Kiếm Lai
Chương 358: Giang hồ Hiểm ác
Sau khi chờ đợi một lúc, ông ta chán nản ngồi phịch xuống đất, hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói:
- Sao lại như vậy, không nên như vậy...
Huynh muội họ Hoàn cả người tắm máu, sắc mặt tái nhợt. Hoàng Thượng môi run rẩy:
- Những yêu ma quỷ quái kia, không biết dùng biện pháp âm độc gì, đã sớm làm hao hết linh khí ẩn chứa trong hai pho tượng sư tử đá rồi.
Đào Tà Dương ngồi bệt xuống, dùng đao chống xuống đất.
Ông lão quay đầu nhìn biển mây nơi sân luyện võ, thấy núi cao hạ xuống, gió quyền nghênh địch, trên biển mây còn có ánh kiếm tung hoành.
Ông ta sinh ra một chút hi vọng mờ mịt, giãy giụa đứng lên, nói với bốn người trẻ tuổi:
- Bốn người các ngươi hãy mau rời khỏi trấn Phi Ưng. Lúc trước các ngươi hộ tống ta tới đây, bây giờ đến phiên ta hộ tống mấy đứa trẻ các ngươi một đoạn đường. Các ngươi nên lưu lại một chút huyết mạch hương khói cho họ Hoàn trấn Phi Ưng. Đừng do dự nữa, mau rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, sau này không nên nghĩ đến chuyện báo thù.
Đào Tà Dương hoàn toàn không có ý đứng dậy, hắn ngẩng đầu nhìn cô gái họ Hoàn đã ngưỡng mộ nhiều năm, khàn giọng nói:
- Hoàn Thục, cô và Hoàn Thường đi đi. Ta muốn ở lại đây, vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, thật sự cảm thấy mệt mỏi rồi, hôm nay sẽ không đi nữa.
Hoàng Thượng đang định lên tiếng, Đào Tà Dương đã lắc đầu nói với hắn:
- Hoàng Thượng, đừng khuyên ta nữa, ý ta đã quyết rồi!
Lão đạo nhân thở dài một tiếng, dẫn theo đồ đệ và huynh muội họ Hoàn, cùng nhau giết ra cổng bắc trấn Phi Ưng gần đó.
Đào Tà Dương ngồi xếp bằng, nhìn về cửa lớn từ đường, bắt đầu dùng ống tay áo lau trường đao. Hoàng Thượng chạy nhanh theo sư phụ, tầm mắt mông lung, không dám quay lại nhìn võ phu trẻ tuổi kia. Hoàn Thục đột nhiên quay đầu nhìn bóng lưng mệt mỏi của gã trai quen thuộc kia, trong lòng có phần không nỡ, nhưng ngàn vạn lời nói đến bên miệng lại tan thành mây khói.
Trong lúc sống chết, dễ nhìn thấy bản tính nhất.
Cô gái trẻ tuổi bị huynh trưởng kéo đi, không chần chừ nữa.
Đào Tà Dương cúi đầu, nhìn chăm chú vào gương mặt được thân đao sáng như tuyết chiếu rọi, khóe miệng nhếch lên... vẫn là không thích.
- --------
Quỷ anh bị quạt trúc của Lục Đài xuyên tim đâm chết, tiếng kêu gào của nó truyền ra ngoài đại sảnh lầu chính. Trên biển mây màu đen bên ngoài, lão già mũ cao không quan tâm đến hai thanh phi kiếm bay lung tung nữa, lập tức hiện thân, sắc mặt cực kỳ khó coi. Lão giận đến mức mũ Ngũ Nhạc cũng bắt đầu run rẩy, biển mây gần như bao phủ nóc nhà càng quay cuồng như nước sôi.
Lão ta nhìn về phía lầu chính, giận dữ hét lên:
- Phế vật, phế vật! Giữ ngươi lại có ích gì?
Lão ta vươn một tay ra, đột nhiên nắm chặt. Trong đại sảnh, gã đàn ông cầm phất trần đang cố gắng ứng phó với hai thanh phi kiếm. Năm xưa khi hắn học đạo, đã bị lão già dùng bí pháp sư môn khống chế, lúc này trái tim của hắn đột ngột nổ tung, sau đó trong nháy mắt hồn bay phách lạc, xương thịt tách rời. Tất cả máu tươi đều bị bóc ra sạch sẽ, hóa thành một quả cầu lớn đỏ tươi, bất chấp cái giá xông ra ngoài.
Khí hải của một luyện khí sĩ cảnh giới Quan Hải nổ tung, khiến cho trận pháp bùa chú bị Lục Đài chiếm cứ nổ tung tóe, lung lay sắp đổ. Quả cầu đỏ tươi giống như chim mỏi về tổ, muốn lướt về phía lão già trên biển mây.
Lục Đài nhíu mày, thu hồi Châm Tiêm và Mạch Mang để tránh bị máu tươi ô uế dính phải, đến lúc đó không chỉ hao phí thiên tài địa bảo là giải quyết được. Hắn cũng không trút linh khí vào trận pháp bùa chú nữa. Thế là quả cầu máu hóa thành một dòng suối, kéo ra một dòng chảy nhỏ dài, từ đại sảnh lên đến biển mây, tràn vào trong lòng bàn tay lão già.
Lão già giống như kẻ đói được ăn no một bữa, cặp mắt tỏa ra ánh máu. Lão vung tay một cái, hai luồng khí tức đỏ tươi liền từ trong tay áo tràn ra. Nhất thời gió lớn nổi dậy, hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm chao đảo khắp nơi trong biển mây.
Sắc mặt lão ta dữ tợn, cúi đầu nhìn ngọn núi cao chính giữa vẫn chưa chạm đất, tức giận nói:
- Vùng vẫy lúc sắp chết. Vốn nghĩ rằng quỷ anh sơ sinh khẩu vị không tốt, mới đè ngươi dưới núi để bòn rút từng chút tinh huyết. Bây giờ đã hại lão phu không còn gì cả, lão phu cũng không quan tâm nữa. Chết đi!
Lục Đài đi tới đài ngắm cảnh ở lầu chính trấn Phi Ưng, điều khiển hai thanh phi kiếm lướt về phía lão già trên biển mây, thoải mái cười lớn nói:
- Lão tặc, núi Thái Bình ta chờ ngày này đã lâu rồi!
Sắc mặt lão già khựng lại, lập tức điên cuồng cười lớn nói:
- Cho dù hôm nay lão phu chết ở đây, cũng phải khiến hai tên tu sĩ thiên tài núi Thái Bình các ngươi chôn cùng!
Một tay lão không ngừng vung lên, cố gắng ngăn cản bốn thanh phi kiếm Mùng Một, Mười Lăm, Châm Tiêm, Mạch Mang ám sát. Tay kia nắm lại, hung hãn đánh xuống dưới:
- Thằng nhãi, có chết hay không?
Ánh mắt Lục Đài khẽ biến đổi, mặc niệm một tiếng “đi”. Một dải lụa rực rỡ nhoáng lên rồi biến mất, phối hợp với dây trói yêu như giao long vàng quấn quanh ngọn núi kia, cùng nhau kéo nó lên phía trên.
Tuyệt đối không thể để ngọn Trung Nhạc này hội họp với bốn ngọn núi khác đã cắm rễ xuống đất. Đến lúc đó Ngũ Nhạc kết trận, đừng nói Trần Bình An chỉ là võ phu cảnh giới thứ tư, cho dù là thân thể cảnh giới thứ sáu, e rằng cũng bị nghiền thành một đống thịt vụn.
Lục Đài giận dữ quát một tiếng:
- Dâng lên cho ta!
Ngọn núi lại nhô lên cao mấy thước.
- Ai không biết liều mạng?
Lão già mũ cao không hổ là tán tu rừng núi nổi tiếng tàn nhẫn, cười lớn đứng dậy, thu hồi tấm bồ đoàn kia. Nửa người dưới của lão lập tức mục nát như cây khô, không ngừng có tro tàn bay ra. Lão ta cũng không quan tâm, lướt đến ngọn Trung Nhạc kia, hai chân đạp l.ên đỉnh núi, dùng sức ép xuống.
Ngọn núi đang bị đai lưng năm màu và dây trói yêu màu vàng quấn lấy, lúc này đã thành công đ.è xuống tận cùng.
Khi ngọn Trung Nhạc này rơi xuống đất, cả trấn Phi Ưng cũng bắt đầu chấn động, dãy núi bên ngoài thành trấn cũng xuất hiện vết nứt.
Dây trói yêu màu vàng dọc theo thân núi trượt xuống đất. Lão già mũ cao cười ha hả, đưa tay chụp một cái, liền thu nó vào lòng bàn tay.
Sau khi Ngũ Nhạc tề tụ, trận pháp đã hình thành. Bên phía đài Thượng Dương, Lục Đài phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo đi tới trước mấy bước. Hắn vịn vào lan can, ngón tay khẽ nhúc nhích, gian nan mở miệng nói:
- Trở lại...
Đai lưng năm màu vốn buộc chặt Trung Nhạc cũng mất đi ánh sáng rực rỡ, bắt đầu khôi phục nguyên hình, bay về phía lầu chính. Ánh mắt lão già sáng lên, lại vươn tay chụp một cái, kéo dải lụa kia vào trong tay.
Dây trói yêu vừa mới tới tay, lại thu được dải lụa này vào túi. Đúng là trời không tuyệt đường người, lần này mặc dù mình đã chịu thiệt, nhưng cũng không phải không thu hoạch được gì.
Lão ta lại ngồi xếp bằng, bồ đoàn bỗng nhiên hiện lên. Trải qua trận chiến lần này, mũ Ngũ Nhạc trên đầu đã linh khí mỏng manh. Trên biển mây, chỉ có hai thanh phi kiếm của tên kiếm tu ở lầu chính còn đang vùng vẫy. Sau khi Trung Nhạc thành công đè chết thiếu niên áo bào vàng kia, hai thanh phi kiếm nhỏ trước đó cũng rơi xuống hai con ngõ phía xa, có lẽ bị tiêu hủy từ đây, đúng là đáng tiếc.
Hôm nay thù lớn đã báo, trong lòng lão cảm thấy sảng khoái. Lão muốn nhanh chóng rời khỏi trấn Phi Ưng, để tránh bị mấy lão rùa già của Phù Kê tông hoặc núi Thái Bình chặn giết, một lần nữa biến thành chó nhà có tang.
Đến lúc này vẫn không có tu sĩ Kim Đan hoặc Nguyên Anh núi Thái Bình ra tay, xem ra hai thằng nhãi một chết một bị thương này đã quá sơ ý, mới cho mình cơ hội bình yên rời đi.
Có điều hai đứa nhóc này chắc chắn là đệ tử đích truyền hàng đầu núi Thái Bình, không chừng còn là cao đồ đắc ý của vị sơn chủ kia, mới dám mang theo một đống pháp bảo rêu rao khắp nơi như vậy. Nếu không phải mình và núi Thái Bình đã kết thành ân oán, không chết không thôi, có lẽ đã sớm tránh né rồi.
Lão ta mặc niệm khẩu quyết “thu núi”. Năm ngọn núi trong nháy mắt dâng lên, thể hình càng lúc càng nhỏ, cuối cùng trở lại trong mũ Ngũ Nhạc.
Lão ta vừa vung tay áo điều khiển biển mây, ngăn cản Châm Tiêm và Mạch Mang của Lục Đài, vừa khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, tươi cười đáp xuống sân luyện võ.
Bên dưới có một vệt sáng màu vàng chói mắt, giống như một bộ quần áo màu vàng không cẩn thận từ trên sào trúc rơi xuống, tùy ý trải ra dưới đất. Rõ ràng là một món pháp bảo dễ như trở bàn tay, nhưng sắc mặt lão già mũ cao đột nhiên biến đổi. Hai tay lão vỗ một cái vào hư không, cả người và bồ đoàn cùng nhau bay lên. Biển mây màu đen mười không còn được một, lúc này cũng điên cuồng tràn về phía lão.
Dưới đất sân luyện võ có một cái hố lớn vừa đủ cho một người nằm ngang, vệt sáng màu vàng từ trong đó nhảy lên, lớn tiếng hô:
- Lục Đài, cho ta mượn Châm Tiêm dùng một chút!
Lục Đài không hề kinh ngạc, tâm ý khẽ động, phi kiếm Châm Tiêm to lớn liền xuất hiện dưới chân Trần Bình An.
Lúc trước Mùng Một và Mười Lăm “rơi xuống”, thực ra Lục Đài đã phát hiện đầu mối. Trần Bình An từng nói, bọn chúng là phi kiếm bản mệnh, nhưng không phải là vật bản mệnh của hắn. Cho nên nếu Trần Bình An thật sự đã chết, Mùng Một và Mười Lăm sẽ càng liều mạng giết địch. Chỉ khi Trần Bình An giả chết, mới sẽ cố ý bảo hai thanh phi kiếm diễn kịch.
Sau đó dây trói yêu kia cũng “giả chết”, khiến Lục Đài cố lắm mới không cười ra tiếng. Hắn bỗng nảy ra ý tưởng, cũng tát nước theo mưa, cố ý mất đi sự khống chế với đai lưng năm màu, mặc cho lão già mũ cao lấy đi.
Thế đi của lão già cực nhanh, nhưng Mùng Một và Mười Lăm đã sớm ẩn nấp gần đó, thế tới càng nhanh hơn. Bọn chúng một trái một phải, trong nháy mắt đâm xuyên qua bồ đoàn kia, khiến cho tốc độ chạy trốn của lão già mũ cao hơi chậm lại.
Lại có phi kiếm Mạch Mang của Lục Đài ở trên không ngăn cản. Quan trọng nhất là đai lưng năm màu của Lục Đài và dây trói yêu màu vàng của Trần Bình An, một lần nữa sống lại, đồng thời quấn lấy cánh tay của lão già mũ cao, giống như hai con trăn quấn quanh thân người.
Trần Bình An đã giẫm lên phi kiếm Châm Tiêm, đuổi theo lão già mũ cao và biển mây trên không.
Ngự kiếm đi xa.
Dưới núi cao trấn áp, trước khi xuất quyền Trần Bình An đã giậm chân làm nứt đất, lâm thời mở ra một cái hố lớn đủ cho hắn nằm xuống, nhờ vậy mới tránh được kết cục tan xương nát thịt.
Nhưng bị khí tức hùng hậu của đại trận Ngũ Nhạc ép xuống trước mặt, Trần Bình An giống như nằm trong quan tài đóng kín, không hề dễ chịu chút nào, xương sườn đã gãy mấy cây. Nếu không phải đã quen với thương thế như vậy ở lầu trúc, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lão già mũ cao rời đi mà thôi.
Trước khi đạp kiếm “bay lên”, Trần Bình An đã dùng thuật ngư kiếm của kiếm sư, cầm lấy thanh trường kiếm Si Tâm lúc trước đã ném sang một bên.
Dải lụa màu và dây trói yêu quấn lấy hai tay lão già, hơn nữa còn có thể phá vỡ biển mây che giấu, chuẩn xác dẫn dắt ba thanh phi kiếm đâm rách tấm bồ đoàn kia. Nhờ vậy Trần Bình An lần đầu ngự kiếm đã nhanh chóng đuổi kịp lão ta, một kiếm chém vào sau đầu đối phương.
Lão già liều mạng cuốn theo biển mây tăng tốc bay tới trước, vất vả né tránh một kiếm kia, nhưng kiếm khí tràn ngập vẫn lưu lại một rãnh máu trên đầu lão.
Trên đài Thượng Dương, Lục Đài cắn răng một cái, một lần nữa thốt ra hai chữ “nở hoa”. Áo xanh tung bay, ngự gió đuổi theo, tốc độ còn nhanh hơn cả phi kiếm Châm Tiêm.
Lục Đài vẽ ra một vòng cung giữa không trung, sau mười mấy nháy mắt đã chặn đứng đường đi của lão già mũ cao.
Lão già đã chịu đủ đau khổ, lại không dám cứng rắn xông qua, bèn rẽ ngoặt lượn vòng. Kết quả thiếu niên áo bào vàng hai lần xuất kiếm trước đó đều chậm hơn một chút, lần này lại một kiếm xuyên người, lạnh đến thấu tim.
Thanh kiếm này rất lạ lùng, sinh cơ và linh khí của lão già đột nhiên trôi mất, bị trường kiếm xuyên qua cơ thể không ngừng hấp thu.
Lão ta dừng lại, biển mây dưới bồ đoàn cũng dừng theo. Lão cúi đầu nhìn mũi kiếm, cười một tiếng thê lương.
Thứ lấy mạng của ta, còn không phải là bốn thanh phi kiếm bản mệnh kia. Thứ trợ giúp thanh trường kiếm này lấy mạng của ta, lại là một lá bùa rút đất mà ta xem thường.
Đám nhóc của tiên gia chữ tông thời này, sao còn gian xảo hơn những tu sĩ sông núi chúng ta?
Trần Bình An vốn định thừa thắng truy kích, đánh thêm một quyền. Nhưng Lục Đài đã dùng tiếng lòng gần như hét lên, bảo hắn mượn phi kiếm Châm Tiêm nhanh chóng rút lui, càng xa càng tốt.
Lão già đỡ chiếc mũ Ngũ Nhạc đã xiêu vẹo trên đầu, cũng không rút thanh Si Tâm đã đâm thủng tim ra, chỉ cười lạnh nhìn Lục Đài.
Hai món pháp bảo vẫn trói chặt hai tay lão, cố gắng hạn chế linh khí lưu chuyển. Bồ đoàn đã cực kỳ rách nát, bị ba thanh phi kiếm đâm ra mấy chục lỗ thủng, lọt gió khắp nơi.
Lục Đài đứng đối diện với lão già mũ cao, nghĩ lại còn sợ. Ban nãy hắn cố ý tự xưng là tu sĩ núi Thái Bình, nhằm để dọa lui đối phương. Nào ngờ lão ta vừa nghe bọn họ đến từ núi Thái Bình, liền giống như chó điên cắn người lung tung. Tình cảnh của Trần Bình An khi đó là chỉ mành treo chuông đúng như ý nghĩa.
Lục Đài ổn định tâm thần, bình tĩnh nói:
- Thực ra chúng ta không phải là tu sĩ núi Thái Bình.
Lão già nhếch miệng, giả vờ cười nói:
- Vừa rồi lão phu đã nghĩ thông, núi Thái Bình không dạy ra được hai đứa nhóc các ngươi.
Biển mây bốn phía dần dần tiêu tan, tay trắng rút lui, trở về trời đất.
- --------
Thần tiên đánh nhau luôn ở trên trời, nhưng vui buồn ly hợp phần nhiều là ở nhân thế.
Trong đại sảnh lầu chính Trấn Phi Ưng, bầu không khí trở nên kỳ lạ.
Trấn chủ Hoàn Dương đã hành động tự nhiên, nhưng cũng không nhìn thi thể phu nhân trên ghế dựa bên cạnh.
Lão quản gia Hà Nhai ánh mắt phức tạp, liếc nhìn phu nhân trấn chủ, trong lòng không nỡ, ngập ngừng muốn nói, lại bị Hoàn Dương dùng ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị ngăn chặn.
Một tay Hoàn Dương vịn vào thành ghế, trầm giọng nói:
- Chuyện trong đại sảnh hôm nay, không ai được nói với bên ngoài. Kẻ nào dám tiết lộ một chữ, chẳng những dùng gia pháp xử lý, còn liên lụy mọi người trong phòng bị đánh gãy tay chân, trục xuất ra khỏi trấn Phi Ưng.
Ông ta cũng không quay đầu, chỉ dùng ngón tay tùy ý chỉ vào cái ghế bên cạnh:
- Phu nhân lao lực quá sức, bệnh nặng không chữa khỏi...
Ông ta dừng lại một lúc, lạnh lùng nói:
- Sau khi chết bài vị không được để vào từ đường họ Hoàn, không cho chôn ở...
Mọi người trong đại sảnh đều câm như hến, không dám có nửa câu chất vấn. Chỉ có Hà Nhai không nhịn được tiến lên một bước, cắt ngang nửa câu sau của Hoàn Dương, đau thương nói:
- Trấn chủ, phu nhân có lỗi lầm, nhưng hi vọng trấn chủ niệm tình những năm qua phu nhân giúp chồng dạy con, lo liệu gia nghiệp, cho phép phu nhân chôn ở hậu sơn. Trấn chủ, xem như Hà Nhai ta cầu xin ngài...
Nói đến cuối xùng, lão quản sự đã cúc cung tận tụy vì trấn Phi Ưng, cũng là thầy giáo giảng dạy cho một đám trẻ con, lại khóc không thành tiếng.
Hoàn Dương giận tím mặt, vỗ mạnh vào tay vịn ghế dựa, khiến cho cả chiếc ghế trong nháy mắt sụp xuống. Sắc mặt ông ta âm trầm, suy nghĩ một lúc, hừ lạnh nói:
- Chuyện này hãy bàn sau!
Hoàn Dương vẫn luôn đối xử ôn hòa với người khác, lúc này lại giống như một con chim ưng đói nhìn xung quanh, khiến mọi người da đầu ngứa ngáy, lần lượt cúi đầu không dám đối diện với ông ta.
- Trấn Phi Ưng có thể sống sót hay không, bây giờ còn chưa biết được. Các ngươi tạm thời đều không được rời khỏi đây, ai dám tự tiện ra khỏi cửa lớn, Hà Nhai, gi.ết chết hắn!
Hoàn Dương bỏ lại câu này, sau đó một mình rời khỏi đại sảnh, bước lên lầu, đi tới nơi ngay cả phụ thân cũng không biết vì sao lại đặt tên là “đài Thượng Dương”.
Đời này ông ta chưa từng lòng gan dạ sắt như vậy, ngước mắt nhìn về phía xa, muốn nhìn thấy kết quả trận đại chiến kia. Chỉ tiếc tu vi võ đạo của ông ta bình thường, thị lực có hạn, không nhìn ra một chút manh mối nào. Chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy biển mây tan đi, ánh kiếm tung hoành.
Ông ta thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu quỷ anh kia sinh ra, thật sự lợi hại như bọn họ nói, lại do trấn Phi Ưng ta toàn quyền khống chế, vậy thì tốt rồi!
- --------
Lão đạo nhân dẫn theo ba người thuận lợi chạy khỏi trấn Phi Ưng, chui vào sâu trong núi lớn phía bắc. Đoạn đường này thuận buồm xuôi gió đến mức khó tưởng tượng, ngoại trừ âm vật ma quỷ lẻ tẻ xuất hiện phá rối, cũng không có khó khăn quá lớn.
Không nói đến ba người trẻ tuổi sống sót sau tai nạn, ngay cả lão đạo nhân cũng cảm thấy khó tin, nhất thời bốn người đều giống như đã cách một đời.
Hoàn Thường đứng trên sườn núi, đột nhiên nói:
- Ta phải trở về.
Ông lão nhếch nhác thầm gật đầu. Không bàn đến chuyện có ấu trĩ hay không, phải có tâm chí như vậy, tương lai mới có hi vọng giúp họ Hoàn chấn hưng. Nếu chỉ hoảng hốt bỏ chạy, ông ta sẽ không trách cô gái Hoàn Thục, nhưng trong lòng sẽ xem thường đứa cháu đích tôn của Hoàn lão huynh đệ này.
Biển mây đen kịt như mực đã tan đi, mặc dù tạm thời còn không biết trấn Phi Ưng đã thoát khỏi tai nạn hay chưa, nhưng dù sao cũng là một điềm tốt.
Lão đạo nhân ngước mắt nhìn, dùng đạo pháp sơn môn quan sát tình hình đại khái, thấy âm khí nồng nặc trong trấn Phi Ưng gần như đã tiêu tan, bèn lên tiếng khuyên nhủ Hoàn Thường:
- Đừng vội trở về. Hiện giờ đại thế dường như đã chuyển sang phía chúng ta, lúc này ngươi tuyệt đối không thể gây thêm rắc rối.
Hoàn Thường nắm chặt chuôi đao bên hông, mu bàn tay nổi gân xanh, nhỏ giọng nói:
- Cha mẹ còn đang ở hiểm cảnh, người làm con như ta lại khoanh tay đứng nhìn, không đáng làm con!
Ông lão bật cười, kiên nhẫn giải thích:
- Hi sinh vô nghĩa cũng không phải là can đảm thật sự. Hoàn Thường, phải trở thành nam nhân giống như ông nội ngươi. Chỉ khi thật sự không thể lui được nữa, mới có hành động vĩ đại một đao bổ ra tượng Linh Quan kia. Ngay cả người tu hành ẩn cư trên núi như chúng ta, sau khi nghe được sự tích của ông nội ngươi cũng phải đập bàn ca ngợi, gọi một tiếng anh hùng. Sự gan dạ khí phách này cũng không phải là hữu dũng vô mưu.
Hoàn Thường yên lặng gật đầu. Võ phu trẻ tuổi được gia tộc gởi gắm hi vọng này, tính tình cũng không phải cố chấp. Nếu như tâm tính không rộng rãi, thân là trấn chủ đời kế tiếp của trấn Phi Ưng, làm sao chấp nhận người khác họ Đào Tà Dương càng ngày càng phất lên như vậy.
Hoàn Thục khẽ kéo tay áo Hoàn Thường. Hoàn Thường ngẩng đầu cười một tiếng:
- Ta không sao, yên tâm đi.
Ông lão cảm thấy vui mừng, giang hồ như vậy mới có tư vị.
Đạo sĩ trẻ tuổi Hoàng Thượng lẩm bẩm nói:
- Sư phụ, hai người xứ khác kia, chẳng lẽ thật sự có thể chém chết ma đầu trên trời?
Lão đạo nhân dở khóc dở cười, thở dài nói:
- Có bản lĩnh bố trí một ván cờ lớn như vậy, đảo lộn phong thủy khí vận trong trăm dặm, rất có thể là một đại ma đầu cảnh giới Kim Đan. Thuật di chuyển núi cao kia, đừng nói là sư phụ đây, ngay cả vị sư tổ tài năng trời phú của con, lúc tu vi đỉnh cao cũng không làm được. Hai người trẻ tuổi kia, nếu có thể đuổi chạy cường địch đã là may mắn lắm rồi, không cần hi vọng bọn họ thành công giết địch.
Sau khi thoát khỏi nơi nguy hiểm, dây lòng luôn căng thẳng của ông lão đã thả lỏng ra, thần sắc lập tức uể oải. Trận chiến hôm nay đã khiến đạo nhân cư ngụ trên núi này tâm lực đều mệt mỏi.
Ông ta dựa vào một cây đại thụ:
- Trừ khi là đại tu sĩ của Phù Kê tông nghe tin chạy tới, nếu không rất khó ngăn chặn kiêu hùng ma đạo điều khiển biển mây kia.
Ba người trẻ tuổi sắc mặt nghiêm túc. Hoàn Thục cắn chặt môi, tâm tình rất phức tạp. Cha mẹ còn đang trong khốn cản, bên ngoài từ đường lại có một tên ngốc tự nguyện chờ chết. Cho dù mình và huynh trưởng sống tạm bợ, tương lai vẫn sẽ mù mịt. Cô thật sự không biết nên làm thế nào.
Vẻ mặt Hoàng Thượng ảm đạm. Vất vả tu đạo mấy năm, không dám lười biếng giây phút nào, vốn tưởng rằng đạo pháp đã có một chút thành tựu, gặp núi gặp sông không cần lo lắng. Nào ngờ tại trấn Phi Ưng giống như bồng lai tiên cảnh này, thiếu chút nữa đã mất cả mạng.
Ông lão phá vỡ bầu không khí trầm lắng, há mồm th.ở dốc, sau đó cười cười:
- Các ngươi yên tâm, chỉ cần lần này ma đầu thất bại trở về, nhất định sẽ khiến cho Phù Kê tông chú ý. Trong vòng trăm năm, ma đầu kia chắc chắn sẽ không dám gây sóng gió nữa. Phù Kê tông có hai vị tiên nhân kết làm đạo lữ, một khi chọc giận bọn họ, bất kỳ người nào xuống núi giết chết ma đầu cũng dễ như trở bàn tay.
Ông ta dường như còn chưa hả giận, lật tay một cái, nhấn giọng nói:
- Dễ như trở bàn tay!
- --------
Bên ngoài từ đường, Đào Tà Dương tâm sự trùng trùng. Hắn không lo lắng trấn Phi Ưng biến thành địa ngục trần gian, mà lo lắng lão tổ gia tộc đã ném mình vào đây khi còn nhỏ. Trận chiến này hao tổn quá nặng, e rằng sẽ khiến hắn không thể từng bước trở thành tông sư đứng đầu nước Trầm Hương được nữa.
Hắn muốn ôm mỹ nhân ngưỡng mộ vào lòng. Hắn đã nhìn Hoàn Thục từ một bé gái biến thành thiếu nữ, lại trở thành một cô gái thướt tha, hắn thật lòng yêu thích nàng.
Mỹ nhân, hắn muốn. Giang hồ, hắn cũng muốn. Không chừng sau này còn có cơ hội xem thử cảnh tượng trên đỉnh núi.
Thỉnh thoảng hắn mượn danh nghĩa bôn ba giang hồ giúp họ Hoàn, lén gặp mặt lão tổ tông. Vị lão tổ kia từng dạy hắn, chỉ cần là thứ mình thích thì nên nắm vào trong tay. Nếu thật sự không thể nắm được, vậy thì dứt khoát đừng nghĩ đến, hoặc là trực tiếp hủy diệt. Đào Tà Dương hoàn toàn đồng ý.
Bốn phía không người, hắn cũng không cần phải giả vờ nữa, sắc mặt lúc sáng lúc tối. Hắn ổn định tâm tình lộn xộn, cảm thấy đôi sư tử đá đã sớm vô dụng kia chướng mắt, liền dùng hai đao chém bọn chúng thành hai nửa, ầm ầm ngã xuống.
Sau khi phát tiết oán hận dồn nén trong lòng, hắn lập tức cảm thấy không ổn. Một khi lão tổ mưu đồ thất bại, buộc phải lui về sào huyệt nghỉ ngơi lấy sức, hành vi giận dỗi này của mình sẽ rất dễ lộ ra dấu vết, bị lão già chết tiệt kia nhìn ra đầu mối.
Thế là Đào Tà Dương tâm tư kín đáo bước nhanh tới trước, trút chân khí thuần túy vào trong chuôi đao, từ từ gõ nát hai pho tượng sư tử đá. Sau đó hắn bước nhanh về phía lầu chính trấn Phi Ưng, nửa đường lại đánh một chưởng vào ngực mình, khiến cho máu tươi trong miệng trào ra, lúc này mới yên tâm.
Trên núi nguy hiểm, gió lớn người dễ ngã; giang hồ hiểm ác, nước sâu dễ lật thuyền. Lòng người nhấp nhô là khó bình lặng nhất.
Tâm định và chân thành khó biết bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận