Kiếm Lai
Chương 403: Quân tử sáu bùa, vạch quỷ trấn kiếm
Thủy thần nương nương vẫy tay, gọi một tỳ nữ tuổi xuân tới, dẫn Bùi Tiền đi ngắm cảnh.
Nhớ tới vị thánh nhân Nho gia của văn mạch khác vừa rời đi, Trần Bình An liền bỏ bầu rượu xuống, nói:
- Lúc trước ở quận Long Tuyền quê nhà ta... thực ra ban đầu là động tiên Ly Châu... Tề tiên sinh đã làm thầy giáo ở trường học. Mặc dù lúc nhỏ ta rất nghèo, không thể đến trường học, nhưng dĩ nhiên đã từng gặp Tề tiên sinh, dù sao trấn nhỏ cũng chỉ rộng như vậy. Hàng xóm kế bên nhà ta là học trò của Tề tiên sinh, thường nhắc đến ông ấy.
Chung Khôi ngồi xuống bàn rượu, cười híp mắt rót một chén. Những lý do này của Trần Bình An, hắn đương nhiên tin, nhưng không tin hoàn toàn.
Một võ phu thuần túy tuổi còn trẻ, lại sở hữu hồ lô nuôi kiếm và hai thanh phi kiếm bản mệnh, còn có thể dùng âm thần dạo đêm. Mặc dù động tiên Ly Châu rồng nằm hổ phục, Trần Bình An có thể nhận được phúc duyên khác, nhưng nếu nói Trần Bình An và Tề Tĩnh Xuân chỉ là “từng gặp”, Chung Khôi đánh chết cũng không tin.
Có điều Trần Bình An đã không muốn tiết lộ, Chung Khôi cũng không truy xét ngọn nguồn.
Tuy học vấn của Văn Thánh đã bị các thư viện lớn cấm đoán, nhưng những lầu sách ở dân gian vẫn cất giấu mấy tác phẩm của ông ta, xem qua đọc qua cũng không phải chuyện gì lớn. Thậm chí đừng nói là quen biết Tề Tĩnh Xuân, cho dù từng học ở ngôi trường kia cũng không sao. Chỉ cần Trần Bình An ngươi không phải là đệ tử chính thống thừa kế văn mạch của Tề Tĩnh Xuân, vậy chắc chắn sẽ không gặp phiền phức gì.
Lui một vạn bước mà nói, trong địa bàn của thư viện Đại Phục ở Đồng Diệp châu, cho dù thật sự như vậy cũng không sao. Bởi vì có Chung Khôi hắn, còn có tiên sinh của hắn. Nhưng nếu là hai thư viện ở hai đầu nam bắc thì không dễ nói.
Cặp mắt của thủy thần nương nương sáng lên, hai tay chống lên bàn rượu, vội vã hỏi:
- Vậy ngươi đã từng gặp Văn Thánh lão gia rồi chứ? Có phải là một ông lão nho nhã, mũ cao đai rộng, tay áo có gió mát, vừa nghiêm túc vừa mang theo một chút hòa nhã. Hơn nữa vừa nhìn đã biết là một vị cao nhân ngoài trần thế, học vấn thông thiên, khí chất tương tự với những ẩn sĩ rừng núi trong tranh vẽ?
Trần Bình An đành phải nói trái lương tâm:
- Chưa từng gặp.
Ánh mắt của thủy thần nương nương vừa tiếc nuối vừa thương hại, cái trước là vì mình, cái sau là vì Trần Bình An. Cô chán nản ngồi xuống, uống một chén rượu, sau đó lau miệng, thổn thức nói:
- Ngươi lại chưa từng gặp lão tiên sinh, thật là một chuyện đáng tiếc trong đời người. Sau này hãy cố gắng gặp một lần, nếu không cuộc đời của ngươi sẽ không trọn vẹn.
Trần Bình An bất đắc dĩ cười nói:
- Được rồi, ta sẽ cố gắng.
Cô nhớ tới một chuyện, lại hỏi:
- Vậy ngươi có từng gặp một gã tên là Thôi Sàm không? Đó là một gã khốn khiếp, thân là đại đệ tử nhưng lại khi sư diệt tổ. Còn có kiếm tiên kiếm thuật phi phàm kia, cái tên rất bá khí, gọi là Tả Hữu, nghe nói kiếm thuật của y vô địch nhân thế. Còn có đám người Mao Tiểu Đông... nhiều đệ tử của Văn Thánh như vậy, chắc ngươi cũng phải gặp một người chứ?
Trần Bình An nhấc bầu rượu lên, nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc, uống rượu, uống rượu.
Thủy thần nương nương vỗ bàn một cái, tức giận khiển trách:
- Uống rượu cái rắm, con người ngươi có chuyện gì vậy? Nếu ta sinh trưởng ở động tiên Ly Châu, chuyện đầu tiên ta làm sau khi rời khỏi quê hương, chính là đi tìm Văn Thánh lão gia. Nếu không thể xông vào Công Đức Lâm của học cung kia, vậy phải tìm đường khác. Ít nhất cũng phải đi mắng Thôi Sàm, xem thử kiếm thuật của Tả Hữu, đánh cờ với Mao Tiểu Đông...
Trần Bình An phụ họa:
- Có lý, có lý.
Chung Khôi nhịn cười:
- Mắng Thôi Sàm? Thủy thần nương nương, không phải ta xem thường cô. Vị quốc sư Đại Ly kia cho dù cảnh giới suy giảm đúng như lời đồn, vẫn có thể dùng hai ngón tay bóp vỡ kim thân của cô.
Thủy thần nương nương nói hùng hồn:
- Ta ở ngoài cổng kinh thành Đại Ly mắng mấy câu, hắn cũng nghe được sao?
Chung Khôi trợn trắng mắt nói:
- Vậy đúng là không nghe được.
Ba người uống rượu, không khí dần dần trở nên nghiêm túc.
Đại yêu ẩn nấp gần Phù Kê tông, sau khi bị vạch trần thân phận thì đột ngột hành hung. Đôi đạo lữ cảnh giới Ngọc Phác kia vốn sở trường pháp thuật hợp kích, cuối cùng một chết một bị thương. Chiến trường còn là ở ngọn núi của Phù Kê tông. Cho dù đại yêu có ưu thế thân thể trời sinh cứng cáp, e rằng cũng phải là cảnh giới thứ mười hai.
Một đại yêu cảnh giới Tiên Nhân vốn phải sớm vang danh, lại lặng lẽ ẩn náu ở trung bộ Đồng Diệp châu vô số năm, Phù Kê tông và thư viện đều không phát giác? Hơn nữa rất trùng hợp, lúc tông chủ núi Thái Bình đi chặn nó chạy vào biển, nhà giam mà núi Thái Bình trấn áp yêu ma lại đột nhiên mở ra, khiến cho đám yêu ma chạy trốn khắp nơi?
Thủy thần nương nương cẩn thận hỏi:
- Dám hỏi một câu, vị sơn chủ tiên sinh nhà ngươi rời khỏi thư viện, xung phong chém giết đại yêu, thật không sợ nằm xuống sao?
Chung Khôi vừa bực vừa buồn cười nói:
- Nói tốt cho tiên sinh nhà ta một chút được không? Hơn nữa trên đời ai cũng có thể hỏi chuyện này, chỉ có thủy thần nương nương cô là không thể. Hơn hai trăm năm qua, cô đã chủ động rời khỏi phủ Bích Du, đánh nhau với đại yêu sông Mai kia bao nhiêu trận rồi?
Thủy thần nương nương uống một hớp rượu:
- Chuyện đó không giống. Ta chỉ là một thủy thần nho nhỏ, còn tiên sinh nhà ngươi xuất thân từ phủ đệ một vị thánh nhân Văn miếu...
Chung Khôi liếc mắt nói:
- Đây là đạo lý mà cô rút ra được từ điển tịch thánh hiền của Văn Thánh lão gia?
Thủy thần nương nương thẹn quá hóa giận. Mắng cô kiến thức nông cạn ngay trước mặt cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được liên lụy đến Văn Thánh lão gia. Thế là cô vỗ bàn một cái, đứng dậy mắng:
- Chung Khôi, ngươi còn nói năng lung tung như vậy, hãy nhổ mì và rượu ra đây!
Chung Khôi uống một hớp rượu, nói:
- Ta lại uống rượu nhà cô.
Hắn uống thêm một hớp, sau đó nói:
- Ta lại uống nữa, uống ngon thật.
Thủy thần nương nương giận đến sắc mặt tái xanh, cả người run rẩy.
Trần Bình An nhẹ giọng nói:
- Ở quê nhà ta có một miếu thờ, trong bốn tấm biển có một tấm là “Đương Nhân Bất Nhượng”, có lẽ chính là nguyên nhân mà tiên sinh của Chung Khôi lựa chọn như vậy. Ban nãy Chung Khôi đã nói, vì sao thế giới Hạo Nhiên lại chịu tuân theo quy củ mà Nho gia lập ra. Hôm nay tiên sinh của Chung Khôi hành động như vậy, cho dù cuối cùng sống hay chết, ta và thủy thần nương nương cô đều sẽ cảm thấy ngưỡng mộ tác phong của thư viện Đại Phục.
- Sau này nếu ta có con, bọn chúng ra ngoài du lịch thiên hạ, ta nhất định sẽ bảo bọn chúng tới Đồng Diệp châu một chuyến, đi xem thư viện Đại Phục một lần.
Chung Khôi gật đầu, giơ chén rượu lên kính Trần Bình An. Thủy thần nương nương “ừ” một tiếng, đồng ý lời này, cũng kính Trần Bình An một chén rượu.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Chung Khôi để chén rượu xuống, chuẩn bị làm một chuyện cuối cùng, sau đó sẽ rời khỏi phủ Bích Du sông Mai này.
Bùi Tiền chạy chầm chậm đến ngoài ngưỡng cửa phòng khách, hai tay chụm lại, vẻ mặt hớn hở, giống như dâng vật quý cho Trần Bình An, lớn tiếng nói:
- Ta vớt được một vốc nước trên bức tường phù điêu, có muốn xem thử không?
Cô hạ thấp cánh tay, giữa mười ngón tay khép lại thật sự có một vốc nước màu xanh.
Trần Bình An liếc qua một cái, phân phó:
- Trả lại.
Bùi Tiền “à” một tiếng, lại tung tăng trở về đường cũ, phía sau là tỳ nữ che miệng cười duyên.
Thủy thần nương nương cảm thấy khuê nữ nhỏ rất thú vị, cười nói:
- Một vốc tinh hoa sông Mai mà thôi, giá trị không được mấy đồng tiền thần tiên. Thực ra công tử không cần bảo cô bé trả lại.
Trần Bình An lắc đầu, không giải thích thêm.
Chung Khôi cũng có vật một tấc mang theo bên mình, đó là một thần thú chặn giấy bằng đồng, xinh xắn lung linh, tên là Giải Trại.
Hắn lại lấy ra bút Tiểu Tuyết có khắc bốn chữ “hạ bút hữu thần”, cùng với ba tờ giấy bùa chất liệu vàng óng, hoa văn dưới đáy là chữ triện nhàn nhạt.
Trần Bình An không biết hàng, chỉ cảm thấy ba tờ giấy bùa này hơi khác với giấy bùa vàng óng của mình. Thủy thần nương nương lại là người trong nghề, kinh ngạc nói:
- Giấy phong lôi? Phân biệt là long trảo triện, ngọc cân triện, linh chi triện, những giấy này rất quý giá. Ban đầu phủ Bích Du ta thành lập, triều đình Đại Tuyền cũng chỉ ban cho một tờ giấy phong lôi long trảo triện mà thôi.
Thấy vẻ mặt Trần Bình An vẫn thản nhiên, giống như không biết sự quý hiếm của loại giấy bùa này, thủy thần nương nương bèn giải thích:
- Bùa chú làm từ giấy bùa này có thể vạch trần ma quỷ rất tốt, ngay cả những địa tiên Kim Đan và Nguyên Anh ngồi tít trên cao cũng rất thích nó. Thứ này cực kỳ đắt giá, tu sĩ dưới Kim Đan muốn mua ba tờ giấy phong lôi cấp bậc này, e rằng sẽ phải khuynh gia bại sản.
Không phải Trần Bình An không biết điểm tốt của giấy bùa chất liệu vàng óng. Trước kia trong trận chiến ở nước Sơ Thủy, hắn đi theo lão kiếm thánh Tống Vũ Thiêu cùng nhau xông trận. Có một cung phụng hoàng thất đã sử dụng một lá bùa vàng óng, gọi ra một thần tiên giáp vàng, dùng nó ngăn cản Trần Bình An tập kích. Trần Bình An chính mắt nhìn thấy, sau khi lão già kia ném bùa chú ra thì dáng vẻ rất đau xót, tim gan đều run rẩy.
- Hôm nay ngay cả núi Thái Bình cũng không thái bình, có thể tưởng tượng trung bộ Đồng Diệp châu hỗn loạn thế nào. Hành tẩu giang hồ, không có mấy lá bùa hộ mạng thì không được.
Thủy thần nương nương nói như đinh đóng cột.
Chung Khôi đặt ba tờ giấy bùa lên bàn rượu, cầm bút Tiểu Tuyết. Trước khi vẽ bùa, hắn nhẹ giọng nói:
- Trần Bình An, bằng hữu thì bằng hữu, tiền tài qua lại vẫn phải rõ ràng. Ta giúp ngươi vẽ ba lá bùa, đó là một bộ bùa trấn áp do ta tự nghĩ ra, có thể sử dụng riêng biệt, coi như là tiền lãi mượn bút Tiểu Tuyết này của ngươi. Tam tài binh phù thiên địa nhân này sát khí rất nặng, đủ để dọa lui ma quỷ cảnh giới Kim Đan. Nếu sử dụng cả ba bùa, chỉ cần nắm bắt thời cơ tốt, không chừng có thể đánh trọng thương cả quỷ vương cảnh giới Nguyên Anh.
Trần Bình An vỗ vai hắn, cười nói:
- Đã quý giá như vậy, có thể cho ngươi mượn bút Tiểu Tuyết thêm mấy ngày.
Chung Khôi rung vai chấn rơi tay của Trần Bình An, trợn mắt nói:
- Không quen với ngươi.
Thủy thần nương nương líu lưỡi, thật sự không đoán ra hai người có giao tình gì. Một người chịu cho mượn pháp bảo thượng phẩm, còn một người chịu đưa ra ba tờ giấy phong lôi.
Giống như lúc trước viết câu đối xuân ở nhà trọ, Chung Khôi lại bắt đầu ra vẻ. Một tay hắn cầm bút dừng lại trên không, chuẩn bị đặt bút vẽ bùa, tay kia rung tay áo, giơ lên cao nói:
- Thánh nhân có nói, đọc hết vạn quyển sách, hạ bút như có thần. Thủy thần nương nương, mang rượu tới đây!
Thủy thần nương nương cầm một chén rượu đưa cho hắn.
Trần Bình An nhắc nhở:
- Đừng vênh váo nữa, vẽ bùa cho tốt. Vẽ sai thì sẽ không linh nghiệm, ngươi lại phải lấy ra một tờ giấy phong lôi khác cho ta. Chính ngươi đã nói, bằng hữu thì bằng hữu, tiền tài phải rõ ràng.
Chung Khôi ủ rũ để chén rượu trợ hứng kia xuống. Trần Bình An lại nói:
- Đùa với ngươi thôi.
Vẻ mặt Chung Khôi u oán.
Thủy thần nương nương cảm thấy bội phục vị công tử trẻ tuổi dùng âm thần dạo đêm này, ngươi thật sự không coi quân tử thư viện ra gì sao?
Chung Khôi uống một hớp rượu, nấc một cái, sau đó lại xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ. Hắn nhổ ra từng tia linh khí trắng như tuyết, giống như khí tiết cương trực trong bụng người đọc sách, quấn quanh ngòi bút Tiểu Tuyết.
Chung Khôi đọc một câu thơ:
- Ấn ngà rời cung phượng, ngựa sắt vượt thành rồng.
Sau đó hắn nhẹ nhàng rung cổ tay. Trên ngòi bút “rơi xuống” một loạt người tí hon lớn chừng hạt gạo, nhìn kỹ thì lại là từng vị võ tướng cưỡi ngựa mặc giáp trụ màu bạc. Hơn trăm kỵ binh nhanh chóng bày binh bố trận trên giấy bùa phong lôi, từng người cầm cương dừng ngựa.
Tay phải Chung Khôi cầm bút, hai ngón tay trái khép lại chỉ vào giấy bùa, trầm giọng nói:
- Định!
Những kỵ binh giáp bạc kia lập tức tan rã, hòa vào giấy bùa vàng óng, trong nháy mắt đã biến thành một lá bùa.
Hai tờ sau đó cũng dùng cách thức tương tự, xứng với lời khen “dưới cổ tay có quỷ thần”.
Thủy thần nương nương rất thán phục, không hổ là chuẩn thánh nhân của thư viện Đại Phục. Hơn nữa không nói đến đạo đức văn chương, chỉ riêng trình độ bùa chú này, e rằng một vị tu sĩ vẽ bùa cảnh giới Ngọc Phác cũng phải vỗ tay khen ngợi.
Chung Khôi đưa ba lá bùa cho Trần Bình An, nói:
- Tam tài binh phù, việc lớn đã thành.
Trần Bình An cẩn thận cầm lấy bùa chú, cười hỏi:
- Vẽ ba lá bùa có mệt không?
Chung Khôi vỗ bụng mình một cái, cười nhạo nói:
- Chuyện nhỏ. Ta đầy bụng thao lược, giấu mười vạn giáp binh. Ba lá bùa mà thôi... mà thôi?
Chung Khôi trợn mắt há mồm, bởi vì hắn thấy Trần Bình An cất ba lá bùa kia xong, lại lấy ra ba lá bùa khác. Tờ trên cùng cũng là chất liệu vàng óng, không phải giấy phong lôi dưới đáy có hoa văn chữ triện cổ, mà dường như năm tháng còn lâu đời hơn.
Trần Bình An nhẹ nhàng đặt chúng lên bàn, cười híp mắt nói:
- Nếu đã không mệt, vậy thì giúp ta vẽ ba lá nữa. Tốt nhất là một lá bùa lôi pháp, một lá bùa dẫn đường có thể phá vỡ mê chướng của ranh giới núi sông, cùng với một lá bùa có thể giam cầm phi kiếm bản mệnh của kiếm tu, chẳng hạn như bùa giếng nước.
Thủy thần nương nương đầy bụng nghi hoặc, vị công tử xứ khác này thật sự không phải giàu có bình thường.
Chung Khôi lau mồ hôi trán, than vãn:
- Mà thôi, mà thôi, làm người tốt thì làm đến cùng, lại vẽ ba lá vậy.
Hắn suy nghĩ một lúc, đã hạ quyết tâm, trầm giọng nói:
- Ta sẽ vẽ cho ngươi một lá bùa ngũ lôi “chủ pháp”, sở trường của thiên sư núi Long Hổ. Lôi pháp vốn nằm ở nhóm đầu vạn pháp, truyền thừa hỗn tạp, lại dùng núi Long Hổ làm chính tông chủ pháp. Tiên sinh nhà ta từng du lịch núi Long Hổ mấy lần, đã gặp đại thiên sư một lần, vừa lúc học được một bùa chú ngũ lôi. Năm rồng ngậm châu, ẩn chứa lôi đình, khí xông thái hư...
Phát hiện ánh mắt Trần Bình An có vẻ khác thường, Chung Khôi “ôi chao” một tiếng, đau khổ nói:
- Không thể để ta nghỉ ngơi một lát sao? Một hơi vẽ ba lá bùa thượng phẩm, mệt lắm rồi. Ta nào ngờ ngươi có thể lấy ra ba tờ giấy bùa tốt như vậy, sớm biết thì ta đã giả vờ đáng thương rồi.
Trần Bình An cười ngồi xuống, nói:
- Uống rượu rồi, thần khí an nhàn lại vẽ bùa cũng không muộn. Ta sẽ không thúc giục ngươi.
Lúc này Chung Khôi mới thở phào nhẹ nhõm, uống một hớp rượu, kéo tờ giấy bùa vàng óng trên cùng ra đặt ngay ngắn.
Chỉ thấy bút Tiểu Tuyết dừng lại phía trên giấy bùa hơn một thước, ngòi bút hiện lên chớp tím sét trắng, trong gang tấc lại có thiên uy mênh mông, khiến cho thủy thần nương nương kinh hồn bạt vía.
Vẽ xong bùa lôi pháp năm rồng ngậm châu khí thế kinh người, Chung Khôi lại vẽ một lá bùa phá chướng. Sau đó hắn ngồi xuống ghế dựa, ngơ ngác nhìn tờ giấy bùa chất liệu màu xanh cuối cùng.
Trong lòng Trần Bình An hiểu rõ, liền cầm tờ giấy bùa kia lên, cười nói:
- Bỏ đi, không hù dọa ngươi nữa, hai lá bùa trước đã đủ rồi.
Trần Bình An dùng hai ngón tay kẹp giấy bùa màu xanh. Sắc mặt Chung Khôi nghiêm túc, nắm lấy cánh tay đối phương, nói:
- Bùa này ta nhất định phải vẽ. Chỉ là ta cần chuẩn bị thật tốt, đặt bút cẩn thận. Nếu như vẽ sai, cho dù Trần Bình An ngươi không đánh ta, chính ta cũng muốn mắng chửi mình.
Trần Bình An hỏi:
- Có thể vẽ thành sao?
Chung Khôi hỏi ngược lại:
- Có gì mà thành hay không thành? Đương nhiên có thể vẽ được. Có điều ta cảm thấy nếu vẽ một lá bùa giếng nước bình thường, chỉ có thể giam cầm bắt nhốt phi kiếm của kiếm tu dưới Nguyên Anh, vậy thì quá phung phí của trời rồi.
Trần Bình An khen ngợi:
- Chung Khôi, thiên phú vẽ bùa của ngươi mạnh hơn ta quá nhiều.
Chung Khôi bất đắc dĩ nói:
- Ngươi là một võ phu thuần túy, nói mình vẽ bùa không bằng ta, ngươi cảm thấy ta sẽ cao hứng sao?
Trần Bình An nghẹn họng, trầm mặc một lúc, không quấy rầy Chung Khôi nghỉ ngơi tích trữ khí cương trực giữa lòng dạ. Trong lòng hắn đã có một quyết định.
Chung Khôi hít thở sâu một hơi, nói với thủy thần nương nương:
- Đưa tất cả ma quỷ ở đây ra ngoài phủ Bích Du, chờ ta vẽ bùa xong lại bảo bọn chúng trở về.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng thủy thần nương nương vẫn sử dụng pháp thuật thần thông của thủy thần sông Mai và phủ quân Bích Du, trong nháy mắt “trục xuất” tất cả quản sự, tỳ nữ, tạp dịch trong phủ ra ngoài.
Chung Khôi đứng yên, một tay đặt sau người, tay kia cầm bút Tiểu Tuyết, gió mát trong hai tay áo kêu vù vù.
Trong nháy mắt phủ Bích Du bắt đầu chấn động, mạch nước ngầm cuộn trào sôi sục. Thủy thần nương nương hô hấp khó khăn, lập tức lui về phía sau, cố gắng cách xa vị quân tử thư viện Đại Phục kia. Nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, cho đến khi lướt ra khỏi phòng khách mới dễ chịu hơn một chút.
Cô cắn môi, ánh mắt ngơ ngẩn. Người đọc sách tên là Chung Khôi này, tuyệt đối không chỉ là quân tử thư viện đơn giản như vậy.
Lúc Chung Khôi đặt bút, trong miệng khẽ niệm:
- Vung tay kiếm nổi, gạn sạch sông lớn, bốn phương núi đổ, cửu châu biển trào.
Sau khi bùa thành, mật bùa ẩn náu trong bùa chú, lại hiển hóa thành một vị kiếm tiên áo trắng cao khoảng một ngón tay, bồng bềnh phía trên giấy bùa, linh động xuất kiếm, kiếm khí lưu chuyển nhanh như sấm chớp.
Sắc mặt Chung Khôi hơi tái, cất bút Tiểu Tuyết, uống một ngụm rượu. Mặc dù mệt rã rời nhưng hắn vẫn tươi cười nói:
- Bùa này cũng tự nghĩ ra, là bùa chú đắc ý nhất của ta, tên là bùa trấn kiếm. Dùng kiếm ý hùng hậu của một vị kiếm tiên thượng cổ, trấn áp tất cả phi kiếm bản mệnh dưới năm cảnh giới cao.
- Giấy bùa quá tốt, bùa này của ta vẽ cũng tốt. Không giống như bùa giếng nước gì đó chỉ có thể vây khốn phi kiếm trong chốc lát, lá bùa trấn kiếm này vừa xuất hiện, sẽ trực tiếp tước đoạt phi kiếm bản mệnh của một vị kiếm tu cảnh giới Kim Đan. Nhưng đối với phi kiếm của kiếm tu Nguyên Anh, vẫn không bắt nhốt được quá lâu, sớm muộn gì cũng sẽ phá bùa thoát ra.
- Nhớ lấy một điểm, lá bùa này nhất định đừng tùy tiện lấy ra để người ngoài nhìn thấy. Bởi vì tiên sinh nhà ta từng dặn dò, bùa trấn kiếm này không hợp quy tắc, quá nhằm vào kiếm tu, rất dễ rước họa vào thân.
Trần Bình An hơi áy náy, vội vàng cám ơn:
- Vất vả rồi.
Chung Khôi cười xua tay, dùng tiếng lòng nói với Trần Bình An: “Tờ giấy bùa này là giấy bản thảo mà thánh nhân viết học vấn cơ sở nhà mình, ngươi có biết quý hiếm đến thế nào không? Ngay cả tiên sinh nhà ta lúc rời khỏi Trung Thổ Thần Châu, cũng chỉ mang theo bên người ba tờ mà thôi. Lúc vượt biển dùng mất một tờ, đến Đồng Diệp châu lại dùng một tờ, hôm nay chỉ còn lại một tờ. Đó là bảo bối tâm can của tiên sinh, ngay cả ta cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể sờ. Cho nên mới nói, nếu chỉ là giấy bùa chất liệu vàng óng, bùa trấn kiếm này của ta uy thế sẽ giảm đi khá nhiều, chỉ có thể vây khốn phi kiếm bản mệnh của kiếm tu Kim Đan nhiều nhất một nén nhang.”
Chung Khôi kêu lên sảng khoái, sảng khoái, lại bắt đầu uống rượu.
Trần Bình An lật cổ tay một cái, lặng lẽ đưa cho Chung Khôi một tờ giấy bùa.
Chung Khôi ngây người như phỗng, trừng mắt nói:
- Ngươi điên rồi phải không? Không biết giá trị thì thôi, đã nói với ngươi về mức độ quý hiếm của nó, còn xem như trò đùa? Mau cất vào!
Trần Bình An không giải thích, trực tiếp buông ngón tay, mặc cho giấy bùa chất liệu màu xanh rơi xuống. Chung Khôi đành phải vội vàng chụp lấy, nhanh chóng cất vào trong tay áo.
Trần Bình An lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, giơ lên cao, nhẹ giọng cười nói:
- Chúc ngươi đến núi Thái Bình trảm yêu trừ ma, thành công thuận lợi.
Chung Khôi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ im lặng giơ chén rượu lên, nhẹ nhàng cụng vào hồ lô nuôi kiếm trong tay Trần Bình An một cái, mỗi người uống một ngụm lớn.
Chung Khôi uống hết rượu mạnh trong chén, đứng lên cáo từ:
- Đi đây.
Trần Bình An ôm quyền đưa tiễn.
Chung Khôi đang định rời đi, Trần Bình An lại nhắc nhở:
- Không xin thủy thần nương nương một vò rượu ngon sao?
Ánh mắt Chung Khôi sáng lên, giơ ngón cái với Trần Bình An.
Tính tình của thủy thần nương nương vốn hào sảng, dĩ nhiên sẽ không keo kiệt, lập tức xách hai vò tới. Chung Khôi lại tặng một vò cho Trần Bình An. Trần Bình An cũng không khách sáo, vừa lúc rượu mơ của nhà trọ đã uống hết, liền chậm rãi đổ rượu trăm năm của phủ Bích Du vào trong hồ lô nuôi kiếm.
Chung Khôi xách vò rượu, thân hình nhoáng lên rồi biến mất, lướt trên không tới bên bờ sông Mai. Hắn đang định qua sông, đột nhiên dừng lại, hóa ra là nhìn thấy âm thần của tiên sinh, giống như đang chờ mình ở bên bờ.
Chung Khôi vội vàng giấu vò rượu sau người.
Sơn chủ thư viện Đại Phục là một người đàn ông trung niên vẻ mặt hiền lành, chậm rãi đi bên bờ sông Mai. Chung Khôi theo sau lưng ông ta.
Bảy mươi hai thư viện của thế giới Hạo Nhiên, bảy mươi hai vị sơn chủ, cảnh giới cao thấp không đều. Người mạnh nhất có thể là cảnh giới Tiên Nhân cao vút tận mây, nhưng cũng không hiếm sơn chủ chỉ có cảnh giới Nguyên Anh. Chẳng hạn như Mao Tiểu Đông của thư viện Sơn Nhai mới ở Đại Tùy, chỉ là cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng sơn chủ trấn giữ thư viện, cảnh giới Nguyên Anh cũng có thể sánh ngang với cảnh giới Ngọc Phác, vẫn là tu vi mà không ai dám xem thường.
Vị học giả này đến từ một phủ đệ thánh nhân. Trong số sơn chủ thư viện, cảnh giới của ông ta không cao không thấp, đó là cảnh giới Ngọc Phác. Tại thư viện Đại Phục thì sẽ là tu vi cảnh giới Tiên Nhân. Có điều lần này đến Phù Kê tông nằm ở ven biển phía tây truy sát đại yêu kia, đã rời khỏi thư viện, như vậy ông ta cũng chỉ là cảnh giới Ngọc Phác.
Sơn chủ nhẹ giọng nói:
- Đối phương rất có thể vẫn còn hậu chiêu. Vì vậy không phải muốn con chùn bước, mà là hi vọng con tính kỹ mọi việc rồi mới hành động. Cho dù là thu phục yêu ma xung quanh núi Thái Bình, cũng không được sơ suất.
Chung Khôi gật đầu nói:
- Đệ tử hiểu rồi.
Sơn chủ dừng bước, vươn một tay ra, trên tay có một tờ giấy bùa màu xanh, ra hiệu:
- Cất di, dùng để hộ thân.
Chung Khôi không đưa tay cầm lấy, lại hỏi:
- Vừa rồi tiên sinh ở bờ sông, không vận dụng thần thông kiểm tra phủ Bích Du đấy chứ?
Sơn chủ nhẹ giọng trách mắng:
- Lúc trước bên bờ sông Mai, con tự tiện gọi quỷ quan âm phủ tới đây. Là sơn chủ thư viện Đại Phục, chức trách trên người, ta có thể không kiểm tra sao? Còn tại phủ Bích Du, con chỉ là ở chung với bằng hữu, ta dĩ nhiên sẽ không nhìn thứ không hợp lễ giáo. Bởi vì ở đó có người ngoài, không tiện giao tờ giấy bùa này cho con, nếu không âm thần của ta đã sớm rời đi rồi.
Chung Khôi cười nói:
- Tiên sinh tác phong cao thượng, ân đức sâu dày. Đệ tử tiếp thu dạy bảo.
Sơn chủ không để bụng, hỏi:
- Vì sao không cầm?
Chung Khôi đành phải thẳng thắn đáp:
- Ngoại trừ cây bút lông hợp ý với con, bằng hữu kia còn tặng cho con một tờ giấy bùa màu xanh, chất liệu giống như tờ này của tiên sinh.
Sơn chủ nhíu mày, cất giấy bùa trong tay đi, có vẻ không vui hỏi:
- Vật quý trọng như vậy, vì sao con lại thản nhiên nhận lấy?
Chung Khôi nghẹn họng, dụng tâm suy nghĩ, sau đó trả lời:
- Chẳng biết tại sao, lại cảm thấy giống như nhận mới là đúng. Xin tiên sinh trách phạt.
Sơn chủ trầm mặc một lúc, dặn dò:
- Vò rượu ngon của phủ Bích Du kia, con không cần che che giấu giấu nữa. Đã kết giao được một bằng hữu không tệ, còn không đáng uống rượu sao? Nhớ là uống rượu thì được, nhưng không được làm chậm trễ hành trình đến núi Thái Bình, cùng với... lần sau không được như vậy nữa.
Chung Khôi gãi đầu, tiên sinh chắc không phải bị quỷ nhập chứ? Tiên sinh nổi tiếng là bảo thủ, mọi nơi giữ nguyên khuôn phép, mọi chuyện tuân theo lễ nghi. Ông ta còn là hảo hữu chí giao với sơn chủ thư viện Bắc Câu Lô Châu, một người không ra tay thì thôi, vừa ra tay sẽ là núi lở đất tan.
Trong nháy mắt âm thần dạo đêm của sơn chủ đã trở về chân thân ở nơi rất xa. Ông ta có phần thương cảm, nhìn đệ tử Chung Khôi và người trẻ tuổi kia lui tới, lại không kìm được nhớ đến mình khi còn trẻ. Rất nhiều đệ tử thánh nhân xuất thân tương tự, tuổi tác xấp xỉ, cùng với con cháu hào phiệt và tông môn, hoặc nhiều hoặc ít đều ghen tị với một người họ Tề.
Bởi vì cái gã tự xưng là A Lương kia, cũng là người mà bọn họ bội phục nhất, rất thích nói với người khác: “Tiểu Tề là bằng hữu của ta, ai dám ức hiếp hắn, ta sẽ đánh cho quan tài của lão tổ tông nhà đó không đậy nắp được.”
- --------
Tại phủ Bích Du, sau khi Chung Khôi rời đi, câu đầu tiên của thủy thần nương nương lại kinh động lòng người, nói với Trần Bình An:
- Ta biết ngươi từng gặp Văn Thánh lão gia, hơn nữa chắc chắn không chỉ là đi sát qua vai, bèo nước gặp nhau.
Trần Bình An không hề dao động, hỏi ngược lại:
- Sao chính ta cũng không biết?
Thủy thần nương nương cười nhạo nói:
- Ngươi còn giả vờ? Chung Khôi không nhận ra thân phận của ngươi, không nhìn ra đường lối học vấn của ngươi, đó là vì hắn không thuộc văn mạch của Văn Thánh lão gia và Tề Tĩnh Xuân.
- Ta là ai? Tất cả tác phẩm của Văn Thánh lão gia, ta đã lật xem vô số lần, không sót một chữ. Năm xưa Văn Thánh lão gia tham dự hai lần tam giáo biện luận, giống như ông trời trên cao, ta càng biết rõ. Bụng chứa thi thư thì mặt mày sáng sủa, đọc sách khác nhau thì khí tiết cương trực sẽ có khác biệt. Ta là ai? Dù gì cũng là một vị thủy thần sông Mai, rất giỏi thuật xem khí.
Thấy thủy thần nương nương nói rất xác thực, Trần Bình An cười hỏi:
- Cho nên?
Trong nháy mắt cô gái lại nhụt chí, khí thế hoàn toàn biến mất, thất vọng nói:
- Ngươi thật sự chưa từng gặp Văn Thánh lão gia sao?
Trần Bình An gật đầu, thản nhiên nói:
- Đã gặp.
Thủy thần nương nương nằm sấp xuống bàn, ánh mắt ai oán, vừa nghe lời này đột nhiên bật dậy, kêu lên:
- Đã gặp?
Trần Bình An giơ một ngón tay, ra hiệu cho cô nhỏ giọng một chút.
Thủy thần nương nương không chớp mắt, nhìn người trẻ tuổi có quen biết với Văn Thánh lão gia này. Ôi chao, sao trên đời lại có tiểu ca anh tuấn như vậy? Hay là chuốc say hắn, sau đó... kết nghĩa làm huynh đệ? Như vậy chẳng phải mình sẽ dính một chút quan hệ với Văn Thánh lão gia sao?
Cô lau miệng, cười ngây ngô, nghĩ thầm mình quả nhiên mưu kế vô song, không hổ là người từng đọc nhiều điển tịch của Văn Thánh như vậy. Đọc sách thật không uổng, tuyệt đối không làm mất mặt Văn Thánh lão gia.
Trần Bình An cảm thấy hối hận vì đã nói là quen biết lão tú tài Văn Thánh
Bạn cần đăng nhập để bình luận