lờ, bồng bềnh như tiên, nhìn mặt trời lên rồi lặn, mây cuốn mây tan, ngay cả ta cũng phải động tâm.

Trần Bình An tấm tắc nói:

- Hóa ra bọn họ có tiền như vậy.

Ngụy Bách trêu chọc:

- Nếu ngươi chịu bán đỉnh Thải Vân hoặc núi Tiên Thảo, lập tức sẽ thành phú ông giàu có, cũng có thể xa xỉ cực điểm như vậy.

Trần Bình An tức giận nói:

- Ta muốn mấy thứ chỉ có hình thức kia làm gì, ngọn núi mới là cơ sở để gây dựng chỗ đứng.

Ngụy Bách cười ha hả. Người mê tiền vẫn là người mê tiền, cảnh giới thứ hai vẫn là cảnh giới thứ hai, giày cỏ đã thay hết đôi này tới đôi khác, nhưng thiếu niên vẫn là thiếu niên như trước.

Thằng bé áo xanh nhìn thế nào cũng thấy ghét Ngụy Bách, chỉ muốn đá vào mông một cái cho đối phương ngã sấp.

Trên đường lên núi, Trần Bình An nhìn thấy mấy nhóm hình đồ di dân của vương triều họ Lư, có già có trẻ, có trai tráng có phụ nữ, phần lớn dáng người khô héo, vẻ mặt tiều tụy. Nhưng quân lính Đại Ly ở bên cạnh giám sát có lẽ đã được triều đình dặn dò, cũng không cố ý làm khó dễ những kẻ mất nước này. Một số người già yếu bị ngất xỉu, được thân bằng hảo hữu dìu đến bên cạnh lò lửa đang bốc cháy hừng hực, cho uống một ngụm nước ấm và ăn vài miếng thức ăn.

Ngụy Bách thản nhiên nói:

- Lúc đầu tình hình cũng không tốt như vậy. Hình đồ họ Lư mệt chết, lạnh chết, té chết, đương nhiên còn có đánh chết và tự sát vì không muốn chịu nhục, trong hai thàng ngắn ngủi đã chết hơn sáu trăm người. Sau đó Ngô Diên đã được thăng chức làm quận chủ Long Tuyền, không tiếc mạo hiểm đánh mất mũ quan, trình một tấu chương lên triều đình, nhờ đó mới ngăn được tình trạng nhân số giảm mạnh.

Trần Bình An nghi hoặc nói:

- Quận chủ?

Ngụy Bách đưa tay vẽ một vòng lớn:

- Ban đầu động tiên Ly Châu có lãnh thổ rộng lớn phạm vi ngàn dặm, sau đó những châu quận gần sát tìm người nói giúp trên triều đình, cắt xén khu vực ven rìa đi một chút. Nhưng nếu Long Tuyền vẫn chỉ là một huyện thì rất khó quản lý, cho dù được thăng lên thành quận thì vẫn hơi khiên cưỡng.

Trần Bình An gật đầu. Trên đường đi hắn đã hiểu biết về địa bàn châu quận huyện của các nước, dù sao cũng là từng bước đo đạc ra. Hắn hỏi:

- Con trăn đen của núi Kỳ Đôn tới đây, không gây họa chứ?

Ngụy Bách lắc đầu nói:

- Vẫn luôn ngoan ngoãn tu hành ở núi Lạc Phách, chưa từng thương tổn người khác. Hôm nay cho dù nó ra ngoài tìm nước uống, bị người khác bắt gặp cũng không thấy lạ nữa, sống yên ổn hòa thuận với nhau. Một số trai tráng bản địa lớn gan còn dám cầm đá ném nó từ xa, nó cũng nhẫn nhịn.

Trần Bình An nhíu mày nói:

- Như vậy không được, ta phải tìm người nói cho rõ ràng. Ngụy Bách, có biết ai phụ trách nơi này không? Cho dù kết quả thế nào thì ta cũng phải nói một lần, không có lý nào lại ức hiếp người khác như vậy.

- Nào có ức hiếp “người”, đó là một con trăn lớn rừng núi vừa mới mở khiếu.

Ngụy Bách bật cười:

- Hơn nữa trăn đen da thô thịt dày, cho dù bị người khác chém mấy đao cũng chỉ như gãi ngứa, Trần Bình An ngươi không cần ngạc nhiên. Huống hồ nếu ta không nhớ sai, cách nhìn của ngươi với trăn đen cũng không tốt lắm, sao hôm nay vừa trở lại núi Lạc Phách đã bắt đầu thiên vị nó rồi?

- Nếu trăn đen dám làm tổn thương người trước, lần này ta gặp mặt sẽ mời người đánh chết nó, có tốn tiền cũng chấp nhận.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Nhưng nếu nó không thương tổn người khác, vậy không liên quan đến việc có ở núi Lạc Phách hay không. Đổi thành bất kỳ nơi nào, chỉ cần trăn đen an phận thủ thường lên núi xuống núi, nếu có người chủ động đi khiêu khích nó, vậy thì không phải chơi đùa mà là tìm chết. Ta mà dám làm như vậy thì đã sớm chết trong núi một trăm lần rồi.

- Có đạo lý.

Ngụy Bách híp mắt mỉm cười nói:

- Chuyện này lát nữa ta sẽ giúp ngươi lên tiếng là được, ta biết rõ các mối quan hệ của những ngọn núi này.

Hai tay cô bé váy hồng đặt lên dây cột hòm trúc trước người, tràn đầy tò mò.

Một ngọn núi lớn như thế, đi lâu như vậy mà còn chưa tới giữa sườn núi, lại đều là của lão gia nhà mình.

Lão gia quả nhiên không khoác lác, đúng là có tiền.

Thằng bé áo xanh nghe được đạo lý lớn lâu ngày không nghe, tinh thần liền khoan khoái. Đương nhiên không phải hắn cảm thấy Trần Bình An nói có lý, mà là Trần Bình An phản bác lại cái gã thần tiên áo trắng không nhìn ra sâu cạn kia, khiến hắn cảm thấy rất thích thú.

Trần Bình An nhìn như thờ ơ nói:

- Ngụy Bách, ngươi có biết Nguyễn Tú không? Đó là một cô nương ở tiệm rèn bên Sông Long Tu.

Ngụy Bách ra vẻ suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:

- Ngươi muốn nói con gái ruột của thánh nhân Nguyễn Cung à, đã nhìn thấy vài lần. Hôm nay núi Thần Tú nhà cô ấy là nơi được triều đình Đại Ly bỏ công xây dựng nhiều nhất. Mấy lần cô ấy vào núi xem tiến độ, đều đi dạo một vòng qua những ngọn núi như núi Bảo Lục, đỉnh Thải Vân. Trước khi lầu trúc xây xong, cô ấy có tới núi Lạc Phách một lần, hai tay đặt sau lưng, nhìn ta bận rộn trên đỉnh lầu trúc, còn hỏi ta có cần cô ấy giúp một tay không, nhưng ta đã từ chối. Tiểu cô nương cứ ngẩng đầu nhìn một hồi lâu, khiến ta rất ngại ngùng, cuối cùng không biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào.

Trần Bình An quay đầu cười nói với cô bé váy hồng và thằng bé áo xanh:

- Nguyễn cô nương là bạn tốt của ta, ta có hai cửa tiệm ở trấn nhỏ đều do cô ấy giúp trông coi. Các ngươi gặp cô ấy thì phải gọi là Nguyễn tỷ tỷ.

Cô bé váy hồng lập tức gật đầu:

- Được.

Thằng bé áo xanh cảm thấy bất đắc dĩ:

- Với số tuổi của tôi, làm lão tổ tông của cô ta cũng không sao, dựa vào đâu mà gọi là tỷ tỷ, còn kém mười tám đời...

Trần Bình An không mặn không lạt liếc hắn một cái. Hắn lập tức đấm hai tay vào ngực như đánh trống, nói đanh thép:

- Lão gia đã lên tiếng, tôi gọi cô ấy là mẹ cũng được!

Trần Bình An vui vẻ, hiếm khi không keo kiệt một lần, hào phòng nói: 

- Lát nữa sẽ cho hai đứa các ngươi thêm một viên đá mật rắn bình thường.

Cô bé váy hồng nhảy nhót hoan hô.

Thằng bé áo xanh ngơ ngác hỏi:

- Lão gia, vậy nếu tôi gọi cô ấy một tiếng phu nhân, có cho thêm viên nữa không?

Trần Bình An vỗ vỗ trán: 

- Đến lúc đó Nguyễn cô nương muốn đánh chết ngươi, ta sẽ không ngăn cản.

Thằng bé áo xanh giật mình, đột nhiên nhớ lại Ngụy Bách đã buột miệng nhắc tới “con gái ruột của thánh nhân Nguyễn Cung”. Ngay cả Ngự Giang ở nước Hoàng Đình cũng đã nghe nói đến phong cách hành sự của thánh nhân Nguyễn Cung, đó là cực kỳ ngang ngược, không nói đạo lý. Có thánh nhân nào lại kéo người khác vào địa bàn của mình rồi đánh chết tại chỗ như vậy? Hắn lập tức cười khan nói:

- Tôi nhất định sẽ khách sáo cung kính với Nguyễn tỷ tỷ. Tôi còn sẽ giúp lão gia trông chừng con ngốc, để nó không sơ suất nói bậy nói bạ, chọc giận Nguyễn tỷ tỷ, đến lúc đó rước họa sát thân, còn khiến lão gia ngài khó xử...

Trần Bình An cố gắng nhịn cười, cũng không giới thiệu về tính tình ôn hòa của cô nương kia, ngược lại nghiêm túc “ừ” một tiếng, gật đầu nói:

- Gặp mặt phải khách sáo lễ độ.

Vòng tới vòng lui, cuối cùng Ngụy Bách dẫn đầu đi trên một con đường nhỏ đá xanh, tự giễu nói:

- Con đường nhỏ dưới chân là do ta tạm thời trải ra, tùy tiện thu gom một ít đá ở khe núi, nếu Trần Bình An ngươi không thích thì cứ đổi.

Trần Bình An đi trên đường đá chỉnh tề chắc chắn, cười nói:

- Không đổi, không đổi, thế này đã rất tốt rồi.

Tầm mắt mọi người sáng tỏ rộng mở, nhìn thấy một lầu trúc hai tầng, màu sắc xanh biếc ẩm ướt, hình dáng tinh xảo độc đáo, mấu chốt là còn đối diện với núi sông xinh đẹp. Tầng trệt có đặt mấy cái ghế trúc nhỏ lung linh khả ái, phía trên lót bồ đoàn bằng cỏ tranh.

Ánh mắt Trần Bình An ngơ ngác, há hốc mồm, cực kỳ rung động. Vốn tưởng rằng Ngụy Bách đáp ứng xây cho mình một lầu trúc, không xiêu xiêu vẹo vẹo là đã rất tốt rồi, nào ngờ lại tốt đến như vậy.

Hắn khôi phục tinh thần, nhẹ giọng hỏi:

- Nó là của ta sao?

Ngụy Bách cười đáp:

- Đương nhiên.

Trần Bình An ôm quyền nói:

- Ngụy Bách, sau này núi Lạc Phách là nửa nhà của ngươi, chỉ cần muốn thì cứ đến ở.

Ngụy Bách cười nói:

- Ấy, đã đổi giọng rồi à? Ban nãy là ai nói núi Lạc Phách không phải “của chúng ta” nhỉ?

Trần Bình An cười ha hả nói:

- Ngụy Bách, ngươi đường đường là thổ địa núi Kỳ Đôn, chấp nhặt với ta thì mất mặt lắm.

Ngụy Bách cũng cười ha hả, đưa tay nhấn vào hắn:

- Rốt cuộc vẫn có thay đổi một chút, chuyến này đi học xa cũng không uổng.

Sau đó Ngụy Bách nhìn một lớn hai nhỏ nhanh như chớp chạy lên tầng hai lầu trúc, nằm ở lan can nhướng mắt nhìn về phía xa. Một cái đầu hơi cao nối liền với hai cái đầu thấp hơn, cảm thấy cũng rất giống một ngọn núi nhỏ.

- Lão gia, lão gia, nơi này phong cảnh rất đẹp, sau này chúng ta có thể ở đây sao?

- Đương nhiên có thể.

- Lão gia, cho tôi chỗ này đi, tôi có thể bớt một viên đá mật rắn bình thường, thế nào?

- Không được.

Giống như bị tâm tình vui sướng của bọn họ lây nhiễm, Ngụy Bách đã sớm không còn là thổ địa núi Kỳ Đôn, cũng xoay người nhìn về non sông phương xa, vẻ mặt tươi cười.

Sống chung với người lương thiện, giống như ở trong một gian phòng đầy cỏ chi và cỏ lan, lâu ngày tự thơm.

Trần Bình An nhìn một lát, sau đó dẫn theo hai đứa trẻ xuống núi đi về phía trấn nhỏ.

Ngụy Bách xuất quỷ nhập thần, bóng dáng đã biến mất không còn thấy. Thằng bé áo xanh nhỏ giọng nhắc nhở:

- Lén lén lút lút, vừa nhìn đã biết không phải kẻ tốt. Lão gia, sau này nên ít giao du với tên kia đi, đây là kinh nghiệm đúc kết được của tôi.

Trần Bình An không để ý tới hắn.

Quen cửa quen đường trèo đèo lội suối, khi ba người từ xa nhìn thấy nhà cửa ở phía tây trấn nhỏ, Trần Bình An khẽ thở dài. Trước đó khi leo lên ngọn núi Chân Châu không nổi bật, hắn nhìn về quê nhà phía xa, đã chỉ cho hai đứa trẻ bên cạnh vị trí đại khái của rất nhiều nơi. Chẳng hạn như ngõ Nê Bình nhà tổ của mình, trường học năm đó Tề tiên sinh giảng dạy, ngõ Kỵ Long nơi có hai cửa tiệm, đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp mà mình đưa thư nhiều nhất, tiệm rèn bên ngoài trấn nhỏ, mộ thần tiên phía đông và núi sứ cũ cuối phía bắc... 

Có điều lúc nhìn về phía tiệm rèn, ánh mắt Trần Bình An nhìn thoáng qua chiếc cầu đá đã khôi phục diện mạo ban đầu, chẳng những không giới thiệu gì cả, thậm chí ánh mắt còn không dừng lại chút nào. Đã tận mắt nhìn thấy thế đạo hiểm ác và những chuyện kỳ lạ bên ngoài, hắn nhất định phải cẩn thận hơn nữa.

Thằng bé áo xanh khệnh khạng nói:

- Lão gia, bây giờ chúng ta đi ngõ Kỵ Long xem thử tiệm Thảo Đầu và tiệm Áp Tuế à?

Trần Bình An nhẹ giọng nói:

- Trước tiên đến mộ của cha mẹ ta.

Ba người không băng qua trấn nhỏ mà dọc theo nước sông đi về phía hạ du, yên lặng đi qua chiếc cầu đá đã không thấy thanh kiếm cổ, đi qua từng ngôi nhà cỏ thấp bé, tiệm rèn có lò kiếm lớn, cuối cùng đi tới trước nấm mồ nho nhỏ kia. Trần Bình An tháo cái gùi xuống, lấy ra những túi vải còn không lớn bằng nắm tay, thêm đất cho ngôi mộ.

Trên gương mặt đen nhẻm của thiếu niên đã không có vẻ thương tâm, cũng không có cảm xúc như áo gấm về làng.

Thiếu niên đã đi qua núi, đi qua nước, đi qua ngàn vạn dặm đường. Sau khi về đến quê nhà, chuyện đầu tiên là yên lặng mở những chiếc túi kia ra, thêm từng nắm đất cho mộ của cha mẹ mình. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận