Kiếm Lai

Chương 244: Ta là một kiếm khách

Ngụy Bách trò chuyện một lúc, chỉ chạm đến thì dừng, không muốn tiết lộ nhiều hơn. Tranh chữ có lời nhắn gửi, nói chuyện tán gẫu cũng như vậy.

Một bộ áo trắng ngự gió bay lên, bồng bềnh lướt đi trong gió núi biển mây. Sau khi rời khỏi núi Lạc Phách thì giảm tốc độ, tiện tay nhón lấy từng chùm khói mây, không ngừng gia tăng trọng lượng giống như nặn bóng tuyết, sau đó hai tay ôm lấy ép mạnh. Cuối cùng trong lòng bàn tay Ngụy Bách đã có thêm một quả bóng trắng kích thước như đá cuội. Hắn đứng giữa không trung, tìm được một trong số đầu nguồn của sông Long Tu, nhẹ nhàng ném vào khe suối trong núi.

Bóng trắng rơi vào trong đó, rất nhanh bị một con cá trắm đen nuốt vào bụng, sau đó xuôi dòng bơi ra khỏi núi. Bơi qua lưng trâu xanh, cầu vòm đá, tiệm rèn, lại từ thác nước nơi giao giới giữa sông Long Tu và sông Thiết Phù, theo dòng chảy mạnh mẽ rơi xuống.

Nước sông cuồn cuộn, thời gian trôi đi. Bên bờ sông Thiết Phù bốn phía không người, trên cây liễu già vươn ngang ra mặt nước, giang thần Thiết Phù Dương Hoa đang nhắm mắt trầm ngâm. Đột nhiên cô mở mắt ra, đưa tay vẫy một cái, một con cá trắm đen vui vẻ nhảy nhót bị bắt vào trong tay. 

Cô dùng một ngón tay làm dao mổ bụng cá trắm ra, sau đó phát hiện quả bóng trắng linh khí dồi dào kia. Ngón cái nhẹ nhàng vuốt một đường, trước tiên may lại bụng cho con cá trắm “gởi thư” kia, để nó từ lòng bàn tay trượt vào nước sông. Sau khi cá trắm đen vào nước lại rất vui sướng, vảy cá trên thân dường như có thêm một chút ánh sáng thần kỳ.

Dương Hoa cúi đầu nhìn chăm chú vào bóng trắng giữa lòng bàn tay, trong đó xen lẫn từng tia khí tức rễ mây vô cùng quý giá, là vật đại bổ đối với bất kỳ thần sông lớn chính thức nào. Trong mắt thần linh núi sông cũng có sơn hào hải vị của mình, tinh chất của nước hay rễ mây đều do khí vận núi sông hư ảo ngưng tụ thành thực chất, loại bỏ tạp chất giữ lại tinh hoa. Nó có ý nghĩa phi phàm, giống như tác dụng của trảm long đài đối với thần binh lợi khí, đá mật rắn đối với nghiệt chủng còn lại của loài thuộc giao long.

Dương Hoa ngẩng đầu nhìn lên, trong mây mù loáng thoáng có một nam tử áo trắng đứng trên đỉnh dãy núi, một bên tai đeo một chiếc khuyên màu vàng. Trước đó cô ở đây đã tận mắt nhìn thấy người này đi với Hứa Nhược của Mặc gia, một trong số người gác cổng của Đại Ly, cùng nhau cưỡi trên con rắn đen đạo hạnh bình thường kia, dọc theo nước sông đi ngược vào núi lớn. Nhưng cô không nghĩ tới, Ngụy Bách lại đột nhiên nhảy vọt trở thành thần Bắc Nhạc chính thức của Đại Ly, cấp bậc vượt xa mình.

Cô không biết vì sao Ngụy Bách lại muốn bày tỏ thiện ý với mình. Địa vị bất ổn nên cần lôi kéo lòng người sao?

Dương Hoa cười nhạt, nắm chặt bàn tay, không hề do dự bóp vỡ bóng trắng. Linh khí đều chảy vào trong cơ thể, mái tóc tung bay. Nước sông dưới chân dậy sóng, dường như cảm thấy vui mừng vì tu vi của chủ nhân tăng tiến.

Ngụy Bách dời mắt khỏi sông Thiết Phù phía xa, trở về địa bàn núi Phi Vân của mình. Ngự gió đi qua các ngọn núi, dưới chân chợt có luyện khí sĩ cao giọng chào hỏi. Trước kia Ngụy Bách đều sẽ mỉm cười trả lời, nhưng hôm nay lại không có tâm tình này.

Hắn đi tới một chiếc cầu treo giữa hai đỉnh núi. Cầu chưa làm xong, chiều rộng đủ cho hai chiếc xe ngựa đi qua, gió trong khe núi có lớn cũng chỉ khiến cầu hơi lắc lư. Về mức độ cầu treo lắc lư theo gió, luyện khí sĩ Mặc gia, thợ thủ công và chuyên gia cơ quan phụ trách xây cầu đều sẽ có một yêu cầu cứng rắn, tuyệt đối sẽ không ăn bớt ăn xén. Gỗ đen trải trên mặt cầu cực kỳ vững chắc, kiếm tu năm cảnh giới thấp dốc sức đánh một đòn, nhiều nhất chỉ đâm được một lỗ thủng trên mặt cầu. Sắt càng là sắt tinh thượng phẩm. 

Dù sao ở dưới núi, cửa tiệm trăm năm chính là một thương hiệu, còn trên núi sống lâu đằng đẵng, năm trăm năm trở lên mới dám nói là cửa tiệm lâu đời.

Khi sơn thần áo trắng đi trên cầu nối đen nhánh, sự tương phản rõ rệt này càng khiến người ta có cảm giác “sừng sững cao ngất”.

Ngụy Bách dừng bước, một tay vịn lan can cầu, ngẩng đầu nhìn lên. Hắn biết sở dĩ mình có thể trở thành thần Bắc Nhạc chính thức của Đại Ly, ít nhất có một nửa nguyên nhân là nhờ A Lương. Bởi vì Đại Ly phát hiện sau khi mình gặp gỡ người nọ, mới đột nhiên phá vỡ cấm chế, từ thổ địa cảnh ngộ thê lương trở lại thành sơn thần núi Kỳ Đôn.

Là công lao của một nhát đao trúc kia, rất lâu sau đó Ngụy Bách mới hiểu được. Theo thời gian trôi qua, hắn càng dần dần lĩnh hội được kim thân này của mình không tầm thường. 

Một cái chén cái đĩa có thể chứa được một lu nước sao? Đương nhiên không được, cho dù hắn đã từng là thần Bắc Nhạc chính thức của nước Thần Thủy, vốn là thần linh thượng đẳng có thể dung nạp không ít hương khói, chỉ là sau đó bị tiên nhân đánh cờ dùng thần thông vô thượng trói buộc mà thôi. Nhưng nếu muốn tiếp nhận toàn bộ hương khói và linh khí trong khu vực Bắc Nhạc Đại Ly, lúc Ngụy Bách vừa rời khỏi núi Kỳ Đôn cũng cảm thấy không thể làm được. Đây đúng là không biết tự lượng sức, chưa đến mức lấy trứng chọi đá, nhưng giống như trẻ con vung búa rèn sắt, sớm muộn gì cũng sẽ tổn thương gân cốt, phá hư nguyên khí căn bản.

Nhưng hôm nay Ngụy Bách cai quản hơn ba mươi ngọn núi, đúng là hạ bút thành văn. Cho nên hắn sẵn lòng bày tỏ thiện ý lớn nhất với Trần Bình An, dẫn Trần Bình An đi qua sông núi, giống như dán lên người thiếu niên một hàng chữ “Bắc Nhạc Đại Ly”. Một là vì Trần Bình An không làm người ta chán ghét, hai là vì trả ơn A Lương, ba là vì A Lương có khả năng trở lại nhân gian.

Nguyên nhân thứ ba là quan trọng nhất. Ngụy Bách rất sợ A Lương thật sự trở lại thế giới này, một khi cảm thấy mình làm không ổn thỏa, như vậy một nhát đao trúc ở núi Kỳ Đôn có thể khiến cảnh giới của mình tăng lên ngàn vạn dặm, một nhát đao trúc ở núi Phi Vân cũng có thể đánh mình trở về nguyên hình. Nếu là Ngụy Bách ở núi Kỳ Đôn thì có thể không quan tâm, nhưng Ngụy Bách hôm nay lại không làm được, bởi vì thiếu nữ đang tu hành trong cung Trường Xuân Đại Ly kia.

Hắn quay đầu nhìn về phía bắc Đại Ly xa xôi, nheo mắt lại, nhỏ giọng rủ rỉ:

- Nhất định phải sống cho tốt, đời này đừng thích người đọc sách nữa. Người đọc sách là kẻ phụ lòng nhất.

- --------

Bên ngoài lầu trúc trên núi Lạc Phách, nghe xong cố sự xa tận chân trời kia, thằng bé áo xanh liền muốn ăn một viên đá mật rắn bình thường để an ủi. Hắn nhai đá mật rắn, nghĩ đến dáng vẻ buồn bã của Trần Bình An quay đầu nhìn về lầu trúc, không nhịn được tấm tắc nói:

- Không ngờ lão gia chúng ta còn rơi lệ, đúng là người có chân tình. Chỉ nghe một cố sự không liên quan đến mình cũng xúc động như vậy, tin rằng sau này lão gia xông pha giang hồ sẽ rất đặc sắc. Gặp chuyện bất bình quát lớn một tiếng, cứu tiểu nương tử, sau đó nàng lấy thân báo đáp. Lão gia sẽ lắc mình biến hóa thành Lãng Lý Tiểu Bạch Điều (1)...

Thằng bé áo xanh tưởng tượng về kiếp sống giang hồ của Trần Bình An rất ướt át, càng nghĩ càng vui. Vừa nghĩ tới cảnh một người cứng nhắc nhàm chán như Trần Bình An, mỗi ngày đều bị nữ hiệp giang hồ chủ động lao vào lòng, hắn lại cảm thấy rất thú vị.

Cô bé váy hồng vẫn còn đắm chìm trong rung động trước đó, vẻ mặt phức tạp, trong lòng lo lắng không yên, nhẹ giọng hỏi thằng bé áo xanh:

- Ngươi nói xem, yêu tộc của thế giới kia tàn nhẫn hung ác như vậy, vì sao chúng ta ở thế giới Hạo Nhiên vẫn có thể sống yên ổn hòa thuận với thần tiên trên núi? Tại sao luyện khí sĩ không dứt khoát đuổi tận giết tuyệt chúng ta?

Thằng bé áo xanh ngẫm nghĩ, thuận miệng trả lời:

- Có lẽ cảm thấy chúng ta chỉ là một đống phân chó ven đường, đạp cũng ngại bẩn giày.

Cô bé váy hồng nửa tin nửa ngờ, lại không nghĩ ra lời giải thích nào có thể thuyết phục được mình, đành phải tạm thời gác lại lo lắng và bất an này.

Ngụy Bách đã rời đi. Trần Bình An cũng không vội vàng đứng dậy trở về lầu trúc, một mình an tĩnh ngồi trên ghế trúc nhỏ. Gió núi đầu xuân vẫn lạnh thấu xương, thổi tóc mai của thiếu niên tung bay.

Trước khi đi Ngụy Bách đã cười nói:

- Theo lời đồn A Lương đang tìm một thanh kiếm, một thanh kiếm xứng với thực lực của ông ta.

Trần Bình An nhớ rõ lần đầu gặp mặt, có người một tay cầm nón, một tay vỗ nhẹ vào chuôi đao trúc, nói một câu rất giống như khoác lác: “Tạm thời không tìm được kiếm xứng với ta, cho nên đành phải dùng thứ này thay thế, nhằm để sỉ nhục người dùng đao trong thiên hạ.”

Ngụy Bách lại nói:

- Có người nói ông ta là kiếm tu cảnh giới thứ mười ba đỉnh cao, khi đó đánh một trận với đại yêu, thanh kiếm sử dụng không xem là tốt nhất, chỉ là ông ta đã dùng quen nên không nỡ đổi. Sau khi nó vỡ nát, ông ta dĩ nhiên cần tìm một thanh kiếm tốt hơn. Thử nghĩ xem, nếu có thể tìm được một thanh binh khí khiến A Lương cảm thấy xứng tay, thậm chí là một thanh kiếm có thể giúp chủ nhân tăng chiến lực thêm một cảnh giới, một là đủ rồi, như vậy ông ta sẽ có chiến lực cảnh giới thứ mười bốn đỉnh cao. Là một kiếm tu, nói không chừng đối diện với tổ sư tam giáo cũng có thể đánh một trận. Không thể tưởng tượng, sau khi tìm được thanh kiếm kia A Lương sẽ trở thành người như thế nào.

Ngụy Bách nói xong câu này liền rời đi, giọng nói tràn đầy mong đợi và ngưỡng mộ, giống như đồi nhỏ ngẩng đầu nhìn một ngọn núi lớn nguy nga.

Trần Bình An đã từng đi vào tranh cuộn núi sông của Văn Thánh lão gia, chém ra một kiếm kia. Bây giờ hắn mới biết A Lương đã từ bỏ thứ gì.

Đêm mưa đó, hắn và A Lương cùng nhau đi xuống núi.

“Ngươi đã lấy đi một thứ mà ta tự cho là đồ trong túi.”

“Nếu sau này ngươi không có bản lĩnh khắc hai ba chữ xuống nơi đó, xem ta có chém ngươi không.”

Lúc ấy Trần Bình An không hiểu được những lời A Lương hờ hững nói ra có ý nghĩa gì. Bởi vì A Lương nói rất nhẹ nhàng, cho nên thiếu niên hoàn toàn không biết sức nặng của nó, không biết thanh kiếm kia rốt cuộc tốt đến đâu, cũng không biết A Lương mạnh như thế nào.

Nếu Trần Bình An sớm biết những chuyện này, vậy trước khi A Lương rời đi, hắn nhất định sẽ đi hỏi vị thần tiên tỷ tỷ do kiếm linh hóa thân kia một chút. Hỏi nàng xem có thể đổi chủ nhân hay không, người kia tên là A Lương, là một kiếm khách, tính tình rất tốt.

A Lương không nói, thiếu niên không biết.

A Lương đi rồi, thiếu niên mới biết.

A Lương như vậy thật là ngốc. Ông ta dựa vào đâu mà mắng mình là người tốt bụng quá mức?

Trần Bình An ngơ ngơ ngẩn ngẩn một lúc lâu mới đứng dậy đi về hướng lầu trúc. Thằng bé áo xanh nhỏ giọng hỏi:

- Lão gia, ngài không sao chứ? Bị cố sự của Ngụy Bách làm cho sợ hãi rồi sao? Thật không cần sợ những chuyện này, núi Đảo Huyền Kiếm Khí trường thành, A Lương đại yêu kiếm tiên gì đó, cách xa chúng ta cả mười vạn tám ngàn dặm. Trời sập xuống cũng không cần sợ, đám thánh nhân Nho gia không phải chỉ có miệng lưỡi lợi hại, bản lĩnh đánh nhau cũng không tệ. Hơn nữa kiếm khách có cái tên kỳ quái kia, có mạnh đến mấy cũng không dính dáng nửa đồng tiền tới chúng ta. Loại người này nhất định là ba đầu sáu tay, tính tình hung ác, gặp thần giết thần, thấy tiên chém tiên. Cho dù có cơ hội gặp loại người này, tôi cũng không muốn gặp, quá đáng sợ rồi, có lẽ tùy tiện hắt hơi cũng có thể tạo nên một cơn gió mạnh thổi tan thân thể của tôi...

Trần Bình An xoa đầu thằng bé áo xanh đang lảm nhảm, cười nói:

- Ta không sao.

Hắn đi lên tầng hai, cầm thanh kiếm gỗ hòe kia. Sau đó đi tới hành lang dưới mái hiên, giơ cao về phía vòm trời, trong lòng nói hai câu: “Ta là một kiếm khách. Quyết định như vậy rồi.”

- --------
Bạn cần đăng nhập để bình luận