Kiếm Lai
Chương 262: Trên trời rơi xuống một... Người
Ngoài ra thuyền cá côn còn sắp xếp hai tỳ nữ tên là Xuân Thủy và Thu Thực, là chị em song sinh dung mạo giống nhau, chỉ là một người hình dáng đẫy đà còn một người mảnh khảnh thon thả. Bọn họ phụ trách phục vụ khách quý Trần Bình An ăn ở đi lại, ngoan ngoãn vâng lời, nói năng dịu dàng, khiến Trần Bình An rất lúng túng. Hắn nào hưởng thụ được ân huệ mỹ nhân này, vẫn tự lo liệu mọi chuyện, bất kể hai thiếu nữ khuyên nhủ thế nào vẫn giữ nguyên ý kiến.
Lúc màn đêm buông xuống, Trần Bình An xin chậu rửa chân, nhúng hai chân đầy vết chai vào trong nước ấm. Hai thiếu nữ đứng cách đó không xa, ánh mắt u oán. Trần Bình An chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, nói hết lời mới thuyết phục được bọn họ ra phòng ngoài nghỉ ngơi.
Hai thiếu nữ ngồi ở phòng ngoài, châu đầu trò chuyện, dùng tiếng địa phương quê nhà nhỏ giọng nói chuyện khuê phòng. Khi tiếng bước chân của Trần Bình An vang lên, bọn họ lập tức đứng dậy, cung kính đứng nghiêm chờ phân phó. Liếc thấy thiếu niên vẫn mang đôi giày cỏ kia, cho dù ở trong phòng vẫn không chịu lấy hộp kiếm sau lưng xuống, hai nàng khẽ liếc nhìn nhau, khóe miệng đều mỉm cười, chỉ cảm thấy thú vị chứ không dám châm chọc.
Hơn nữa chiếc thuyền cá côn của núi Đả Tiếu này hàng năm chở người chở vật vượt qua ba châu, đi về một chuyến. Hai thiếu nữ là nha hoàn hàng đầu của nhà chữ Thiên, đã thấy nhiều luyện khí sĩ lão gia kỳ quái. Thậm chí bọn họ cảm thấy khách quý Đại Ly có dung mạo thiếu niên này, không chừng đã bốn năm chục tuổi rồi, chuyện này trên núi thật sự quá thường thấy. Ra cửa đi xa, những người nhìn tuổi tác càng nhỏ thì càng phải cẩn thận, nhất định đừng tùy tiện gây hấn.
Thu Thực bưng chậu rửa chân ra ngoài đổ nước. Xuân Thủy mỉm cười hỏi Trần Bình An có muốn đi nghe đàn không. Tối nay trên thuyền cá côn có một vị tiên tử của lầu Hoàng Lương nhận lời mời tới đánh đàn, sư môn có giao hảo nhiều đời với núi Đả Tiếu. Khách quý ở nhà chữ Thiên không cần tốn tiền cũng có thể đến phòng bên nghe.
Trần Bình An còn đang đeo thanh “Hàng Yêu” do Nguyễn Cung chế tạo, đương nhiên không muốn xuất đầu lộ diện, bèn khéo léo từ chối. Chuyện này khiến Xuân Thủy hơi mất mát. Dù sao nếu khách quý Trần Bình An chịu đến đó, cho dù học đòi văn vẻ cũng được, nàng và em gái Thu Thực sẽ có thể tiện thể “rửa tai”. Bọn họ thật sự thích khúc đàn của tiên tử kia.
Lầu Hoàng Lương của Bắc Câu Lô Châu phần nhiều là nữ tu sĩ, gần như người người đều sở trường cầm kỳ thư họa trà. Tiên tử nghiên cứu một môn kỹ nghệ đến mức tinh diệu sẽ được ca tụng là “sáng mắt”, “rõ lòng”, “rửa tai”... Tiếng đàn của vị tiên tử trên thuyền cá côn này có thể “rửa tai”, một là khen ngợi tiếng đàn trong tay nàng êm tai thú vị, hai là “rửa tai” thật sự, tiếng đàn quả thật có thể tẩy rửa vết bẩn lâu năm trong khiếu huyệt ở tai.
Xuân Thủy và Thu Thực đặt chân vào tu hành đã bảy năm, bị hạn chế bởi tư chất bình thường, hôm nay chỉ là luyện khí sĩ cảnh giới thứ hai, thậm chí không tính là đệ tử ký danh của núi Đả Tiếu. Vì vậy cho dù tiếng đàn “rửa tai” hiệu quả nhỏ bé, bọn họ vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội tích góp tu vi.
Trần Bình An không biết mấu chốt trong đó, hoặc là nói với tính cách cẩn thận của hắn, cho dù biết tình hình thực tế nhiều khả năng cũng sẽ không đi. Hắn là một võ phu thuần túy còn chưa từng nhìn thấy đàn cổ, lại có bảo vật quan trọng trên người, nào dám rêu rao khắp nơi như vậy.
Hai thiếu nữ không có chuyện gì làm, nhưng lại phải ở trong một phòng bên của nhà chữ Thiên này, thế là ba người cứ đưa mắt nhìn nhau. Trần Bình An càng hâm mộ Ngụy Bách, nếu hắn ngồi ở vị trí của mình, hai bên nhất định sẽ chuyện trò rất vui vẻ, nào có bầu không khí lúng túng như vậy.
Thực ra Xuân Thủy và Thu Thực cũng không ngại ngùng, ngược lại cảm thấy mới lạ, dù sao loại khách như thiếu niên trước mắt vẫn rất hiếm thấy. Trước đây cũng có những vị khác kỳ lạ, nhưng chỉ là tính cách quái gở. Chẳng hạn như có khách kỳ quái đến mức tự mình đi quét dọn mỗi góc trong nhà, cột nhà cũng lau, gầm giường cũng chùi, vô cùng bận rộn. Còn không cho các nàng giúp đỡ, giống như có một chút bụi bặm thì sẽ rơi vào trong lòng.
Còn có khách rất sợ tối, từ trong vật một tấc lấy ra từng viên ngọc châu to lớn, trên bàn cũng bày, trên giường cũng đặt, sáng đến chói mắt. Còn có ông lão gầy gò dẫn theo một đám xác ướp mùi hôi nồng nặc. Xác ướp đều là phụ nữ, ăn mặc lòe loẹt, bôi son trát phấn, hành động tự nhiên, chỉ là không biết nói chuyện. Cảnh tượng rất khiếp người, khiến cho hai nàng cả đêm không dám nhắm mắt ngủ, chỉ sợ không để ý thì sáng mai sẽ biến thành một trong số xác ướp.
Trần Bình An cảm thấy cứ tiếp tục trơ mắt nhìn cũng không được, lại không tiện luyện tập thủ ấn đứng thế trước mặt người ngoài, đành phải phá vỡ trầm mặc, dùng ngôn ngữ thông dụng Đông Bảo Bình Châu không lưu loát hỏi:
- Xuân Thủy cô nương, Thu Thực cô nương, núi Đả Tiếu của các người ở nơi nào tại Bắc Câu Lô Châu?
Vừa lên tiếng nói chuyện, Trần Bình An liền phát hiện bầu không khí hòa hoãn hơn rất nhiều. Bởi vì hai thiếu nữ kia giống như trời sinh giỏi tán gẫu, gần như không tới phiên hắn chen miệng, chỉ cần dựng tai lắng nghe là được.
Hắn khách sáo mời các nàng ăn trái cây giải khát, bọn họ đều đỏ mặt đồng ý. Một người cúi đầu nghiêng mặt ăn, còn một người khác giải thích về núi Đả Tiếu cho Trần Bình An. Khi một người nói mệt rồi, người kia sẽ nói tiếp câu chuyện, khiến Trần Bình An nghe rất thú vị.
Hóa ra núi Đả Tiếu là phái lớn bản thổ Bắc Câu Lô Châu, nằm ở phía tây nam. Bởi vì trong một trăm hai mươi năm không có luyện khí sĩ năm cảnh giới cao trấn giữ, dựa theo quy củ phải tự mình lấy chữ “tông” xuống, từ Đả Tiếu tông biến thành núi Đả Tiếu lúc tổ sư khai sơn.
Nhưng tổ tiên núi Đả Tiếu đã từng giàu có thật sự. Thời kỳ đỉnh cao có đến hai vị thần tiên năm cảnh giới cao, hô mưa gọi gió, danh chấn một châu. Mặc dù hai vị tổ sư gia phục hưng tông môn đều là tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, cảnh giới đầu tiên trong năm cảnh giới cao, nhưng dù thế nào một tông có hai Ngọc Phác vẫn cực kỳ vinh quang.
Hai thiếu nữ mặc dù không tính là đệ tử chính tông của núi Đả Tiếu, nhưng cũng có cảm giác vinh dự rất lớn, kể với Trần Bình An rất nhiều sự tích truyền kỳ của tổ sư tông môn. Có người trong hành trình vượt châu gặp phải đàn hung thú biển sâu, dốc sức đánh lui bọn chúng, ánh kiếm còn rực rỡ hơn cả trăng sáng trên biển. Còn có người am hiểu lôi pháp, từ tây nam đi tới biên cảnh đông bắc Bắc Câu Lô Châu, giành được danh hiệu “Thần Tiêu thiên quân”, trảm yêu trừ ma vô số. Đến nay Bắc Câu Lô Châu vẫn có rất nhiều dân chúng nhớ ơn, trong nhà thờ phụng bài vị công đức, nhiều đời hương hỏa không dứt.
Những sự tích vinh quang này Trần Bình An nghe qua rồi bỏ, chỉ hơi mơ ước mà thôi, không hề suy nghĩ sâu xa. Nhưng hắn lại cảm thấy rất hứng thú với khái niệm “cảnh giới Ngọc Phác”, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
Bởi vì tông môn từng xuất hiện năm cảnh giới cao, Xuân Thủy dù chỉ là luyện khí sĩ cảnh giới thứ hai vẫn biết được rất nhiều chuyện, bèn nói một ít nội dung mà mình biết. Cảnh giới Ngọc Phác trong truyền thuyết có thể gọi là luyện khí đại thành, bỏ đi những thứ tô vẽ bên ngoài. Thân thể hoàn hảo giống như vàng ngọc, không cần pháp bảo bên người cũng không sợ nước lửa, quỷ quái bất xâm. Trong tình huống bình thường thì tuổi thọ từ năm trăm đến một ngàn năm, cho nên nhân gian vương triều thay đổi, núi sông biến sắc, cũng khó làm cho tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác cảm thấy hứng thú.
Xuân Thủy nói đến đây, Thu Thực vừa ăn xong một trái cây xanh tươi không cẩn thận nấc cụt, sắc mặt lập tức ửng đỏ ngượng ngùng. Vì lập công chuộc tội, Thu Thực vội vàng giải thích tiếp cho Trần Bình An:
- Trần công tử, nô tỳ còn nghe người ta nói, sau khi bước vào năm cảnh giới cao, luyện khí sĩ rời khỏi động tiên đất lành, sẽ không cần lo lắng bị khí đục trong trời đất ăn mòn thân thể giống như sông lớn chảy ngược. Linh khí bản thân tích lũy sẽ dần dần đạt tới một giới hạn, cho nên tu hành trên núi hay dưới núi cũng không khác biệt lớn, càng linh hoạt tùy ý hơn tu sĩ cảnh giới thứ mười Nguyên Anh phải “bất động như núi”.
Nói đến đây, ánh mắt của nàng si mê:
- Tất cả nữ luyện khí sĩ trên thế gian đều hi vọng bước vào cảnh giới này. Bởi vì chỉ cần đến cảnh giới thứ mười một sẽ có thể thay đổi một lần, hoặc là nói có cơ hội làm đẹp dung mạo ban đầu, hơn nữa bảo đảm “không phá hư số mệnh”. Vì vậy rất nhiều nữ tu sĩ cảnh giới thứ mười, cho dù là bà lão tóc trắng xóa cũng có thể trẻ lại, đồng thời thanh xuân thường trú, dung nhan đến chết cũng không thay đổi.
Trần Bình An tò mò hỏi:
- Dân chúng vốn kiêng kị thay đổi dung mạo, tại sao cảnh giới Ngọc Phác có thể bảo đảm “không phá hư số mệnh”?
Thu Thực không biết phải trả lời thế nào. Nàng chỉ biết như vậy chứ không biết nguyên nhân, một luyện khí sĩ cảnh giới thứ hai như nàng làm sao thấy được cảnh tượng năm cảnh giới cao.
Xuân Thủy tâm tư tinh tế hơn, cũng muốn nghĩ xem tại sao, liền cười nói:
- Trần công tử, chân tướng thế nào nô tỳ không dám chắc chắn. Nhưng nô tỳ có vài ý kiến, nói ra chỉ để công tử tham khảo mà thôi. Người phàm thế tục, từ khi trong bụng mẹ thì tướng mạo đã được “hình thành”, quả thật liên quan đến số mệnh của một người. Cho nên dân chúng dưới chân núi kiêng kị thay đổi dung mạo, cũng không phải là chuyện lạ. Luyện khí sĩ sau khi bước vào năm cảnh giới trung, thực ra cũng rất ít thay đổi dung mạo. Còn vì sao cảnh giới Ngọc Phác có thể thay đổi tướng mạo mà không phá hư số mệnh, nô tỳ cảm thấy...
Nàng vươn hai tay ra, đặt lên bàn làm động tác như dựng nhà:
- Tu sĩ năm cảnh giới thấp như nô tỳ và Thu Thực, luyện khí giống như xây nhà, chỉ có một hai cây cột. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, nếu như “thay đổi dung mạo” sẽ giống như gãy một cây cột, nhà có thể sẽ sụp.
Nàng lại làm động tác gợn sóng:
- Nhưng các thần tiên năm cảnh giới trung và năm cảnh giới cao, bọn họ đã xây thành một ngôi nhà kiên cố, thậm chí là một dãy kiến trúc như hoàng cung nhân gian. Như vậy một lần thay đổi dung mạo, cho dù gãy mấy cây cột chắc hẳn ảnh hưởng cũng không lớn. Còn nữ luyện khí sĩ cảnh giới Ngọc Phác thay đổi dung nhan, có thể giống như tu sửa bề ngoài kiến trúc, hoặc giống như trải một lớp ngói lưu ly mới lên nóc nhà, trở nên càng đẹp hơn. Nô tỳ nói như vậy, Trần công tử có hiểu được không?
Trần Bình An gật đầu nói:
- Hiểu được.
Xuân Thủy hơi ngượng ngùng:
- Những chuyện này chỉ là nô tỳ suy nghĩ lung tung, khiến công tử chê cười rồi.
Trần Bình An cười nói:
- Ta cảm thấy rất có lý.
Thu Thực chớp mắt, vẻ mặt tiếc nuối nói:
- Nhưng lão thần tiên cảnh giới Ngọc Phác, nô tỳ và chị gái đời này cũng không thể nhìn thấy một lần, cho dù nhìn từ xa cũng không được.
Ánh mắt Xuân Thủy hơi trầm lắng:
- Không thấy mới tốt. Đừng nói là thần tiên năm cảnh giới cao, cho dù là năm cảnh giới trung, một khi đánh nhau cũng không khá hơn phàm phu tục tử.
Thu Thực bĩu môi:
- Nhìn từ xa là được rồi.
Xuân Thủy bất đắc dĩ nói:
- Thị lực của chúng ta kém cỏi như vậy, có xa hơn pháp bảo của thần tiên năm cảnh giới cao không? Không cẩn thận thì chết cũng không biết mình tan thành mây khói thế nào.
Trần Bình An không chen vào chuyện này, mỗi người đều có sở thích khao khát, hơn nữa quan hệ không thân, không cần phải chỉ tay năm ngón.
Đầu thuyền cá côn bỗng có người há hốc mồm, đưa tay chỉ về hướng cực tây. Sau khi khôi phục tinh thần, hắn vội vàng gọi đám đồng bạn, cố gắng hét lên:
- Mau nhìn, mau nhìn!
Màn trời thế giới Hạo Nhiên bị phá vỡ một lỗ hổng không biết lớn nhỏ, có thứ gì đó bay ra, giống như bị người ta dùng một quyền từ trên trời đánh xuống. Mặc dù tốc độ rơi xuống rất nhanh, nhưng vì đỉnh màn trời cách mặt đất quá xa, cho nên chỉ cần vô tình nhìn về bên đó, đều có thể phát hiện cảnh tượng tráng lệ kinh hãi thế tục này. Giống như một ngôi sao chổi kéo theo chiếc đuôi dài rực rỡ sáng như tuyết, nhanh chóng bay xuống mặt đất nhân gian.
Cả thuyền cá côn đều náo động. Sau khi Thu Thực chạy ra hỏi thăm, trở lại nhà liền vội vàng nói với Trần Bình An, mau đến đài ngắm cảnh của nhà chữ Thiên, nhất định không thể bỏ lỡ. Trần Bình An liền dẫn theo Xuân Thủy và Thu Thực băng qua thư phòng, đẩy cửa đi tới đài ngắm cảnh bên ngoài, quả nhiên thấy được ở phương tây xa xôi có một vệt sao băng rơi xuống vô cùng chói mắt.
Nơi màn trời bị phá vỡ, có một giọng nói sảng khoái vang lên trùng điệp, chậm rãi truyền khắp nội tâm luyện khí sĩ nhân gian:
- A Lương, một quyền này của bần đạo thế nào?
Những lời này, thế giới Hạo Nhiên các ngươi không muốn nghe cũng phải nghe, thật là bá đạo.
Chắc hẳn tại khoảnh khắc này, vô số luyện khí sĩ, yêu ma quỷ quái và thần linh núi sông trên đời đều sẽ ngước nhìn về hướng tây, kinh ngạc vì người nói chuyện đạo pháp cao thâm, nắm tay mạnh mẽ.
Trần Bình An cũng há hốc mồm: “Thế nào, A Lương ông bị người ta đánh bại rồi?”
Vệt sao băng kia đụng ra một hố sâu lớn dưới đầt châu lớn phía tây, sau đó bắn ngược lên cao gần như ngang với núi Tuệ của Trung Thổ Thần Châu. Bóng dáng kia dừng một chút ở điểm cao nhất giữa không trung, giống như đang tìm kiếm phương hướng, cuối cùng nhoáng lên rồi biến mất.
Trong trời đất gần như không ai có thể theo kịp bóng dáng của y. Người có thực lực theo dõi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng lại không hề kinh ngạc về chuyện này. Tất cả đều lười tranh luận, nhiều nhất là yên lặng suy diễn thiên cơ biến số.
Trần Bình An lẩm bẩm nói:
- Một quyền này, hơi... mạnh...
Kết quả có người vỗ vào đầu hắn, hổn hển nói:
- Mạnh cái rắm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận