Kiếm Lai

Chương 429: Nhân gian cực khổ không nói hết (phần 2)

Thành Lão Long nước ngầm sôi sục.

Phạm gia vẫn luôn án binh bất động, đương nhiên trong mắt phần lớn người ở từ đường họ Phạm, đây gọi là chờ chết.

Tôn gia cũng không có động tĩnh lớn, mặc dù đã sớm lựa chọn phụ thuộc vào Phù gia, nhưng cũng không vội vàng thể hiện lòng trung thành gì đó.

Tiệm thuốc Khôi Trần vẫn là một địa phương nhỏ náo nhiệt, không ai quấy nhiễu.

Trần Bình An ngồi trong quầy thuốc, trên bàn đặt khối trảm long đài nhỏ nhất, hình dáng giống như một cây thước dài.

Mùng Một và Mười Lăm đang “mài kiếm”, bọn chúng nhanh chóng lướt qua khối trảm long đài kia, nhảy nhót vui mừng, đốm lửa tung tóe.

Trần Bình An đang tính toán sổ sách cho mình.

Miếng ngọc bội màu vàng có khắc “ta khéo nuôi dưỡng tinh thần cương trực”, có thể tự động hấp thu linh khí trời đất, chính là một động tiên nhỏ có thể đeo bên hông. Chỉ tiếc hiện giờ không thể đeo được, bởi vì xung khắc với trận pháp của tiệm thuốc Khôi Trần, còn có tà khí trên người của âm thần họ Triệu, không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Trần Bình An chỉ có thể tạm thời cất miếng ngọc bội này.

Đến nơi non xanh nước biếc, linh khí dồi dào, sẽ có thể lấy ra.

Bùi Tiền rất thích nó, lúc trước ở chỗ quầy thuốc quyến luyến không rời, s.ờ soạng cả buổi, chỉ là cuối cùng cũng không mặt dày mượn Trần Bình An cầm đi chơi.

Có điều trước mắt thứ khiến Trần Bình An lưu tâm nhất cũng hao tổn tinh thần nhất, vẫn là dương thần thân ngoài thân của đại tu sĩ Đỗ Mậu cảnh giới Phi Thăng, đây là thân xác bỏ lại của tiên nhân thật sự.

Cũng giống như thân xác hiện giờ của thiếu niên Thôi Sàm, hoặc có thể nói là Thôi Đông Sơn.

Làm thế nào để sử dụng thân xác này, bên trong có rất nhiều học vấn. Độ khó còn lớn hơn luyện hóa vật bản mệnh, sơ sẩy một chút là mất cả vốn gốc, dùng tốt thì lại là một vốn bốn lời.

Thứ nhất là phải “mở cửa”. Thân xác của tiên nhân là kim thân bất bại danh xứng với thực, cho dù là kiếm tu năm cảnh giới trung, dùng phi kiếm bản mệnh đánh một kích toàn lực, cũng chưa chắc có thể gây ra tổn thương gì.

Thứ hai là chiết hoa chiết cành, chiếm ổ người khác giống như Thôi Đông Sơn. Nghĩa là hồn phách “vào cửa” phải hoàn chỉnh và đủ mạnh, hơn nữa là loại người trời sinh tâm chí kiên định. Nếu không đến cuối cùng, không chừng kết cục sẽ là Đỗ Mậu tro tàn lại cháy. Một khi để lão mượn cơ hội trở về Đồng Diệp tông, dương thần trở về chỗ cũ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng.

Thứ ba là làm thế nào nuôi dưỡng thân xác của tiên nhân. Nếu để không thì ngàn năm cũng không sao, nhưng một khi có chủ nhân mới thì phải đập tiền.

Thứ tư là “Đỗ Mậu” mới làm thế nào trưởng thành, lựa chọn con đường tu hành ra sao cũng phải chú ý, nếu không sẽ là phung phí của trời.

Vương triều thế tục khen ngợi quan viên, thường nói là có tài năng và khí độ của tể tướng. Nhưng quan viên có tài năng và khí độ của tể tướng, muốn thực sự trở thành đại thần hàng đầu trong triều, vẫn còn một đoạn đường dài phải đi, thậm chí phải dựa vào vận may.

Về chuyện này, Trần Bình An đã hỏi kỹ càng âm thần họ Triệu. Có điều âm thần lại nói một cách hàm hồ, bởi vì liên quan đến rất nhiều nội tình, cho nên không dám nói thêm.

Hiện giờ Trần Bình An đã thiếu Phạm gia, hoặc có thể nói là Phạm Tuấn Mậu năm mươi đồng tiền cốc vũ. Mà túi tiền đồng kim tinh của hắn cũng đã không còn mấy đồng.

Tiêu tiền như nước, thu không đủ chi, chính là tình cảnh khó xử của Trần Bình An hiện giờ.

Suy nghĩ của Bùi Tiền luôn không câu thúc, khi nói thì giống như phi kiếm, vù một cái đã qua, còn không nhìn thấy cái đuôi. Trần Bình An cảm thấy bạc trong túi mình còn chạy nhanh hơn phi kiếm.

Hắn thở dài, cất miếng ngọc bội kia đi. Lúc này tiệm thuốc không có khách, vậy cứ mặc cho Mùng Một và Mười Lăm tiếp tục mài kiếm.

Chuyến này ra ngoài, mang theo Mùng Một và Mười Lăm liên tục chém giết trên đường, lưỡi kiếm của chúng đã cùn đi không ít. Theo như cách nói của âm thần họ Triệu, nếu cứ tiếp tục tiêu hao như vậy, một khi phi kiếm xuất hiện vết nứt thì sẽ làm hỏng đại sự. Có điều nếu để bọn chúng “ăn” khối trảm long đài kia giống như hiện giờ, sẽ có thể tu bổ lại.

Cho dù chỉ là một khối trảm long đài nhỏ như vậy, cũng là thứ mà kiếm tu trên thế gian mơ ước, có thể bán được không ít tiền cốc vũ.

Kiếm tu bình thường gần như đều là kẻ nghèo hèn, không phải là không có lý do. Cho dù là A Lương, trước khi đến núi Đảo Huyền, năm xưa hành tẩu giang hồ ở Trung Thổ Thần Châu cũng thiếu một đống nợ. Ông ta cũng không phải dùng toàn bộ để nuôi kiếm, chủ yếu là mỗi lần ra tay, sau chuyện lại phải bỏ tiền giúp những tông môn đáng thương kia tu sửa ngọn núi, khoản chi tiêu này chiếm phần lớn.

Kiếm tu khó tích góp tiền nhất, đây là chuyện được thiên hạ công nhận, nguyên nhân vừa đơn giản lại không đơn giản. Đơn giản là chỉ cần đốt tiền vào kiếm, không cần phân tâm và thèm muốn những thứ khác. Không đơn giản là vì thứ này còn khó nuôi hơn những pháp bảo khác.

Luyện khí sĩ trong tay không tiền, ít nhất có thể lấy ra một số của cải đem bán, cứu gỡ tạm thời, nâng cấp một món pháp bảo thích hợp cho tu hành hiện giờ. Còn kiếm tu bán cái gì? Phi kiếm bản mệnh của mình à?

Mặc dù Bùi Tiền không chịu được nỗi khổ kéo giãn gân cốt và khớp xương, nhưng vẫn hi vọng mình có thể luyện võ, chỉ cần không phải chịu đau thì cô đều sẵn lòng.

Hôm nay cô vốn định thỉnh giáo võ học của lão Ngụy, nhưng lão Ngụy lại không thích nói những chuyện này. Bị cô bé làm phiền, hắn liền dứt khoát chạy vào phòng, quấn chăn yên lặng ngủ. Bùi Tiền tức giận cầm gậy leo núi đâm hắn, lão Ngụy cũng mặc kệ, tiếng ngáy to như sấm.

Bùi Tiền đành phải kiếm người khác, tìm đến Lư Bạch Tượng có quan hệ tốt thứ hai xin chỉ bảo học vấn. Lư Bạch Tượng liền đi vào trong sân, ngẫm nghĩ một lúc, bắt đầu mô phỏng sáu bước đi thế của Trần Bình An, có phong thái khác, vô cùng truyền thần.

Hắn vừa đi vừa quay đầu cười nói với Bùi Tiền:

- Dạy quyền không dạy bước, dạy bước đánh sư phụ (bộ pháp rất quan trọng, không thể tùy tiện truyền dạy). Đây là cơ sở quyền lý quý giá. Trong bốn người chúng ta, chỉ nói đến tư thế, Chu Liễm là người căng rộng nhất, khép chặt nhất, rất phù hợp với thuyết pháp thu phóng tự nhiên này.

Sau sáu bước đi thế, hắn nhẹ nhàng đánh một quyền, phát ra một tiếng “vù”. Lư Bạch Tượng tiếp tục nói:

- Kình lực trải khắp tám mặt, mới có thể nửa ngủ nửa thức, vừa có động tĩnh thì lông tóc như giáo, quyền kình chấn động.

Hắn vung chân một cái, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống đất, nói tiếp:

- Cột sống của người giống như long mạch trời đất, cho nên trong võ học có cách nói “kiểm tra rồng lớn”, không hề cao thâm nhưng rất quan trọng. Từng đốt xương sống nối liền, giống như giao long lay động, trong nháy mắt phát lực. Một hơi chân khí thuần túy lưu chuyển qua khiếu huyệt kinh mạch mấy trăm dặm, thậm chí là ngàn dặm, thúc đẩy da thịt gân cốt máu toàn thân, mỗi lần ra tay dĩ nhiên là thế lớn lực trầm.

Chu Liễm ngồi trên ghế đẩu dưới mái hiên, đang xem một quyển tiểu thuyết tài tử giai nhân miêu tả mỡ nạc ổn thỏa, dầu mà không ngấy, nghe Lư Bạch Tượng khen ngợi mình liền cười vui vẻ.

Lư Bạch Tượng rất kiên nhẫn, cười hỏi Bùi Tiền:

- Có thể nghe hiểu đại khái không? Nếu như không hiểu, ta có thể chia nhỏ ra nói kỹ với ngươi.

Bùi Tiền gật đầu nói:

- Đều nghe hiểu rồi, nhưng ta không muốn học đi.

Lư Bạch Tượng cười nói:

- Không học đi trước, sau này làm sao chạy, làm sao bay?

Bùi Tiền liếc nhìn thanh đao hẹp Đình Tuyết bên hông Lư Bạch Tượng, nói:

- Nhưng ta chỉ muốn học kiếm thuật lợi hại nhất, nếu không thì đao pháp cũng được.

Lư Bạch Tượng quay đầu nhìn Trần Bình An đã lặng lẽ ngồi trên ghế dài, bất đắc dĩ nói:

- Ta hết cách rồi.

Bùi Tiền vừa thấy Trần Bình An, liền giống như chuột nhìn thấy mèo, lập tức đổi giọng nghiêm túc nói:

- Vậy trước tiên học đi là được.

Chu Liễm tấm tắc nói:

- Cỏ đầu tường kiên trung chính trực, kẻ bồi tiền thừa gió bẻ măng.

Bùi Tiền cầm gậy leo núi tức giận nói:

- Đừng tưởng rằng mình nấu ăn ngon thì giỏi lắm! Có bản lĩnh thì ra chiến một trận!

Chu Liễm “ôi chao” một tiếng, khép sách lại, khom người đứng lên, nói:

- Ta cũng không tin tà, hôm nay phải luận bàn với ngươi một chút, để ngươi biết ta chính là đầu bếp đánh nhau giỏi nhất.

Bùi Tiền không hề sợ hãi, rất dứt khoát nói:

- Được, chúng ta bắt đầu so tài chép sách.

Chu Liễm ngồi xuống ghế đẩu nhỏ, tiếp tục đọc sách.

Trần Bình An không để ý tới tranh cãi ồn ào, hắn cũng không hạn chế Bùi Tiền trong những chuyện này.

Trần Bình An mỉm cười đứng lên, hiếm hoi có vẻ an nhàn thoải mái, nhẹ nhàng bước vào giữa sân. Sắc mặt của hắn vẫn không tốt lắm, nhưng tại khoảnh khắc này tinh khí thần lại không tệ.

Hắn dùng sáu bước đi thế chậm rãi di chuyển, trên tay lại là thế quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức.

Quyền thế đi thế, không liên quan đến cảnh giới tu vi. Nếu nói đến cảm giác mà quyền ý gây cho người khác, chỉ là bốn chữ “một cách tự nhiên” mà thôi.

Cùng là đi thế, lúc Trần Bình An nghiêm túc, cho dù Bùi Tiền chỉ đứng nhìn cũng cảm thấy thoải mái.

Chu Liễm ngẩng đầu lên, vẻ mặt thán phục, cười nói:

- Ý tứ hơi nặng.

Lư Bạch Tượng gật đầu nói:

- Ta kém xa không bằng.

Trần Bình An thu quyền đứng yên, nhìn xung quanh một vòng, cười híp mắt nói:

- Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện, đến phiên các ngươi rồi.

Tùy Hữu Biên yên lặng đứng ở cửa sổ, xoay người đi thẳng, trở về bên cạnh bàn.

Giọng nói trầm muộn của Ngụy Tiện truyền ra ngoài phòng:

- Bá khí vô song.

Bùi Tiền ngồi dưới đất ôm bụng cười ha hả, mấy tên này còn không biết xấu hổ nói ta là cỏ đầu tường?

Trịnh Đại Phong lại đi tới cửa nhà chính, vịn vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn mặt trời, nheo mắt nói:

- Cuối cùng đã sống lại rồi, còn nằm tiếp nữa thì sẽ nổi mốc mất.

Bùi Tiền ngạc nhiên nói:

- Trịnh Đại Phong, ngươi có thể xuống giường đi lại rồi à? Cũng đừng khoe mẽ, nếu té sấp mặt thì lại phải trở về nằm mười ngày nửa tháng đấy.

Trịnh Đại Phong vừa bực vừa buồn cười nói:

- Bà cô nhỏ của ta ơi, xin cô nói tốt cho ta một chút.

Bùi Tiền liếc xéo nói:

- Lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú.

Trần Bình An gật đầu hỏi thăm Trịnh Đại Phong, sau đó ngồi xuống ghế dài. Bùi Tiền rất biết điều cầm một ít hạt dưa chạy tới, một lớn một nhỏ ngồi trên ghế dài. Cô mở bàn tay nhỏ chứa đầy hạt dưa, vẫn luôn để ở trước mặt Trần Bình An.

Trịnh Đại Phong đi rất chậm, bước chân cũng nhỏ, tản bộ dưới mái hiên nhà chính. Cũng không phải là hành động theo cảm tính, miễn cưỡng rời giường.

Chỉ là gã đàn ông này vẫn luôn khom lưng.

Mọi người đều làm như không nhìn thấy cảnh này, mỗi người làm việc của mình. Lư Bạch Tượng cầm bàn cờ và hộp cờ đi tìm Tùy Hữu Biên đánh cờ, Chu Liễm lật sách, Ngụy Tiện đi ngủ, Bùi Tiền và Trần Bình An ăn hạt dưa.

Tiệm thuốc nhỏ đã có một chút mùi vị năm mới.

Một ngày vào buổi trưa, lại có một vị khách ngoài chị em Phạm Tuấn Mậu và Phạm Nhị tới tiệm thuốc Khôi Trần, là khách thật sự.

Đó là một ông lão khẩu âm xứ khác, đã mua không ít dược liệu của tiệm thuốc, chỉ là trách móc giá tiền hơi đắt một chút.

Âm thần họ Triệu dùng tiếng lòng nhắc nhở Trần Bình An, chỉ có thể nhìn ra người này là tu vi cảnh giới Long Môn tương đối vững chắc.

Tâm cảnh của Trần Bình An rất bình tĩnh. Hắn đã đối mặt với cả Đỗ Mậu cảnh giới Phi Thăng, xem như đã thấy qua sóng to gió lớn, cho nên vẫn có chút định lực này.

Kiếm linh thuật lại những lời của Văn Thánh lão gia, khiến Trần Bình An đã nghĩ thông một ít chuyện.

Thực ra đạo lý trên thế gian vẫn luôn tồn tại. Có người nhặt lấy, tôn làm khuôn mẫu, xem như trân bảo. Có người khinh thường, thậm chí còn có người đạp lên mấy cái.

Đây không phải là đạo lý không đúng không tốt, mà là lòng người có vấn đề.

Kiếm linh còn nói thêm mấy câu về vị nho sĩ tuổi bảy mươi trấn giữ màn trời phía bắc Đồng Diệp châu, kết cục không được tốt lắm. Theo như lão tú tài nói, có thể sẽ mất đi tư cách ăn đầu heo nguội (được thờ cúng).

Sau khi Trần Bình An ngẫm nghĩ, lại không nhịn được cảm khái sự phức tạp của tranh đấu đại đạo.

Một “hiền nhân” phụ tế Văn miếu, ngay cả lão tú tài Văn Thánh cũng phải thừa nhận “đạo đức văn chương làm tốt, một bụng học vấn không tệ”, chẳng phải cũng có hành động “vô lý vô lễ” như vậy sao?

Nhưng phải nói lại, thân là một trong bảy mươi hai hiền nhân Văn miếu, đạo lý và học vấn của ông ta, chẳng lẽ không có công giáo hóa thế giới Hạo Nhiên sao?

Dĩ nhiên là có, hơn nữa chắc chắn không nhỏ.

Nhưng lần này vì cái gọi là “sự nghiệp ngàn thu, văn vận vạn năm”, ông ta lại nhằm vào Trần Bình An. Như vậy có phải là nói, người khác đi theo con đường lớn của ông ta nhất định sẽ sai? Đi không đủ cao đủ xa?

Cũng không phải.

Những ngày qua Trần Bình An vẫn luôn suy nghĩ những “đạo lý lớn” mà trước đó không để ý, dù sao cũng có thời gian rảnh rỗi.

Lúc này trong tiệm thuốc, ông lão xứ khác khéo ăn nói vừa lựa chọn dược liệu, vừa tán gẫu với “chủ tiệm” Trần Bình An.

Lúc tính tiền, ông lão mặc trang phục như phú hào cười nói:

- Ông chủ nhỏ, có muốn nghe người từng trải ta đây khuyên một câu không?

Âm thần họ Triệu nấp trong bóng tối, tâm lý căng thẳng.

Trần Bình An cười bảo:

- Lão tiên sinh cứ nói.

Ông lão nhìn quanh, rất nghiêm túc nói:

- Hương rượu không sợ con ngõ sâu, đúng mà cũng không đúng. Muốn buôn bán tốt, phải có đám tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp dẻo mồm dẻo miệng tới giúp đỡ.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Bỏ đi, buôn bán vắng vẻ một chút, ứng phó qua ngày là được rồi.

Ông lão cười nói:

- Còn nhỏ tuổi lại ra vẻ người lớn như vậy, không tốt đâu.

Trần Bình An mỉm cười không nói gì thêm.

Ông lão cảm khái nói:

- Ta là một người xứ khác, nghe khẩu âm là biết. Có điều thành Lão Long xảy ra chuyện lớn như vậy, ta cũng nghe nói một chút, cho nên mới tới cửa tiệm. Chuyện này không có gì phải giấu, ngươi không ngốc, ta cũng không ngốc. Vào thời điểm này, những người sinh trưởng ở thành Lão Long sẽ không dám tới đây tìm xui xẻo. Cũng chỉ có loại... cao nhân ngoài trần thế như ta mới dám tới, đúng không?

Trần Bình An dở khóc dở cười, đành phải nói:

- Lão tiên sinh là người sảng khoái.

Ông lão đưa tay chỉ về hướng ngã rẽ của con ngõ:

- Hiện giờ ta đang ở trong nhà trọ nhỏ cách đây không xa. Yên tâm, ta không phải là người mưu mô khó lường gì...

Ông ta đột nhiên lộ ra tu vi cảnh giới Kim Đan, cười hỏi:

- Có thể nể mặt ta là địa tiên cảnh giới Kim Đan, bán rẻ một chút hay không?

Hành động của ông lão khiến âm thần họ Triệu trong ngõ nhỏ như lâm đại địch, quả thật sợ bóng sợ gió, thần hồn nát thần tính, chuyện này không liên quan gì đến cảnh giới Kim Đan hay Nguyên Anh. Kết quả ông lão lộ ra tu vi chỉ là muốn giảm giá, khiến âm thần họ Triệu thật muốn mắng người.

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Chuyện này không được, buôn bán không nói nhân tình. Nhưng nếu lão tiên sinh muốn tìm người trò chuyện giải sầu, ta và tiệm thuốc đều hoan nghênh.

Ông lão xách bọc lớn bọc nhỏ dược liệu, liếc nhìn Trần Bình An, thở dài nói:

- Ngươi cũng không phải là cô gái xinh đẹp, có gì để trò chuyện.

Lúc này Tùy Hữu Biên đang đứng phía sau rèm trúc. Lúc ông lão phóng thích khí thế cảnh giới Kim Đan, cô vội vàng chạy tới đây. Nhưng nhìn thấy Trần Bình An đang “mặc cả” với người ta, cô lại hơi nổi nóng.

Sau khi ông lão nhìn thấy dung nhan mơ hồ của Tùy Hữu Biên, lập tức quay đầu trầm giọng nói với Trần Bình An:

- Thật ra ta là một người buôn bán dược liệu, sau này mỗi ngày đều sẽ tới tiệm thuốc. Nhớ mở cửa sớm một chút, đóng cửa trễ một chút.

Trần Bình An mỉm cười gật đầu đáp ứng.

Lúc rời khỏi tiệm thuốc, ông lão đi đường có phần lâng lâng. Cao hứng như vậy sao?

Tùy Hữu Biên trở về hậu viện, Ngụy Tiện và Chu Liễm cũng rời đi. Chỉ có Lư Bạch Tượng đi tới chỗ quầy thuốc, tò mò hỏi:

- Chỉ là cảnh giới Kim Đan sao?

Âm thần họ Triệu hiện thân nói:

- Trừ khi là cảnh giới Tiên Nhân, nếu không thật sự là cảnh giới Kim Đan.

Lư Bạch Tượng cười khổ nói:

- Một Đồng Diệp châu lớn như vậy, có bao nhiêu cảnh giới Tiên Nhân?

Lúc xế chiều, ông lão lại tung tăng đi tới, mua một đống dược liệu, khiến tiệm thuốc Khôi Trần kiếm được hơn hai mươi lượng bạc.

Lúc rời đi, ông ta còn nhìn về phía sau rèm trúc.

Sau đó trên bàn ăn, Trần Bình An kết luận:

- Vị lão tiên sinh này, nhất định sẽ trò chuyện hợp ý với Trịnh Đại Phong và Chu Liễm.

Chu Liễm xoa tay nói:

- Lão gia, nếu ngày mai người nọ còn tới, lão nô sẽ ra thăm dò ngọn nguồn một chút. Lão gia cứ yên tâm, có phải người đồng đạo hay không, lão nô chỉ cần tùy ý tán gẫu mấy câu là có thể nhìn ra được.

Trần Bình An nhắc nhở:

- Nhớ giữ chừng mực, đừng gây thêm phiền phức.

Chu Liễm cười nói:

- Lão nô hiểu được, sẽ nhớ kỹ trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, ông lão kia lại đi vào ngõ nhỏ, thấy tiệm thuốc chưa mở cửa bèn ngồi ở bên ngoài.

Trần Bình An mặc dù đã thức dậy sớm, nhưng vẫn mở cửa đón khách đúng giờ.

Lúc Trần Bình An và ông lão lựa chọn dược liệu, Chu Liễm lặng lẽ đi tới quầy thuốc, suy nghĩ một thoáng, nói một câu khó hiểu:

- Mỹ phụ trên đường, gia đình giàu có.

Ánh mắt ông lão sáng lên, không biến sắc nói:

- Lầu thêu có thiếu nữ, đọc thuộc “Thục Đạo Nan” (một bài thơ của Lý Bạch). 

Ánh mắt hai người giao nhau, chắc chắn không sai, là người đồng đạo.

Quả là gặp bạn cũ nơi đất khách.

Sau đó lại không có chuyện của Trần Bình An nữa. Hai lão già nghiêm túc thì thầm, cuối cùng tiệm thuốc Khôi Trần kiếm được đến tám mươi lượng bạc.

Trần Bình An không dám nghe lén, dù sao cũng là chuyện kiêng kị, chỉ nghi hoặc hỏi:

- Các ngươi nói chuyện gì mà hợp ý như vậy?

Chu Liễm cười híp mắt nói:

- Trong sách tự có nhan như ngọc, so tài học vấn trong sách với vị lão tiền bối này một chút mà thôi.

Lúc Chu Liễm đi về phía rèm trúc, lại dùng nắm tay đấm vào lòng bàn tay, than thở:

- Quả nhiên người giỏi còn có người giỏi hơn, lão tiền bối đã bỏ nhiều công sức.

Trần Bình An lắc lắc đầu, được rồi, thật sự là người đồng đạo. Nếu cộng thêm Trịnh Đại Phong đã bắt đầu xuống giường đi lại, có lẽ sẽ không yên tĩnh nữa.

Hai ngày trước Trịnh Đại Phong thiếu chút nữa đã ăn một kiếm của Tùy Hữu Biên. Nguyên nhân là do đồ đệ tốt Phạm Nhị, không biết tìm ai vẽ một bức tranh nhân vật sống động như thật, tặng cho Trịnh Đại Phong. Sau khi nhận được bức tranh, Trịnh Đại Phong liền treo lên vách tường phòng mình, hận không thể mỗi ngày thắp hương.

Sau đó Bùi Tiền mật báo, Tùy Hữu Biên đi tới xem thử, thấy đúng là tranh của mình.

Còn cười rất quyến rũ? Ăn mặc rất mát mẻ?

Nếu không nhờ Trần Bình An ngăn cản Tùy Hữu Biên, có lẽ lần này Trịnh Đại Phong thật sự phải ăn một kiếm rồi.

Cuối cùng Trần Bình An không để ý tới Trịnh Đại Phong cầu xin, lấy bức tranh xuống, đưa cho Tùy Hữu Biên xử lý, mới xem như đ.è xuống cơn sóng gió khiến người ta dở khóc dở cười này. Có điều Tùy Hữu Biên và Trịnh Đại Phong xem như đã kết thành ân oán rồi.

Người hòa giải là Trần Bình An cũng không có kết quả tốt gì. Tùy Hữu Biên lại không xé nát bức tranh kia, chỉ cười nhạt nói hay là Trần Bình An ngươi cất đi, dù sao cũng là cùng một giuộc.

Trần Bình An nghĩ tới nghĩ lui, bèn dùng học thuyết thứ tự của Văn Thánh lão tiên sinh, kéo tai Bùi Tiền bắt chép sách một ngàn năm trăm chữ.

Phạm Nhị cũng thông minh, tặng tranh cuộn xong lại không đến nhà nữa, nếu không Trần Bình An sẽ cho hắn biết thế nào là Vương Bát quyền thật sự.

Phạm Tuấn Mậu lại tới một chuyến, nói rằng Phạm gia và Phù gia đã lén lút tiếp xúc. Là Phù Huề tự mình tìm đến cô, chính miệng đảm bảo sẽ bồi thường cho tiệm thuốc Khôi Trần một khoản lớn.

Cuối năm rồi, phải mua sắm một ít đồ tết.

Ba người Bùi Tiền, Ngụy Tiện và Tùy Hữu Biên cùng nhau đi mua sắm.

Là do Bùi Tiền cố gắng cầu xin Tùy Hữu Biên, cô mới đáp ứng đi theo.

Sau khi ba người rời đi, ông lão mỗi ngày đều tới ngõ nhỏ ngoài tiệm thuốc ngồi tán gẫu với Chu Liễm mấy câu, hôm nay lại ngồi ở ngã rẽ, yên lặng cúi đầu, rất giống cao nhân ngoài trần thế.

Những ngày qua Chu Liễm đọc sách càng cần mẫn, gần như mỗi ngày đều khêu đèn đọc sách ban đêm, hơn nữa phần lớn là sách mới in rất đẹp, đều được ông lão kia tặng cho.

Buổi tối sau khi ba người Bùi Tiền trở về, Trần Bình An đóng cửa lớn tiệm thuốc, ngồi trên ghế dài, uống rượu thuốc tiểu luyện trong hồ lô nuôi kiếm.

Bùi Tiền ở bên ngoài chơi đùa một ngày, đã đi ngủ sớm, đương nhiên không dám quên chép sách.

Lư Bạch Tượng đi tới ngồi bên cạnh Trần Bình An, tán gẫu một chút về những tin đồn thú vị trên núi của thế giới này. Hắn cảm thấy rất đáng nghiền ngẫm, nói rằng giang hồ của đất lành Ngẫu Hoa nên học tập hành vi của tông môn trên núi ở đây.

Chẳng hạn như tu sĩ ở đây báo thù rất gọn gàng dứt khoát, có mấy quy củ bất thành văn trên núi lưu truyền rộng rãi.

Thứ nhất, đối phó với kẻ thù không có khả năng hòa giải, cần phải nhổ cỏ tận gốc.

Thứ hai, nếu muốn vây giết một người, bình thường đều là kết đội hành động. Cử một tên đệ tử tu vi tương đương với đối phương, dùng để rèn luyện đại đạo. Nếu một đấu một chém chết đối phương, sẽ có thể hấp thu khí số trong xa xăm. Đồng thời cử một người hộ đạo tạm thời, thực lực cao hơn đối phương ít nhất một đến hai cảnh giới. Còn có một tu sĩ tu vi cao nhất, âm thầm ứng phó với các loại tình huống bất ngờ xảy ra.

Thứ ba, nếu trong giao chiến bị thua thiệt, vào thời khắc liên quan đến tồn vong của tông môn, không thể quan tâm đến mặt mũi nữa. Nên đưa tiền thì đưa tiền, nên đưa pháp bảo thì đưa pháp bảo.

Thứ tư, tu sĩ hoang dã thực lực có cao, nếu lỡ chọc phải cũng không sao. Những kẻ không có lai lịch chỗ dựa này, vốn là một kho báu di động. Một khi bọn họ dám gây chuyện, không giết thì uổng phí.

Nói đến cuối cùng, Lư Bạch Tượng từ đáy lòng cảm khái:

- Đúng là một thế giới mới. Chỉ là thu đệ tử ở đây quá rườm rà, đất lành Ngẫu Hoa không so sánh được.

Sau đó hắn quay đầu cười nói:

- Chẳng hạn như ngươi đối xử với Bùi Tiền.

Trần Bình An “ừ” một tiếng, nói:

- Thu một đệ tử rất khó, không phải cứ có cái gì thì dạy bọn họ cái đó. Lúc đầu là ta không muốn dạy Bùi Tiền, sau đó suy nghĩ lại, là không dám dạy, hôm nay là không biết phải dạy thế nào.

Hắn ngẩng đầu nhìn về màn đêm, thành thật nói:

- Chu Liễm nói đùa Bùi Tiền là cỏ đầu tường kiên trung chính trực, thực ra như vậy cũng tốt. Ta cảm thấy một người đại khái sẽ có ba giai đoạn, từ đứa trẻ biến thành thiếu niên, sau đó đến người trưởng thành.

- Đứa trẻ giống như cỏ nhỏ yếu ớt, chỉ cần gió thổi nhẹ là sẽ lung lay. Như vậy cũng không sao, cỏ xanh lả lướt, đung đưa tới lui mà. Nhưng gốc rễ nhất định phải vững chắc. Kế đó là thiếu niên giống như trúc xanh trong rừng núi, mặc dù có người chán ghét, tuyên bố muốn chặt trúc dữ ra thành vạn mảnh, nhưng cũng có người rất thích. Thậm chí thế giới này còn có một động tiên Trúc Hải, có núi Thanh Thần, danh tiếng rất lớn. Sau đó người trưởng thành mới là thông xanh, hơn nữa còn rất thẳng.

- Trước kia có một vị kiếm khách rất lợi hại đồng hành với ta. Bây giờ quay đầu nhìn lại, khi đó y đối xử với ta, từ tính chất mà nói cũng giống như ta đối xử với Bùi Tiền, là một cuộc khảo nghiệm âm thầm.

- Lúc ấy ta vừa mới bắt đầu luyện quyền. Y không thể dạy ta kiếm thuật cao minh sao? Không thể cho ta uống một ngụm rượu thuốc ngâm yêu đan sao? Không thể dạy ta pháp môn thượng thừa rèn luyện thân thể sao? Không thể đưa cho ta tất cả pháp bảo đồ vật sao? Y đều có thể tiện tay mà làm, mắt cũng không chớp một cái.

- Nhưng y lại không làm, vì sao? Trước kia ta vẫn không để ý, sau này nghĩ đến rồi, lại không nghĩ được rõ lắm. Cho tới khi dẫn theo Bùi Tiền bên cạnh, mới hiểu được một chút.

- Văn Thánh lão gia từng nói, thế đạo chỗ chúng ta luôn phức tạp như vậy. Đi tới đi tới, cỏ dại mọc đầy, miếu hoang chùa đổ. Đi tới đi tới, dương liễu buông mành, hoa đào rực rỡ. Đi tới đi tới, rừng thiêng nước độc, màn đêm thâm trầm. Đi tới đi tới, lầu quỳnh mái ngọc, rực rỡ sáng ngời.

Trần Bình An rất ít khi tán gẫu những chuyện này với người khác, hôm nay là ngoại lệ.

Bởi vì hắn cảm thấy Lư Bạch Tượng cũng là người đồng đạo. Nguyên nhân trong đó không thể nói rõ, chỉ là một cảm giác, giống như lão Diêu, còn có thánh nhân Nguyễn Cung, đều nhất quyết không muốn nhận Trần Bình An hắn làm đồ đệ.

Trần Bình An uống một ngụm rượu thuốc cuối cùng tối nay, sắc mặt lập tức đỏ lên. Rượu thật là mạnh.

Hắn cột chắc hồ lô nuôi kiếm, hai tay xoa mặt, sau đó hà một hơi sương trắng mờ mịt, nhẹ giọng nói:

- Ta đối xử với thế giới này, luôn muốn nhìn rõ cái tốt cái xấu, càng muốn hiểu rõ hơn một chút. Nhưng đối với một số người và chuyện tốt xấu không rõ ràng, ta lại cố gắng nhìn thấy cái tốt của bọn họ. Không phải là nói người khác không thích Trần Bình An ta, không coi trọng Trần Bình An ta, nếu như xảy ra tranh chấp thì người đó nhất định là sai.

- Tại đất lành Ngẫu Hoa các ngươi, có một tông sư võ học tên là Ma Đao Nhân Lưu Tông, đã nói một câu rất thú vị, “đường dưới chân rộng như vậy, chúng ta đường ai nấy đi, không có vấn đề”. Ta cảm thấy những lời này thật sự không có vấn đề. Chỉ là đứng trước phải trái rõ ràng, liên quan đến mạng người, làm sao có thể không phân chia người tốt kẻ xấu?

- Chẳng hạn như đại tu sĩ Đỗ Mậu cảnh giới Phi Thăng kia, đời này có lẽ lão cũng từng làm một số chuyện tốt. Thậm chí đối với Đồng Diệp tông, lão chính là một lão tổ phục hưng hoàn toàn xứng đáng, khiến vô số đệ tử sẵn sàng “xả thân vì nghĩa”.

Lư Bạch Tượng nhẹ nhàng đặt hai tay lên đầu gối, mỉm cười nói:

- Ngươi cho rằng mọi người đều muốn tự tìm khổ giống như ngươi sao? Cả ngày nghĩ tới nghĩ tới lui trong lòng, vướng bận phải trái đúng sai, cần gì như vậy? Luyện võ rồi, học kiếm rồi, làm thần tiên rồi, rất nhiều người chỉ là muốn mình thoải mái hơn mà thôi.

- Hào hiệp trượng nghĩa, vì bằng hữu kết giao mà giết cả nhà người không quen biết, còn được giang hồ xem là hành động hào kiệt, vậy tính thế nào? Vì phụ thân mà cướp xe tù giết quan binh, cuối cùng còn làm quan lớn, lưu danh sử xanh, được coi là hành động hiếu thuận, tính cách anh hùng, vậy lại tính thế nào? Một người phụ ta, ta lại phụ người trong thiên hạ, loại người này nhiều vô số kế. Có một số người làm như vậy, lại có một số người không làm được, nhưng cũng nghĩ như vậy.

Hai tay Lư Bạch Tượng khẽ xoa đầu gối, tiếp tục nói:

- Trên đường nhân sinh, có người ở nơi hoang vu nhìn thấy một đóa hoa, sẽ cảm thấy có hi vọng. Có một số người chỉ nhìn thấy phân ở khắp nơi, cũng chỉ có thể ăn phân để sống tiếp, thậm chí còn không thể thấy người khác ăn thứ bình thường. Dù sao... phân cũng có thể ăn no.

Trần Bình An không nhịn được cắt ngang hứng thú, hỏi:

- Ngươi làm sao biết?

Hỏi xong lại vội vàng nói:

- Bỏ đi, coi như ta không hỏi.

Lư Bạch Tượng lại trả lời một câu khiến Trần Bình An nghĩ nát óc cũng không ra:

- Ta từng ăn rồi.

Trần Bình An im lặng.

Vẻ mặt Lư Bạch Tượng vẫn tự nhiên, cười nói:

- Ta và Ngụy Tiện xuất thân tương tự, thực ra ta còn kém hơn hắn một chút, từ rất sớm đã là cô nhi. Năm mười bốn tuổi, ta bị một tên thiếu niên ác độc ở quê nhà ném vào hầm phân, hắn còn để lại hai người canh giữ bên cạnh. Chỉ cần ta vừa ló đầu ra, sẽ bị bọn chúng dùng gậy trúc đánh trở về. Sau đó ta đã mài một con dao nhọn.

Trần Bình An hỏi:

- Bọn chúng đều bị ngươi đâm chết?

Lư Bạch Tượng lắc đầu nói:

- Sau khi tóm được kẻ đầu tiên, đâm một dao vào bụng hắn, chân của ta lại mềm ra, cuối cùng bị nhốt vào nhà giam của huyện nha. Sau đó không ở lại quê nhà được nữa, ta bèn đi xông pha giang hồ. Nói là giang hồ, thực ra là lăn lộn kiếm cơm ăn. Đột nhiên có một ngày, ta bắt đầu gặp được kỳ ngộ liên tục, ăn được linh dược ngàn năm có một, lấy được một quyển bí tịch thần công, quen biết rất nhiều hồng nhan tri kỷ.

- Có lẽ vì tự ti, cho nên ta muốn khiến mình giống như một con cháu thế gia “phong lưu”, trở thành người đọc sách. May mắn ta cũng xem như thông minh, học một biết mười. Hơn nữa ta làm chuyện gì cũng muốn tranh đệ nhất, cho dù không tranh được cũng không sau, vẫn có thể từ bỏ.

Trần Bình An thổn thức nói:

- Ta biết Chu Liễm xuất thân là con cháu hào phiệt, gia đình giàu có thật sự. Tùy Hữu Biên kém hơn một chút, nhưng cũng là gia đình tướng soái hàng đầu, dưới cơ duyên trùng hợp, mới trở thành đệ tử đích truyền của môn phái lớn nhất đất lành Ngẫu Hoa. Rất khó tưởng tượng, ngươi lại là thủy tổ khai sơn Ma giáo của đất lành Ngẫu Hoa.

Lư Bạch Tượng hiểu ngầm cười nói:

- Giang hồ mà. Trong năm tháng mà ta cười ngạo vương hầu, người trong võ lâm dù là chính đạo hay hắc đạo, đều thích lấy một cái tên dễ nghe một chút. Ta cảm thấy chuyện này không có gì lạ, muốn lấy thì trực tiếp lấy tên Ma giáo, sau đó làm những chuyện còn đứng đắn hơn môn phái chính đạo, mới xem là lợi hại.

- Đúng rồi, không cần Trần Bình An ngươi nói, ta cũng biết Ma giáo sau này có đức hạnh gì. Lật nhiều sách sử rồi, sẽ phát hiện lịch sử chính là vòng tới vòng lui như vậy, triều đình hay giang hồ cũng vẽ từng vòng tròn. Thỉnh thoảng xuất hiện một thánh nhân đạo đức, thiên tài võ học, vậy thì đi ra một chút, vòng tròn lớn hơn một chút. Người phía sau lại tiếp tục vẽ vòng như vậy.

Trần Bình An ngẫm nghĩ, nói:

- Thỉnh thoảng cũng sẽ rẽ tới rẽ lui, không có ranh giới.

Lư Bạch Tượng gật đầu nói:

- Vậy thì là dấu hiệu loạn thế rồi, người như gà chó, mạng như cỏ rác.

Hai người trầm mặc một hồi lâu.

Lư Bạch Tượng hỏi:

- Đúng rồi, ta rất tò mò, vì sao ngươi lại cố chấp với đọc sách và nói lý như vậy?

- Tự ti.

- Giải thích thế nào?

- Thiếu cái gì thì muốn cái đó.

- Hả?

- Cha mẹ đi sớm, một mình sinh hoạt, muốn bị mắng chửi rất dễ, nhưng muốn được nói tốt lại rất khó. Cho nên ta hi vọng mọi chuyện làm đúng một chút, không để hàng xóm láng giềng chỉ trích sau lưng, mắng ta rồi lại mắng cha mẹ ta. Đúng rồi, ta còn thích tiền, bởi vì trong túi trống không, nghèo đến sợ rồi. Nhưng ta không thích thiếu tiền người khác, cũng không thích người khác thiếu tiền ta.

Lư Bạch Tượng kìm nén cả buổi mới lên tiếng:

- Thật là... thật sự.

Lúc hai người tán gẫu, Chu Liễm đã xách một cái ghế tới dưới mái hiên xem sách. Thân là người đứng đầu đất lành Ngẫu Hoa năm xưa, vẫn có chút thị lực này.

Tùy Hữu Biên thì chắp tay sau lưng đứng ở cửa.

Sau khi nghe Trần Bình An nói về chuyện “thiếu tiền”, Tùy Hữu Biên hừ lạnh một tiếng, trở về phòng mình. Chu Liễm thì cười hì hì, tiếp tục đọc sách.

Lư Bạch Tượng cáo từ rời đi, đứng dậy ôm quyền nói:

- Đã lĩnh giáo rồi.

Trần Bình An xua tay cười nói:

- Không cần như vậy.

Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện. Hay là ngựa chết vẫn thử cứu, ngày mai thử dạy Bùi Tiền kiếm khí Thập Bát Đình kia?

Nhưng hắn lại hơi do dự, cẩn thận ngẫm nghĩ, vẫn quyết định quan sát thêm một chút.

- --------

Trong nhà trọ nhỏ không biết tên kia, ông lão xứ khác tự xưng là cao nhân ngoài trần thế đã tắm rửa thay quần áo, ngồi ngay ngắn trước bàn.

Ông ta lấy ra một đống tranh cuộn, có đến hai mươi ba bức. Còn có chén lớn chén nhỏ, nước nhiều nước ít. Ngoài ra còn có một đống đồ vật lộn xộn, đều là những thứ dùng để truyền tải thần thông “kính hoa thủy nguyệt” của tiên gia trên núi.

Nếu Trần Bình An có mặt ở đây, sẽ nhớ tới năm xưa trong đêm gió tuyết, thằng bé áo xanh cẩn thận bưng ra một chén nước, sau đó chảy nước miếng quan sát phong thái ngự kiếm của tiên tử Tô Giá.

Nếu thằng bé áo xanh gặp được vị lão nhân này, có lẽ phải kính xưng một tiếng lão tổ tông.

Trên thực tế, thằng bé áo xanh lấy danh hiệu là “Ngự Giang Tiểu Lang Quân”, là do bắt chước một vị tiền bối. Vị tiền bối kia có danh hiệu là “Ngọc Diện Tiểu Lang Quân”, cùng với một vị phú hào trên núi không biết tên tự xưng là “Nhất Xích Thương”, chính là hai ghế đầu trong “bè phái” của bọn họ. Tuyệt đối là lão tiền bối gánh vác cả nhóm, đức cao vọng trọng.

Hai vị lão nhân gia này hào khí tận mây, lần đầu tiên giao thủ là vì tranh chấp xem Tô Giá của núi Chính Dương, cùng với Hạ Tiểu Lương của Thần Cáo tông rất ít khi lộ diện, rốt cuộc ai mới là đệ nhất tiên tử của Bảo Bình châu.

Ngọc Diện Tiểu Lang Quân nói là Tô Giá, tiên khí nhân khí đầy đủ. Hạ Tiểu Lương đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu một chút tình cảm con người, không được thập toàn thập mỹ. Nhất Xích Thương tức giận phản bác. Sau đó hai bên bắt đầu ném tiền tiểu thử vào “nước trong chén trắng”, chỉ vì muốn phát biểu một câu, phản bác đối phương.

Thực ra tiền hoa tuyết sau khi tiểu luyện, cũng có thể ném vào trong các loại đồ vật kính hoa thủy nguyệt, trở thành linh khí trên ngọn núi của các tiên tử. Chỉ là linh khí không đủ, không thể truyền đạt lời nói.

Cũng đừng xem thường những đồng tiền hoa tuyết này, tích thiểu thành đại, thật sự có thể khiến cho một số ngọn núi nhỏ linh khí tăng mạnh. Tất cả là nhờ các tiên tử xinh đẹp.

Còn như một đồng tiền tiểu thử, có thể chống đỡ cho người ném tiền nói một hai câu.

Trong cuộc tranh cãi giữa Nhất Xích Thương và Ngọc Diện Tiểu Lang Quân, mỗi người đã ném vào bảy tám chục đồng tiền tiểu thử, tương đương với bảy tám đồng tiền cốc vũ rồi.

Một trận cãi vã thành danh.

Không biết có bao nhiêu tiên tử của các môn phái nhỏ, hi vọng hai vị lão thần tiên kia có thể “đại giá quang lâm tệ xá”, vung tiền như rác vì bọn họ.

Nếu so sánh, Nhất Xích Thương bình thường không nói nhiều, chỉ yên lặng ném tiền. Ngọc Diện Tiểu Lang Quân thì ngược lại, sau khi ném tiền thường lớn giọng nói chuyện, rất thích đám tiên tử nhiệt tình tâng bốc giống như làm nũng.

Lúc này ông lão nhìn mặt bàn hồi lâu, cuối cùng chọn một bức tranh cuộn. Sau khi mở ra, chờ đợi một lát, lại có sương mù núi sông bốc lên tràn ngập. Rất nhanh xuất hiện một gian phòng trang trí tao nhã, có một vị tiên tử trẻ tuổi ôm đàn tỳ bà khoan thai đi ra. Sau người có một thị nữ vẻ mặt cứng đờ yên lặng đi theo, cuối cùng khôn khéo đứng ở một góc.

Sau khi tiên tử đàn một khúc tỳ bà, trong phòng không có bất kỳ âm thanh gì. Như vậy nghĩa là không có phú hào ném tiền tiểu thử xuống, hoặc là ném rồi nhưng không lên tiếng, có điều cái sau khả năng rất nhỏ.

Tiên tử miễn cưỡng cười vui, nói vài lời xã giao. Dù sao cô cũng không phải là nữ nhân lầu xanh ở thế tục, hơn nữa vừa mới được sư môn yêu cầu làm chuyện này, cho nên tay chân luống cuống.

Ngay lúc này, ông lão đột nhiên cười hỏi:

- Tiểu Lang Quân, có đó không?

Gần như trong nháy mắt, có người lạnh lùng nói:

- Không có.

Tiên tử mừng rỡ muôn phần, vội vàng đứng dậy, nhìn về phía trước làm một động tác chúc phúc, nói:

- Bái kiến hai vị tiền bối thần tiên Tiểu Phi Thăng và Võ Thập Cảnh.

Đây là biệt hiệu của Nhất Xích Thương và Ngọc Diện Tiểu Lang Quân...

Tiên tử ổn định tâm tình kích động vì câu được hai con cá lớn, ngồi xuống muốn dụng tâm đàn một khúc tỳ bà, tiếp đón hai vị đại tài chủ ném tiền đến mức kinh hãi thế tục.

Khóe mắt của cô liếc nhìn tỳ nữ giống như người gỗ kia, ánh mắt hơi lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói:

- Thạch Thu, còn không mau cảm ơn hai vị lão thần tiên?

Tỳ nữ kia liền làm một động tác chúc phúc.

Đợi tiên nữ đàn xong một khúc, ông lão trong nhà trọ mới ném vào một đồng tiền tiểu thử, hỏi:

- Tiểu Lang Quân, ta đến thành Lão Long rồi. Sắp tới sẽ đi tìm ngươi, hai ta uống vài chén nhé.

Câu trả lời của Tiểu Lang Quân rất đơn giản vắn tắt:

- Cút.

Ông lão lại ném một đồng tiền tiểu thử, nói:

- Sao ngươi lại như vậy? Là ta đến nhà thăm viếng, ngươi không cần nhấc chân, cũng không làm chậm trễ mấy ngày của ngươi.

Tiểu Lang Quân nói:

- Không rảnh.

Ông lão sốt ruột, hỏi:

- Đừng như thế, chắc là có thời gian ăn một bữa cơm chứ?

Tiểu Lang Quân đáp:

- Không có.

Ông lão tức giận nói:

- Võ Thập Cảnh, ngươi là một luyện khí sĩ, thật coi mình là cao thủ cảnh giới võ đạo thứ mười sao?

Tiểu Lang Quân nói:

- Chẳng phải ngươi cũng tự xưng là Tiểu Phi Thăng, sao không lên trời đại tiện tiểu tiện đi? Nếu ngươi có bản lĩnh này, ta sẽ ở trên núi há miệng chờ đớp.

Ông lão bắt đầu thay đổi sách lược:

- Tiểu Lang Quân, ngươi là một vị hảo hán khí khái anh hùng biết bao, ngươi nhẫn tâm để ta đi vạn dặm xa xôi uổng công một chuyến sao?

Tiểu Lang Quân trầm mặc một lúc, ông lão khẩn trương chờ đợi câu trả lời. Cuối cùng Tiểu Lang Quân lạnh nhạt nói:

- Vậy thì lăn qua đây.

Ông lão không quan tâm thể diện trước mặt tiên tử nữa, vui vẻ nói:

- Tạ ơn, tạ ơn. Vậy chúng ta quyết định như thế nhé. Khi nào tới bên ngoài bang phái sơn môn của ngươi, ta sẽ ra ám hiệu cho ngươi.

Tiểu Lang Quân nói:

- Câm miệng.

Ông lão rất vui vẻ nói:

- Tuân lệnh. Đợi đến khi gặp mặt, chúng ta sẽ từ từ trò chuyện.

Ngọc Khuê tông là môn phái tiên gia lớn thứ hai ở Đồng Diệp châu. Nếu đám đệ tử có mặt ở đây, nhìn thấy lão tông chủ Tuân Uyên nhà mình không biết xấu hổ nịnh hót như vậy, có lẽ sẽ trừng rớt cả mắt, không nhặt lên được.

- --------

Mấy ngày nữa là ba mươi tết rồi.

Tối hôm nay ăn cơm xong, Bùi Tiền giúp Chu Liễm dọn dẹp bàn, đi chép sách, sau đó đến tiệm thuốc phía trước tìm Trần Bình An.

Trần Bình An đã đổ bầu rượu mà Phạm Tuấn Mậu “đặt cược” vào hồ lô nuôi kiếm, một ngày nhiều nhất chỉ được uống hai ba ngụm, không thể nhiều hơn... nếu không sẽ thương tổn cả thân thể và tinh thần.

Chuyện trên thế gian đều như vậy, tốt quá hóa dở, thỏa mãn và tham lam chỉ trong một ý niệm.

Trần Bình An vừa uống xong một ngụm rượu tiểu luyện, sắc mặt ửng đỏ. Bùi Tiền đứng ở quầy thuốc, nhón chân lên, vẫn luôn yên lặng, mở to mắt nhìn Trần Bình An uống rượu.

Trần Bình An để hồ lô nuôi kiếm xuống, thuận miệng hỏi:

- Có nhớ đất lành Ngẫu Hoa không?

Bùi Tiền lắc đầu.

Trần Bình An cười hỏi:

- Cũng không nhớ cha mẹ sao?

Bùi Tiền do dự một thoáng, vẫn lắc đầu, lại hỏi:

- Ngươi có tức giận không?

Trần Bình An không trả lời có hoặc không, chỉ hỏi:

- Tại sao không nhớ?

Vẻ mặt Bùi Tiền yên tĩnh, bĩu môi nói:

- Chỉ là không muốn nhớ mà thôi.

Thấy Trần Bình An dường như không tức giận, cô bé gầy gò nằm trên quầy, dán lá bùa kia vào trán mình, trầm mặc rất lâu mới chậm rãi nói:

- Quê nhà gặp khó, lúc ấy chạy nạn, mẹ đã đói chết trên đường, là cha dẫn theo ta đến bên ngoài kinh thành nước Nam Uyển. Trên đường đi, vì muốn kiếm vài miếng ăn, mẹ ta đã bị cha ta ép đi tìm nam nhân khác. Lúc đầu mẹ ta không muốn, liền bị cha ta nắm tóc đánh. Lúc ấy ta chỉ biết khóc, muốn ngăn cản, cũng bị cha ta đánh ngã xuống đất. Ông ta là nam nhân, sức lực lớn mà. Sau đó mẹ đổi được thức ăn, cha ta ăn nhiều nhất, mẹ ta ít hơn một chút, còn ta thì ít nhất.

- Có một lần nửa đêm ta tỉnh dậy, phát hiện mẹ lén lút đi ra ngoài, quay lưng về phía chúng ta, một mình ăn một cái bánh bao đen thui. Sau đó mẹ giống như mắc bệnh, cha cũng mặc kệ. Lúc đầu còn cõng bà ấy lên đường, sau đó có một ngày cha nói với ta, mẹ đói chết rồi. Sau đó cha bảo ta đi trộm đồ của người khác, vì chuyện này mà ta bị người khác đánh nhiều lần, cha lại mắng ta ngu ngốc.

- Chúng ta cứ đi như vậy, đến bên ngoài kinh thành, nhìn thấy tiệm cháo do người giàu mở ở ngoài thành, còn có bánh bao lớn miễn phí. Chẳng biết có phải vì cha ta ăn quá nhanh hay không, giống như bị bánh bao làm no chết. Khi đó ta chỉ có một suy nghĩ, hi vọng cha có thể theo kịp làm bạn với mẹ.

Trần Bình An nghiêng người tới trước, đưa tay xoa đầu tiểu cô nương, nói:

- Ngủ sớm một chút đi.

Bùi Tiền cười cười, đáp một tiếng, lại tung tăng đi ngủ, trên đường còn lải nhải:

- Ta có bùa chú, yêu ma quỷ quái, mau mau tránh xa.

Trần Bình An ngồi một mình tại chỗ.

Sau ngày đó, Trần Bình An càng nghiêm khắc với Bùi Tiền, thậm chí mỗi ngày đều ngồi bên cạnh Bùi Tiền, nhìn cô bé chép sách từng chữ. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận