Kiếm Lai

Chương 122: Thiên hạ có xuân

Pháp tướng to lớn của Tề Tĩnh Xuân trắng tinh lờ mờ, ngồi nghiêm trang phía trên lãnh thổ cuối phía bắc Đông Bảo Bình Châu.

Biển mây cuồn cuộn dâng trào, chậm rãi ép xuống, không ngừng đến gần đầu Tề Tĩnh Xuân.

Tề Tĩnh Xuân ngẩng đầu nhìn, cười thoải mái.

Trên biển mây có giọng nói uy nghiêm vang lên: 

- Tề Tĩnh Xuân, nên biết thiên đạo vô tư! Ngươi thân là môn sinh Nho gia, nảy sinh lòng trắc ẩn với động tiên Ly Châu, về tình có thể tha thứ được, nếu bây giờ hồi tâm chuyển ý thì vẫn còn kịp.

Kèm theo lời nói của vị tiên nhân trên trời này, giống như có từng tiếng sấm quay cuồng trong biển mây. Sấm chớp đùng đùng lóe lên rồi biến mất, không ngừng thẩm thấu ra dưới đáy biển mây.

Pháp đi theo lời.

Lại có một vị tiên nhân cười nhạo nói: 

- Nói nhảm với con mọt sách này làm gì! Muốn làm ra hành động vĩ đại đội trời đạp đất, trước tiên phải hỏi nắm tay của ta có cho phép hay không!

Đồng thời một bàn tay to lớn màu vàng ánh chụp xuống phía dưới, mây mù dày nặng bị gạt ra thành một lỗ thủng, một cột sáng chiếu xuống trước pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân.

Phương Tây vang lên một tiếng niệm Phật, nói lời thương xót:

- Tề thí chủ, niệm kinh tĩnh tâm, nhanh đến cõi Phật.

Tề Tĩnh Xuân trầm giọng nói: 

- Sau chiến dịch chém rồng, trấn nhỏ được hưởng thụ ba ngàn năm khí vận lớn, con cháu đời sau anh tài xuất hiện lớp lớp, chẳng qua là thủ đoạn chưa có mà đã vay ăn trước. Nhưng đã là quy củ do bốn vị thánh nhân lập ra, đám tu sĩ đầu tiên lựa chọn cắm rễ ở động tiên Ly Châu cũng không có dị nghị, Tề Tĩnh Xuân ta dĩ nhiên cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện này. Hôm nay thiên đạo muốn trấn áp vùng trời đất này, cứ việc tới đây, chỉ là đổi thành một mình Tề Tĩnh Xuân ta thay dân chúng trấn nhỏ chịu đựng kiếp nạn này. Thiên đạo và quy củ không hề mất đi mục tiêu, vì sao chư vị lại ngăn cản?

Tiên nhân chìa tay gạt biển mây thành một lỗ thủng cười lớn:

- Ha ha, họ Tề kia, ngươi thật sự không biết nguyên do hay là đang giả ngây giả dại?

Chẳng biết từ lúc nào Tề Tĩnh Xuân đã vươn một tay ra, bàn tay nắm hờ hạt châu chứa động tiên nhỏ kia.

Có lẽ trong lòng bàn tay, trong động tiên, trong trấn nhỏ, quang cảnh đã từ ban ngày đột nhiên biến thành ban đêm một cách huyền diệu.

Lúc này bàn tay trắng như tuyết bảo vệ động tiên Ly Châu, giống như gặp phải thế công vô hình từ bốn phương tám hướng ập đến, kêu lên xì xì. Trên mu bàn tay liên tục bắ.n ra tung tóe, tràn ra những tia sét màu trắng. Không ngừng có “hoa tuyết” nhìn nhỏ như lông chim nhưng thực ra lại lớn như ngọn núi, từ mu bàn tay Tề Tĩnh Xuân tróc ra rơi xuống nhân gian, nhưng còn chưa rơi xuống đất đã tan thành mây khói.

Tiên nhân ngồi trên cao gần lỗ thủng ở biển mây, cao giọng cười nhạo nói: 

- Một nho sĩ cỏn con lại dám phản nghịch đại đạo, không biết lượng sức! Để bản tọa đùa với ngươi trước!

Nếu từ nơi rất xa ở Đông Bảo Bình Châu ngước mắt nhìn lên, hơn nữa có thể xuyên thấu pháp trận che giấu do tiên nhân hợp sức xây dựng, sẽ có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng vô cùng tráng lệ. Trong lỗ thủng to lớn xuyên qua biển mây, đầu tiên là lộ ra một điểm đen kéo thẳng xuống dưới, sau đó là một đoạn mũi kiếm, cuối cùng lộ ra toàn cảnh, đó là một thanh phi kiếm “bỏ túi” lớn ngang với ngón tay pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân.

Thanh đầu tiên vừa hiện thế, thanh thứ hai lại nối tiếp từ nơi khác rơi xuống, thanh thứ ba thứ tư theo thứ tự từ biển mây trên trời giáng lâm xuống nhân gian. 

Tổng cộng có mười hai thanh phi kiếm xếp thành một hàng lơ lửng trên cao, giống như kỵ binh bày trận siết chặt dây cương, chỉ chờ ra lệnh một tiếng sẽ xung phong đâm tới.

Trên biển mây có một người khổng lồ màu vàng ngồi xếp bằng, mở cặp mắt màu vàng to lớn, hai nắm tay chống lên đầu gối. Nắm tay phải chậm rãi vươn ra một ngón trỏ, gập ngón tay búng một cái.

Một thanh phi kiếm dẫn đầu bắn về phía cánh tay nắm hờ của Tề Tĩnh Xuân.

Tốc độ phi kiếm bay xuống nhanh như chớp, trên quỹ tích vẽ ra một chiếc đuôi mây kéo dài không dứt.

Phi kiếm trong nháy mắt xuyên qua cánh tay pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân, khi cách mặt đất chỉ gang tấc đột nhiên dừng lại.

Trên biển mây, ngón trỏ tay phải của người khổng lồ màu vàng khẽ xoay tròn, phi kiếm vẽ ra một vòng cung trở lại trên cao. Đồng thời ngón tay trái gập lại búng nhẹ, một thanh phi kiếm đang lơ lửng trên không lại rền vang bay xuống, một lần nữa đâm thủng cánh tay Tề Tĩnh Xuân.

Hai ngón tay thay phiên co duỗi, mười hai thanh phi kiếm bay thẳng xuống rồi lại vòng về.

Lên lên xuống xuống, nhiều lần như vậy.

Cánh tay Tề Tĩnh Xuân bị từng đợt phi kiếm dày đặc bắn trúng, biến thành thương tích đầy mình, xuất hiện vô số lỗ thủng màu đen. So với pháp tướng sừng sững cả người trắng lóa ban đầu, lúc này đúng là nhìn thấy mà giật mình.

Vẻ mặt Tề Tĩnh Xuân vẫn bình tĩnh trước cảnh này, trông thấy lại sắp có một đợt phi kiếm đâm tới, triển khai một vòng chém giết mới, khí thế hùng hổ ép người.

Tề Tĩnh Xuân thản nhiên nói ra bốn chữ: 

- Gió xuân hoan hỉ.

Một thanh phi kiếm vẫn đâm thẳng tới cánh tay Tề Tĩnh Xuân, nhưng lần này còn chưa chạm vào tay, đã giống như lá thông bị một cơn gió mát thổi bay nghiêng qua. Không chỉ có thanh phi kiếm này, mười một thanh phi kiếm sau đó cũng không ngoại lệ, hoàn toàn không công quay về. Phi kiếm xoay quanh pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân, chậm rãi bay lượn theo một quỹ tích được định trước, thân kiếm rung động khẽ kêu vang, chờ đợi thời cơ hành động.

Chẳng những như vậy, từng đợt gió xuân tràn ngập trong trời đất còn không lộ dấu vết nâng biển mây đang hạ xuống.

Người khổng lồ màu vàng kia để ngực trần, cả người đầy vẻ phóng túng từ trên cao nhìn xuống. Trông thấy mười hai thanh phi kiếm kia không tìm được bất kỳ sơ hở nào, liền tỏ ra kinh ngạc:

- Ồ?

Đối với tu sĩ nhân gian thì những phi kiếm tập kích này có uy lực vô song, nhưng Tề Tĩnh Xuân thì lại không quá để tâm, vẫn luôn nhìn chăm chú vào bàn tay đang nắm hờ.

Thế gian có câu “hoa tàn thì ít bướm”, hạt châu chứa động tiên Ly Châu lơ lửng phía trên Đông Bảo Bình Châu đã ba ngàn năm rồi. Lẽ ra sáu mươi năm sau trong tay thánh nhân đời kế tiếp là Nguyễn Cung, tường ngoài bao bọc hạt châu sẽ hoàn toàn tan vỡ, giống như lớp men bên ngoài đồ sứ bị bong ra hết. Đến lúc đó thiên đạo sẽ nghiền ép tới thế như chẻ tre, mặc dù không chết người ngay lập tức, nhưng tất cả mọi người trong trấn nhỏ đều sẽ mất đi kiếp sau. Vì chuyện này mà Tề Tĩnh Xuân thường lật xem kinh Phật, thậm chí còn suy đoán ra một kết quả đáng sợ. Hơn sáu ngàn người trong trấn nhỏ này là “kẻ chết thay”, được dùng để gánh chịu thiên uy mênh mông, có khả năng đời đời kiếp kiếp rơi vào cõi ngạ quỷ (1) của Tây Phương Phật quốc, vĩnh viễn không được siêu thoát.

Thợ đúc kiếm Nguyễn Cung cũng là tu sĩ Binh gia, là vị thánh nhân cuối cùng trấn giữ bốn phương động tiên Ly Châu. Đến lúc đó chức trách của ông ta không phải là bảo vệ an nguy của dân chúng trấn nhỏ, mà là không để bất cứ người nào trốn thoát khỏi thiên đạo trách phạt này.

Người khổng lồ màu vàng kia tiếng như trống đánh, ùng ùng truyền khắp bầu trời, cười lớn nói: 

- Có người nói Tề Tĩnh Xuân ngươi không đơn giản, sở hữu hai chữ bản mệnh, ngoài chữ “Xuân” thì còn có một chữ “Tĩnh” phá vỡ quy củ. Tới đây, để bản tọa mở rộng tầm mắt!

Mỗi khi người khổng lồ nói một chữ lại dùng nắm tay nện vào đầu gối một lần.

Sau ba lần, biển mây đã dâng trào kịch liệt như nước sôi trong nồi.

Dưới đáy biển mây, cơn gió mát mà mắt thường không thể nhìn thấy cũng lung lay, ánh sáng hỗn loạn, sáng tối đan xen.

Người khổng lồ nói: 

- Ngươi có gió xuân, bản tọa lại có một trận mưa phép phi kiếm, muốn giội nước lạnh lên đầu ngươi!

Vừa dứt lời, vô số sợi tơ màu vàng đã xuyên qua biển mây, thấm vào gió mát.

Nếu dùng thân thể người khổng lồ để so sánh, những sợi tơ màu vàng kia giống như kim thêu nho nhỏ dài bằng móng tay, nhưng lại chi chít hàng ngàn hàng vạn, sau khi hội tụ thì thanh thế lớn đến mức kinh tâm động phách.

Tề Tĩnh Xuân nhìn chăm chú vào nắm tay, sau khi nghe tiếng mặt vẫn không đổi sắc, nhẹ giọng nói: 

- Mưa lành biết tiết trời, xuân đến mới thấy rơi.

Chợt thấy mặt đất chung quanh pháp tướng ngồi ngay ngắn b.ắn ra những giọt mưa, mỗi giọt nhìn như nhỏ bé không đáng kể nhưng thực ra lại lớn như đầm nước. Sau đó những giọt mưa liên tục tràn ra này lại trái với lẽ thường, rào rào trượt về hướng bầu trời.

Màn mưa treo ngược, chỉ vì một câu thơ mặc niệm của thánh nhân Nho gia Tề Tĩnh Xuân.

Mưa phép phi kiếm màu vàng rực rỡ từ trên bay xuống, mưa xuân màn nước đến từ mặt đất từ dưới bay lên, đụng mạnh vào nhau.

Cảnh sắc trên đầu rất tráng lệ, nhưng Tề Tĩnh Xuân lại giống như không thấy, không nghe, không nói.

Chung quanh nắm tay của Tề Tĩnh Xuân bỗng xuất hiện những tia chớp như giao long, đánh vào trên mu bàn tay.

Màu sắc tia chớp chia làm ba loại, đỏ tươi, tím bầm, trắng như tuyết. Ba loại nhìn như lộn xộn nhưng lại phân chia rõ ràng, không hề xen kẽ quấn quanh, phân biệt đan thành ba tấm lưới lớn.

Nắm tay pháp tướng vỡ vụn tung tóe giống như lông chim tung bay, không ngừng suy yếu.

Tề Tĩnh Xuân nhẹ giọng nói: 

- Trời yên biển lặng.

Trong tia chớp ba màu, chỉ có tia chớp trắng như tuyết là đột ngột đứng yên, nhưng hai tia chớp còn lại vẫn hoạt động theo quy luật. Điều này khiến một tia chớp đỏ tươi đánh gãy một tia chớp trắng như tuyết, một tia chớp tím bầm lại quấn lấy tia chớp đỏ tươi, lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt lại biến thành hỗn loạn vô trật tự.

Trên biển mây có một giọng nói già nua thong thả vang lên:

- Động và tĩnh có phép tắc!

Chỉ sau nháy mắt, ba tấm lưới phép tia chớp đang có chiều hướng hỗn loạn lại khôi phục thiên uy to lớn, trong hỗn loạn có thứ tự, liên tục đánh vào nắm tay pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân.

Tề Tĩnh Xuân khẽ thở dài.

- Thăm dò cũng đủ rồi, Tề Tĩnh Xuân, có dám đón một quyền này của bản tọa!

Một nắm tay màu vàng từ lỗ thủng trong biển mây đánh xuống đầu Tề Tĩnh Xuân.

Tay phải đang để không của Tề Tĩnh Xuân giơ lên cao, lòng bàn tay hướng lên trên ngăn cản một quyền đ.è xuống.

Pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân đột nhiên hạ xuống trăm trượng, nhưng biển mây cũng bị một cơn gió mát khuấy động nâng lên trăm trượng, giống như giữa trời đất kéo dài ra hai trăm trượng.

- Lại tới!

Tiên nhân màu vàng đánh xuống từng quyền, mỗi lần quyền thế đều như sấm vang chớp giật, e rằng bất kỳ núi cao của vương triều nào trong Đông Bảo Bình Châu đều không chịu nổi một quyền này của hắn.

Pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân toàn thân trắng như tuyết, chỉ giơ cánh tay lên cao.

Đầu tiên là lòng bàn tay pháp tướng bị đập ra một cái hố to, sau đó cả bàn tay đều tan vỡ, tiếp đến từng đoạn cánh tay bị nắm tay màu vàng đánh nát.

Pháp tướng bị hao tổn lớn nhưng Tề Tĩnh Xuân vẫn thờ ơ, tất cả sự chú ý đều đặt vào tay trái đang nắm hờ.

Bùa chú Đạo gia ngập tràn sấm sét từ nắm tay lan đến cả cánh tay, rồi đến vai, mỗi chữ đều lớn như cái nhà.

Giọng nói già nua tiếp tục vang lên:

- Đừng hồ đồ không biết hối cải, Tề Tĩnh Xuân, nếu ngươi bằng lòng thì có thể theo bần đạo tu hành.

Tề Tĩnh Xuân khẽ quay đầu sang, cúi đầu nhìn cánh tay đã trăm ngàn vết thương, phía trên trải đầy bùa sấm vô thượng do chưởng giáo thánh nhân Đạo gia viết, hay cho một câu “thay trời hành đạo”.

Tề Tĩnh Xuân thở nhẹ ra một hơi, trầm giọng nói: 

- Thanh tĩnh...

Giọng nói già nua lộ ra sự giận dữ:

- Tề Tĩnh Xuân, ngươi to gan!

Một tiếng quát lớn lấn áp hai chữ phía sau “thanh tĩnh” của Tề Tĩnh Xuân.

Trên cao có hai ngón tay khép lại làm kiếm, dễ dàng phá vỡ biển mây chém xuống, lại từ vai chém rớt cánh tay đang nắm lại của Tề Tĩnh Xuân.

Ở nơi rất xa có một tiếng thở dài không dễ phát giác, tràn đầy thương tiếc.

Thánh nhân Nho gia không thể vượt qua phép tắc.

Tề Tĩnh Xuân không nên vượt qua ranh giới của Đạo gia.

Sau khi ngón tay kiếm kia chặt đứt cánh tay của Tề Tĩnh Xuân, dường như chủ nhân vẫn còn tức giận. Hai ngón tay nhanh chóng lùi về biển mây, không chịu bỏ qua mà lại dùng tốc độ nhanh hơn, đâm về phía nắm tay lơ lửng giữa trời giống như cây không rễ, nước không nguồn.

Tề Tĩnh Xuân thu lại cánh tay phải trên đỉnh đầu chỉ còn dư nửa đoạn, nhanh chóng chắn phía trên hạt châu, quơ về phía mình bảo vệ ở trước người.

Hai ngón tay của tiên nhân vẫn thẳng tiến không lùi, không hề trở ngại xuyên qua cánh tay pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân. Đồng thời người khổng lồ màu vàng ở gần lỗ thủng cũng dùng một quyền nện mạnh vào đầu pháp tướng.

Pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân lung lay muốn ngã.

Mặc dù tay đã bị cụt, tay áo rộng vẫn phất phơ, có phong phạm của người đọc sách, nhưng càng như vậy thì càng tỏ ra vô cùng thê thảm.

Lại trúng một quyền vào đầu, pháp tướng của Tề Tĩnh Xuân tiếp tục chìm xuống.

Một quyền nối tiếp một quyền, giống như nhất quyết muốn đánh cho người đọc sách này lõm sâu xuống đất.

Pháp tướng cực kỳ rách nát liều chết bảo vệ nắm tay trước người, bảo vệ hạt châu kia, bảo vệ động tiên Ly Châu, bảo vệ những người dân gọi ông ta một tiếng “Tề tiên sinh” khi gặp mặt.

Môi của pháp tướng khẽ mấp máy, im lặng niệm: “Các sao đi vòng, trời trăng soi sáng, bốn mùa vận chuyển, âm dương biến hoá lớn, gió mưa ban phát nhiều, vạn vật đều nhờ sự hòa hợp của nó mà sinh ra, nhờ sự nuôi dưỡng của nó mà trưởng thành...”

Trong động tiên nhỏ, ở trường làng đã không còn đứa trẻ nào.

Có một vị nho sĩ áo xanh ngồi một mình, không chỉ tóc mai trắng như sương mà đầu tóc cũng đã trắng như tuyết.

Người đọc sách thất khiếu chảy máu, máu thịt đầm đìa. Hồn phách đã vỡ tan, còn triệt để hơn một món đồ sứ rơi mạnh xuống đất.

Vẻ mặt của người đọc sách lại rất thoải mái, nhắm mắt mà cười, đột ngột ra đi.

Thiên hạ có Tề Tĩnh Xuân ta.

Thiên hạ vui thì ta cũng vui.

Năm nay trong thiên hạ này, xuân đi rất muộn, hạ tới rất lâu.

- --------
Bạn cần đăng nhập để bình luận