Kiếm Lai

Chương 63: Hồ Mị (1)

Thiếu niên một đường giẫm lên tinh quang nhỏ vụn, ra khỏi trấn nhỏ một đường đi thẳng đến dòng suối nhỏ, tuy rằng ở trong màn đêm, thế nhưng Trần Bình An chạy không chậm là bao so với ban ngày. Trần Bình An tận lực đi đến chổ có mực nước sâu nhất của Lang Kiều, nước bên kia suối còn sâu hơn nữa chổ khác, Trần Bình An chọn một đoạn suối mà nước không qua đầu gối, hắn tháo xuống cái sọt lớn sau lưng xuống, khom lưng cầm lấy một sọt trúc con giấu ở bên trong, buộc chặt ở bên hông, cởi giầy rơm, xắn ống quần, lúc này mới mò xuống nước đi nhặt đá.

Tay trái bị thương từ vết cắt, dĩ nhiên không thể để thấm nước, thiếu niên cũng chỉ có thể sử dụng tay phải mò trong dòng suối nhỏ, thật ra đá ở lòng suối khô cạn rất dễ dàng nhặt, thế nhưng theo như lời của Lưu Tiện Dương, màu sắc sẽ ảnh hưởng rất lớn, bây giờ Trần Bình An từ lời nói đơn giản của thiếu nữ áo đen bên kia biết được huyền cơ bên trong, cũng không khó lý giải, cảm thấy những cục đá này, thật ra giống như là năm đó mình theo Diêu lão đầu trèo đèo lội suối, tìm kiếm đất ở chung quanh, nhìn như bùn đất bình thường, có vài chỗ chỉ cần cách nhau một đỉnh núi, nếm trong miệng, sẽ có mùi vị hoàn toàn khác biệt.

Diêu lão đầu nói cái này gọi là cây dời chết người dời sống, bùn đất dời đi thành phật, một nắm bùn trong tay, chỉ cần rời khỏi mặt đất ban đầu, rất nhanh sẽ biến vị.

Dòng suối nhỏ không có tên, cục đá trong dòng suối nhỏ này lớn như nắm tay, nhỏ như ngón chân cái, đủ mọi màu sắc, nhưng bách tính trong trấn nhỏ, mấy đời nhìn quen chúng nó lẳng lặng nằm giữa dòng suối trong suốt, tự nhiên không ai cảm thấy là hiếm lạ, nếu có người đi dọn những tảng đá này, khẳng định cũng bị coi thành kẻ ngu si, ăn no dư mỡ, có cái phần khí lực này, không bằng làm thêm việc nông, không phải kẻ ngu si thì là cái gì.

Trần Bình An khom lưng lội nước không ngừng dọn dẹp, bỏ qua những tảng đá lớn trong suối, nhặt bảy tám cục đá nhỏ để vào sọt trúc, lớn nhỏ không đồng đều, màu sắc khác nhau, có vài cục đá có màu giống như trái quýt vàng óng của trời thu, cũng có màu trắng nõn non mịn như là da thịt của trẻ con, còn có tối đen như mực, hơn nữa còn đen lấp lánh, còn có đỏ thẫm như hoa đào, cùng với màu xanh của tôm, không phải trường hợp cá biệt.

Những hòn đá có tên tục thôn dã gọi là Xà Đảm thạch này, hơn phân nửa không lớn, cầm trong tay khá là nặng, nếu như cao giơ dưới ánh mặt trời ban ngày, hoặc là ánh sáng nến đêm khuya chiếu rọi, vân da văn đường ở bên trong tảng đá, mảy may tất hiện, mơ hồ như tơ, như rắn cá nhỏ bò trườn, đưa xa ra một chút để quan sát, màu sắc lại như vẩy cá, vẩy rắn lòe lòe phát quang.

Đại khái sắp tới một canh giờ, sọt nhỏ bên hông Trần Bình An đã đầy không khác biệt lắm, trở về chổ để giầy rơm sọt lớn cạnh bờ suối, đến bên bờ rút vài bó cỏ lau lớn, thắt ngọn cỏ lại, đan dưới đáy cái sọt, lúc này mới đem từng viên đá để vào cái sọt, mang theo giầy rơm, buộc chặt sọt cá, cõng trên lưng, lên bờ mà đi, đi tới chỗ vòng vèo bên bờ suối nhỏ trước đó, tiếp tục cởi giầy tháo sọt xuống, lội suối tiếp tục nhặt đá.

Sau khi nhặt một hồi lâu, Trần Bình An đứng thẳng lưng, ngửa đầu nhìn bầu trời, mong có thể thấy được sao băng xẹt qua bầu trời đêm, chỉ bất quá đêm nay hiển nhiên không có vận khí tốt như vậy. Trần Bình An sau khi hoàn hồn, tiếp tục dựa vào tia sáng ban đêmm và nhãn lực hơn người, làm việc cực lực.

Mỗi lần thành công nhặt được một cục đá, Trần Bình An như sinh ra một sự vui sướng. Đối với thiếu niên mà nói, mỗi cục đá, đều giống như một phần hy vọng.

Bất tri bất giác, Trần Bình An đã tích góp hơn phân nửa sọt đá, tổng cộng ước chừng tám mươi viên, viên lớn nhất bên trong còn lớn hơn so với nắm tay hắn, màu sắc cực kỳ bắt mắt, như máu kê đông cứng ngưng kết thành cục, đỏ tươi xinh đẹp, mà lại không để cho người ta có cảm giác khó chịu, tảng đá lớn như vậy hầu như không có tỳ vết nào. Lúc này Trần Bình An đi lên bờ, hướng về dòng suối tiếp theo, trong tay đang thưởng thức một viên Xà Đảm thạch cỡ trung, màu xanh nhạt, nhạt hơn cả màu xanh gốm sứ trong trấn, cục đá trơn bóng, vô cùng khả ái, Trần Bình An liếc mắt liền thích.

Trần Bình An đi đến dốc đá lớn bên bờ, mấy đứa nhỏ trong trấn vào ngày mùa hè nắng chói chang hay ra đây tắm suối, nước dưới dốc suối rất sâu, cái hố sâu nhất cũng cỡ hai người Trần Bình An, là chổ nước sâu này gần với chổ sâu dưới Lang Kiều, mấy đứa nhỏ có kỹ năng bơi tốt, thích nhất là thi đấu xem ai lặn lâu nhất ở chổ này.

Trần Bình An sở dĩ lựa chọn cái hố sâu này, là bởi vì trước đây hắn và Lưu Tiện Dương ở chỗ này tắm, phát hiện Xà Đảm thạch cực kỳ nhiều, Lưu Tiện Dương có lần vì khoe khoang kỹ năng bơi xuất chúng của mình, thậm chí cố ý mang theo một khối Xà Đảm thạch mà bơi, Trần Bình An nhớ kỹ khối đá ấy ít nhất phải lớn như đầu của Cố Sán, màu trắng hơi trong suốt, bên trong có một chút hồng sắc tinh tế, giống như hoa đào bị đóng băng.

Lưu Tiện Dương lúc đó cảm thấy cục đá này rất thú vị, liền bảo Trần Bình An giúp hắn đem cục đá như vậy khiêng về nhà, kết quả tới trấn nhỏ, thiếu niên lại cảm thấy không còn hứng thú, để Trần Bình An tự mình giải quyết cục đá, Trần Bình An lần kia mới vừa đi vào ngõ Nê Bình, thì phát hiện Trĩ Khuê sát vách đi phía sau theo mình một cách khó hiểu, cũng không nói gì, mà nhìn chằm chằm vào cục đá của hắn, ánh mắt như Trần Bình An mỗi lần nhìn thấy bánh bao được bán ở ngõ Hạnh Hoa, Trần Bình An thật sự đối phó không nổi cái nhìn thèm thuồng của nàng ấy, nên đã đem cục đá đưa cho nàng, kết quả cô nàng khiêng không nổi, thiếu chút nữa đập vào chân, Trần Bình An lại không thể làm gì khác hơn là dọn đến trong sân nhà của Tống Tập Tân, về phần tung tích cuối cùng của cục đá, Trần Bình An liền không biết.

Tảng đá thuần khiết như nước, hoa đào trôi bên trong.

Giống như bên kia hoa đào sau cơn mưa của ngõ Đào Diệp, tươi xanh mơn mỡn.

Tới trước hôm nay, Trần Bình An căn bản không hiểu được huyền diệu của cục đá này, hắn cũng từ đầu đến cuối cảm thấy một cục đá lớn như vậy, nhưng vẫn ưa nhìn.

Trần Bình An thở dài, đột nhiên dừng chân.

Cách ba mươi bước chân, trên vách đá bờ suối, có một thiếu nữ áo xanh đang ngồi, má phình ra, nhưng nàng ấy còn đang nhét đồ ăn vào trong miệng.

Ấn tượng thứ nhất trong đầu của Trần Bình An, thiếu nữ này hẳn là quỷ chết đói đầu thai, mới có thể hơn nửa đêm đói đến đáng thương như thế.

Trần Bình An suy nghĩ một chút, không đến gần nữa, sợ quấy rầy tâm tình ăn khuya của thiếu nữ. Chỉ bất quá cũng không quay đầu đi, dù sao hắn đã hạ quyết tâm, đêm nay nhất định phải đi chổ nước sâu kia thử thời vận, dù cho mỗi lần chỉ nhặt được một hai cục, nhưng số lần nhiều, cũng có thể thành công, ngoài ra Xà Đảm thạch ở chổ nước sâu kia, lớn hơn so với chổ khác của dòng suối, màu sắc tựa như cũng càng đẹp hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận