Kiếm Lai

Chương 355: Xuất quyền

Trong lầu chính trấn Phi Ưng có mấy chục vị trụ cột họ Hoàn, người người sắc mặt tái xanh, tâm như tro tàn.

Trấn chủ Hoàn Dương làm sao cũng không ngờ được, vị tiên sư núi Thái Bình mà ông ta nhờ hảo hữu dùng số tiền lớn mời đến, lại chính là thủ phạm thật sự.

Trong bốn góc đại sảnh có đặt bốn chậu than, nhánh cây tùng bách bên trong đã sớm cháy hết. Trước đó vị tiên sư kia nói, ngôi lầu chính này là địa điểm mấu chốt mà yêu ma quỷ quái dòm ngó đã lâu, cho nên phải triệu tập mọi người đến đây. Sau đó hắn lại dùng pháp thuật đốt lửa, cộng thêm bùa chú bí truyền của núi Thái Bình, bày trận trừ khử ô uế, như vậy tà ma ngoại đạo mưu mô khó lường sẽ không còn cơ hội lợi dụng.

Hắn còn nói chỉ khi lầu chính an toàn, hắn mới có thể một mình ra ngoài trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo.

Mọi người trấn Phi Ưng đương nhiên không có dị nghị. Bên ngoài mây đen che phủ khiến người ta ngột ngạt buồn nôn, rõ ràng là có yêu ma quấy phá. Một đám l.ỗ mãng giang hồ trấn Phi Ưng bọn họ, vì tồn vong của gia tộc sẵn sàng cầm đao chống địch. Cho dù nghênh đón mấy kiêu hùng ma đạo của nước Trầm Hương, bọn họ cũng sẽ không chùn bước, chết thì chết thôi.

Nhưng bảo bọn họ đi đánh nhau với âm vật ma quỷ, vừa nghĩ đến đã thấy da đầu ngứa ngáy, kinh hồn táng đảm, dương khí trên người yếu đi mấy phần.

Ban đầu Hoàn Dương cũng không hoàn toàn tín nhiệm vị tiên sư núi Thái Bình này. Cho dù người này siêu trần thoát tục, giống như tiên giáng trần hiếm thấy trên đời, hơn nữa còn là do hảo hữu thân thiết mấy đời giới thiệu, Hoàn Dương vẫn không dám sơ suất. Đây là tâm tính cần có của nhà quyền thế giang hồ. Cho nên lúc người kia dắt ngựa đi khắp đường lớn ngõ nhỏ, Hoàn Dương đã bảo lão quản sự Hà Nhai, dùng danh nghĩa dẫn đường đi theo bên cạnh.

Khi đó người này đốt tùng bách, mùi thơm xộc vào mũi, quả thật lộ ra khí thế chính đại. Hà Nhai nhờ cơ duyên trùng hợp, cũng biết một chút đạo pháp. Mặc dù không phải là người trong nghề, nhưng năm xưa theo Hoàn lão gia vào nam ra bắc, cũng xem là người từng trải thấy nhiều biết rộng. Ông ta xác định thủ đoạn của vị tiên sư kia là con đường tiên gia quang minh chính đại. Trấn Phi Ưng vốn đã đến bước đường cùng, lúc này mới giống như uống một viên thuốc an thần.

Nửa canh giờ trước, vị tiên sư áo trắng kia một tay cầm phất trần, tay còn lại xắn tay áo cầm bút. Hắn vẽ những lá bùa mực đỏ lên cột lớn bằng gỗ lim trong đại sảnh, giống như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui. Hà Nhai vốn là thầy giáo dạy học ở trấn Phi Ưng, vẫn luôn đi theo bên cạnh, chủ động bưng hộp chu sa ướt át kia cho tiên sư.

Lúc này thầy giáo Hà Nhai đang ngồi bệt trên một cái ghế, trợn mắt như muốn nứt ra, vành mắt trải đầy tơ máu, nhìn chằm chằm vào gã đàn ông áo trắng đứng giữa Hoàn Dương và phu nhân, chỉ muốn uống máu ăn thịt đối phương.

Tuổi tác lớn như ông ta, đã sớm không màng thế sự, lại không có con nối dõi, sống thêm một ngày là ông trời đã khai ân rồi, chết có gì đáng sợ? Nhưng ông ta không thể tưởng tượng, sau khi mình chết còn mặt mũi nào đối diện với những liệt tổ liệt tông họ Hoàn kia.

Người có tư cách ngồi trong đại sảnh, đa phần là người già họ Hoàn ở trấn Phi Ưng. Bọn họ đã có tuổi, cộng thêm trận chém giết trong ngõ nhỏ năm xưa, phần lớn đã chịu thương thế tích lũy lâu ngày, khí huyết suy kiệt. Sau khi hít vào khói tùng bách từ những chậu than bốc cháy kia, từng người sắc mặt xanh đen, tứ chi co rúm. E rằng không cần gã đàn ông áo trắng ra tay, bọn họ cũng sẽ tự tắt thở bỏ mình.

Mà con cháu trẻ tuổi không có chỗ ngồi, vốn đứng sau lưng trưởng bối nhà mình. Phần lớn bọn họ võ nghệ không cao, lập tức tê liệt ngã xuống đất. Những mầm non tu vi tốt hơn một chút, còn có thể ngồi xếp bằng, tĩnh tọa vận khí, cố gắng khiến cho mình tỉnh táo.

Gã đàn ông áo trắng thân hình cao lớn, vẫn cầm cây phất trần trắng như tuyết kia, một tay nhẹ nhàng ấn lên vai trấn chủ Hoàn Dương, cười nói:

- Hoàn trấn chủ không cần tự trách, cảm thấy mình đã dẫn sói vào nhà. Ta tính kế trấn Phi Ưng như vậy, chỉ là muốn tiết kiệm một chút sức lực. Nếu thật sự chém giết, đám hảo hán võ lâm các ngươi vẫn khó thoát khỏi cái chết. Mấy chục năm dốc sức mưu đồ, người hữu tâm tính kế kẻ vô tâm, còn là trên núi tính kế dưới núi, các ngươi không chết thì ai chết?

Vị phu nhân bên cạnh Hoàn Dương, thân thể run rẩy. Trong đại sảnh chỉ có sắc mặt bà ta là không có gì khác thường, hẳn là không bị khói đầu độc, nhưng đã sợ đến mức hồn bay phách lạc. Dù sao bà ta chỉ là một nữ nhân sinh trưởng ở trấn Phi Ưng, lại thích tĩnh chứ không thích động, ngoại trừ thỉnh thoảng du xuân dạo thu, đời này cũng chưa từng rời khỏi trấn Phi Ưng trăm dặm, làm sao chịu nổi cơn sóng gió này?

Gã đàn ông cao lớn rút tay khỏi vai Hoàn Dương, nhéo nhéo má phu nhân, động tác nhẹ nhàng tràn đầy yêu thương. Không phải là loại ánh mắt dâm tà của đàn ông dòm ngó mỹ sắc, mà giống như một thợ thủ công đang nhìn tác phẩm bình sinh đắc ý nhất.

Hắn lưu luyến thu tay, cười nói:

- May mà trận chiến quái lạ kia không lan đến trấn Phi Ưng. Một khi bị người có tâm khám phá ra mưu đồ này, vậy chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài. Thực ra dựa theo kế hoạch ban đầu, các ngươi còn có thể hưởng thụ thái bình thêm nửa năm. Nhưng sư tôn nhà ta sợ đám tu sĩ đồng đạo kia đánh nhau sống chết, lỡ may khiến cho Phù Kê tông chú ý thì phải làm sao? Cho nên ta vừa nhận được mật thư lập tức chạy tới đây.

Trong đại sảnh không ai có thể mở miệng nói chuyện, cho nên vị tiên sư này cảm thấy hơi nhàm chán. Không có người cổ vũ, giống như ngọc có tỳ vết vậy.

Hắn nhìn mọi người đang ngồi, chế giễu:

- Có phải các ngươi đang ôm lòng cầu may, cảm thấy lão đạo sĩ và tiểu đạo sĩ kia có thể cứu các ngươi? Khuyên các ngươi nên bỏ cuộc đi. Một tu sĩ tự do cảnh giới thứ năm, ta đánh một chưởng không chết hắn, đã xem như hắn may mắn rồi. Sở dĩ không động đến hắn, là do khí huyết linh khí của hai thầy trò kia, còn có một chút tác dụng thêu hoa trên gấm.

Hắn hơi hối hận, sớm biết như vậy thì không nên bỏ nhiều thuốc vào trong những cây tùng bách kia. Cả phòng bị câm, ngay cả một câu chửi rủa cũng không có, càng đừng nhắc tới dập đầu xin tha, đúng là quá nhàm chán.

Thừa dịp sư tôn chưa ra tay, cộng thêm đại cục đã định, hắn muốn tìm một chút niềm vui. Hắn nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một vị phu nhân đang vận khí chống lại thuốc độc. Trước đó thật không nhìn ra, một nữ nhân yêu kiều như vậy, lại là một võ phu cảnh giới thứ tư giấu nghề. Bà ta có tu vi võ đạo như vậy thật không dễ dàng.

Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống nắm lấy cằm bà ta. Vẻ mặt phu nhân cứng rắn, ánh mắt sắc bén. Hắn khẽ mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ tinh xảo bóng loáng sáng ngời, quay đầu liếc nhìn một thiếu niên gầy yếu dung mạo rất giống phu nhân. Thiếu niên đã sớm ngã xuống đất, tứ chi co rúm, cặp mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, sống không lâu nữa.

Ánh mắt gã đàn ông sáng lên, cảm thấy thú vị. Thằng nhóc này lại có một chút tư chất tu đạo, nếu ném vào môn phái hạng ba, không chừng sẽ thành một đệ tử đích truyền được coi trọng. Đang lúc rãnh rỗi, vậy thì thuận nước đẩy thuyền giúp nó một tay.

Thằng nhóc này có thể sống sót, trở thành đệ tử ngoại môn của sư môn nhà mình hay không, phải xem vận mệnh của nó. Có điều trước đó, thiếu niên dù sống hay chết, vẫn có một diễm phúc phải hưởng thụ cho tốt. Còn những kẻ khác trong đại sảnh thì có thể nhìn no mắt rồi.

Gã đàn ông ngụy trang thành tu sĩ núi Thái Bình, vươn ngón tay chống vào ấn đường thiếu niên, sau đó tiện tay nhấc lên, kéo ra một làn khói xanh biếc tanh hôi. Làn khói ngưng tụ thành một quả cầu, gã ta nhẹ nhàng búng tay, chùm khói kia liền tiêu tan trong đại sảnh.

Thiếu niên thanh tú lập tức tỉnh táo lại, vừa muốn nói gì đó, đã bị gã đàn ông kia ném một viên thuốc màu đỏ thẫm vào miệng. Hắn vứt thiếu niên vào giữa đại sảnh, lại vung phất trần, đánh tan một hơi chân khí thuần túy trong cơ thể phu nhân đang chống lại khói độc tùng bách, sau đó kéo bà ta đến bên cạnh thiếu niên.

Gã đàn ông kia cười híp mắt nói:

- Chư vị, cứ từ từ thưởng thức.

Sắc mặt thiếu niên đỏ bừng, thân thể cuộn tròn run rẩy. Khi hắn nhìn thấy phu nhân, ánh mắt dần dần trở nên nóng bỏng, chậm rãi bò về phía bà ta.

Gã đàn ông kia tấm tắc nói:

- Những tà môn ngoại đạo chúng ta, không thể so với những tông môn đại phái vững vàng chắc chắn, từng bước lên trời. Một số phương pháp quán tưởng, chỉ có thể đi theo đường mới, trái ngược với lễ nghi thế tục. Đáng hận nhất là cuối cùng thành tựu có hạn, ngay cả muốn chạm đến ngưỡng cửa cảnh giới Kim Đan cũng là hi vọng xa vời.

Nói đến đây, gã ta căm hận khó nén, lập tức cười lên, nói với thiếu niên:

- Có điều cũng đừng xem thường hai cảnh giới Quan Hải và Long Môn. Thằng nhóc, ngươi đã ăn viên thuốc tuyệt diệu của ta, bây giờ tâm thần sẽ buông lỏng, có cảm giác như mọc cánh thành tiên. Nhưng thất tình lục dục trong lòng, sẽ có một loại bị khuếch đại vô hạn. Đây cũng bí mật bất truyền của sư môn chúng ta.

- Viên thuốc mà ta thưởng cho ngươi rất đắt, ngươi đừng lãng phí. Chỉ cần từ đầu đến cuối duy trì một chút tỉnh táo, cứ thoải mái mà hưởng thụ. Nếu có thể sống sót đến cuối cùng, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử. Con đường tu hành của ngươi sẽ bằng phẳng, còn có khả năng nhất định bước vào năm cảnh giới trung.

Phu nhân thất kinh, nhưng thân thể không cử động được, lộ ra sự tuyệt vọng và sợ hãi.

Gã đàn ông đã đầu độc thiếu niên kia nói:

- Yên tâm, tất cả mọi người trong đại sảnh đều sẽ chết, cho nên ngươi không cần băn khoăn. Thiên đạo vô tình, tu hành nào xét đến thiện ác...

Đột nhiên trong lòng hắn chấn động, lập tức ngẩng đầu lên, nắm chặt phất trần như lâm đại địch.

Chỉ thấy trên xà ngang có người uể oải ngáp môt cái, cúi đầu nhìn tu sĩ tà đạo kia, từ trong tay áo lấy ra một chiếc quạt trúc, khẽ phe phẩy:

- Ngươi thật nhàm chán, thích nói một mình như vậy à?

Người này chính là Lục Đài.

Gã đàn ông kia nheo mắt lại:

- Vị bằng hữu này, ngươi và thiếu niên đeo kiếm kia, lần này là đi ngang xem cuộc vui, hay là muốn xét đoán người xấu chuyện tốt? Hoặc là nói, lúc trước trong núi lớn bên ngoài trấn Phi Ưng, hai vị chính là người trong cục?

Lục Đài liếc nhìn thiếu niên bị sắc dục mê hoặc dưới đất, liên tục tấm tắc, vẻ mặt chán ghét nói:

- Có phải ngươi cảm thấy tất cả đều là lỗi của viên thuốc hại người kia? Ta không ngại nói thật với ngươi, sắc dục của ngươi lúc này, có ít nhất ba bốn thành là do trong lòng ngươi sinh ra. Ngươi đấy, chẳng trách lại bị kẻ này nhìn trúng, bởi vì vốn không phải thứ tốt lành gì.

Một tay của thiếu niên gần như đã chạm đến đầu gối của phu nhân, nội tâm và thân thể bắt đầu giằng co. Thất khiếu của hắn rỉ ra tơ máu màu đen, máu me đầy mặt, lăn lộn dưới đất.

Gã đàn ông cao lớn thờ ơ, chỉ hơi tiếc viên thuốc kia. Sau khi bị vị “quân tử trên xà nhà” (1) kia vạch trần thiên cơ, đạo tâm yếu ớt của thiếu niên cũng tan vỡ. Nếu không có người giúp hắn đâm rách lớp giấy kia, có lẽ thiếu niên sẽ đi theo con đường tăm tối. Thực ra đó cũng xem là một lối thoát, hắn có thể trở thành đệ tử thân cận của gã đàn ông kia, từ đó bước lên đường tu hành.

Vẻ mặt Lục Đài lãnh đạm, hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng vạch từ trên xuống dưới. Phi kiếm bản mệnh tên là Châm Tiêm bắn ra, chém thẳng về phía thiếu niên đang đau đớn kia.

Phu nhân phun ra một ngụm máu tươi, lớn tiếng kêu lên với Lục Đài:

- Đừng!

Phi kiếm Châm Tiêm cách cổ thiếu niên chỉ một tấc, đột nhiên dừng lại.

Lục Đài nhìn phu nhân mặt đầy nước mắt, nói:

- Hắn chết rồi sẽ thoải mái hơn một chút. Nếu hôm nay sống sót rời khỏi đây, hắn sẽ nhẫn tâm hại chết ngươi, sau đó một lần nữa rơi vào ma đạo. Hoặc là trong năm tháng tiếp theo, sẽ bị lời nói của người khác dìm chết.

Phu nhân chỉ biết lắc đầu, không ngừng rủ rỉ:

- Xin tiên sư đừng giết nó, xin ngài đừng giết nó...

Gã đàn ông kia tay cầm phất trần, cười hỏi:

- Ta rất tò mò, ngươi làm thế nào âm thầm xông vào trận pháp này?

Một tay Lục Đài cầm quạt, tay kia chống lên xà ngang, cười nói:

- Luận về trận pháp, trên đời hình như không có nơi nào lợi hại hơn tổ truyền nhà ta. Ngươi nói xem có đáng giận không?

Gã đàn ông kia cười ha hả, đột nhiên tiếng cười im bặt, trong nháy mắt thân hình bắt đầu xê dịch. Cây phất trần trắng như tuyết có khắc hai chữ “Khứ Ưu”, phát ra tiếng sấm sét giữa không trung.

Mỗi lần hắn vung phất trần, sẽ có một sợi tơ làm bằng lông đuôi của một loại linh thú sông núi, rời khỏi phất trần, bắn đến Lục Đài trên xà ngang. Sợi tơ phất trần giữa không trung, biến thành từng con rắn trắng to như cánh tay, mọc một đôi cánh chim, cả người phát ra khí lạnh, thế đi nhanh như chớp.

Lục Đài không để ý tới mấy chục con rắn trắng kia, khép quạt trúc lại, dùng quạt làm bút lông vẽ bùa lên xà ngang. Dưới “ngòi bút” quạt trúc, không ngừng có văn tự và hình vẽ màu bạc cổ xưa trút ra. Sau đó những ký tự kia giống như vật sống, bắt đầu dọc theo xà ngang, cột lớn, mặt đất chảy ra khắp nơi, thấm vào trong những bùa chú chữ đỏ tồn tại trước đó, bao trùm toàn bộ giống như khách lấn át chủ.

Mà rắn trắng rời khỏi phất trần, chỉ cần đến gần Lục Đài hai trượng sẽ tự động hóa thành bột phấn.

Gã đàn ông kia chưa từng thấy đạo pháp bí thuật này, đây mới là điểm đáng sợ nhất. Nhưng chuyện đáng sợ hơn đã xuất hiện, công tử áo xanh dáng vẻ còn xinh đẹp hơn nữ nhân kia, đã tự mình tiết lộ thiên cơ, mỉm cười nói:

- Vừa rồi ta đã bố trí một trận pháp nhỏ ở xung quanh, có thể cấm tiệt tất cả pháp thuật của người ngoài, tự mình ở trong đó làm thánh nhân. Có phải vừa nghe đã thấy rất lợi hại không?

Gã đàn ông kia trong lòng dao động, do dự một lúc, vẫn ngừng phất trần trong tay, gác lên cánh tay:

- Vị tiên sư này, chẳng những học vấn gia tộc truyền thừa lâu đời, còn có bản lĩnh thần thông quảng đại, ta xin bái phục. Chỉ cần tiên sư giơ cao đánh khẽ, ta và sư tôn sẽ đưa ra đủ thành ý. Chẳng hạn như tất cả kho tàng bí mật ở trấn Phi Ưng này, đều tặng cho hai vị tiên sư. Ta còn có thể làm chủ, tự mình lấy ra một khoản thù lao, sau này lại đi xin sư tôn một món linh khí thượng đẳng. Ý của tiên sư thế nào?

Lục Đài hỏi một đằng trả lời một nẻo:

- Sư tôn nhà ngươi là cảnh giới Kim Đan?

Gã đàn ông kia mỉm cười gật đầu:

- Để biểu đạt thành ý, ta sẽ tiết lộ pháp hiệu của sư tôn. Chính là người trước kia đã chém chết hai vị tu sĩ cảnh giới Long Môn của núi Thái Bình...

Lục Đài vội vàng khoát tay nói:

- Dừng lại, dừng lại, con người ngươi dụng tâm quá hiểm ác rồi.

Vẻ mặt gã đàn ông kia vô tội:

- Vì sao tiên sư lại nói như vậy?

Lục Đài thở dài:

- Một tu sĩ hoang dã Kim Đan nho nhỏ ở Đồng Diệp châu, lại bị cảnh giới Quan Hải như ngươi mang ra làm cáo mượn oai hùm. Dọa không chết ta, nhưng có thể khiến ta cười chết. Thiếu chút nữa ngươi đã thành công rồi.

Sau đó hắn bắt đầu ôm bụng cười lớn. Đương nhiên cũng không biết, đầu sỏ sau màn có thật sự là tu vi Kim Đan hay không.

Sắc mặt gã đàn ông kia âm trầm. Con mẹ nó lại gặp phải một tên ngu ngốc, vấn đề là cái kẻ bán nam bán nữ này đạo hạnh còn rất sâu, là loại sâu không thấy đáy.

Lục Đài ngưng cười, lau khóe mắt, xem ra thật sự rất vui vẻ:

- Ngoại trừ thầy trò các ngươi chăn nuôi quỷ anh kia, còn có cao nhân minh hữu khác không?

Trong lòng gã đàn ông kia chấn động, cười khổ nói:

- Người dưới núi cảm thấy nơi này cách xa Phù Kê tông ngàn dặm, nhưng trong mắt ngươi và ta cũng không tính là xa. Ngươi cảm thấy chỉ với hai người, lại dám bố trí một ván cờ lớn như vậy? Có thể nắm giữ được mưu đồ này sao?

Lục Đài “à” một tiếng:

- Xem ra là thầy trò các ngươi muốn ăn một mình rồi.

Gã đàn ông kia ra vẻ trấn định, nhưng trong lòng đã sớm mắng cha gọi mẹ.

Lục Đài chế nhạo:

- Có phải rất khó xử không. Thù lao mà ta muốn, các ngươi vốn không đưa ra nổi. Nhưng nếu đánh nhau sống chết với hai người xứ khác chúng ta, có thể sẽ phá hư mấy chục năm khổ tâm mưu đồ?

Bị nói trúng tim đen, trên mặt gã đàn ông kia sát khí bừng bừng:

- Ngươi thật muốn nhúng tay đến cùng, không sợ ngọc đá cùng tan sao?

Hắn giận dữ nói:

- Đúng như lời ngươi nói, ta và sư tôn không thể cho ngươi đủ lợi ích. Nhưng cũng phải nói lại, các ngươi nhúng tay vào thì có lợi ích gì? Quỷ anh do sư tôn của ta dùng bí pháp nuôi dưỡng, là độc nhất trên đời, huống hồ nó đã sớm nhận chủ. Lui một vạn bước mà nói, cho dù ngươi may mắn đoạt được, ngươi có thể nuôi sống nó sao?

Lục Đài xoay quạt trúc, dùng cán quạt gõ nhẹ vào xà ngang, rất nhàn hạ thoải mái:

- Không cho ta làm một chút việc thiện chính khí hào hùng sao?

Gã đàn ông kia gần như phát khùng, môi run rẩy. Vấn đề là phu nhân mang quỷ thai đang có mặt ở đây, chỉ cần tổn thương một chút, sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của quỷ anh sau khi sinh ra, phá hư kế hoạch trăm năm tương lai của sư tôn. Nếu không hắn thật muốn dốc hết toàn lực, liều mạng với đối phương một phen.

Lục Đài thêm dầu vào lửa:

- Bây giờ hết chán rồi đúng không? Phải cảm ơn ta thế nào đây?

Lần này đến phiên gã đàn ông kia sắc mặt tái xanh, không tốt hơn bao nhiêu so với những nhân sĩ trấn Phi Ưng bị trúng bí thuật âm độc kia.

Lục Đài đột nhiên không có hứng thú tán gẫu nữa, cất quạt trúc, từ trong tay áo đổ ra từng viên thuốc trắng như tuyết, sau đó ném vào trong những chậu than đốt cháy tùng bách kia.

Gã đàn ông cầm phất trần cũng muốn ngăn cản, nhưng thanh phi kiếm to lớn khoa trương kia lại xuất hiện, nhiều lần từ trên trời giáng xuống, chưa chạm đất lại hiện lên giữa không trung, khiến hắn tránh né rất tốn sức.

Sau đó sát ý thật sự lóe lên rồi biến mất. Gã đàn ông cầm phất trần thiếu chút nữa đã trúng chiêu, giận dữ quát một tiếng. Phất trần chỉ chừa lại cán dài “Khứ Ưu”, những sợi tơ trắng như tuyết đều tróc ra, hóa thành vô số con rắn trắng mọc cánh, nhanh chóng lượn vòng kêu lên ong ong, bảo vệ hắn ở chính giữa.

Gã ta sờ sờ gò má, đã bị cắt ra một rãnh máu sâu đến tận xương. Nếu không phải hắn xoay đầu đủ nhanh, e rằng đã bị một kiếm đâm xuyên đầu.

Hai thanh phi kiếm bản mệnh, lại tinh thông trận pháp. Hơn nữa còn nói khoác mà không biết ngượng, tự xưng tổ truyền trận pháp thiên hạ vô song.

Lục Đài cười nhạo:

- Tự chui đầu vào lưới, không trách được người khác.

Trên cột lớn, những chữ bùa màu bạc hào quang lấp lánh, sau đó dẫn dắt lẫn nhau, biến cả đại sảnh thành một tấm lưới. Sợi của tấm lưới này chính là những văn tự và hình vẽ lơ lửng giữa trời. Bên trong lưới, ngoại trừ gã đàn ông không cẩn thận bị chôn chân trong phạm vi nhỏ hẹp, còn có hai thanh phi kiếm bản mệnh Châm Tiêm và Mạch Mang của Lục Đài.

Lục Đài từ trên xà ngang bồng bềnh đáp xuống, không để ý tới lồng giam kia nữa, đi về phía phu nhân trấn chủ mặt không còn chút máu. Phu nhân cặp mắt vô thần, mồ hôi đầm đìa, trên ghế ngồi còn tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt.

Khi hắn đi qua bên cạnh nữ nhân giữa đại sảnh, vị phu nhân âm thầm bước vào cảnh giới võ phu thứ tư này, tay chân đã khôi phục bình thường, ôm thiếu niên thần sắc khô héo, vẻ mặt đờ đẫn kia vào lòng.

Ban nãy Lục Đài ném mớ thuốc kia vào chậu than, lập tức bốc lên bụi trắng như tuyết, tan ra xung quanh. Sau khi già trẻ Hoàn gia trấn Phi Ưng hít vào, sắc mặt đã dần dần khôi phục hồng hào. Mặc dù thân thể bọn họ không việc gì, nhưng thần hồn hao tổn khá lớn, khó tránh khỏi tuổi thọ giảm sút.

Phu nhân đột nhiên quay đầu nhìn bóng lưng của Lục Đài, nghiêm mặt chất vấn:

- Tại sao ngươi lại nói những lời đó, ngươi cũng là thủ phạm!

Lục Đài quay đầu nhìn bà ta, mỉm cười hỏi:

- Hay là bây giờ ta giết hai người các ngươi, đầu xuôi đuôi lọt, không ưu không sầu?

Phu nhân ôm thiếu niên, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Lục Đài nữa.

Lục Đài đi tới trước người phu nhân trấn chủ, hai tay đặt sau người, khom lưng nhìn bà ta:

- Bản nguyên sinh mệnh của ngươi đã không còn lại bao nhiêu, dù thế nào cũng chết. Bây giờ chỉ xem ngươi lựa chọn chết có ý nghĩa, hay là bị người ta trừ hại cho dân.

Trong mắt Lục Đài, gương mặt nhìn như xinh đẹp của phu nhân đã sớm tan tành, khe nứt ngang dọc, rỉ ra vô số tử khí màu đen. Cặp mắt như nước mùa thu đối với người thường, càng là một màu đen kịt.

Vị phu nhân sống trong nhung lụa này vẻ mặt ngỡ ngàng, không có phản ứng.

Lục Đài cười nói:

- Đừng giả vờ nữa, ta biết ngươi đã hoàn hồn rồi. Nhân lúc này hồi quang phản chiếu, ngươi còn có tinh khí thần để tự mình đưa ra lựa chọn, ta sẽ tôn trọng ý nguyện của ngươi. Qua thêm nửa nén nhang, ngươi sẽ không thể làm chủ được bản thân nữa, đến lúc đó ta sẽ không khách sáo với ngươi.

Hoàn Dương đang muốn đứng dậy nói chuyện, Lục Đài đã vung tay áo, trong nháy mắt đóng chặt năm giác quan của đối phương. Ông ta giống như một con rối ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, chỉ là trong mắt tràn đầy thống khổ và cầu khẩn.

Phu nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói:

- Có thể sống không?

Lục Đài thở dài, nhất thời lại không biết phải trả lời thế nào. Hắn trầm mặc một lúc, sau đó xoay người nhìn về phía cửa lớn, dựa nghiêng vào ghế mà phu nhân ngồi, nhẹ nhàng nói:

- Vậy thì sống thêm một lát.

Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.

- --------

Bên ngoài lầu chính Trấn Phi Ưng.

Ông lão nhếch nhác trơ mắt nhìn những con gà trống ăn gạo nếp, uống nước suối lần lượt mất mạng.

Hôm nay Hoàn Thường, Hoàn Thục vừa khéo đi theo bên cạnh đạo sĩ Hoàng Thượng và Đào Tà Dương. Hai huynh muội không muốn trốn ở cái “ổ an nhàn” lầu chính, không muốn nấp dưới cánh chim của vị “tiên sư núi Thái Bình” kia. Nhân lúc ông lão muốn đi ra bên ngoài, huynh muội bọn họ liền tranh thủ giúp ông ta một tay.

Ông lão ngẩng đầu nhìn biển mây màu đen không ngừng ép xuống, cắn răng một cái, đành phải dùng đến thủ đoạn áp đáy hòm. Ông ta lấy ra hai cái chén trắng lớn, mỗi tay bưng một cái, xoay người nói với hai huynh muội:

- Ta muốn mượn một ít máu tươi của các ngươi, mới có thể mời được hai pho tượng sư tử đá trước cửa lớn từ đường họ Hoàn. Đây là bảo vật trấn nhà mà năm xưa ông nội các ngươi xin từ cao nhân, lá bài ẩn giấu thật sự của trấn Phi Ưng.

Ông ta giơ hai tay lên, trầm giọng nói:

- Mau lên, sau đó chúng ta lập tức chạy tới từ đường, không thể chần chừ được nữa!

Hoàn Thường và Hoàn Thục liếc nhìn nhau, sau đó không hề do dự rút đao cắt đứt lòng bàn tay, để máu tươi chảy vào chén trắng trong tay lão đạo nhân.

Cổ tay ông lão lật một cái, hai cái chén trắng đột nhiên biến mất:

- Trên đường đi có thể sẽ bị ma quỷ âm vật ngăn cản, ta chưa chắc đã chiếu cố được các ngươi. Bốn người các ngươi hãy tự thu xếp, thậm chí còn phải dọn đường giúp ta. Chết rồi sẽ không ai giúp các ngươi nhặt xác, cho nên đi hay không đi, bây giờ các ngươi hãy nghĩ thật kỹ.

Hai huynh muội và hai hảo hữu đồng thời gật đầu.

Ông lão khẽ quát một tiếng:

- Đi!

Quả thật đúng như lão đạo nhân dự liệu, âm vật ẩn náu ở các nơi trấn Phi Ưng, giống như biết rõ ý đồ của ông ta, cuối cùng không che giấu nữa, ào ào tràn ra.

Một thiếu niên áo bào trắng đột ngột xuất hiện trên một nóc nhà, đứng trên đỉnh mái cong, ngước mắt nhìn về phía xa. Phương hướng mà hắn nhìn, chính là nhóm người lão đạo sĩ đã nhảy lên nóc nhà, chạy như bay về hướng từ đường.

Hai tay Trần Bình An kẹp hai lá bùa, nhẹ nhàng thả ra, mặc niệm: “Mùng Một, Mười Lăm!”

Hai vệt ánh kiếm mang theo hai lá bùa, nhanh như chớp bay về hướng từ đường Hoàn gia, phân biệt đóng bùa bảo tháp trấn yêu lên hai cây cột. Trên cột lập tức tỏa ra hai chùm ánh sáng vàng lấp lánh.

Sau đó hai vệt sáng trở về bên cạnh Trần Bình An, lại mang theo hai lá bùa giấy vàng, bay đến hai nóc nhà phía trước lão đạo nhân không xa. Một chuyến đi về cuối cùng, Mùng Một và Mười Lăm lại mang theo hai lá bùa trấn yêu, mở đường giúp ông lão nhếch nhác.

Sau khi dùng hết tất cả bùa trấn yêu, Trần Bình An cũng không quan tâm đến động tĩnh bên phía từ đường nữa.

Hành tẩu giang hồ, hàng yêu trừ ma, sống chết đều phải tự lo. Làm ác là vậy, hành thiện cũng như vậy.

Mây đen che phủ trên đỉnh đầu, giống như màn trời buông xuống, khiến người ta cảm thấy đưa tay là có thể chạm đến. Chỉ cần mấy câu lớn tiếng của dân gian quê mùa, sẽ có thể kinh động đến tiên nhân trên trời.

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn lên. Người giang hồ trấn Phi Ưng không nhìn thấy cảnh tượng phía trên mây đen, nhưng hắn thì lại thấy.

Một lão già đội mũ cao không biết sâu cạn, đang khoanh chân ngồi trên một tấm bồ đoàn màu đỏ. Trong miệng lão liên tục niệm khẩu quyết, điều khiển biển mây màu đen vừa khéo bao trùm khu vực trấn Phi Ưng, buông xuống nhân gian từng chút một. Thời cơ đã tới, lão ta muốn tắm máu trấn Phi Ưng, hấp thu tất cả tinh hoa máu thịt, nuôi nấng quỷ anh sơ sinh sắp phá tim chui ra.

Trần Bình An đạp lên từng nóc nhà giống như chuồn chuồn chạm nước, nhoáng lên rồi biến mất, tốc độ cực nhanh. Hắn mặc một bộ áo bào trắng, thân hình giống như một cầu vồng trắng.

Cuối cùng hắn đáp xuống sân luyện võ của trấn Phi Ưng. Trong sân ngoại trừ Trần Bình An thì không có người nào khác. Hắn nhẹ nhàng giậm giậm chân, hít sâu một hơi, hai đầu gối hơi hạ thấp, chậm rãi bày ra một thế quyền cổ xưa khí thế hùng hậu, Vân Chưng Đại Trạch Thức.

Bộ pháp bào Kim Lễ trên người Trần Bình An được thi triển pháp thuật che mắt, lúc này cũng lộ ra chân dung, trường bào màu vàng, giao long dạo chơi.

Hắn nhắm mắt lại, một hơi chân khí thuần túy trong cơ thể, nhanh chóng lưu chuyển theo pháp môn kiếm khí Thập Bát Đình, giống như nước sông chảy xiết vào biển.

Trần Bình An đột nhiên mở mắt, nhấc chân giậm mạnh một cái. Cả sân luyện võ ầm ầm chấn động, vô số binh khí trên giá gỗ rơi xuống. Mấy con đường lân cận xung quanh, cũng gần như đồng thời bụi đất tung bay.

Một quyền đầu tiên đánh lên trời, sau đó là từng quyền đánh ra.

Đây là thế quyền của Vân Chưng Đại Trạch Thức, nhưng quyền ý lại là Thần Nhân Lôi Cổ Thức. Trước giờ ông lão họ Thôi ở lầu trúc chưa từng dạy Trần Bình An loại quyền pháp này.

Trần Bình An nhiều lần xuất quyền, nhiều lần giậm chân mượn lực. Mặt đất chấn động kêu lên ầm ầm, quả thật giống như động đất.

Ông lão từng nói, Vân Chưng Đại Trạch Thức lần đầu hiện thế, đã đánh cho màn mưa trên trời lùi lại trăm trượng, không dám nhúng tay vào nhân gian.

Trần Bình An không nghĩ quá nhiều, hắn chỉ muốn biển mây cuồn cuộn lúc này, giống như màn mưa trùng trùng trên đầu ông lão năm xưa, đứng trước quyền pháp của ta đều phải cút về trên trời.

Bất tri bất giác, trước mắt không người.

- --------

Chú thích:

(1) Quân tử trên xà nhà: vào thời Đông Hán, ban đêm trong nhà Trần Thực có một tên trộm nấp trên xà nhà, Trần Thực bèn gọi hắn là “quân tử trên xà nhà”. Về sau câu này dùng để chỉ những kẻ đầu trộm đuôi cướp, hoặc là xa rời thực tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận