Kiếm Lai
Chương 258: Cố nhân đến tặng kiếm
Lão đạo nhân ngồi sau một cái bàn lớn, khí tức thần tiên phả vào mặt. Trên bàn đặt một ống xăm lớn bóng loáng sáng ngời, bên trong đựng thẻ trúc xinh xắn được cắt gọt chỉnh tề. Bên cạnh bàn cắm một cây phướn gọi hồn bằng lụa xa xỉ khí phái, trên đó viết: “Biết âm dương hiểu bát quái, giỏi thiên văn tường địa lý, chỉ là chuyện của một cây xăm, có thể tiêu tiền giải nạn, có thể tích góp công đức, mấy đồng tiền mà thôi.”
Gian hàng coi bói này làm ăn thịnh vượng, dân chúng trấn nhỏ xin quẻ đoán mệnh tấp nập không dứt, đều nói linh nghiệm. Một đồn mười, mười đồn trăm, gia đình có nghèo cũng sẵn lòng bỏ ra một mớ tiền, chỉ mong được dính may mắn của lão thần tiên.
Nếu so sánh thì gian hàng của Lục Trầm hơi vắng vẻ. Một con chim sẻ từ phía xa bay đến, lại lượn vòng rời đi. Lục Trầm thật sự buồn chán, thấy gian hàng nhà bên tạm thời không có người coi bói, liền dứt khoát mặt dày đi đến ngồi xuống ghế.
Lão đạo nhân mặc dù mặt đầy chính khí, mắt không nhìn nghiêng, thực ra trong lòng hơi chột dạ. Nắm tay sợ trẻ trung, nếu thật vì làm ăn mà động thủ, tay già chân già của mình làm sao chịu nổi hai ba quyền của gã trẻ tuổi trước mắt này.
Sau khi Lục Trầm ngồi xuống chỉ cười híp mắt không nói gì. Khóe mắt lão đạo nhân liếc nhìn mũ hoa sen của đối phương, đó là một chiếc mũ trước đây chưa từng thấy. Đông Bảo Bình Châu bọn họ và châu lớn phía đông nam, ngoại trừ mấy đạo quán lớn thưa thớt, các lộ đạo sĩ trên núi dưới núi gần như đều đội mũ đuôi cá. Chuyện này không thể lộn xộn, đây là chuyện lớn liên quan đến đạo thống của một giáo, ai dám mang lung tung? Không cần đạo quán ra mặt cũng sẽ bị quan phủ bắt vào ăn cơm tù.
Trong lòng lão đạo nhân bình tĩnh, cảm thấy đây tám chín phần mười là một gã non nớt, ngay cả quy củ nhập môn cũng không hiểu. Nghe được một vài lễ pháp quy tắc nông cạn, bèn kiếm một chiếc mũ đạo dở dở ương ương đội lên, không chừng còn gật gù đắc ý, cảm thấy mình giống như hạc đứng giữa bầy gà, khác với phàm tục.
Lão đạo nhân tính toán một chút khoảng cách từ gian hàng đến huyện nha, cảm thấy mình đã hoàn toàn nắm chắc thắng lợi. Lão lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt sáng ngời, trong phút chốc đã khôi phục khí thế phong thái của cao nhân ngoài trần thế, nhìn chằm chằm vào Lục Trầm tướng mạo tuấn tú, ra vẻ dọa người.
Lục Trầm quả nhiên tỏ ra lo lắng bất an:
- Lão tiên trưởng, chẳng lẽ chỉ nhìn tướng mạo, đã phát hiện chuyến này tiểu đạo sĩ đi xa không được thuận lợi?
Mẹ nó, gặp phải một kẻ thiếu tâm cơ. Như vậy rất tốt, nếu gặp phải một kẻ hành động l.ỗ mãng thì lại không tốt. Dựa vào ba tấc lưỡi của mình, bảo đảm vài câu là có thể đánh hạ tên vãn bối mới vào nghề này. Trong lòng lão cười lén, nghĩ thầm: “Nhìn buôn bán của thằng nhóc ngươi, có thể thuận lợi được sao?”
Lão ra vẻ cao thâm nói:
- Nể tình ngươi là vãn bối hậu sinh, rút một cấy xăm đi. Không thu tiền, miễn phí giúp ngươi tính một quẻ.
Lục Trầm cười ha hả nói:
- Nào lại không biết xấu hổ làm phiền lão tiên trưởng, chỉ là qua đây tán gẫu mà thôi, bèo nước gặp nhau cũng là duyên mà...
Ngoài miệng nói lời khách sáo, nhưng y đã sớm khom lưng nghiêng người tới trước, muốn đưa tay lấy một thẻ trúc. Ai ngờ lão đạo nhân lại nhướng mày, đưa tay ấn lên thẻ trúc, giả vờ cười, rõ ràng là muốn không đóng cửa từ chối tiếp khách. Bởi vì cách đó không xa có một phu nhân dẫn theo đứa trẻ đang đi tới chỗ gian hàng, buôn bán đến nhà, lão nào có thời gian phung phí với một tên đồng nghiệp tệ hại như vậy.
Lục Trầm đành phải đứng dậy trở về gian hàng của mình, hai tay ôm sau đầu, ngửa người về phía sau nhìn bầu trời xanh biếc.
Ở nơi xa hơn, Tạ Thực dẫn theo thiếu niên mày dài chậm rãi đi đến. Trước khi tới, thiếu niên chỉ nghe lão tổ tông nói đây là lão gia của dòng họ mình. Tuy tâm chí của hắn hơn xa người thường, trong lòng vẫn không ngừng lo lắng. Nghĩ thầm nhất định là một vị lão thần tiên cưỡi mây đạp gió, mái tóc trắng xóa, không chừng bên cạnh còn có linh vật đi theo, không phải tiên hạc thì là giao long, tóm lại chắc chắc là đại nhân vật tiên khí tận mây. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt trẻ trung kia, thiếu niên mày dài lập tức ngỡ ngàng.
Dân chúng trấn nhỏ cũng không xa lạ với Lục Trầm. Y xem bói cho tiều phu thợ gốm, xem chỉ tay cho cô nương phu nhân, viết thư giúp người khác, cái gì cũng làm. Một số chuyện ma chay cưới hỏi có thể ăn uống miễn phí y cũng tham gia, chẳng qua là giúp đọc vài câu may mắn, sau đó bắt đầu ăn thịt miếng to, uống rượu chén lớn, không hề kém hơn đàn ông trai tráng trèo đèo lội suối, quả thật có thể khiến người ta tiếc tiền đồ ăn.
Mẹ của thiếu niên mày dài cũng từng dẫn hắn đến xem bói. Hắn rút ra một cây xăm thượng, sau đó Lục Trầm nói vài lời hay giả tạo, khiến mẹ hắn vui mừng đến mức quay đầu đi lau nước mắt. Kết quả Lục Trầm được voi đòi tiên, còn nói muốn xem chỉ tay cho mẹ hắn, vẻ mặt tươi cười lấm la lấm lét. Hắn giận đến mức kéo mẹ về nhà, nghĩ thầm nào lại có loại háo sắc mặt dày vô sỉ như vậy.
Tạ Thực vừa định cung kính thi lễ, Lục Trầm liền khẽ lắc đầu, đưa tay ấn hờ xuống hai bên, ra hiệu cho ông ta ngồi xuống. Tạ Thực liền ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế dài kia.
Thiếu niên mày dài nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu đứng bên cạnh Tạ Thực, trong đầu rối loạn.
Lão đạo nhân liếc mắt nhìn, phát hiện có người đi đến gian hàng sát vách, thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt: “Vẫn có người mắt mù tìm tên hậu sinh chưa trải sự đời kia để xem bói? Không phải chà đạp đồng tiền thì là gì?”
Tạ Thực không biết phải mở miệng thế nào, đứng ngồi không yên.
Lục Trầm không để ý tới Tạ Thực, khẽ ngước lên nhìn thiếu niên mày dài đang cúi đầu, trêu chọc:
- Năm đó bần đạo không gạt ngươi chứ. Cây xăm thượng kia của ngươi là hàng thật đúng giá, không lừa người khác.
Chẳng biết vì sao thiếu niên lại muốn quỳ xuống dập đầu, nhưng làm thế nào cũng không quỳ được.
Lục Trầm cười nói:
- Không cần căng thẳng như vậy. Năm đó ngươi không làm gì sai, chột dạ thì không hợp tình hợp lý. Thế nào, chỉ vì vai vế của ta cao hơn lão tổ tông nhà ngươi một chút, ngươi lại cảm thấy mình sai rồi? Vậy đời này ngươi sẽ phải ưu sầu nhiều. Càng đi lên núi, gặp ai cũng cảm thấy mình sai, cần gì phải như vậy, uổng phí cho một cây xăm thượng của bần đạo.
Một đứa trẻ lúc trước ở bên cạnh mình rất thông minh hiểu chuyện, sao đến thời khắc mấu chốt lại rụt rè như vậy? Chuyện này khiến Tạ Thực hơi bực bội. Nhưng khi vừa định lên tiếng răn dạy, liền bị Lục Trầm trừng mắt dọa cho câm như hến, không dám nói gì. Trong lòng ông ta cười khổ, hóa ra mình cũng không khá hơn thiếu niên mày dài bao nhiêu.
Lục Trầm khẽ cười nói:
- Thật không định giữ lại bên cạnh mài giũa sao?
Tạ Thực ngồi ngay ngắn, hít sâu một hơi, vận dụng thần thông chỉnh đốn bản tâm, không còn sợ trước sợ sau như vừa rồi, trả lời:
- Dưới cây lớn che chở, đã là may mắn cũng là chuyện xấu, rất khó mọc ra cây cao thứ hai.
Lục Trầm gật đầu nói:
- Chính xác.
Sau đó y lại dụi dụi cằm:
- Khi trở về bần đạo phải đến chỗ sư phụ lặp lại câu này, để lão nhân gia ông ta đừng cứ lải nhải đồ đệ không thành tài, chuyện này người làm sư phụ ít nhất cũng sai một nửa mà.
Tâm tình vừa vất vả ổn định của Tạ Thực lại trở nên rối loạn, vẻ mặt đau khổ không dám nói gì. Còn muốn làm thiên quân, e rằng ngay cả danh hiệu chân nhân cũng chưa chắc được. Sư phụ của lão gia nhà mình đương nhiên không đến mức vì vậy mà tức giận, nhưng có ai không biết nhị sư huynh của lão gia nhà mình tính tình khó đoán... Nếu vị kia nổi giận thì ai có thể gánh được?
Lục Trầm vẫy tay với thiếu niên mày dài:
- Tới đây, giúp bần đạo trông hàng. Bần đạo đi gặp người quen một lát.
Thiếu niên mày dài nào dám làm chim gáy chiếm tổ chim khách, đánh chết cũng không dời bước.
Tạ Thực giống như trút được gánh nặng. Ông ta thật sự sợ thiếu niên mày dài sẽ thật thà đặt mông ngồi xuống.
Lục Trầm cũng không để bụng, thấy Tạ Thực vội vàng đứng dậy, liền dặn dò:
- Bần đạo sẽ không gặp người khác nữa. Ngươi hãy nói chuyện với bọn họ, bảo bọn họ đừng tốn công nịnh nọt. Gần đây tâm tình của bần đạo không tốt, sợ đến lúc đó thu tay không được, ha ha... Còn nữa, nếu sau này bần đạo muốn gặp con cháu nhà ngươi, cũng không cần ngươi làm chuyện thừa dẫn tới đây. Cho dù hắn trốn ở trong đất lành, bần đạo cũng có thể thấy được, đúng không? Cho nên lần sau đừng làm như thế nữa.
Tạ Thực gật đầu thấp giọng nói:
- Xin tuân pháp chỉ!
Lục Trầm hắng giọng một tiếng, cười híp mắt hỏi:
- Mẹ của đứa nhỏ này đâu rồi, sao có chuyện lại không tới? Lần trước còn chưa kịp xem chỉ tay.
Tạ Thực lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy “lão gia nhà mình”, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, thật sự không nói được câu nào.
Những lời đồn mà rất nhiều thiên quân và đại chân nhân lén lút lưu truyền, hóa ra toàn là con mẹ nó gạt người.
Thiếu niên mày dài đã hoàn toàn sững sờ.
Lục Trầm nghênh ngang rời đi, khi đi qua gian hàng nhà bên, vẻ mặt hâm mộ nói:
- Lão tiên trưởng thật là bận rộn.
Lão đạo sĩ khẽ gật đầu cười, oán thầm: “Mau cút đi!”
Lục Trầm một đường dạo chơi, cuối cùng bước vào ngõ Nê Bình. Lúc đi qua nhà tổ Tào gia thấy cổng đóng chặt, Tào Hi ở trong nhà yên lặng chắp tay thi lễ. Hồ ly đỏ rực nằm dưới đất, tư thế thành kính cúi rạp đầu, run lẩy bẩy.
Lục Trầm thấy vậy chỉ thờ ơ, đi thẳng tới trước môt ngôi nhà, nhún nhảy nhìn vào bên trong.
Trĩ Khuê đang ngồi ở nhà bên cạnh phơi nắng, thấy thế liền đứng lên, nhíu mày hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
Lục Trầm dời mắt đi, ngón tay chỉ vào mình mũi, cười ha hả nói:
- Cô nương, không nhận ra bần đạo sao? Cô và thiếu gia nhà cô từng đến gian hàng của bần đạo xem bói, không nhớ à?
Trĩ Khuê ra vẻ ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu nói:
- Không nhớ được.
Lục Trầm đi tới ngoài tường nhà hàng xóm của Trần Bình An, nhón chân bám lên đầu tường, khịt khịt mũi:
- Cô nương đang nấu cơm à, thật là thơm. Bần đạo ở đây cũng ngửi được mùi cơm.
Vẻ mặt Trĩ Khuê vẫn ngây thơ, lắc đầu nói:
- Không có.
Lục Trầm mỉm cười, hơi nghiêng đầu, đưa tay chỉ vào cô:
- Mũi của bần đạo rất thính, cô nương không lừa được đâu.
Trĩ Khuê ồ một tiếng, đi vào nhà bếp, kéo hết củi trong lò đất ra. Bếp lò đang nóng lập tức tắt lửa, cơm cũng biến thành một nồi cơm sống. Cô đi đến cửa nhà bếp, phủi phủi tay hỏi:
- Bây giờ thì sao?
Lục Trầm giơ ngón cái lên:
- Xem như cô lợi hại!
Trĩ Khuê hoàn toàn không để ý, hỏi:
- Ngươi tìm Trần Bình An à? Có chuyện gì? Ta có thể chuyển lời giúp ngươi.
Lục Trầm cười nói:
- Bần đạo tự mình tìm hắn là được, không dám làm phiền cô nương, nếu không bần đạo sợ ngày mai không bày hàng ra được nữa.
Trĩ Khuê nói:
- Nói đi, ta rất quen với Trần Bình An.
Cô đưa tay chỉ vào chữ “Phúc” dán trên cửa nhà:
- Ngươi xem, giống hệt như nhà hắn, là hắn tặng cho ta.
Tiểu cô nương, không có ai lại mở mắt nói dối như cô vậy, thật xem bần đạo là kẻ ngốc sao. Lục Trầm không nhịn được khóe miệng co giật. Thật không biết năm xưa Tề Tĩnh Xuân làm sao chịu nổi nha đầu này, còn tìm mọi cách che chở cô ta.
Y thở dài nói:
- Thực ra hôm nay bần đạo không tới tìm Trần Bình An, mà là tìm cô, Vương Chu.
Trĩ Khuê mặt không cảm xúc nhìn y:
- Mặc dù công tử nhà ta tạm thời không ở trấn nhỏ, nhưng nếu ngươi dám khi dễ ta, lát nữa Trần Bình An sẽ giúp ta báo thù. Còn nữa, ta quen biết Tề Tĩnh Xuân. Ông ta là thánh nhân Nho gia, không sợ ông ta chết rồi đột nhiên sống dậy đánh chết ngươi sao?
Lục Trầm vươn hai tay ra dụi má, bất đắc dĩ nói:
- Không nói đến Trần Bình An có giúp cô báo thù hay không, Tề Tĩnh Xuân chết là đã chết, sẽ không sống lại.
Trĩ Khuê khẽ nhướng mày, giống như dương liễu thướt tha bị gió xuân thổi nghiêng qua.
Hai tay Lục Trầm lại bám lên đầu tường, cười nói:
- Vương Chu, bần đạo muốn tặng cho cô một cơ duyên, cô có dám nhận không?
Hai tay áo đạo bào màu xanh của y nhẹ nhàng trải lên tường đất vàng, giống như rồng nằm hổ phục.
Trĩ Khuê khoanh hai tay trước ngực, giống như đang tự bảo vệ mình, cười nhạt nói:
- D.ê xồm, vô lại, háo sắc, lưu manh!
Lục Trầm thu tay lại, ôm bụng cười lớn. Nhớ năm xưa thế gian có ngàn vạn chân long, sau khi luận công ban thưởng, phụ trách trấn giữ tất cả hồ đầm sông biển. Trong đó có một con rồng cái nổi danh nhất, thân phận cực kỳ cao quý, lại si tình với mình biết bao? Trong mắt ngươi đời mình lại tuyệt tình biết bao?
Y thiếu chút nữa cười ra nước mắt. Đại đạo có lớn cũng không chứa được nhi nữ tình trường. Chỉ nguyện uyên ương không thành tiên, trong sách có, trên núi có, nhưng đỉnh núi không có.
Lục Trầm nhìn thiếu nữ trước mắt vốn không nên xuất hiện trên đời. Nhớ năm xưa mình đã từng hỏi sư phụ, vì sao lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt, lại có động tiên Ly Châu tồn tại. Lão già chỉ mỉm cười nói hai câu.
“Thưa mà khó lọt chính là mấu chốt, pháp luật thi hành thiên đạo đã không đủ đặt chân, cho nên sụp đổ.”
“Đại đạo năm mươi, trời diễn bốn chín, người ẩn trong một, một sinh vạn vật.”
Khi đó lão già ngồi bên cạnh ao nước của động tiên Liên Hoa, vốc một vốc nước, vẩy lên một chiếc lá sen hơi nghiêng. Vẩy lên chỗ cao, thuận thế chảy xuống, dần dần phân chia, cuối cùng toàn bộ trở về ao nước.
Sau đó lão già giơ một bàn tay lên cao trước mắt Lục Trầm, hóa ra trong lòng bàn tay vẫn còn một giọt nước. Khi bàn tay nghiêng đi, giọt nước thuận theo vân tay nhỏ bé chậm rãi chảy xuống, xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngừng phân nhánh. Mỗi lần nó hơi dừng lại thay đổi phương hướng, nghĩa là đã đi theo một con đường khác nhau. Nếu đổi giọt nước không nổi bật kia thành một người đi trong dòng thời gian, nghĩa là đã trở thành người khác nhau. Một suy nghĩ bất đồng, một bước đi khác biệt, sẽ có tam giáo trăm nhà, có tướng soái công khanh, tiểu thương sai dịch.
Lục Trầm ngừng suy nghĩ, tươi cười nói với Trĩ Khuê:
- Cơ duyên mà bần đạo cho, cô không muốn cũng phải nhận.
Trĩ Khuê cười lạnh nói:
- Ngươi biết ta là ai không?
Lục Trầm hỏi ngược lại:
- Cô biết ta là ai không?
Sắc mặt Trĩ Khuê âm trầm:
- Một đạo sĩ mũi trâu thối tha như ngươi, gánh vác được sao?
Lục Trầm mỉm cười nói:
- Bần đạo tên là Lục Trầm, đã đủ nói lên tất cả rồi.
Lần này Trĩ Khuê thật sự nghe không hiểu:
- Ngươi nói gì?
Lục Trầm khôi phục vẻ mặt bình thường, cười đùa nói:
- Cô nương, có muốn bần đạo xem chỉ tay không? Lúc nào kết hôn thành thân, có thể sớm sinh quý tử, có phải thuận vợ thuận chồng hay không, bần đạo đều có thể tính được.
Trĩ Khuê chớp chớp mắt, hỏi:
- Có thể chỉ ăn cơm, khỏi xem chỉ tay được không?
Lục Trầm lật người vượt qua đầu tường, búng tay một cái:
- Được.
Trĩ Khuê lại hỏi:
- Cơm chưa chín, không để ý chứ?
- Để ý, ta tới đốt lò là được.
Lục Trầm trợn trắng mắt, thoải mái đi vào nhà bếp, bắt đầu thêm củi, cầm ống thổi lửa phồng má ra sức thổi.
Trĩ Khuê đứng ở cửa nhà bếp, rất muốn cầm cây chổi đập vào đầu y một cái.
- --------
Trong một lò kiếm ở tiệm rèn, động tác của rèn sắt Nguyễn Cung không dừng lại, thanh thế còn kinh người hơn lúc trước, đốm lửa b.ắn ra tung tóe. Một căn phòng rực rỡ huy hoàng lớn như thế, đốm lửa tụ tập với nhau không ngừng tích lũy, không hề tiêu tan, cũng không trôi ra ngoài phòng, khiến cho trong phòng gần như không có chỗ đứng.
Nhưng hôm nay chẳng những Nguyễn Tú đã vào phòng, ngay cả Ngụy Bách cũng có mặt. Không gian có hạn, một người một sơn thần chỉ có thể đứng sát nhau. Trong tay Nguyễn Tú ôm một thanh trường kiếm không vỏ, lưỡi kiếm còn chưa mài sắc, nhìn qua không hề nổi bật. Rơi vào mắt kiếm tu năm cảnh giới trung, e rằng chỉ là một thân kiếm mới rèn mà thôi.
Nguyễn Cung vừa vung búa vừa quay đầu trầm giọng nói với Ngụy Bách:
- Làm phiền ngươi đưa Tú Tú đến núi Lạc Phách. Dương lão tiền bối đã che giấu thiên cơ, hẳn là sẽ không có chuyện gì.
Ông ta lại dặn dò Nguyễn Tú:
- Đến núi Lạc Phách tặng kiếm rồi, nhất định đừng nói thêm gì cả, chỉ cần bảo hắn mau theo Ngụy Bách đến núi Ngô Đồng, ngồi chiếc “thuyền” kia xuôi nam. Trước khi được mài bằng trảm long đài, thanh kiếm này sẽ không hiện ra hào quang. Nhưng nếu gặp phải đại yêu thì sẽ lộ sơ hở, vì vậy bảo hắn đừng tự mình tìm chết, xung đột với những đại yêu sông núi kia. Với cảnh giới võ đạo của hắn hôm nay, chỉ cần không tìm chết thì sẽ có cơ hội đi đến núi Đảo Huyền.
Ngụy Bách suy nghĩ càng chu đáo hơn:
- Trong tay ta còn giữ một nhánh hòe to, có thể thuận tiện giúp hắn làm hai vỏ kiếm.
Nguyễn Cung muốn nói lại thôi. Ngụy Bách hiểu ngầm cười một tiếng:
- Yên tâm, ta đã sử dụng thủ thuật che mắt với chiếc hồ lô nuôi kiếm kia, bình thường chỉ có luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười trở lên mới nhìn thấu được, không vấn đề gì.
Nguyễn Cung tiếp tục vùi đầu làm việc, gõ búa như sét đánh. Vị thánh nhân Binh gia này đã sớm tức giận đầy bụng, chỉ mong thằng nhóc kia sớm cuốn gói rời đi.
Lần này Ngụy Bách không dám sơ ý, chẳng những trong lòng mặc niệm, ngón tay còn bấm quyết, lặng lẽ vận chuyển khí vận núi sông trong địa bàn của mình.
Hai người nhanh chóng xuất hiện ở tầng hai lầu trúc núi Lạc Phách. Trước đó Trần Bình An nhận được tin tức, đã chuẩn bị hành lý xong. Bởi vì có phi kiếm “Mười Lăm” làm vật một tấc, cho nên không cần vác gùi, hành trang ra trận gọn nhẹ hơn những lần vào núi trước kia, ngược lại khiến hắn cảm thấy không thích ứng.
Nguyễn Tú tặng kiếm, thuật lại lời dặn của cha nàng, cuối cùng đưa một chiếc túi thêu hoa, cười nói:
- Trần Bình An, tặng cho ngươi, bánh hoa đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận