Kiếm Lai
Chương 263: Đi đây
Hắn ngơ ngác nhìn người đàn ông này, nhất thời nói không nên lời.
Xuân Thủy và Thu Thực giật mình, lập tức hơi nổi nóng vì người này không nói quy củ, quá càn quấy rồi.
Thuyền cá côn là một “thế giới nhỏ”, có quy củ của riêng mình. Chẳng hạn như không được đánh nhau, nếu có tranh chấp thì phải thông báo cho chấp sự của thuyền, không được tự ý vận dụng pháp thuật thần thông, nếu có người thường lên thuyền thì không được ức hiếp... đủ loại quy định cứng nhắc có thể nói là phiền phức rườm rà.
Nhưng môn phái có thể mua thuyền cá côn tiến hành vượt châu buôn bán, không một ngoại lệ đều là thế lực hàng đầu trên núi. Bình thường mỗi chiếc thuyền đều sẽ an bài tu sĩ cao cấp và võ phu thuần túy, đồng thời thuê nhiều tu sĩ tự do giỏi chém giết. Đây là chuyện quan trọng, suy cho cùng quy củ là chết còn nắm tay mới là sống.
Vì vậy trong mỗi hành lang, trên vách tường có đặt những nhánh cây xanh hồng giống như đồ trang trí. Trên đó có một loại linh vật tên là ve thời gian, ngày đêm không ngủ, có thể lưu giữ cảnh tượng thu được, ngay cả khí tức dao động cực kỳ nhỏ bé cũng không thoát khỏi cảm giác của chúng. Nếu ve thời gian bị người khác đánh chết sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, cho nên thuyền cá côn thường dùng nó giám sát trộm cắp.
Nên biết trong luyện khí sĩ cũng là vàng thau lẫn lộn, hơn nữa khi tu hành dao động trong lòng bị khuếch trương vô hạn. Nếu là tu sĩ tự do không có pháp quyết thượng thừa chính thống để ngưng thần tĩnh tâm, thiện ác đều sẽ trở nên cực đoan, hành động theo ý thích. Cộng thêm tu hành vốn là một cái động không đáy, núi vàng núi bạc cũng bị móc sạch. Người không có tiền bất chính thì không giàu, cầu phú quý trong nguy hiểm, tự nhiên sẽ không thiếu người lòng dạ nham hiểm.
Trần Bình An ồ một tiếng, vui vẻ cười lên.
Người tới chính là A Lương. Ông ta dáng vẻ phong trần, đi chân đất, tay áo xắn lên, sắc mặt hơi mệt mỏi nhưng ánh mắt rạng rỡ, đấu chí sục sôi.
Phong thái này rất khác với người đàn ông dắt theo con lừa, hông đeo đao trúc. Lúc ấy ông ta tự xưng là A Lương, dáng vẻ tản mạn, nói những lời không đứng đắn, luôn gây cho người ta cảm giác vô lại khoác lác, không đáng tin cậy. Mà lúc này ông ta không còn đội nón hành tẩu giang hồ, không còn hồ lô nuôi kiếm màu trắng bạc, thậm chí ngay cả đao trúc cũng không còn nữa.
Lúc ở cảnh giới thứ hai, Trần Bình An không nhìn ra sâu cạn của A Lương, thậm chí cảm thấy Chu Hà và A Lương có thể so tài với nhau. Nhưng từ cảnh giới thứ hai đến cảnh giới thứ ba, chỉ chênh nhau một cảnh giới của võ phu thuần túy, khi gặp lại A Lương, hắn cảm thấy A Lương trước mắt chỉ mạnh hơn chứ không kém ông nội của Thôi Sàm khí thế kinh người trong lầu trúc. Chỉ là hắn vẫn không nhìn ra A Lương rốt cuộc mạnh đến đâu.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì? Có thể gặp lại A Lương nhanh như vậy, Trần Bình An vui đến mức... rất muốn uống rượu.
A Lương đứng trên đài ngắm cảnh tầm nhìn rộng rãi, thấy hai chị em song sinh Xuân Thủy và Thu Thực, ánh mắt lập tức sáng lên. Ông ta dựa nghiêng vào lan can, tư thế tự cho là rất tiêu sái, đưa tay ấn vào trán sau đó vuốt vuốt tóc:
- Các cô nương, chào các cô, ta tên A Lương, là một kiếm khách.
Xuân Thủy tính tình trầm ổn, không nói lời nào. Còn Thu Thực lại hơi chua ngoa, nhíu mày hỏi:
- Tôi mặc kệ ông là ai. Chiếc thuyền cá côn này trừ khi gặp phải tình huống bất ngờ trong biển mây, nếu không thì không cho phép bất kỳ hành khách nào sử dụng pháp thuật, càng không cho phép tự tiện xông vào nhà người khác. Lại còn A Lương, thế nào, ông chính là đại thần tiên từ trên trời rơi xuống kia sao? Nếu thật như vậy, ông có đồng ý nhận tôi làm đồ đệ không? Tôi cầu xin ông đấy.
A Lương cười xấu xa nói:
- Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, còn chưa thật sự thu nhận một đệ tử nào. Không có biện pháp, kiếm thuật hơi cao, dễ khiến người ta tự thẹn thua kém, còn không dám có suy nghĩ bái sư học nghệ với ta. Tiểu cô nương, cô là người đầu tiên trực tiếp lên tiếng như vậy, ta thích.
Thu Thực đang định chế giễu, lại bị chị gái Xuân Thủy nhẹ nhàng cầm tay. Dù sao Thu Thực cũng là tỳ nữ nhà chữ Thiên đã được huấn luyện, mặc dù tức giận người đàn ông trước mắt không tuân quy củ và mồm mép láu lỉnh, nhưng vẫn kiềm chế lời nói đã chạy đến bên miệng.
Xuân Thủy có tâm tư tinh tế hơn. Dù sao người đàn ông trước mắt cũng là bạn của khách quý Trần Bình An, lại không làm chuyện thương thiên hại lý gì. Thuyền cá côn của núi Đả Tiếu bọn họ đương nhiên phải nói quy củ, nhưng chắc chắn sẽ không nói một cách cứng nhắc, nếu không món làm ăn béo bở này đã sớm bị nhà khác cướp mất rồi. Đi ra bên ngoài, ôn hòa có thể phát tài, đây là đạo lý không thể bàn cãi.
Xuân Thủy trước tiên nhìn về Trần Bình An, cười hỏi:
- Công tử, vị... A Lương này là bạn của ngài à? Là khách ở phòng khác của thuyền cá côn sao?
Khi nhắc đến A Lương, trong lòng Xuân Thủy cũng hơi gượng gạo. Còn như bảo A Lương này chính là A Lương kia, đánh chết nàng cũng không tin. Chuyện này giống như một kẻ đến từ con ngõ quê mùa đầy phân gà phân chó, có cùng tên với nhà giàu nhất một châu, ai sẽ cảm thấy hắn chính là nhà giàu cao không thể với kia?
Trần Bình An chỉ nói A Lương là bằng hữu của hắn. Phát hiện Xuân Thủy còn đang chờ trả lời một vấn đề mấu chốt khác, đầu óc của hắn bất chợt sáng lên, cười nói:
- Ông ấy và thần Bắc Nhạc chính thức Ngụy Bách của Đại Ly chúng ta cũng là bằng hữu.
Hai thiếu nữ lập tức sáng tỏ. Xuân Thủy kéo Thu Thực làm một động tác chúc phúc duyên dáng, sau đó cáo từ đi về phía sảnh chính, nhường lại đài ngắm cảnh cho Trần Bình An và vị khách không mời kia.
Sau khi bước ra ngưỡng cửa thư phòng, Thu Thực nhỏ giọng hỏi:
- Chị, có cần thông báo cho Mã quản sự một tiếng không?
Xuân Thủy lắc đầu nói:
- Không cần, đừng vẽ rắn thêm chân. Một khi Mã quản sự cảm thấy có thể phát triển mối quan hệ này, nhất định sẽ gióng trống khua chiêng. Nếu người đàn ông kia thật sự là bằng hữu của thần Bắc Nhạc Đại Ly, nhất định sẽ trò chuyện vui vẻ với chủ thuyền lão gia, nhưng có lẽ sẽ chán ghét hai chúng ta không hiểu chuyện. Em nghĩ xem, ai lại thích kẻ khác xuyên tạc sau lưng?
Thu Thực nghe ra ẩn ý, phiền muộn nói:
- Chị, có phải chị muốn rời khỏi núi Đả Tiếu không?
Ánh mắt Xuân Thủy dịu dàng, mỉm cười nhéo lỗ tai xinh xắn của em gái:
- Nước chảy xuống chỗ thấp, người đi lên chỗ cao. Sau này mình có tiền đồ rồi, có thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng của tông môn nhiều hơn. Nếu không suốt ngày bưng trà đưa nước, xếp chăn giặt đồ cho những người kỳ quái, tóm lại cứ tiếp tục như vậy không được. Chẳng lẽ em đã quên chúng ta cũng là luyện khí sĩ.
Vẻ mặt Thu Thực buồn rầu, nằm trên bàn than vãn:
- Chị, dù thế nào cũng nghe theo chị, em lười suy nghĩ nhiều như vậy.
Trên đài ngắm cảnh, Trần Bình An hỏi A Lương:
- Đánh nhau với người khác à?
A Lương ừ một tiếng:
- Đúng vậy, là một kẻ không biết xấu hổ, một lão rùa già đánh nhau giỏi nhất trong Đạo giáo ngoại trừ Đạo Tổ. Ta khinh, dựa vào thiên thời địa lợi và pháp khí hộ thân mà thôi. Không sao, bây giờ ta sẽ quay lại trả cho hắn một quyền.
Trần Bình An giật mình, những lời thật lòng tích góp trong bụng đều bị nuốt trở vào.
A Lương đi tới bên cạnh lan can, quan sát Trần Bình An một phen, tấm tắc nói:
- Thằng nhóc, mới mấy ngày không gặp, đã sắp có một phần ngàn phong thái của A Lương ta rồi. Được đấy, được đấy, lợi hại, lợi hại!
Trần Bình An không biết phải nói gì, khó khăn lắm một thốt ra được một câu khách sáo:
- Rảnh rỗi xuống chơi sao?
A Lương chịu thua, tức giận nói:
- Ông nội ngươi...
Chưa có ai xem thường A Lương ta như thằng nhóc ngươi. Thế nào, trong lòng ngươi thì A Lương ta chỉ có nước bị đánh à? Ngươi không biết đạo sĩ mũi trâu thối tha mặc áo lông kia, lúc trước đã bị một quyền của ta đánh cho đụng chết vô số thiên ma đấy.
Nhưng A Lương cũng không mặt dày nói ra những chuyện này, dù sao quyền tiếp theo đã là thua. Ông ta chẳng phải là lão tú tài kia, cũng không có mặt mũi nói những lời viễn vông như vậy, tất cả phải chờ đánh thắng đối thủ rồi tính sau. Đến lúc đó chỉ cần nói với thằng nhóc này một câu: “Nhớ năm xưa ta đánh cho một đạo sĩ chưởng giáo sợ chết khiếp, Trần Bình An, thật không lừa ngươi, A Lương ta không bao giờ khoác lác.”
Hơn nữa cái tên nhị đệ tử Đạo Tổ không biết xấu hổ kia còn vui vẻ tiếp nhận danh hiệu “chân vô địch”. A Lương nhìn không thận mắt, nhưng đánh nhau thì thật sự không tìm ra sơ hở. Ông ta không mang kiếm, cũng bỏ qua thanh thần binh lợi khí một trong tứ đại kiếm tiên kia, hai người chỉ thuần túy dùng nắm tay và đạo pháp để so chiêu. Ở nơi cao trong thế giới Thanh Minh, vừa đánh nhau vừa chém giết thiên ma, quả thật sảng khoái. Sớm muộn sẽ có một ngày, ông ta muốn đánh cho đạo sĩ mũi trâu thối tha kia phải tự nhận là “chân hữu địch”.
A Lương liếc thấy bầu rượu đỏ thẫm bên hông Trần Bình An, cười ha hả nói:
- Ấy, hôm nay còn biết uống rượu à?
Trần Bình An gật đầu:
- Vẫn không uống được nhiều lắm, mỗi lần chỉ có thể uống một chút.
A Lương liếc nhìn lên trời:
- Trần Bình An, chúng ta còn có thể tán gẫu thêm một lát, ngươi hãy nói những chuyện quan trọng thôi.
Trần Bình An kể lại đại khái tình hình gần đây. A Lương giơ ngón cái lên:
- Đã như vậy thì cứ yên tâm xuôi nam, xông pha giang hồ chuyến này cho tốt. Nhanh chóng trở nên mạnh hơn, tương lai lên trời dạo chơi. Nhân gian rất tốt, nhưng trên trời cường địch như rừng, cũng rất đặc sắc.
Trần Bình An hơi xấu hổ:
- A Lương, tôi mặc dù đeo kiếm, nhưng còn chưa bắt đầu chính thức luyện kiếm.
A Lương nhếch miệng cười nói:
- Luyện quyền đến cực hạn, cũng giống như đang luyện kiếm, không cần vội.
Trần Bình An muốn nói lại thôi. A Lương vỗ vỗ vai hắn:
- Đừng nghĩ như vậy. Chuyện thanh kiếm cổ ở cầu vòm đá, lúc đầu đúng là Tề Tĩnh Xuân chuyển tin cho ta, nhưng sau đó hắn lại nuốt lời, nói là đã chọn một người khác thích hợp hơn. Không phải ta tức giận, trên đời này ta là người hiểu rõ tính tình của Tề Tĩnh Xuân nhất. Nhưng cho dù không tức giận thì ta cũng cảm thấy tò mò, người kia là thần thánh phương nào, có thể khiến cho tên bảo thủ Tề Tĩnh Xuân mở mang đầu óc như vậy? Cho nên mới có cuộc gặp gỡ của chúng ta. Sau đó ta cũng thư thái, bởi vì ta đã nghĩ thông suốt một chuyện. Cho dù ta có đi tới cầu vòm đá ở trấn nhỏ các ngươi, thanh kiếm kia cũng chưa chắc đã chọn ta. Lúc ở trên sườn núi nhỏ, ta nói với ngươi mấy chữ “vật trong túi”, đó là A Lương ta khoác lác mà thôi.
Trần Bình An ngơ ngẩn. A Lương cũng biết khoác lác sao?
A Lương cười nheo mắt lại, cả gương mặt chen chúc với nhau giống như ánh mặt trời ấm áp xếp chồng, vui vẻ cười lớn nói:
- Thế nào, không cho ta khoác lác một lần à? Giống như lần này ta bị người ta dùng một quyền đánh xuống nhân gian, có mất mặt không? Mất mặt chết được. Nhưng A Lương ta vẫn tới gặp Trần Bình An ngươi, đó là vì sao?
Trần Bình An khó hiểu hỏi:
- Vì sao?
A Lương chỉ chỉ lên trời:
- Kẻ mạnh thật sự không phải là vô địch gì đó, mà là sống sót. Có thua thảm đến mấy cũng đừng chết, mỗi lần đều có thể đứng lên, một lần nữa giận dữ xuất quyền xuất kiếm.
Ông ta chỉ về phương nam, cười ha hả nói:
- Đi qua núi Đảo Huyền chỗ lão đạo sĩ mũi trâu thối tha kia, sẽ đến Kiếm Khí trường thành. A Lương ta rèn luyện kiếm đạo ở đó nhiều năm, ngươi cho rằng mỗi lần đều nở mày nở mặt, đánh đâu thắng đó sao? Tuyệt đối không phải, rất nhiều lần bị người ta truy đuổi giống như chó nhà có tang. Đương nhiên nếu là một đấu một, A Lương ta không sợ bất cứ kẻ nào trong thiên hạ, nhưng không chống nổi đám đại yêu không biết xấu hổ kia vây đánh. Ta vừa bỏ chạy vừa mắng chửi, vất vả tìm được đường sống, sau đó lén giết trở về lấy đầu bọn chúng, nghênh ngang rời đi. Khi ném đầu đại yêu xuống trước mặt đám nhãi con ở trường thành kia, không cần A Lương ta nói gì, bọn chúng đã la hét rồi. Ngươi không biết đám cô nương ở bên đó đâu, ánh mắt có thể ăn người, ta rất xấu hổ...
Trần Bình An không nhịn được ngắt lời:
- Mấy câu trước đó tôi đều tin, nhưng câu cuối cùng này tôi không tin lắm.
A Lương lúng túng nói:
- Nhìn thấu thì đừng nói toạc ra mà.
Nhất thời không khí có phần trầm mặc.
A Lương ngẩng đầu nhìn về lổ thủng lớn trên màn trời phía tây, nơi đó đang chậm rãi khép lại.
Trần Bình An đột nhiên lớn tiếng hỏi:
- A Lương, có uống rượu không?
A Lương ngẩn người, cười ha hả nói:
- Cho thiếu trước đi. Chờ ngươi đi tới Kiếm Khí trường thành, nếu có thằng nhóc nào dùng chuyện xấu hổ này để cười nhạo ta, ngươi nhớ nói cho hắn biết, A Lương ta bảo đảm rất nhanh sẽ dùng một quyền đánh cho lão đạo sĩ kia cả người đụng vào thế giới Thanh Minh.
Ông ta khẽ quát một tiếng:
- Đi đây!
Thuyền cá côn rung chuyển, chậm rãi hạ xuống mười mấy trượng mới vất vả ngừng lại được.
Phía trên vang lên tiếng ầm ầm, sau đó vệt sáng kia bay lên nơi cao mà luyện khí sĩ trên thuyền cá côn đều nhìn không thấy, bộc phát ra tiếng nổ càng kinh người, khiến cho biển mây trong mấy trăm dặm đều vỡ tan.
A Lương hoàn toàn biến mất, sau phút chốc xuất hiện trên vùng biển giữa Đông Bảo Bình Châu và Trung Thổ Thần Châu. Lại thêm một tiếng vang lớn, một hơi lướt qua bờ biển đông Trung Thổ Thần Châu và núi Tuệ nguy nga chọc trời, khiến thần linh giáp vàng đang khoanh chân ngồi trong hư không phải mở mắt ra. Lúc đi qua thành Bạch Đế giữa ráng màu bên ngoài động tiên nhỏ Hoàng Hà, có một tay cự phách của ma đạo đứng trên đầu tường, nhìn về bóng dáng lướt qua. Nhiều lần như vậy, tại khoảnh khắc trước khi màn trời khép lại, A Lương đã xé trời rời đi.
Trần Bình An đứng trên đài ngắm cảnh, thật lâu không dời bước.
A Lương tạm thời không thể nói là có vô địch hay không, nhưng đúng là rất tiêu sái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận