Kiếm Lai
Chương 351: Chim ưng không bay
Vẻ mặt Trần Bình An vẫn như thường, cũng không tiếp tục quan sát cảnh tượng kỳ dị bên kia, chỉ liếc nhìn bùa trấn yêu dán trên cửa chính. Lá bùa này chỉ là chất liệu giấy vàng bình thường, dùng cũng không tính là quá đau lòng. Sau một cơn mưa lớn, cánh cửa đã bị nước mưa thấm ướt, bùa trấn yêu được hắn tiện tay dán vào cửa vô cùng chắc chắn.
Trên cửa còn dán hai vị võ thần thường thấy ở dân gian quê mùa, không biết là thánh nhân võ miếu hưởng thụ hương khói ở Đồng Diệp châu, hay là đại tướng có chiến công trong lịch sử nước Trầm Hương. Năm nay đã qua hơn một nửa, thần giữ cửa vẽ màu bị gió thổi nắng chiếu mưa dầm, đã phai nhạt rất nhiều, còn ảm đạm mờ mịt, có dấu hiệu mục nát của tuổi xế chiều.
Sau khi Trần Bình An bước vào cảnh giới võ đạo thứ tư, khí huyết mạnh mẽ, hồn phách vững chắc, ánh mắt nhìn vùng trời đất này cũng đã có một chút biến hóa. Tương tự như luyện khí sĩ xem khí, có thể bắt được những tia linh khí lưu chuyển. Nhất là sau khi mặc Kim Lễ, hắn đã nghiệm chứng mức độ hấp thu linh khí với bộ pháp bào này, thu hoạch khá phong phú.
Hai thần giữ cửa nhìn như uy nghiêm này, một chút ánh sáng thần tính đã sớm biến mất trong dòng thời gian, bị khí tức âm tà trong con ngõ kỳ lạ này ăn mòn từng chút, gần như không còn.
Đây có tính là anh hùng nhụt chí không?
Trần Bình An thở dài một tiếng, nhón chân lên, dùng ngón tay vuốt nếp nhăn nhỏ bé của lá bùa kia. Một lá bùa bảo tháp trấn yêu, tính theo giá thị trường, có thể mua được bao nhiêu cặp thần giữ cửa vẽ màu chứ?
Vừa nghĩ đến đây hắn cũng hơi nổi nóng. Trong lòng hắn biết rõ ý tứ đại khái của đám ma quỷ âm tà kia, đó là ra oai phủ đầu. Đại khái là muốn hai người xứ khác dương khí thịnh vượng biết điều một chút, sớm rời khỏi nơi này, hai bên nước giếng không phạm nước sông.
Trần Bình An đi vào viện, đóng cửa cài then. Lục Đài đã tỉnh táo, hoàn toàn không buồn ngủ nữa, xách một cái ghế ngồi ở cửa giống như Trần Bình An.
Không đợi Trần Bình An lên tiếng, Lục Đài đã chủ động giải thích:
- Một số âm vật đạo hạnh nông cạn, cũng chỉ biết dọa người một chút, nhiều nhất là gây họa cho những dân chúng quê mùa bẩm sinh dương khí yếu ớt. Lúc bọn họ đi đường ban đêm, đột nhiên dọa cho bọn họ giật mình, thừa dịp rung động hút lấy một chút hồn phách. Hoặc là ở những gia đình tổ tiên không tích đức, thần giữ cửa mất linh, nhân lúc dân chúng gặp ác mộng, giở trò làm bóng đè. Ừm, còn có một số kẻ tự tìm phiền phức, không hiểu quy củ, rẽ vào những con đường mà âm vật thường dạo chơi để tiểu tiện, tự rước họa vào thân.
Lục Đài lấy cây quạt trúc kia ra, quạt rào rào. Hơi lạnh trong viện biến mất, bỗng dưng có thêm mấy phần ấm áp, trong nước mưa có những tia khói xám lượn lờ bốc lên, hoàn toàn tiêu tan.
Hắn cười nói:
- Đám ma quỷ này chẳng có kiến thức gì cả, giống như đám người sống ở trấn Phi Ưng vậy, không nhìn ra sâu cạn của hai ta. Đáng tiếc cho lá bùa trấn yêu kia, nếu đổi thành thiên sư Trương gia, hoặc là pháp sư của phái Linh Bảo, dựa vào loại chất liệu này...
Hắn dừng lại một thoáng, cố ý xát muối vào vết thương Trần Bình An:
- Chỉ cần vẽ một lá bùa dán lên cửa lớn trấn Phi Ưng, sẽ có thể bảo vệ mấy trăm miệng ăn này vài năm, khiến bọn họ không đến mức bị âm vật tập kích. Người ngoài nghề giống như ngươi, chỉ dựa vào một hơi chân khí thuần túy thổi lên bùa, sẽ không thể nối liền với linh khí trời đất. Lá bùa này vốn là nước không có nguồn, có thể vẻ vang được mấy ngày?
Trần Bình An ngồi trên ghế dựa đối diện, nói:
- Sao ngươi không sớm lộ diện?
Lục Đài mỉm cười nói:
- Ta lộ diện làm gì? Tán gẫu với bọn chúng, trò chuyện về phong thổ ở đây à? Hỏi bọn chúng sắp xếp thứ tự ra sân như thế nào để hù dọa ngươi? Làm thế nào khiến nước mưa kia biến thành máu? Ta chỉ sẽ thành khẩn nói cho bọn chúng biết, thủ đoạn dọa người của bọn chúng thật sự không đáng để nhìn, có thể sẽ không nhịn được dạy bọn chúng mấy chiêu tuyệt kỹ...
Lục Đài càng nói càng lạc đề. Trần Bình An xách hồ lô nuôi kiếm chỉ chỉ ngoài cửa, ra hiệu cho hắn có thể ra đấy làm quen với bọn chúng.
Lục Đài ngồi yên tại chỗ, bất động như núi, gấp quạt giấy lại:
- Từ nhỏ ta đã thích giao tiếp với yêu tinh quỷ quái nuôi dưỡng trong gia tộc, thậm chí có thể nói là sớm chiều chung sống, từ lâu đã quen rồi. Nếu không phải Trần Bình An ngươi ngại phiền phức, có bọn chúng bay tới bay lui ở bên ngoài, ta sẽ ngủ ngon hơn.
Trần Bình An nghi hoặc nói:
- Đệ tử Âm Dương gia các ngươi không kiêng kị chuyện này sao?
Lục Đài ngẩng đầu nhìn màn mưa, nhẹ giọng nói:
- Không gần ác thì không biết thiện.
Trần Bình An tò mò hỏi:
- Trấn Phi Ưng có ẩn giấu ác quỷ thật sự không?
Lục Đài gật đầu:
- Nếu không vì sao trước khi đánh nhau, ta lại nói một câu “khu vực tốt để vu oan giá họa”?
Trần Bình An gật đầu, hắn còn nhớ được chuyện này.
Lục Đài lười biếng gác hai cánh tay lên tay vịn ghế dựa, tay áo rộng rủ xuống:
- Nếu hai chúng ta chết, làm “uyên ương vong mạng” trong núi sâu rừng thẳm, ngươi cảm thấy vu oan cho đám võ lâm l.ỗ mãng ở trấn Phi Ưng này, sẽ có người tin sao? Dĩ nhiên là giá họa cho âm vật ma quỷ ở đây.
Trong lòng Trần Bình An khẽ động, đột nhiên đứng dậy đi về phía cửa lớn. Ngõ nhỏ ngoài viện vang lên một chuỗi tiếng động, lá bùa trấn yêu trên cửa chính tỏa ra ánh sáng vàng, sau đó tắt đi.
Lục Đài quay đầu cười nói:
- Không cần đi nữa. Đám ma quỷ kia chưa hết hi vọng, nhất định phải chịu khổ một chút mới nhớ lâu. Bây giờ đã lĩnh giáo rồi, sắp tới chắc sẽ không dám đến gần chúng ta. Sau này ta muốn nghe được những âm thanh tự nhiên động lòng người kia, muốn ngủ ngon giấc cũng khó rồi.
Trần Bình An mở cửa viện ra, bước qua ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn bùa bảo tháp trấn yêu. Ngoại trừ một vết bẩn nhàn nhạt, bùa chú cũng không xuất hiện dấu hiệu tan vỡ, linh quang chao đảo. Đúng như Lục Đài nói, ma quỷ tới thăm dò bùa chú quả thật đạo hạnh không cao.
Trần Bình An trở vào viện. Hắn hạ quyết tâm, nếu như ma quỷ còn tới khiêu khích, vậy thì đừng trách hắn làm một gã hàng xóm ác độc.
Hai tay Lục Đài ôm sau đầu, nói:
- Đồng Diệp châu này là một nơi rất bảo thủ, không thích người châu khác lắm. Nếu thiên quân Tạ Thực ở đây, đã sớm bị người ta vây đánh gần chết rồi. Nào giống như Bảo Bình châu các ngươi, còn có thể khách sáo ngồi xuống uống trà, nói lý mặc cả.
Trần Bình An đứng trên bậc thềm gỡ bùn dưới đáy giày, ngẫm nghĩ, chậm rãi nói:
- Bảo Bình châu quá gần Câu Lô châu, quan hệ giữa Đại Ly và Tạ Thực cũng rất thần bí, không hoàn toàn là chuyện phong thổ một châu. Lục Đài, ngươi cảm thấy thế nào?
Lục Đài tấm tắc nói:
- Tốt, tốt, Trần Bình An, hôm nay ngươi đã có thể đứng trên núi xem xét vấn đề rồi, không hổ là người đã xông pha núi Đảo Huyền và Kiếm Khí trường thành.
Trần Bình An đang định xách ghế trở về phòng, Lục Đài đột nhiên nói:
- Trần Bình An, thực ra nếu tính cả Mã Vạn Pháp, bọn họ muốn đối phó với một tu sĩ cảnh giới Kim Đan cũng không khó. Hai chúng ta có thể đánh thắng trận này, thực ra rất may mắn.
Trần Bình An đứng bên cạnh ghế dựa, hỏi:
- Nếu hai chúng ta chống lại một luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan, có phần thắng không?
- Có, nhưng phần thắng không lớn.
Lục Đài cười nói:
- Mỗi tu sĩ cảnh giới Kim Đan, gần như đều là loại người tâm tính vững vàng, hơn nữa pháp thuật thần thông tầng tầng lớp lớp. Cho nên chúng ta chỉ có thể liều mạng với hắn, nếu không sẽ bị hắn tiêu hao đến chết. Chắc ngươi đã biết, cảnh giới thứ chín Kim Đan của luyện khí sĩ, cùng với cảnh giới thứ bảy của võ phu thuần túy, có thể nói là “thay trời đổi đất” so với những cảnh giới trước đó.
Trần Bình An ngồi xuống ghế dựa, lắc đầu nói:
- Thực ra ta không biết rõ lắm, ngươi nói thử xem?
Ánh mắt Lục Đài sáng lên:
- Nói những chuyện này với ngươi, lần sau khi chính thức chia của, có thể bớt một trăm đồng tiền hoa tuyết của ngươi không?
Trần Bình An dở khóc dở cười:
- Ngươi còn để ý tới một trăm đồng tiền hoa tuyết sao?
Lục Đài cười ha hả nói:
- Ta đương nhiên không quan tâm tới mớ tiền hoa tuyết này, chỉ là thích cảm giác chiếm lợi như vậy.
Trần Bình An vươn một tay, ra hiệu cho Lục Đài có thể kiếm tiền được rồi.
Tâm tình Lục Đài rất tốt, đá giày đi, khoanh chân ngồi trên ghế dựa, mỉm cười nói:
- Võ phu thuần túy từ sáu lên bảy, được khen là “lật đất”. Cảnh giới thứ bảy Ngự Phong, có thể giúp võ phu ngự gió đi xa giống như tiên nhân, hơn nữa còn khiến hồn phách mật ngưng tự thành một thể. Trời đất hiện ra trước mắt võ phu chính là một cảnh tượng khác.
- Còn như luyện khí sĩ, “kẻ kết thành kim đan, mới ngang hàng với ta”, câu khuôn vàng thước ngọc này đã bị người ta nói nát cả rồi. Thực ra sự huyền diệu chân chính, đó là trước khi kết thành kim đan, tu sĩ vận dụng pháp thuật thần thông sẽ bị hạn chế rất lớn. Từ việc bọn họ mở ra được mấy kinh huyệt, có thể suy tính đại khái tổng số linh khí tích trữ bên trong. Giống như Trần Bình An ngươi tiêu tiền, bọn họ đối chiến với người khác luôn phải tiết kiệm một chút.
- Nhưng sau khi kết thành kim đan, tu sĩ tích trữ linh khí không bị giới hạn bởi kinh huyệt nữa. Mà giống như người giàu tạo ra một hầm nước đá, hè nóng có thể ăn đá, quan trọng hơn là có thể lâm thời mượn dùng linh khí của trời đất. Cầu trường sinh, cầu trường sinh, nói nhiều như vậy rốt cuộc là thứ gì? Ngoại trừ bước lên tu hành, chính là để nối liền với trời đất. Động tiên nhỏ của bản thân, đất lành lớn của trời đất.
Trần Bình An nghe rất nghiêm túc.
Lục Đài cười nói:
- Cho nên hai chúng ta đánh chết nhiều người bọn Mã Vạn Pháp như vậy, nhưng chưa chắc có thể đánh thắng một tu sĩ cảnh giới Kim Đan.
Trần Bình An gật đầu:
- Thì ra là vậy.
Vẻ mặt Lục Đài quái gở, nghi hoặc nói:
- Người dạy ngươi quyền pháp, kiếm thuật và bùa chú, không nói với ngươi những chuyện này sao?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không dạy những thứ này. Ông lão truyền thụ quyền pháp cho ta, chỉ dạy ta...
Hắn đứng lên, nhẹ nhàng đánh một quyền về phía màn mưa:
- Phải tiện tay dùng một quyền, đánh lui màn mưa mười trượng trăm trượng.
Hắn thu hồi nắm tay, khẽ xoay cổ tay, giống như cầm bút vẽ bùa:
- Phải dùng ngòi bút lột tả chân ý của bùa chú, một điểm khí chính đại, ngàn dặm gió vui mừng.
Hắn lại nắm hờ trường kiếm, nhẹ nhàng vung lên phía trước:
- Thế giới vô biên không thiếu cái lạ, ta chỉ có một kiếm.
Lục Đài co rúc trên ghế dựa, hai tay lồng trong tay áo, ngơ ngẩn nhìn thiếu niên áo bào trắng dưới mái hiên không giống bình thường lắm, thật lâu không nói gì.
Trần Bình An nhếch miệng cười, xách ghế dựa muốn trở về phòng:
- Ngươi cũng nên ngủ sớm một chút.
Lục Đài nghiêm túc hỏi:
- Trần Bình An, quyền, kiếm, bùa, giữa ba thứ này nếu chỉ có thể chọn một, ngươi sẽ chọn thứ nào?
Trần Bình An sững sốt, vấn đề này thật sự chưa từng nghĩ tới. Hắn ngẫm nghĩ một lúc, trả lời:
- Ban đầu luyện quyền là để kéo dài tuổi thọ, xem như là cơ sở để tạo dựng chỗ đứng, sau này ta vẫn sẽ luôn luyện quyền. Nếu như sống được đủ lâu, ta hi vọng có thể đánh mười triệu quyền, Đương nhiên trong thời gian này, ta nhất định phải bước vào cảnh giới võ đạo thứ bảy. Còn như vẽ bùa, chỉ là thủ đoạn để bảo toàn tính mạng, ta sẽ thuận theo tự nhiên, không nghiên cứu quá sâu. Thứ mà ta thật sự muốn tiến xa vẫn là...
Hắn giơ ngón cái lên, chỉ vào thanh kiếm sau lưng:
- Luyện kiếm.
Vẻ mặt Trần Bình An bình tĩnh, ánh mắt kiên nghị:
- Ta muốn trở thành một kiếm tiên, đại kiếm tiên.
Lục Đài nghiêng đầu:
- Để làm gì?
Trần Bình An cười hì hì, không trả lời, xách ghế dựa chạy chầm chậm về phòng, đóng cửa đi ngủ.
Lục Đài trợn trắng mắt, hắn không buồn ngủ, liền nhàm chán ngâm nga làn điệu thôn quê. Cuối cùng dứt khoát đứng lên, chậm rãi múa trên ghế dựa, tay áo xoay chuyển như dòng nước. Múa xong hắn ngồi xuống ghế dựa, vừa ngáp vừa phe phẩy quạt. Thỉnh thoảng dùng ngón tay bấm quyết suy tính vận mệnh, hoặc là gác đầu lên tay vịn ghế dựa, trợn mắt lè lưỡi giả làm quỷ chết treo... cứ như vậy đến khi trời sáng.
Trần Bình An rời giường đúng giờ, trước tiên đi mở cửa, thu hồi bùa trấn yêu, sau đó tới tới lui lui đi thế luyện quyền dưới mái hiên.
Lục Đài liếc nhìn giày của Trần Bình An:
- Sau này tìm cho ngươi một đôi giày mà tiên gia chúng ta hay mang, cũng không cần lo lắng khí trời mưa tuyết nữa. Mấy loại đắt một chút, thậm chí có thể nước lửa bất xâm.
Trần Bình An bực bội nói:
- Cần thứ đó làm gì. Đánh nhau với người khác, còn phải lo lắng giày có rách hay không, thật là vướng víu, tự dưng có thêm một mối băn khoăn.
Lục Đài thở dài nói:
- Ngươi không có số hưởng phúc rồi.
Trần Bình An hỏi:
- Đêm qua không xảy ra chuyện gì chứ?
Lục Đài gật đầu:
- Đúng là có, hình như trấn Phi Ưng có người gặp quỷ. Cách nơi này không quá xa, hai bên đánh nhau rất đẫm máu, nhưng không có ai chết.
Trần Bình An ngẫm nghĩ:
- Vậy ban ngày chúng ta đi dạo một vòng, xem thử có phát hiện được chân tướng hay không. Sau khi biết rõ mọi chuyện, mới tính xem nên hành động thế nào.
Lục Đài không có ý kiến với chuyện này.
Phong thủy địa lý, tầm long điểm huyệt, kỳ môn độn giáp, bói toán tử vi, hắn đều rất giỏi. Chẳng có cách nào, tổ sư gia ban cho cơm ăn, cho dù không cố gắng học, cả ngày nghĩ cách lười biếng, nhưng hắn vẫn là một con ngựa phi nước đại trong đám người cùng lứa, chuyện này khiến hắn rất phiền não.
- --------
Lục Đài chỉ dùng vài câu hời hợt, tóm tắt một trận chém giết máu tanh. Thực ra đối với người trong cục khi đó, trận chiến này không hề nhẹ nhõm như vậy.
Tối hôm qua trong màn mưa, có một người trẻ tuổi áo đen hông đeo phác đao (đao có cán dài như giáo), đi cùng với một đạo sĩ đến đây du lịch. Dưới nón rộng vành, một người khẳng khái đi chết, còn một người tâm sự trùng trùng.
Sau khi mưa to chuyển thành mưa nhỏ rả rích, hai người bước vào trong một con ngõ, đi tới trước một ngôi nhà đổ nát bỏ hoang đã lâu.
Đạo nhân trẻ tuổi khoác áo tơi sắc mặt hơi trắng:
- Tối nay khí tức hung thần rất nặng.
Người trẻ tuổi nước da hơi ngăm tay cầm phác đao, thấp giọng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nếu tiếp tục chờ thì không biết sẽ chết oan bao nhiêu người, không thể kéo dài được nữa!
Người cư ngụ trong con ngõ này rất ít, chỉ lác đác ba bốn hộ gia đình mà thôi, phần nhiều là người già cô độc đã có tuổi, cũng không thường liên hệ với bên ngoài. Con cháu tập võ của Trấn Phi Ưng có một phương thức so đấu can đảm, đó là chọn lúc đêm khuya, thử một mình đi qua con ngõ chật hẹp âm u này.
Con ngõ này từng có một trận huyết chiến. Thừa dịp lão trấn chủ vừa mới qua đời, có một đám kẻ thù lập bang kết phái lẻn vào trong trấn Phi Ưng. Bọn chúng là những kẻ tay nhuốm máu tươi, không phải cao thủ ma giáo thì cũng là tông sư tà đạo, đều là các lộ kiêu hùng giang hồ năm xưa bị lão trấn chủ đả thương tàn phế.
Bọn chúng không cẩn thận để lộ tin tức, cho nên trấn Phi Ưng đã có chuẩn bị, vây giết bọn chúng trong con ngõ này, giống như bắt rùa trong hũ. Trận chém giết đó máu chảy đầy đất, hai bên đều giết đến đầu người long lóc, trong đó có đầu của kẻ hung ác, cũng có đầu của thế hệ trước trấn Phi Ưng. Khắp nơi là tay chân cụt, gần như không một thi thể nào toàn vẹn. Nghe nói cuối cùng người nhặt xác của trấn Phi Ưng, không một ai là không nôn ra mật.
Trấn Phi Ưng là loại bang phái võ lâm tổ tiên vốn rất giàu có, sau đó gia cảnh sa sút, từng có quãng thời gian huy hoàng dài đến trăm năm. Cho dù hôm nay họ Hoàn đã yên lặng mấy chục năm, nhưng danh tiếng của trấn Phi Ưng trong giang hồ nước Trầm Hương vẫn không nhỏ. Nhất là Hoàn lão gia đã qua đời, đức cao vọng trọng, năm xưa tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, là hào kiệt giang hồ mà triều đình và dân gian đều biết.
Chỉ tiếc trấn chủ Hoàn Dương thế hệ này trình độ võ đạo bình thường, không thể chống đỡ uy danh của trấn Phi Ưng. Hoàn Thường thì tuổi tác còn trẻ, chỉ giống như hạt lúa còn xanh.
Nhưng nếu lật lại chuyện cũ, từ Hoàn lão gia nhìn lên trên hai đời, thứ mà trấn Phi Ưng có thể đặt lên bàn nói chuyện thật sự quá nhiều. Cho nên một trấn Phi Ưng lớn như thế, từ trên xuống dưới hơn bốn trăm người đều rất kiêu ngạo.
Thiếu trấn chủ Hoàn Thường, từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú tập võ nổi bật, trời sinh sức vóc kinh người. Hắn thường xuyên so tài với những thiếu hiệp danh chấn giang hồ, chiêu thức rất đa dạng xuất chúng. Còn thiên kim Hoàn Thục của trấn chủ, nghe nói cùng với con trai trưởng của một trong thập đại cao thủ nước Trầm Hương, từ bé đã được hứa hôn, chỉ chờ người tuổi trẻ kia tới cưới vợ.
Nhưng lãnh tụ của lứa trẻ trấn Phi Ưng không phải Hoàn Thường, mà là một người khác họ, Đào Tà Dương. Hắn là đệ tử đích truyền của trấn chủ Hoàn Dương, từ nhỏ đã theo đại quản gia Hà lão tiên sinh, học tập điển tịch Nho gia và công phu cao thâm, nói đến danh tiếng còn lớn hơn thiếu trấn chủ Hoàn Thường.
Đào Tà Dương chân thực nhiệt tình, tiếng lành đồn xa ở trấn Phi Ưng. Tính tình của hắn phóng khoáng, giống như trời sập xuống cũng không sợ.
Lần trước có một nhóm người vào trấn, vị tông sư cầm đầu là hào hiệp giang hồ tiếng tăm lừng lẫy. Trong đó còn có một cô gái xinh đẹp được khen là tiên tử, có quan hệ rất tốt với Đào Tà Dương. Cô thường cùng Đào Tà Dương đi dạo trong ngoài trấn Phi Ưng, uống rượu rẻ nhất bên đường, nở nụ cười như hoa.
Mấy năm gần đây, Đào Tà Dương đã bắt đầu giúp trấn chủ và quản gia Hà Nhai xử lý công việc của trấn Phi Ưng, tiếp xúc với rất nhiều nội tình, cuộc sống không hề nhẹ nhõm. Khách đến từ tám phương, đối nhân xử thế không được sơ xuất. Những hương khói do tổ tiên trấn Phi Ưng để lại, không thể bị bọn họ dập tắt, mà phải âm thầm kéo dài tình nghĩa.
Chạy đến kinh thành, chạy đến danh môn chính phái trên đỉnh núi, chạy đến bang phái ngang ngược trong thành lớn, tặng bạc cho nhà quyền thế, lôi kéo quan hệ với đầu sỏ quận thành, đều cần người khác họ Đào Tà Dương này ra mặt. Cho nên kiến thức và kinh nghiệm giang hồ của hắn rất phong phú.
Tối nay đao khách đi đến con ngõ này chính là Đào Tà Dương. Còn đạo nhân trẻ tuổi đồng hành, là hảo hữu chí giao trên giang hồ mà Đào Tà Dương vừa gặp đã quen thân. Đào Tà Dương biết đạo nhân trẻ tuổi có thể nhìn thấy những thứ âm tà kia, còn có một ít thủ đoạn trấn áp chưa từng nghe trên giang hồ.
Nhận được mật thư xin giúp đỡ của Đào Tà Dương, đạo nhân trẻ tuổi không nói hai lời lập tức đi đến trấn Phi Ưng. Sau khi cẩn thận tìm kiếm một phen, tâm tình của hắn càng nặng nề. Quả nhiên giống như trong thư của Đào Tà Dương, trấn Phi Ưng thật sự có ma quỷ quấy phá. Hơn nữa quỷ vật đạo hạnh cao thâm, đã trực tiếp phá hư phong thủy của trấn này.
Đạo nhân trẻ tuổi biết mình không phải là người trên núi thật sự. Hắn đi theo vị sư phụ thích vân du bốn phương kia, tu luyện đạo pháp năm năm, chỉ học được một chút công phu xem khí vẽ bùa cơ bản. Hơn nữa bùa do hắn vẽ lúc linh lúc không linh. Pháp kiếm trên lưng hắn do bảy bảy bốn mươi chín đồng tiền xâu thành, đến nay còn chưa có cơ hội ra khỏi vỏ. Có thật sự chém giết được tà ma hay không, trong lòng hắn cũng không nắm chắc.
Đạo nhân trẻ tuổi tên là Hoàng Thượng, là một con cháu thế gia không có hi vọng khoa cử. Sư phụ truyền thụ đạo pháp quanh năm không ở bên cạnh, Hoàng Thượng gần như đã dốc hết tất cả vốn liếng, mới đổi được thanh pháp kiếm làm bằng tiền tệ của ba đời tiền triều là Thần Sách, Nguyên Quang, Chính Đức. Sư phụ nói ba loại tiền đồng này là cửu điệp triện (1), dương khí ẩn chứa bên trong là đầy đủ nhất.
Để một đạo sĩ gà mờ như hắn đối phó với hung thần ác quỷ ở trấn Phi Ưng, đúng là miễn cưỡng. Nhưng hắn kết bạn với Đào Tà Dương tâm đầu ý hợp, thấy Đào Tà Dương quyết tâm vì dân trừ hại, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn huynh đệ chết yểu ở đây.
Hai người xưng huynh gọi đệ, cũng không phải hào kiệt giang hồ nâng ly cụng chén trên bàn rượu, mà là sẵn sàng đổi mạng cho nhau.
Ngưỡng cửa ngôi nhà này khá cao, chủ nhân ban đầu của nó hẳn là gia cảnh sung túc. Cửa lớn làm bằng gỗ bách thượng hạng, còn có vòng cửa hình mặt thú, cổ xưa và thâm trầm.
Đạo sĩ Hoàng Thượng từ trong tay áo lấy ra một lá bùa giấy vàng. Vừa rồi mưa to, hắn nhìn cửa lớn và tường cao ướt nhẹp, cười khổ nói:
- Thiên thời địa lợi đều không nằm bên phía chúng ta.
Đao khách Đào Tà Dương “ừ” một tiếng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn kia, một tay ấn chuôi đao, đột nhiên xoay người, tay kia vỗ mạnh vào vai đạo sĩ:
- Ta đi trước một bước. Nếu như tình hình nguy hiểm, không cứu được ta, ngươi cứ mặc kệ, sau này tìm một nơi phong thủy tốt để chôn ta là được.
Hoàng Thượng đang định lên tiếng, Đào Tà Dương đã nhếch miệng cười:
- Đây cũng không phải lời khách sáo. Nếu cả hai đều chết ở nơi này, xuống dưới đó làm sao có rượu uống?
Đào Tà Dương thu tay, khí trầm đan điền, một đao chém về phía cửa lớn:
- Mở cho ta!
Đao thế hung dữ mạnh mẽ, trực tiếp bổ ra cửa lớn. Đào Tà Dương bước nhanh vào trong, kiên quyết dứt khoát.
Bước chân lập tức nặng nề giống như rơi vào đầm lầy. Đào Tà Dương không hề sợ hãi, khẽ quát một tiếng, vung đao tới trước, từng đao chém vào hư không. Ánh đao dày đặc mang theo vệt sáng, hiển nhiên đã nhìn ra đường lối võ đạo.
Đào Tà Dương dùng đao mở đường, đi thẳng tới trước. Hai lá bùa quân tử giấu nơi ngực và bên hông hắn, trong nháy mắt đã biến thành màu đen, giống như nhuộm đầy mực nước, linh khí vốn không nhiều đã biến mất sạch sẽ.
Hoàng Thượng đang định bước theo, bỗng nhiên từng cơn gió lạnh từ trong cửa thổi ra. Hắn đành phải tìm hai chỗ khô ráo ở mặt sau cửa lớn, dán hai lá bùa trấn nhà lên, lúc này mới dễ chịu hơn một chút, không đến mức hô hấp đình trệ. Sau đó mỗi tay hắn kẹp một lá bùa, phân biệt là bùa Quang Hoa chân quân cầm kiếm và bùa con dấu Hoàng Thần, đều là bùa hộ mạng nổi tiếng từ thượng cổ truyền lại, được lưu truyền rộng rãi.
Có điều Hoàng Thượng vừa mới đội gió lạnh đi tới trước ba bước, liền phát hiện bùa cầm kiếm và bùa con dấu đã biến thành đen kịt hơn một nửa, giống như vừa từ trong nghiên mực kéo ra. Đạo nhân trẻ tuổi trong lòng hoảng hốt, không nhịn được hô lớn:
- Sát khí nồng nặc như nước, ma quỷ ở đây tuyệt đối không phải là oan hồn chết trong ngõ nhỏ năm xưa. Nhất định là ác quỷ đã đi lại hơn trăm năm. Tà Dương, mau ra khỏi nhà...
Còn chưa dứt lời, cửa nhà chính phía xa tự động mở ra. Đào Tà Dương vung đao xông vào, cửa nhà lập tức đóng sầm lại.
Sắc mặt Hoàng Thượng thống khổ, cố gắng trút linh khí mỏng manh vào hai lá bùa trong tay, giận dữ quát lên:
- Dời tai giải nạn!
Bùa cầm kiếm không có động tĩnh gì, bị mực nước do sát khí hung ác ngưng tụ thành thấm ướt, hai ngón tay kẹp bùa giống như bị phỏng. Hoàng Thượng vội vàng ném bùa cầm kiếm. May mà lá bùa con dấu kia linh quang dập dờn, đột nhiên sáng lên, chiếu rọi ra cảnh tượng kỳ dị bốn phía.
Xung quanh Hoàng Thượng liên tục vang lên tiếng cười âm trầm lạnh lẽo, nhưng không thấy bóng người nào. Nơi cổ giống như bị lưỡi dài lạnh ngắt liếm qua, khiến cả người đạo nhân trẻ tuổi nổi da gà.
Hoàng Thượng ném bùa con dấu đã đốt xong, muốn từ trong tay áo lấy ra một lá bùa áp đáy hòm. Nhưng khi mu bàn tay trái duỗi về phía tay áo, lại giống như bị người ta dùng kim đâm một cái.
Hoàng Thượng rùng mình, trên đầu lại có mưa lớn quái lạ trút xuống. Hắn nhìn quanh, chỉ thấy mưa nhỏ rả rích. Đạo nhân trẻ tuổi ngơ ngác đưa tay lau mặt, khi buông tay ra nhìn lại đầy máu tươi. Hắn bất giác ngẩng đầu lên, trông thấy một gương mặt tái nhợt không có con ngươi gần trong gang tấc, gần như muốn dán lên chóp mũi của hắn.
Hoàng Thượng ngây người như phỗng.
Trong nháy mắt, bờ vai của hắn bị người ta ấn mạnh, kéo về phía sau. Cả người Hoàng Thượng bay ngược ra khỏi ngôi nhà, ngã xuống trong con ngõ bùn lầy bên ngoài, đầu óc quay cuồng. Hắn nhìn thấy một bóng lưng cao gầy quen thuộc, đó là lão quản sự Hà Nhai của trấn Phi Ưng, sư phụ của Đào Tà Dương.
Hai tay ông lão cầm bùa, chất liệu có lẽ không phải giấy vàng bình thường, ánh sáng lưu chuyển. Trong mưa gió lạnh lẽo, ánh sáng vẫn lấp lánh, giống như hai ngọn nến trong gió lớn, linh quang bùa chú vẫn luôn chao đảo nhưng không tan.
Lão quản sự chân đạp Bắc Đẩu, liên tục niệm khẩu quyết.
Hoàng Thượng vừa thở phào một hơi, cổ liền bị hai bàn tay trắng như tuyết móng tay thật dài nắm lấy, trong thoáng chốc kéo về phía sau. Hai tay hắn quơ lung tung trên mặt đất bùn lấy, sau đầu và sau lưng đụng mạnh vào bức tường con ngõ. Giống như có người nào đó chui vào trong bức tường, hi vọng người sống là hắn cũng chui vào theo.
Hoàng Thượng trợn trắng mắt, lập tức ngất xỉu. Lúc đạo nhân trẻ tuổi tỉnh lại, đã trở về phòng khách ở lầu chính trấn Phi Ưng, sát vách là chỗ ở của Đào Tà Dương.
Hoàng Thượng lảo đảo rời giường, vừa lúc nhìn thấy Hà lão tiên sinh sắc mặt nghiêm túc đi ra khỏi phòng.
Hà Nhai thở dài một tiếng:
- Trên người Tà Dương cũng không bị thương nặng, chỉ là...
Ông lão không nói tiếp.
Hà Nhai vốn định nói với Hoàng Thượng, hắn không nên liều lĩnh như vậy, theo Đào Tà Dương tự tiện xông vào con ngõ kia. Nhưng khi thấy đạo sĩ trẻ tuổi hoảng hốt bất an, nhất là nơi cổ có những vết cào đen như mực, qua một đêm vẫn chưa phai, ông lão liền cảm thấy không nỡ. Ông ta chỉ thở dài một tiếng, bước nhanh rời khỏi, muốn đi nấu một thang thuốc giúp đồ đệ cũng cố bản nguyên.
Hoàng Thượng đứng ở cửa phòng Đào Tà Dương, mấy lần muốn đẩy cửa vào nhưng đều thu tay về, hồn bay phách lạc.
- --------
Tối nay Trần Bình An và Lục Đài muốn đến phủ đệ Hoàn gia dự tiệc. Ban ngày hai người đã đi dạo một vòng, đường lớn ngõ nhỏ, giếng nước các nơi, từ đường họ Hoàn, sân diễn võ, đài hành hình của trấn Phi Ưng... đều đi một lần.
Lục Đài quan sát thần giữ cửa trên cửa chính mọi nhà. Trần Bình An thì thỉnh thoảng ngồi xổm xuống, yên lặng vê một nhúm đất, bỏ vào miệng nhai.
Sau khi trở về viện, Trần Bình An đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
- Hà quản sự để chúng ta đi vào trấn Phi Ưng, sắp xếp chúng ta ở đây, phải chăng là có tư tâm?
Lục Đài gật đầu:
- Kế xua sói nuốt hổ, có lẽ là trấn Phi Ưng đã đến bước đường cùng rồi, ngựa chết vẫn phải thử cứu. Không chừng trong bữa tiệc tối nay, nếu chúng ta trở mặt truy hỏi chuyện này, trấn Phi Ưng sẽ thẳng thắn xin lỗi, sau đó ném tiền cho chúng ta, nhờ chúng ta giúp trấn Phi Ưng vượt qua cửa ải khó khăn.
Trần Bình An thở dài. Nếu hai người bọn họ đạo hạnh thấp kém, đánh không lại những du hồn ma quỷ kia, có phải tối hôm qua sẽ chết ở ngôi nhà kia hay không? Hai chiếc chiếu rách cuốn lại, bị người ta ném ra khỏi trấn Phi Ưng cho xong chuyện?
Lục Đài giống như nhìn thấu tâm sự của Trần Bình An, cười nói:
- Đang cảm khái giang hồ hiểm ác sao? Vậy ngươi có nghĩ tới không, có thể trấn Phi Ưng và Hà Nhai kia đều có nỗi khổ khó nói. Sau khi nghe bọn họ kể khổ, không chừng ngươi sẽ lòng đầy căm phẫn, hăng hái đứng ra.
Trần Bình An lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Chuyện có trước có sau, đúng sai phân lớn nhỏ, thứ tự không thể loạn. Sau đó mới cân nhắc nặng nhẹ, phân định thiện ác, cuối cùng lựa chọn hành động như thế nào.
Lục Đài cười nói:
- Nghe có vẻ đơn giản, nhưng làm thì không dễ.
Trần Bình An “ừ” một tiếng:
- Rất khó.
Không lâu sau, hai huynh muội Hoàn Thường và Hoàn Thục cùng đến. Hôm nay Hoàn Thục đã thay một bộ quần áo màu vàng, duyên dáng yêu kiều. Hoàn Thường vẫn ăn mặc như trước, chỉ là đã lấy xuống chiếc cung sừng trâu kia.
Trước đó Lục Đài đã hỏi thăm Trần Bình An, có muốn cho trấn Phi Ưng và Hoàn Thục một sự kinh ngạc vui mừng hay không. Không đợi Lục Đài nói xong, Trần Bình An đã sầm mặt lại, vỗ hồ lô nuôi kiếm một cái. Lục Đài lập tức im miệng, hai tay chắp trước ngực, ra vẻ cầu xin.
Trên lan can ở lầu cao phía xa, có một phu nhân tâm tình không tệ, mặt mày rạng rỡ, nụ cười ôn nhu. Đêm qua bà đã nghe con gái nói một ít chuyện khuê phòng, bảo rằng có một vị công tử tuấn tú xứ khác, hôm nay muốn cùng bằng hữu đến nhà thăm viếng, muốn bà giúp đánh giá xem sao. Phu nhân cảm thấy thú vị nên đã đồng ý.
Chuyện hứa hôn từ bé năm xưa có hơi bông đùa. Đừng nói trấn Phi Ưng không xem là thật, đối phương cũng không muốn nhắc đến chuyện này, tránh bị trấn Phi Ưng đã sa sút làm liên lụy.
Phu nhân hiền thục vừa nghĩ tới sau này có một ngày, con gái sẽ giống như bà, trong những năm tháng tốt đẹp nhất, mặc áo cưới đỏ tươi xinh đẹp nhất, gả cho người yêu thích nhất, bà vừa vui mừng vừa cảm thấy mất mát. Vành mắt bà ta đỏ bừng, khẽ cúi đầu, lấy ra một chiếc khăn thêu hoa, nhẹ nhàng lau khóe mắt.
Phu nhân không hề biết, trấn Phi Ưng cũng không ai nhìn thấu, gương mặt thất khiếu chảy máu của bà ta đã xuất hiện vô số vết nứt đan xen, giống như một món đồ sứ sắp vỡ.
- --------
Chú thích:
(1) Cửu điệp triện: một loại chữ triện đặc biệt, vốn là kiểu chữ “quan ấn” được lưu hành thời Tống, chủ yếu dùng để khắc lên con dấu. Nét bút của nó gấp khúc chồng chất, đều đặn đối xứng. Mỗi chữ gấp khúc bao nhiêu được xác định bởi số nét bút, có ngũ điệp, lục điệp, thất điệp, bát điệp, cửu điệp, thập điệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận