Kiếm Lai
Chương 314: Cùng là thiếu niên
- Động tĩnh có lớn quá hay không?
Âm thần cười nói:
- Động tĩnh đủ lớn, mới có thể chấn nhiếp tiểu nhân và lang sói.
Trịnh Đại Phong tích lũy nhiều năm, một lần phá vỡ giới hạn, âm thần đương nhiên hi vọng hắn thành công. Thần quân làm ăn với người khác luôn công bình công đạo, nhưng âm vật âm thần từ ngôi miếu nhỏ kia đi ra như bọn họ, lại không được đãi ngộ như vậy. Nếu Trịnh Đại Phong chết yểu ở đây, làm hư mưu đồ của thần quân, rất có thể sẽ khiến thần quân nổi giận, từ ngàn vạn dặm g.iết chết mình trong nháy mắt.
Trần Bình An vẫn luôn cẩn thận, nghiêm túc nghiền ngẫm câu này, cảm thấy rất có đạo lý. Nhưng đạo lý như vậy tạm thời không thích hợp dùng cho mình. Không sao, trước tiên cứ cất giữ giống như những văn tự khắc trên thẻ trúc nhỏ kia. Hành tẩu giang hồ kỹ nghệ càng nhiều thì càng tốt, đạo lý cũng như vậy.
Hắn tò mò hỏi:
- Liệu có náo loạn đến mức cả thành đều biết, sau này Trịnh Đại Phong muốn làm gì đó, chẳng phải sẽ bị Phù gia và năm họ lớn theo dõi khắp nơi?
Âm thần liếc nhìn về hướng biển đông, lắc đầu nói:
- Phù Huề đã ra mặt rồi. Mượn cơ hội này, Trịnh Đại Phong chắc là sẽ thuận thế làm vài vụ mua bán. Khi hắn từ biển mây trở về, nhất định sẽ không gióng trống khua chiêng như lúc đi lên.
Trần Bình An gật đầu, cất toàn bộ thẻ trúc nhỏ xanh tươi vào trong vật một tấc. Trong những thẻ trúc này, có trúc xanh bình thường còn dư khi làm hòm trúc nhỏ cho Lâm Thủ Nhất và Lý Hòe, hầu hết vẫn là phần thừa của lầu trúc được Ngụy Bách tặng cho sau khi trở về núi Lạc Phách, đều là trúc anh dũng từ núi Thanh Thần dời đến núi Kỳ Đôn.
Sau khi mua bán ở Thanh Phù phường bến thuyền nước Sơ Thủy, Trần Bình An đã biết trúc của núi Thanh Thần có giá trị liên thành. Hắn càng quý trọng hơn, đến nỗi rất nhiều câu từ tốt đẹp đọc được trong sách, hắn cũng phải nghiền ngẫm mấy lần, mới quyết định có nên khắc lên thẻ trúc hay không.
Âm thần đột nhiên hỏi:
- Có thể cho ta một thẻ trúc nhỏ không? Là thẻ có viết “thần tiên khác biệt, âm dương cách trở; hồn dùng định thần, phách làm kim thân”.
Trần Bình An không hề do dự lắc đầu từ chối:
- Không được.
Ông cho rằng mình là bọn Bảo Bình, Lý Hòe, muốn gì ta cũng cho sao?
Nhưng Trần Bình An lập tức nhớ tới, lần đầu tiên trong ngõ nhỏ, âm thần đã ở trước mặt vạch trần tâm tư của Trịnh Đại Phong. Bất kể có phải ý của lão Dương hay không, mình cũng xem như chịu ơn người ta. Nghĩ thông suốt điểm này, hắn lập tức hào phóng:
- Được, cho ngài thì cho ngài, một thẻ trúc mà thôi.
Mặc dù âm thần không hiểu vì sao Trần Bình An lại thay đổi chủ ý, nhưng vừa rồi vì trong lòng cấp bách nên ông ta nói quá thẳng thắn, thực ra cũng không muốn chiếm món lợi này. Ông ta mỉm cười giải thích:
- Vừa rồi ta còn chưa nói hết, thực ra ta muốn mua thẻ trúc kia của ngươi, mười đồng tiền cốc vũ, thế nào?
Trần Bình An vừa lấy thẻ trúc trong vật một tấc ra, nghe được ba chữ “tiền cốc vũ”, lập tức cảm thấy da đầu ngứa ngáy, nghi hoặc nói:
- Cho dù thẻ trúc làm bằng trúc anh dũng núi Thanh Thần, nhưng chỉ nhỏ như vậy, không đáng với cái giá dọa người này chứ?
Âm thần hờ hững cười nói:
- Bán cho bất kỳ ai khác, nhiều nhất chỉ là mấy đồng tiền tiểu thử. Nhưng đối với ta, thẻ trúc cộng thêm câu này lại có giá như vậy. Thế nào, ngại giá quá cao nên không bán? Muốn rẻ hơn một chút mới chịu? Vậy thì một đồng tiền tiểu thử nhé?
Trần Bình An đứng lên đưa thẻ trúc kia qua, cười ha hả nói:
- Triệu lão tiên sinh, cầm lấy đi.
Âm thần dùng một tay cầm thẻ trúc, tay kia cầm mười đồng tiền cốc vũ. Trần Bình An nhận lấy nắm tiền có linh khí dồi dào, nhìn kỹ mấy lần, sau đó vội vàng cất vào trong vật một tấc.
Âm thần trêu chọc:
- Không xác định thật giả sao? Trên núi có rất nhiều tiền tiểu thử và tiền cốc vũ giả đấy.
Trần Bình An cười nói:
- Ta vốn chưa từng nhìn thấy tiền cốc vũ thật sự, hơn nữa ta tin tưởng Triệu lão tiên sinh.
Hắn cũng không uống rượu nữa, cột hồ lô nuôi kiếm có chứa phi kiếm Mười Lăm vào bên hông.
Tiền tiểu tuyết tương đương với một ngàn lượng bạc của vương triều thế tục. Một đồng tiền tiểu thử ngang với một trăm đồng tiền tiểu tuyết. Một đồng tiền cốc vũ lại bằng mười đồng tiền tiểu thử. Đây chính là “mười trăm ngàn” của tiền tệ giao dịch trên núi. Về phần tiền đồng kim tinh đặc chế dành cho động tiên Ly Châu, còn quý giá hơn cả tiền cốc vũ.
Mười đồng tiền cốc vũ, lúc này cuối cùng đã có cảm giác giàu có rồi.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Triệu lão tiên sinh, hay là ta đưa hết những thẻ trúc kia cho ngài xem thử, có thẻ nào muốn mua không?
Âm thần lắc đầu cười nói:
- Túi tiền trống trơn, không mua nổi nữa.
Mười đồng tiền cốc vũ, thật ra là tất cả tích góp của ông ta lần này theo Trịnh Đại Phong xuôi nam đến thành Lão Long.
Sở dĩ ra giá cao như vậy, là vì lúc Trịnh Đại Phong đột phá cảnh giới, thần hồn của ông lại chấn động, nhìn trúng lời sấm truyền kia. Trong xa xăm tự có ý trời, mọi người trên đời đều có thể không tin, nhưng ông ta thì không được.
Trần Bình An lại nói:
- Không sao, Triệu lão tiên sinh ngài vừa ý thẻ trúc nào, ta tặng ngài là được.
Âm thần quay đầu quan sát thiếu niên này, cười cười, không nói gì thêm. Ông ta lại ngẩng đầu nhìn về biển mây, cảm thấy có phần thú vị.
Trịnh Đại Phong ngự gió lên trời, sau đó đột phá cảnh giới dẫn đến cảnh tượng kỳ lạ của biển mây. Dân chúng dưới chân không phát giác được gì, nhưng gần như tất cả luyện khí sĩ năm cảnh giới trung và đại tiểu tông sư võ đạo, đều không kìm được ngẩng đầu nhìn cảnh tượng này. Đặc biệt là Phù gia, Phù Huề đang ở dưới đài Đăng Long chờ thiếu nữ Trĩ Khuê, lại tự mình đi lên trời, gặp nhân vật có thể phá vỡ đại trận của biển mây này.
Bởi vì biển mây che giấu, người ngoài không thấy rõ dung mạo của gã đàn ông phía trên. Phần lớn người tu hành có địa vị cao ở thành Lão Long chỉ tham gia náo nhiệt, suy đoán thân phận thực sự của cao thủ cảnh giới Sơn Điên kia. Là lão tổ Phù gia nắm giữ nửa tiên binh xuất quan ra ngoài, hay là lão tổ họ Khương Vân Lâm, đang gõ núi chấn hổ cho con gái gia tộc sắp được gả đến thành Lão Long?
Thành Lão Long buôn bán sầm uất đứng đầu Bảo Bình châu, là đầu mối quan trọng trung chuyển vật tư của ba châu lớn. Nơi này vàng thau lẫn lộn, nhiều người giàu có, kẻ mê cờ bạc cũng nhiều. Đánh cược nhỏ giữa bạn thân, thậm chí là đánh cược lớn giữa mấy nhà, xuất hiện như măng mọc sau mưa. Mọi người đặt cược đủ thứ kỳ lạ, có thân phận của người này, người này có bị Phù gia đánh tàn phế hay không, thậm chí có cả giới tính và họ của người này...
Trong phủ đệ Phạm gia ở nội thành, gia chủ đương nhiệm, mấy lão tổ gia tộc và cung phụng khách khanh, đều là người già hơn trăm tuổi. Lúc này bọn họ đang đứng sánh vai trong hành lang trên lầu cao, người người đầy vẻ vui mừng. Theo như vị trí lúc đầu người kia đi lên biển mây, cộng thêm tin tức trước đó, bọn họ có thể đoán ra đối phương chính là Trịnh Đại Phong của tiệm thuốc Khôi Trần.
Trịnh Đại Phong đột ngột bước vào cảnh giới thứ chín, trở thành đại tông sư cảnh giới Sơn Điên điểm cuối võ đạo, đây dĩ nhiên là tin tức rất tốt với Phạm gia. Hơn nữa nếu không có gì bất ngờ, mấy chục năm tới Trịnh Đại Phong sẽ ở lại thành Lão Long. Phạm gia chẳng khác nào nhiều thêm một võ phu cảnh giới Sơn Điên từ trên trời rơi xuống. Nên biết cảnh giới thứ tám và chín vốn khác nhau một trời một vực.
Võ phu thuần túy nhập môn luyện thể, trung kỳ luyện khí, đỉnh cao luyện thần, mỗi giai đoạn có ba cảnh giới. Càng về sau, nhất là sau cảnh giới thứ bảy, chênh lệch giữa hai cảnh giới sẽ càng giống như một con sông lớn. Cho nên có một câu tục ngữ võ đạo lưu truyền, “cảnh giới cao đối địch với cảnh giới thấp, giết người chỉ là chuyện một quyền”. Cũng có người cảm thấy, chữ “giết” này nên đổi thành chữ “thương” càng chuẩn xác hơn.
Tương tự như cấp bậc của danh thủ đánh cờ, cùng là bậc chín cũng phân ra chín mạnh và chín yếu. Kỳ thủ bậc bảy và tám, thỉnh thoảng cũng có thể dùng nước cờ thần thánh đánh bại danh thủ bậc chín yếu. Nhưng đó thuộc về trường hợp đặc biệt, không phải lẽ thường khi đánh cờ. Hơn nữa Bảo Bình châu đánh giá cấp bậc, nhất là bậc tám và chín, thông thường chỉ do cờ đợi lệnh của một triều đình luân phiên đánh cờ. Mà trình độ của đám cờ đợi lệnh vốn chênh lệch cách xa.
Một vị lão tổ Phạm gia cảnh giới Kim Đan vuốt râu cười:
- Phạm tiểu tử có một người truyền đạo như vậy, đúng là may mắn lớn.
Tiếng cười nổi lên xung quanh.
Đột nhiên biển mây phía trên thành Lão Long cuộn trào hạ xuống, gần như mọi người đều trở tay không kịp rơi vào trong biển mây, nhìn quanh ngỡ ngàng. Dù là luyện khí sĩ hay võ phu thuần túy, đều có một cảm giác áp bức khiến người ta nghẹt thở. Tại khoảnh khắc này, khí tức của bọn họ vận chuyển, hoặc nhiều hoặc ít đều xuất hiện tình trạng đình trệ chậm chạp.
Nhưng sau nháy mắt trời đất lại khôi phục sáng trong, mây mù tiêu tan không còn bóng dáng. Rất nhiều tu sĩ cảnh giới Kim Đan ẩn nấp hoặc là được cung phụng tại thành Lão Long, tâm tình đều rất nặng nề.
Trịnh Đại Phong dùng cảnh giới thứ tám Viễn Du ngự gió mà đi, lại dùng cảnh giới thứ chín Sơn Điên đi bộ trở về ngõ nhỏ.
Từ đầu đến cuối, đám nữ nhân trong tiệm thuốc vẫn cười nói đùa giỡn, không có bất kỳ cảm giác khác thường nào. Đây là người dưới núi ếch ngồi đáy giếng, cũng là một loại an ổn khác của người thường. Bọn họ thấy ông chủ từ ngoài cửa tiệm đi vào, cũng không suy nghĩ sâu xa.
Gã đàn ông xách hai vò rượu ngon mua ở đường lớn gần đó, vén màn cửa lên, cúi đầu khom lưng đi vào trong viện. Hắn ném một vò rượu cho thiếu niên ngồi trên ghế đẩu, sau đó nhặt tẩu thuốc cũ lên, một lần nữa ngồi ở bậc thềm trước nhà chính, trầm mặc không nói gì, không rít thuốc cũng không uống rượu mạnh.
Câu nói đầu tiên của hắn, không phải nói với người truyền đạo Trần Bình An được lão già “khâm định”, mà là hỏi thăm âm thần:
- Lão Triệu, bây giờ có thể nói thẳng ra được chưa? Lão già rốt cuộc còn giao phó gì? Mấy ngày nữa Trần Bình An sẽ ngồi thuyền đảo Quế Hoa rời khỏi nơi này. Chuyện người hộ đạo, ngươi có thể nói một câu rõ ràng được không?
Âm thần lắc đầu nói:
- Thần quân chỉ dặn dò ta, nếu ngươi đột phá cảnh giới thành công thì cứ yên tâm hưởng phúc, còn nếu đột phá cảnh giới thất bại thì ném vào biển làm mồi cho cá.
Hai tay Trịnh Đại Phong dụi má:
- Mẹ của ta ơi, vẫn chẳng hiểu gì cả.
Hắn gác tẩu thuốc cũ vào ngực, mở nắp vò rượu ra, cúi đầu hút một cái giống như rồng hút nước. Rượu ngưng tụ thành một sợi dây, tự động chạy vào miệng của hắn. Trịnh Đại Phong lau miệng, ngẩng đầu nhìn biển mây kia:
- Lão Triệu, ngươi nói xem lão già có đoán được cảnh tượng lần này ta đột phá cảnh giới không? Có ngờ được ta thiếu chút nữa đã đụng tới cổng trời không? Có nghĩ tới ta nhìn thấy cảnh tượng bên cạnh cổng lớn kia, suýt chút nữa đã...
Hắn thở dài, sau đó lại cúi đầu uống một hớp rượu, đột nhiên mặt mày hớn hở:
- Không chừng câu nói lúc trước của lão già có hai tầng ý nghĩa. “Cả đời không có hi vọng đạt đến cảnh giới thứ chín”, ha ha, lão già thật là tinh quái...
Âm thần nhếch miệng, cảm thấy Trịnh Đại Phong đúng là không biết sống chết.
Trịnh Đại Phong giống như bị người ta nắm lấy cổ, nhìn xung quanh, rất chột dạ. Hắn vội vàng đứng dậy, đi tới giữa sân, nhìn về phương bắc, lẩm bẩm nói:
- Lão già, đừng trách móc. Đệ tử Trịnh Đại Phong đột phá cảnh giới thành công, lại không thể ở trước mặt nói chuyện vui này với ngài, trong lòng rất hổ thẹn. Lão già ngài anh minh thần võ, lòng dạ độ lượng, không nên tức giận. Đệ tử chỉ có thể dùng ba lạy ba nén nhang để bày tỏ tâm ý.
Hắn quả thật giống như tay cầm nhang, hướng về Đại Ly xa xôi lạy ba lần.
Trần Bình An rất khó hiểu, sao lão Dương lại dạy ra một cặp đồ đệ hoàn toàn khác biệt như Lý Nhị và Trịnh Đại Phong. Có điều vừa nghĩ tới đám người Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất tính cách khác xa nhau, hắn cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.
Trước khi dâng hương, Trịnh Đại Phong lại có một động tác kỳ quái, Trần Bình An nhìn thấy rất rõ ràng. Trịnh Đại Phong giơ một tay lên, vòng quanh đỉnh đầu, giống như nơi đó có giấu ba nén nhang, bị hắn chụp vào trong tay.
Làm xong chuyện thần thần bí bí này, Trịnh Đại Phong lười nhác ngồi xuống ghế đẩu, giống như đã hạ quyết tâm bắt đầu hưởng phúc. Hắn nhìn chằm chằm vào Trần Bình An, Trần Bình An cũng đối diện với hắn.
Một người giống như vô lại, thiếu nợ nhưng nhất quyết không muốn trả tiền. Một người giống như đang nói, nếu ngươi dám không trả, cho dù ta đánh không chết ngươi cũng sẽ làm phiền chết ngươi.
Âm thần nhìn hai người này, đột nhiên phát hiện không hiểu được thế đạo hiện giờ nữa.
Có người vén màn lên, nhưng không lập tức đi vào viện. Hắn dùng một tay nâng màn trúc lên cao, tay kia xách một bình rượu hoa quế tốt nhất thành Lão Long. Chỉ riêng cái bình tinh xảo kia đã có thể bán một đồng tiền tiểu tuyết rồi.
Thiếu niên tuấn tú môi hồng răng trắng thấy trong viện còn có người ngoài, nhất thời tỏ ra do dự, đứng tại chỗ nhẹ giọng hỏi:
- Trịnh tiên sinh... tôi có thể vào không?
Sau khi thiếu niên đi vào tiệm thuốc Khôi Trần, âm thần đã ẩn đi. Trần Bình An quay đầu nhìn, thấy đó là một người cùng lứa tuổi với mình. Hắn nhìn ra được đối phương là một võ phu thuần túy, chắc là cảnh giới thứ ba.
Hô hấp thổ nạp của thiếu niên kia ổn định, gân cốt da thịt khẽ rung động, giống như kéo một sợi tóc có thể động đến cả người, huyết khí tinh thần tỏa ra bên ngoài. Cơ sở võ đạo của thiếu niên thành Lão Long này tạm được, nhưng tì vết khá nhiều. Chân khí thuần túy theo “đường lớn tuần tra” kinh huyệt trong cơ thể, dường như không đủ rộng, cũng không đủ bằng phẳng...
Trần Bình An đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, hắn phát hiện mình có thể quan sát cảnh giới võ đạo của người khác. Cho đến lúc này, hắn mới ý thức được mình đã thật sự bước vào cảnh giới võ đạo thứ tư rồi.
Trịnh Đại Phong không để ý thần thái bay bổng của Trần Bình An, vẫy tay cười nói với thiếu niên kia:
- Ta biết không gạt được ông nội ngươi. Không phải ta nói ngươi, nhưng quà tặng chỉ là một bình rượu hoa quế do Phạm gia sản xuất thôi à? Có phải hơi qua loa không. Trước giờ con người ta chuyện lớn thì cẩu thả, nhưng chuyện nhỏ lại rất coi trọng. Ngươi để rượu lại đây, sau đó trở về Phạm gia tìm ông nội ngươi nói lại, làm người cũng không thể quá hẹp hòi.
Thiếu niên nghẹn họng, bất đắc dĩ nói:
- Trịnh tiên sinh, tôi nghe ông nội nói về chuyện này, cho nên mới lén đến đây tặng rượu, không phải là ý của trưởng bối nhà tôi. Hay là chờ sau này thừa kế chiếc thuyền đảo Quế Hoa, tôi sẽ chuẩn bị cho tiên sinh một phần đại lễ. Bình rượu này là tôi trộm từ trong nhà, lát nữa xin đừng nói với ông nội tôi. Bây giờ tôi sẽ về nhà đòi quà mừng cho tiên sinh...
Thiếu niên để rượu xuống, sau đó tung tăng chạy đi. Trịnh Đại Phong không ngăn cản thằng nhóc Phạm gia hớn hở kia, chỉ liếc nhìn Trần Bình An giống như ông cụ non, nghĩ thầm: “Cùng là thiếu niên, nhìn xem Phạm tiểu tử người ta, đối xử chân thành với người khác, ra tay hào phóng, tính tình dễ bảo, rất nhiều ưu điểm. Lại nhìn Trần Bình An ngươi, chỉ nợ có năm đồng tiền, ngươi lại nhớ lâu như vậy, bề ngoài còn không được trắng trẻo, bảo thủ cổ hủ, quá nhiều tật xấu.”
Từ trong lời nói của thiếu niên, Trần Bình An đã hiểu được rất nhiều chuyện. Thiếu niên xuất thân từ Phạm gia thành Lão Long, thế lực đã cùng với Phù gia nương nhờ Đại Ly. Hôm nay hắn bái Trịnh Đại Phong làm thầy, tương lai sẽ sở hữu chiếc thuyền đảo Quế Hoa kia. Cộng thêm trước đó âm thần tiết lộ, Trịnh Đại Phong muốn làm mua bán với thành chủ Phù Huề.
Trong lòng Trần Bình An khẽ thở phào một hơi, chuyến này mình lựa chọn thuyền của Phạm gia đi đến núi Đảo Huyền, chắc là không có vấn đề gì lớn.
Tương lai thành Lão Long sẽ có thần tiên đánh nhau, hay là quần ma loạn vũ, đó là chuyện của người khác. Trần Bình An hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi ở tiệm thuốc mấy ngày, sau đó lên thuyền đảo Quế Hoa đến núi Đảo Huyền, tới Kiếm Khí trường thành tìm Ninh cô nương, đưa thanh kiếm sau lưng kia...
Trịnh Đại Phong đưa tay chụp một cái, cười nói:
- Phạm tiểu tử, trở lại, ngươi thật sự mặt dày giúp ta đi đòi quà tặng sao?
Thực ra Trịnh Đại Phong vốn không quan tâm thiếu niên về nhà sẽ nói gì, hắn chỉ cảm thấy ở chung một chỗ với Trần Bình An quá nhàm chán. Không bằng bắt một kẻ có thể đùa giỡn đến để giải sầu, tránh phải mắt to trừng mắt nhỏ với Trần Bình An. Mấu chốt là một võ phu cảnh giới thứ chín như hắn lại không thể giương oai với Trần Bình An, thậm chí sâu trong lòng còn có phần chột dạ.
Thiếu niên đã sắp chạy ra khỏi ngõ nhỏ, đột nhiên cổ áo bị người ta kéo lấy. Hắn lảo đảo lui về phía sau, giật mình một cái, còn tưởng rằng gặp phải thích khách. Sau khi nghe được giọng nói vang khắp nội tâm của Trịnh đại tiên sinh, thiếu niên cười hì hì, phất tay ra hiệu cho cung phụng cảnh giới Kim Đan của gia tộc không cần lo lắng.
Hắn xoay người chạy nhanh về tiệm thuốc Khôi Trần, gọi mấy cô gái đã khá quen mặt là tỷ tỷ, lại vén màn trở vào viện, phía sau là những tiếng líu lo vui vẻ. Trong lòng thiếu niên lại thích bầu không khí này.
Những tiên tử nữ hiệp trong cửa lớn Phạm gia, đương nhiên càng xinh đẹp, càng thần tiên. Nhưng từ lâu thiếu niên đã biết, bọn họ tươi cười khi nhìn thấy mình, không giống như nụ cười của các tỷ tỷ ở đây. Một bên là cười với gia chủ tương lai của Phạm gia, còn một bên là cười với thiếu niên không biết từ xó nào chui ra.
Thiếu niên không phản cảm với bọn họ, nhưng lại thích những người ở đây hơn.
Trần Bình An mang một chiếc ghế đến. Thiếu niên vội vàng bước nhanh tới cầm lấy, cười nói:
- Cảm ơn.
Trần Bình An cũng cười lắc đầu:
- Không cần khách sáo.
Thiếu niên xách ghế, nhìn Trịnh Đại Phong:
- Tiên sinh, tôi nên ngồi ở đâu?
Trịnh Đại Phong phất tay trêu chọc:
- Ngồi ở chỗ màn trúc giúp canh chừng đi.
- Được.
Thiếu niên vui vẻ chạy đến cửa, ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, tập trung tinh thần, hai tay cẩn thận đặt lên đầu gối. Mặc dù hắn cố gắng khiến cho mình tỏ ra trang nghiêm, nhưng cặp mắt không kìm được hiện lên vẻ tươi cười. Nụ cười trong vắt như khe suối chảy qua, lúc vui vẻ sẽ có tiếng vang, lúc không vui cũng có, chứ không phải là loại nước sâu im ắng, người cao quý nói năng chậm rãi.
Trần Bình An đột nhiên cảm thấy hâm mộ thiếu niên này. Trên người thiếu niên ngồi ở cửa, có một thứ mà hắn vẫn luôn cầu cũng không được.
Lúc trước lão tú tài Văn Thánh uống rượu say, được hắn cõng đi. Ông ta vỗ vai hắn nói, vai của thiếu niên phải gánh cỏ mọc chim bay và dương liễu buông mành, không nên suy nghĩ đến thù hận nước nhà, đạo đức văn chương gì đó.
Thiếu niên ngồi ở cửa kia chính là như vậy, còn Trần Bình An không làm được.
Trịnh Đại Phong giống như phát giác được tâm tình khác thường của Trần Bình An, nhưng cũng không biết chuẩn xác đối phương đang nghĩ gì. Hắn trầm ngâm một lúc, mỉm cười ném bình tượu hoa quế kia lại cho thằng nhóc Phạm gia.
Thiếu niên cười rạng rỡ nói:
- Trịnh tiên sinh, tôi chỉ dám uống một hớp thôi.
Trần Bình An giơ hồ lô nuôi kiếm lên, cũng cười theo, nói:
- Uống chung nhé.
Thiếu niên kia hơi sững sốt, gật đầu nói:
- Vậy ta uống hớp này nhiều hơn một chút. À đúng rồi, ta tên Phạm Nhị, không phải tên mụ. Bởi vì trước ta còn có một chị gái tên là Phạm Tuấn Mậu, cho nên ta gọi là Phạm Nhị... Được rồi, thực ra có chị gái hay không, cha mẹ ta đặt tên như vậy vẫn khiến ta rất đau lòng. Ngươi thì sao, có thể nói không?
Thiếu niên uống một hớp rượu, mặt đỏ bừng, ho sặc sụa. Xem ra hắn quả thật rất thương tâm với cái tên này.
Trần Bình An uống rượu, cười nói:
- Ta tên Trần Bình An, bình bình an an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận