Kiếm Lai

Chương 401: Xin tuân pháp chỉ

Trong lòng Trần Bình An hơi khó chịu, nghĩ thầm mình không nên tùy hứng như vậy, ý niệm vừa nảy sinh thì không kìm lại được. Chuyến này đi ba trăm dặm đường thủy, khiến cho những thủy yêu quỷ nước kia dòm ngó. Nếu thật sự xảy ra xung đột, hồ lô nuôi kiếm vẫn còn ở chỗ thân thể. Lúc trước luyện tập sáu bước đi thế trên sông, vô cùng trúc trắc, đánh ra mấy quyền càng mềm yếu vô lực, âm thần giống như trời sinh không giỏi võ học quyền pháp.

Vừa nhớ tới cặp mắt như đèn lồng dưới đáy sông, hắn cũng cảm thấy nghĩ lại mà sợ.

Chung Khôi giống như nhìn thấu tâm tư của Trần Bình An, nói:

- Âm thần vốn thích dạo chơi trời đất ban đêm. Ngươi lần đầu xuất khiếu đi xa, âm thần mới sinh không đi đâu khác, lại đi tới miếu thủy thần sông Mai này. Theo như cách nói của luyện khí sĩ, đây có thể là cơ duyên chỉ gặp chứ không thể cầu. Nhưng vẫn phải cẩn thận ứng phó, chuyện cơ duyên phúc họa khó lường, không phải lúc nào cũng là chuyện tốt.

Trần Bình An hỏi:

- Vậy người coi miếu thủy thần có phải tu sĩ hay không? Có thể phát hiện được thân phận âm thần của ta không?

Chung Khôi bực bội nói:

- Với tính tình của nương nương sông Mai, thỉnh thoảng lại muốn đi đánh nhau với thủy yêu. Trong sông lại có nhiều oan hồn ác quỷ như vậy, toàn bộ đều bị con thủy yêu kia sai khiến. Ngươi cảm thấy miếu thủy thần có chứa kim thân của cô ta, sẽ không có cao nhân trấn giữ sao? Nếu vậy thì đã sớm bị con thủy yêu tự phong là “Hoàng Tiên Quân” kia nuốt cả miếu lẫn núi vào bụng rồi.

Trần Bình An xấu hổ nói:

- Chắc là vậy.

Cuối cùng Chung Khôi nói một tin tức tốt:

- Nhưng ngươi yên tâm, âm thần của ngươi rất hư ảo, chỉ cần không vào miếu thắp hương, bên phía miếu thủy thần sẽ không ai nhìn ra được.

Hắn lại nhíu mày, đi vòng quanh Trần Bình An một vòng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói:

- Trần Bình An, có phải ngươi đã hai lần gặp phải họa lớn? Một lần từ rất sớm, bị thương đến số mệnh. Lần khác là vào mấy năm trước, bị gãy cầu trường sinh?

Trần Bình An do dự một thoáng, cuối cùng vẫn gật đầu. Hắn luôn luôn cẩn thận dè dặt, lần này lại phá lệ không hề che giấu, nói:

- Gần như là vậy.

Đây là vì danh hiệu quân tử thư viện Đại Phục của Chung Khôi, càng là vì tiếng “Tề tiên sinh” mà người này xưng hô.

Chung Khôi xoa cằm, lâm vào trầm tư.

Trần Bình An hỏi:

- Làm sao ngươi thấy được?

Chung Khôi vẫn quan sát Trần Bình An, chậm rãi nói:

- Cây có vòng tuổi, có thể quan sát tuổi tác, thực ra hồn phách của con người cũng như vậy. Có điều thân người là trời đất nhỏ, trời đất là thân người lớn, thể xác máu thịt gân cốt của con người, giống như dựng lên một bức tường giữa hai bên.

Thấy vẻ mặt Trần Bình An ngỡ ngàng, Chung Khôi lấy một ví dụ, nói:

- Thử so sánh, tu sĩ của thế giới Hạo Nhiên và thế giới Thanh Minh muốn tra xét lẫn nhau, cho dù nắm giữ thần thông quan sát núi sông, kể cả tu vi của ngươi là cảnh giới thứ mười hai Tiên Nhân, cũng không có tác dụng gì. Nhưng sau khi âm thần của ngươi hiển hóa, hồn phách giống như lộ ra chân tướng, có thể thấy được rõ ràng, giúp ta nhìn ra rất nhiều đầu mối.

Hắn đột nhiên cười nói:

- Trần Bình An, ngươi làm thợ may có phần vất vả rồi.

Đồ sứ bản mệnh đã vỡ, Trần Bình An không lấy được bất kỳ phúc duyên nào trong động tiên Ly Châu. Cầu trường sinh đã gãy, thân thể bốn bề lọt gió lọt mưa, mới cần luyện tập Hám Sơn quyền để giữ mạng. Chung Khôi nói Trần Bình An là một thợ may vất vả, có thể nói là chính xác.

Trước có hiền nhân Chu Cự ở Bảo Bình châu, miệng ngâm thơ là có thể khiến kẻ địch rơi vào gió mạnh, trong nháy mắt thân thể tiêu điều. Sau có quân tử Chung Khôi ở Đồng Diệp châu, càng sâu không thể lường. Nhất thời cảm nhận của Trần Bình An đối với những thư viện Nho gia này càng phức tạp sâu sắc.

Trần Bình An hỏi:

- Ngươi muốn vào miếu thắp hương? Quân tử thư viện làm như vậy, không có vấn đề gì sao?

Chung Khôi hơi buồn cười, nói:

- Nếu bị một số lão sư cổ hủ của thư viện biết được, chắc sẽ chỉ trích một chút. Nhưng không sao, người đọc sách cũng không cứng nhắc như ngươi nghĩ.

Hắn lại “ồ” một tiếng, cười ranh mãnh nói:

- Tốt, nhờ hồng phúc của ngươi, ta có thể lĩnh giáo tính tình nóng nảy của thủy thần nương nương sông Mai rồi.

Môi của hắn khẽ mấp máy, dòng nước sông Mai chung quanh hai người giống như gặp phải cột chống giữa sông, chảy vòng qua. Đồng thời ánh sáng nhàn nhạt nổi lên, giống như một chiếc ô lớn che giấu thân hình của hai người.

Chung Khôi nắm cánh tay Trần Bình An, nói:

- Theo ta đi xem kịch vui.

Sông Mai trở nên cực kỳ vẩn đục, cuộn trào mãnh liệt, giống như có một chuỗi sấm rền nổ tung dưới nước.

Cách miếu thủy thần ba bốn dặm, dưới đáy một đoạn sông đã trở thành chiến trường. Trần Bình An đứng từ xa, nhìn thấy một bóng dáng xinh xắn, tay cầm một vật gì đó, mỗi lần vung lên đều vẽ ra một đường vòng cung màu bạc rực rỡ trong nước. Bởi vì tốc độ quá nhanh, đường bạc không ngừng chồng chất, giống như một bức tranh viết tháu lộn xộn, tràn đầy phong thái truyền thần.

Bóng dáng kia phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, giống như một ngọn đèn dưới đáy sông đen kịt, vô cùng nổi bật.

Cô gái vóc người thấp bé, xinh xắn lanh lợi, tướng mạo trẻ trung, mặt mũi bình thường, còn có phần tròn trịa như trẻ con. Chỉ là trên người cô tỏa ra ánh sáng vàng trong vắt, ánh mắt sắc bén, rất có uy thế. Bên hông cô đeo trường đao, sau lưng đeo trường kiếm, tay cầm một cây thương sắt cao gần gấp đôi mình.

Vỏ đao có màu xanh tím, dùng tơ vàng quấn quanh hơn nửa. Nơi tiếp giáp giữa vỏ kiếm và chuôi kiếm có ráng mây năm màu tỏa ra, cảnh tượng tráng lệ. Có lẽ thanh trường kiếm trong vỏ kia không phải là vật phàm.

Cô đi lại trong nước như gió, không hề trở ngại, nhanh như sét đánh. Trường thương trong tay mấy lần cắt vỡ thân hình to lớn của yêu vật trong nước, máu tươi tung tóe, khiến cho nước sông Mai tràn ngập mùi máu tanh.

Có một lần cô bị chiếc đầu thủy yêu đụng trúng người, đập vào đáy sông, mang theo tiếng vang ầm ầm. Nhưng trong nháy mắt thân hình lại vọt lên, một thương đâm vào cằm yêu vật to lớn kia.

Yêu vật kêu gào rung trời, điên cuồng xoay người, khiến cho sông Mai dâng lên sóng lớn ngập trời. Ngay cả dân chúng ở miếu thủy thần cũng phát hiện sự khác thường, nhưng không ai sợ hãi, nhao nhao nhún chân nhìn về phía xa, xem như một chuyện mới mẻ.

Cô gái thấp bé ngoại trừ ra tay hung dữ thô bạo, còn là một cô nương áo đen thích mắng người lúc đánh nhau.

- Nghiệt súc ngươi phản trời! Ta không đi gây sự với ngươi, đã xem như tổ tiên của ngươi phù hộ rồi... À quên, ngươi vốn là một nghiệt súc không có tổ tiên. Ngươi đã có gan tới trước miếu của ta, vậy hãy để lại mấy trăm cân thịt ở đây!

- Đừng tưởng rằng ngươi có người trong triều, hàng năm nhét cho thành Thận Cảnh bảy tám chục vạn lượng bạc, muốn hủy bỏ thân phận phủ quân của ta, vậy thì ta sẽ sợ ngươi. Cho dù một ngày nào đó, miếu thủy thần sông Mai thật sự trở thành miếu xây dựng bừa bãi, liều mạng vứt bỏ kim thân thì đã sao? Đã nói muốn chém ngươi thành mười tám đoạn, cũng sẽ không chỉ chém ngươi thành mười bảy đoạn!

- Nghiệt súc, tới đây, lại ăn một thương của ta! Lát nữa ta phải bảo trong phủ nấu một tô mì lươn, mùi vị tuyệt hảo!

Yêu vật thể hình to lớn, màu vàng ánh, không có vảy, sự trơn nhẵn đó khiến người ta buồn nôn. Nó vốn là yêu vật trong một cái hồ nổi tiếng ở Đại Tuyền, sống lâu thành tinh, chỉ là tu hành chậm chạp. Tuy lấy được một phần cơ duyên to lớn, nhưng sáu trăm năm cần cù tu hành, vẫn bị ngăn ở bên ngoài ngưỡng cửa cảnh giới Long Môn hơn một trăm năm.

Sau đó được một vị cao nhân đến hồ du lịch chỉ điểm, nó liền rời khỏi sào huyệt lên bờ. Nhiều lần trải qua khó khăn, từ đầu nguồn sông Mai bắt đầu đi xuống, mô phỏng giao long qua sông, cuối cùng phá vỡ giới hạn bước vào cảnh giới Long Môn. Nếu để nó tiếp tục đi xuống, đến nơi giao nhau giữa sông Mai và sông lớn, lại thuận thế vào biển, không chừng sẽ thành tựu Kim Đan.

Không ngờ lúc đi qua miếu thủy thần sông Mai, cô ả thối tha kia lại nổi giận vì nó gi.ết chết một số phàm phu tục tử, liền nói muốn thay trời hành đạo, thậm chí không tiếc liều mạng với nó. Lúc ấy nó vừa mới bước vào cảnh giới Long Môn, khí thế đang mạnh, cũng không để đối phương vào mắt. Cái hồ sào huyệt của nó cũng có thủy thần trấn giữ, nhưng chỉ là kẻ theo đuôi khom lưng uốn gối với nó mà thôi, hàng năm còn phải cống nạp cho nó.

Khi đó hai bên từ khúc sông bên ngoài miếu thủy thần sông Mai, chém giết lên phía trên, đánh đến long trời lở đất. Cuối cùng nước tràn hai bờ ba trăm dặm, may mắn xung quanh khúc sông kia là núi non hoang vu, mới không gây họa cho bách tính.

Yêu vật ở trong nước không đánh lại vị thủy thần kia, đành phải lui về thượng du sông Mai, nghỉ ngơi mấy chục năm. Sau khi cảnh giới Long Môn vững chắc, nó liền biến ảo thành thân người, dùng hình dạng một người đàn ông lên bờ, mang theo trọng bảo đến phủ Bích Du thỉnh tội. Nào ngờ con mụ thối tha bại não kia lại không do dự, lập tức ra tay. Yêu vật cũng hung tính bộc phát, hai bên dùng hết tất cả pháp bảo.

Trận chiến đó còn thảm thiết hơn lần đầu giao chiến trong sông, phủ Bích Du bị chìm ngập hơn nửa, hư hại nghiêm trọng, kim thân ở miếu thủy thần cũng xuất hiện vết nứt. Mà yêu vật càng không được lợi gì, một món pháp bảo bản mệnh và một món trọng bảo trấn nước, một bị hư hại còn một bị phá hủy, thảm bại trở lui.

Hơn hai trăm năm qua, nó vẫn xem trận chiến ở phủ Bích Du là sỉ nhục, đã thề rằng chỉ khi nào kim thân của con mụ điên kia sụp đổ, miếu thờ bỏ hoang, nó mới sẽ nghênh ngang lên bờ. Vì vậy cho dù sau đó tiến hành đủ loại mưu đồ, đạo hạnh tăng vọt, đã tiếp cận ngưỡng cửa cảnh giới Kim Đan, nhưng nó vẫn không biến ảo thành hình người.

Còn như một đống mảnh vỡ kim thân của thần sông kia, dĩ nhiên đã là đồ ăn của nó. Không chừng chưa cần đi đến sông lớn vào biển, nó đã có thể bước vào cảnh giới Kim Đan rồi.

Có điều đánh qua đánh lại hơn hai trăm năm, chém giết trong nước nó thật sự không phải là đối thủ của thủy thần sông Mai này, không lần nào chiếm được ưu thế. Con mụ kia giống như quyết tâm ngăn nó ở thượng du sông Mai. Đồng thời cũng vì hành động tổn người hại mình này, cho dù những năm qua đã hưởng thụ rất nhiều hương khói nhân gian, việc đắp nặn kim thân vẫn tiến triển chậm chạp.

Tối nay yêu vật dĩ nhiên lại thua trận, đành phải nhanh chóng rút về hướng thượng du.

Cô gái thấp bé thấy nó hạ quyết tâm, chỉ cần mình tiếp tục truy sát, nó sẽ lên bờ gây họa cho dân chúng, đành phải căm phẫn dừng tay.

Trong đại chiến thương sắt đã rơi xuống đáy sông. Cô thu đao kiếm vào vỏ, tìm được món binh khí thuận tay nhất kia, chửi đổng một câu, sau đó thân hình nhoáng lên rồi biến mất, trở về phủ Bích Du.

Lúc này Chung Khôi và Trần Bình An mới hiện thân, hai người lên bờ đi đến miếu thủy thần trên núi.

Có gần ngàn dân chúng đến đây chờ mở cửa thắp hương, xe ngựa và lừa la đứng đầy chân núi. Ngoài miếu bày rất nhiều gian hàng ăn khuya, vô cùng náo nhiệt. Cộng thêm cảnh tượng kỳ lạ ở khúc sông thượng du vừa rồi, khiến người người hưng phấn không thôi.

Chung Khôi theo Trần Bình An đi xem những văn bia bạch ngọc kia.

Văn bia phần nhiều là văn cầu mưa của các đời hoàng đế Đại Tuyền và quan viên địa phương, trong đó còn có một số nội dung giống như tự xét lại mình, cùng với văn cảm tạ sau khi cầu mưa thành công. Trần Bình An chỉ nhìn lướt qua những văn bia này một lần.

Chung Khôi đã sớm đi tới đầu rừng bia, ngồi xổm xuống đất, nhìn một tấm bia đá cổ xưa bị mài mòn nghiêm trọng. Có lẽ là do năm tháng xa xôi, gió thổi nắng chiếu mưa dầm, văn bia chỉ còn lại mấy chục chữ, nội dung đứt quãng, thiếu rất nhiều chữ.

Trần Bình An đi tới bên cạnh Chung Khôi, cũng ngồi xuống quan sát, phát hiện đó là một bài thơ, cũng không đề tựa: “Trời đất điếc, nhật nguyệt mù... núi sông tiều tụy cây cỏ khô, trên trời vui sướng người kể khổ... trói dùng trát sắt đưa Phong phủ. Xua Lôi Công, sai Điện Mẫu, đi lại giữa trời đất, gió mây tự vào ra... giỏi uy phong, một giọt nước bình vàng trên trời, không trung tơ bay như dệt cửi... quét cái nóng thiên hạ...”

Chung Khôi hỏi:

- Có nhìn ra chút gì không?

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Nhận được chữ mà thôi.

Chung Khôi cảm khái nói:

- Tiên sinh từng nói, văn tự trên tấm bia đá này, thực ra là một khẩu quyết tu chân Đạo môn thất truyền đã lâu.

Trần Bình An hỏi:

- Vậy ngươi đã nhìn ra đường lối rồi?

Chung Khôi trịnh trọng nói:

- Nhận được chữ mà thôi.

Trần Bình An cười ha hả.

Hai người đứng lên, thấy cửa lớn miếu thờ đầy người chen chúc. Chung Khôi oán giận nói:

- Vì ngươi mà ta xem như không thắp hương được rồi.

Nhưng rất nhanh hắn lại bất đắc dĩ nói:

- Cửa sau sẽ mở sớm hơn cửa lớn một hai khắc đồng hồ, do người coi miếu tự mình mở cửa, chắc đã có quan viên hoặc quyền quý chờ đợi rồi. Cho nên những dân chúng bình thường bên ngoài miếu này, mặc cho ngươi chờ mấy ngày mấy năm, đời này cũng không thắp hương được.

Trần Bình An do dự nói:

- Ở quê nhà ta có bốn chữ Phật ngữ, đó là “mạc hướng ngoại cầu”.

Chung Khôi “ừ” một tiếng, nói:

- Lời này tuyệt diệu. Phật gia coi trọng chính tín, đó là muốn người ta hết lòng tin theo chính pháp. Về chuyện thắp hương, thật ra rất nhiều khách hành hương trên đời đã hiểu sai. Thắp hương không phải là đến miếu cắm một nén nhang vào lư hương, mà là nén nhang trong lòng mỗi người thành tâm. Nén nhang đời này, nén nhang năm nay, nén nhang tháng này, đều là thắp hương.

Trần Bình An gật đầu nói:

- Có đạo lý.

Chung Khôi cười nói:

- Ngươi cho rằng trở thành quân tử thư viện rất dễ sao? Học vấn phải rất lớn mới được.

Trần Bình An nói:

- Vậy ngươi làm cho ta một bài thơ, chủ đề là “xem văn bia cầu mưa có cảm ngộ”. Ta thấy trên giấy bút văn nhân thường viết như thế, ngươi thử xem?

Chung Khôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nói:

- Tối nay thích hợp lên núi xuống nước, thích hợp đến nhà thăm phủ, thích hợp gần gũi thần linh, chỉ không thích hợp ngâm thơ.

Trần Bình An lại cười một tiếng.

Chung Khôi thẹn quá hóa giận, nói:

- Trần Bình An, con người ngươi đúng là nhàm chán.

Hắn lại cười hì hì, hỏi:

- Có muốn theo ta đến phủ Bích Du một chuyến không? Đó là cung thủy thần tương lai, rất hiếm lạ, cả Đồng Diệp châu có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu may mắn, ngươi còn có thể nhìn thấy vị thủy thần nương nương sông Mai kia...

Trần Bình An nói:

- Không phải ban nãy đã thấy rồi sao?

Chung Khôi vỗ trán một cái, cái vỗ này lại khiến hắn chợt nảy ra suy nghĩ, nói:

- Cơ duyên! Lần này ngươi dùng âm thần dạo đêm, không chừng cơ duyên lại nằm ở phủ Bích Du và trên người cô ta!

Trần Bình An lắc đầu nói:

- Bỏ đi, ta phải nhanh chóng trở về.

Vẻ mặt Chung Khôi giống như gặp quỷ, trên đời còn có người không quan tâm tới cơ duyên như vậy sao?

Phía chân núi bỗng trở nên ồn ào. Chung Khôi kéo Trần Bình An, nói:

- Chuyện phiền phức tới rồi, đi xem một chút.

Lúc này bà lão trông coi miếu thờ, cùng với một vị lão tu sĩ siêu trần thoát tục trong miếu, đang đứng kề vai ở chân núi, ngăn cản một cô gái áo trắng lên núi.

Dân chúng ở gian hàng ăn khuya phía xa thì chỉ chỉ trỏ trỏ.

Sắc mặt cô gái nhợt nhạt giống như bị bệnh. Chẳng những như vậy, mặc dù áo váy nhìn không khác gì với dân chúng, thế nhưng nhìn kỹ, sau người giống như một cái giỏ trúc vẫn luôn lọt nước, trên đường ướt nhẹp, dấu vết rõ ràng.

Bà lão tay cầm gậy đầu rồng, gõ mạnh xuống đất, cười lạnh nói:

- Quỷ nước nho nhỏ, cũng dám mạo phạm miếu thủy thần nương nương, tự tìm đường chết!

Lão tu sĩ cười nói:

- Vốn là một ác quỷ trong nước rồi, bảo là tìm đường chết hình như không đúng lắm.

Bà lão cười âm trầm, nhìn chằm chằm vào quỷ nước sông Mai đại nghịch bất đạo kia. Một đứa nhóc mà thôi, một gậy là có thể khiến nó hồn bay phách lạc, đánh chết nó rồi cũng xem như một việc công đức.

Cô gái quỷ nước nơm nớp lo sợ, cắn môi, lấy can đảm nhìn hai vị đại nhân vật trên cao, rụt rè nói:

- Lão thần tiên coi miếu, vị tiên sư này, tôi tới đây là để tìm một người đọc sách. Y nói có thể giúp tôi thoát khỏi trói buộc của thủy yêu, không cần tiếp tục nối giáo cho giặc...

Bà lão nhướng mày nói:

- Buồn cười! Ngươi vô cớ lên bờ, nhất định là âm mưu quỷ kế của thủy yêu kia!

Lão tu sĩ vuốt râu cười nói:

- Ta lên hay bà lên?

Bà lão nắm chặt gậy, muốn đánh chết nữ quỷ này, nhưng lại phát hiện gậy đầu rồng không nhấc lên được. Bà ta ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy một thư sinh tươi cười nói với mình:

- Có gì từ từ nói. Vị cô nương này cũng không nói dối, ta quả thật đã đáp ứng cô ấy chuyện này. Cô ấy dám mạo hiểm bị thủy yêu hành hạ, lên bờ tìm ta, chuyện này đã không dễ dàng. Lỡ may ta là kẻ lừa gạt ăn nói lung tung, sau này mười năm trăm năm cô ấy sẽ rất thảm. Không chừng hồn phách sẽ biến thành tim đèn dưới đáy sông Mai, vẫn luôn cháy trong nước đến khi hồn phách tiêu tan. Loại hành hạ này còn đáng sợ hơn bất cứ cực hình nào ở nhân gian.

Chung Khôi cười nói với nữ quỷ lúc trước đã bị hắn kéo tóc:

- Cô nương thật gan dạ, ánh mắt càng tốt. Tâm nguyện này ta sẽ giúp cô. Vì cô đã dám lên bờ, ta sẽ tranh thủ cầu cho cô cơ hội chuyển thế đầu thai...

Sắc mặt bà lão đỏ lên, vẫn không thể di chuyển gậy đầu rồng trong tay, thẹn quá hóa giận nói:

- Thằng nhóc, ngươi đang nói bậy gì đó? Ngươi muốn ở dưới mí mắt của thủy thần nương nương, bao che cho quỷ nước dưới trướng thủy yêu kia?

Lão tu sĩ ánh mắt âm trầm, lời nói càng hiểm ác:

- Tên này mưu mô khó lường, không chừng là muốn trong ngoài phối hợp, giúp thủy yêu mưu hại thủy thần nương nương của chúng ta.

Chung Khôi ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn chăm chú vào mắt nữ quỷ. Trong mắt cô có sợ hãi, hối hận, còn có một chút áy náy với thư sinh chán nản trước mắt.

Chung Khôi cười gật đầu, nói:

- Nhìn vào phần thiện tâm này của cô, cho dù tiên sinh trách mắng, ta cũng sẽ phá lệ giúp cô một lần. Ít nhất ở trước mặt Chung Khôi ta, kẻ thiện sẽ được đền đáp, không phân biệt người quỷ thần quái. Cô nương, xin hãy chờ một lát.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng kéo xuống dưới một cái, gậy đầu rồng nặng đến trăm cân lại cắm thẳng xuống đất, không thấy tung tích. Tiếp đó hắn dùng một chưởng đánh cho bà lão coi miếu xoay tròn giữa không trung mấy chục vòng, rơi xuống cách đó mười mấy trượng. Lại một chưởng đánh cho lão tu sĩ kia lộn nhào rơi vào trong nước sông Mai.

Trần Bình An mỉm cười nói:

- Hợp tình hợp lý, nhưng có phần không nói lễ nghĩa.

Đây là câu lúc trước Chung Khôi nói với hắn ở nhà trọ.

Chung Khôi cười ha hả nói:

- Tự hỏi lương tâm mà.

Hắn ngưng cười, vẻ mặt trở nên vô lại:

- Chiếm lý là được rồi. Cái chữ “lễ” này quá lớn, ta chỉ là quân tử chứ không phải thánh nhân, tạm thời còn không cần.

Nữ quỷ sông Mai há hốc mồm. Cô đoán được thư sinh trước mắt là một vị luyện khí sĩ đạo hạnh không cạn, nhưng không ngờ có thể một chưởng một người, đánh cho hai vị lão thần tiên kia không có sức chống đỡ.

Chung Khôi khí thế hùng hồn bước tới trước, hai tay áo có gió lốc, dừng lại trước người nữ quỷ, trầm giọng nói:

- Báo tên họ, quê quán, giờ ngày tháng năm sinh!

Nữ quỷ lần lượt làm theo.

Chung Khôi gật đầu, ra hiệu mình đã biết. Hai ngón tay của hắn khép lại, nhẹ nhàng chống vào ấn đường của nữ quỷ, hờ hững nói:

- Ta, thư viện Đại Phục, quân tử Chung Khôi.

Trần Bình An phát hiện ngoại trừ mình và nữ quỷ, dường như tất cả dân chúng ngoài miếu thủy thần đều lâm vào trạng thái bất động, dòng thời gian xuất hiện dừng lại ngắn ngủi.

Chung Khôi chậm rãi nói:

- Tại đây chiêu cáo Phong Đô, cô gái này đi tới âm phủ, vạn quỷ không thể đến gần, Diêm La không thể sỉ nhục, đủ loại nghiệp chướng hoàn toàn xóa bỏ. Ta chịu trách nhiệm, để cô ta chuyển thế, nhận được phúc đức báo ứng.

Trần Bình An đột nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy phía trên sông Mai trăm trượng mây đen giăng đầy, che kín trăng sáng, thấp thoáng hiện ra cái đầu của một quỷ vật âm phủ lớn như núi, khí thế kinh người. Dáng vẻ giống hệt như một số quỷ quan cấp bậc cao nhất của Phong Đô, được vẽ trong tranh cuộn của tiên gia trên núi.

Sau đó biển mây càng lúc càng dày, hạ xuống che kín nước sông Mai. Vị quan lại âm phủ trong truyền thuyết chậm rãi từ trong sương đen đi ra, sau khi lên bờ nhanh chóng dừng bước. Hắn cúi đầu xuống, trên đầu là một chiếc mũ quan âm phủ, ôm quyền nói:

- Xin tuân pháp chỉ!

Khi hắn giơ tay ôm quyền, lại phát ra tiếng vang rào rào. Hóa ra trên hai cánh tay hắn có quấn hai sợi xích sắt, buông xuống tận đất.

Chung Khôi thu ngón tay. Thần hồn của nữ quỷ bắt đầu tiêu tan, biến thành từng điểm sáng như đom đóm, trôi giạt về hướng quỷ quan đứng ở bờ sông.

Cô khóc không thành tiếng nói:

- Cảm ơn Chung công tử, hi vọng kiếp sau có thể báo đại ân.

Chung Khôi cười khoát tay nói:

- Không cần, đừng dính dáng gì tới ta nữa, đời sau an tâm làm thiên kim tiểu thư của cô đi.

Cuối cùng nữ quỷ được quỷ quan Phong Đô giống như sứ giả thị sát kia mang đi, mây đen sương đen trên mặt nước sông Mai và không trung cũng tan biến.

Tại thời điểm cuối cùng, quỷ quan không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn âm thần của Trần Bình An một cái.

Chung Khôi lau mồ hôi trán, nhổ ra một ngụm khí đục, quay đầu nhắc nhở Trần Bình An:

- Âm thần này của ngươi quả nhiên khác với bình thường, lại có thể không bị áp chế. Chẳng lẽ trước kia ngươi từng đi qua dòng sông thời gian rồi? Không thể nào chứ?

Trần Bình An không trả lời câu hỏi này, chỉ nói:

- Ta cảm thấy Cửu Nương chắc sẽ thích ngươi.

Ánh mắt Chung Khôi sáng lên, vui mừng nói:

- Ngươi thật sự cảm thấy vậy sao?

Trần Bình An mỉm cười nói:

- Khách sáo với ngươi một chút thôi, đừng xem là thật.

Chung Khôi cười khổ, sau đó lẩm bẩm nói:

- Bị ngươi đùa giỡn rồi, bị ngươi đùa giỡn rồi.

Hắn đột nhiên nghiêng đầu, dùng lòng bàn tay vuốt cằm, tấm tắc nói:

- Ta đúng là kiêu ngạo, đàn ông tướng mạo anh tuấn lại có bản lĩnh như ta, cũng không thấy nhiều.

Trần Bình An gật đầu phụ họa:

- Còn có thể viết thơ xoàng, quản lý sổ sách.

Chung Khôi than vãn một tiếng, nói:

- Tán gẫu với ngươi thật nhàm chán.

- --------

Phủ Bích Du cũng không xây dựng bên bờ sông Mai, mà là nằm trong khe núi, cách nước sông mười mấy dặm. Hơn nữa hai bên bờ khúc sông này đường xá khó đi, núi cao liên miên, ít dấu chân người.

Có rất nhiều phủ đệ của thần linh núi sông địa phương, quan phụ mẫu châu quận mỗi năm đều tới thăm viếng một lần, đã sớm thành thông lệ trong quan trường. Nhưng quan viên địa phương muốn thăm viếng phủ Bích Du, lại là một chuyện khổ cực. May mà thủy thần nương nương giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, miễn cho bọn họ rất nhiều vất vả.

Thầy trò Doãn Diệu Phong và Thiệu Uyên Nhiên của Kim Đỉnh quán là người tu hành, đương nhiên không cảm thấy có gì khó xử. Đi tới trước cửa lớn phủ Bích Du, Doãn Diệu Phong cao giọng báo danh hiệu, ngoại trừ thân phận cung phụng của vương triều Đại Tuyền, còn báo cả sư môn Kim Đỉnh quán.

Không có cách nào, tu sĩ Đại Tuyền đều nghe nói đến tính tình quái gở của thủy thần nương nương sông Mai. Doãn Diệu Phong lo lắng nếu mình không mang Kim Đỉnh quán ra, tối nay rất có thể phủ Bích Du sẽ không mở cửa.

Có điều vị Bảo Chân đạo nhân này vẫn tính sai. Cho dù ông ta đã báo ra Kim Đỉnh quán và thân phận sư tổ của Thiệu Uyên Nhiên, cửa lớn phủ Bích Du vẫn đóng chặt, ngay cả một người canh cửa hay tạp dịch cũng không lộ diện.

Vẻ mặt Doãn Diệu Phong không vui, nhưng đành phải nén giận, một lần nữa khẩn cầu thủy thần sông Mai mở cửa gặp mặt, còn thẳng thắn nói mình mang theo mật chỉ của hoàng đế bệ hạ.

Thiệu Uyên Nhiên thì càng tò mò, rốt cuộc là vì chuyện lớn gì, lại khiến cho hai người bọn họ phải ăn món canh đóng cửa tiễn khách này.

Trong phòng khách của phủ đệ to lớn diện tích hơn trăm mẫu, đèn đóm rực rỡ, có một cô gái thấp bé đang giẫm chân lên ghế dài, vùi đầu ăn một tô mì trên bàn.

Nói chuẩn xác là một chậu lớn, còn lớn gấp đôi cái đầu của cô, chính là món mì lươn.

Trong phòng khách còn có rất nhiều quản sự và tỳ nữ của phủ đệ, đều là quỷ nước chết oan ở sông Mai.

Trong đó có một ông lão nhẹ giọng hỏi:

- Nương nương, thật không gặp hai vị đạo sĩ Kim Đỉnh quán kia sao?

Cô gái cũng không ngẩng đầu lên, hạ đũa như bay, phát ra tiếng sì sụp, nói hàm hồ không rõ:

- Gặp cái rắm! Nói tới nói lui cũng là mấy lời kia, phiền chết được.

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với một đầu bếp đang tháo găng tay ra:

- Nấu không tệ, lần sau bỏ nhiều ớt một chút, bỏ ba bốn lạng, mùi vị sẽ càng ngon. Đừng quên, tốt nhất là ớt tím của tiệm Lưu lão tam, vị cay đó là chuẩn nhất.

Đầu bếp chất phác kia giống như một người cà lăm, gật đầu nói:

- Mẹ... mẹ, con... con... hiểu rồi.

Cô gái thấp bé trợn trắng mắt, tức giận nói:

- Mẹ cái đầu ngươi chứ mẹ, lão nương vẫn là hoàng hoa khuê nữ!

Đột nhiên trong lòng cô rung động, đập đũa một cái, lập tức đứng dậy, mặt đầy sát khí, mắng:

- Con mẹ nó, lại có người dám gây rối ở miếu thờ? Lá gan quá lớn rồi!

Trên bàn xuất hiện một chùm khói mù, giống như người ta thắp hương, bên trong phát ra giọng nói của một bà lão.

Cô gái tập trung nghe xong, sát khí bừng bừng, nấc một cái. Cô lại cúi đầu khom lưng, cầm đũa ăn một ngụm mì lươn, sau đó mới lau miệng, bước nhanh ra ngoài.

Khi đi tới gần ngưỡng cửa, cô nói với lão quản gia:

- Ta phải đến miếu thờ một chuyến, ngươi ra đuổi khách ngoài cửa. Cứ nói như lúc trước, trừ khi triều đình có thể khiến thư viện lấy quyển sách kia ra, nếu không phủ Bích Du chúng ta thà rằng giữ lại tấm biển cũ.

Lão quản sự mặt ủ mày chau, mặc dù kính trọng vị thủy thần nương nương này, nhưng cũng không sợ hãi, hỏi thẳng:

- Nương nương, lỡ may hai vị thần tiên Đạo môn nổi giận, đánh cho tôi không còn hồn phách, vậy phải làm sao đây? Sau này ai sẽ đi chợ nhân gian mua đồ cho nương nương?

Cô “phì” một tiếng, trách mắng:

- Sợ chết thỉ sợ chết, còn tìm lý do nữa.

Nói thì nói vậy, nhưng sau khi cô sải bước ra ngưỡng cửa, lại không thấy bóng dáng, chỉ có giọng nói vang vọng ở ngoài cửa phủ Bích Du:

- Nói chuyện đàng hoàng, không được giết người... sai rồi, là không được giết tiên.

Trong miếu thủy thần sông Mai bỗng xuất hiện bóng dáng của cô gái thấp bé, đeo đao đeo kiếm, cũng không mang theo cây thương sắt kia. Thân ở trong khu vực miếu thờ kim thân, cô chỉ bước một bước đã đến trước mặt hai thủ phạm kia, chất vấn:

- Hai người các ngươi, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại gây chuyện ở đây? Bà già coi miếu do tên thứ sử kia ném vào đây, trước giờ nói chuyện chỉ có thể tin ba bốn phần. Ta không tin lời lẽ thêm mắm thêm muối cả mấy cân của bà ta, nhưng lại cảm nhận được xao động ở đây. Các ngươi nói xem, ta nghe là được.

Cô đứng đối mặt với Trần Bình An và Chung Khôi, vừa nói vừa lặng lẽ lui về phía sau. Không phải kiêng dè cái gì, mà là ngước cổ nói chuyện với người khác, cô cảm thấy rất mất mặt.

Đến khi không cần ngẩng đầu nữa, cô mới dừng lại, bỗng nhớ tới một chuyện, liền tự giới thiệu mình:

- Đúng rồi, ta chính là thủy thần sông Mai vùng này.

Chung Khôi liền kể lại quá trình một lần, đơn giản vắn tắt, chân tướng của sự việc rất rõ ràng.

Sau khi nghe xong, cô gái khẽ gật đầu nói:

- Chắc là thế rồi. Vậy thì các ngươi cứ tùy ý đi dạo, ta sẽ bảo bà già coi miếu kia an phận một chút, không ngáng chân các ngươi.

Chung Khôi thấy cô muốn đi, vội vàng giữ lại:

- Ta thật sự có chuyện muốn tìm cô.

Sắc mặt cô gái nghiêm túc. Thân là thủy thần chính thống cai quản đường thủy sông Mai, lúc trước nơi này xuất hiện động tĩnh kỳ quái, có người che giấu thiên cơ, giống như phạm vi mười mấy dặm đều bị mây mù bao phủ, khiến cho cô không thể dò xét tình hình trong đó. Nhưng trong lòng cô đã có dự kiến về sâu cạn của đối phương, chỉ mạnh chứ không yếu hơn con thủy yêu khó giải quyết kia.

Mặc dù thân ở trong miếu thờ, chiến lực của cô sẽ tăng thêm một bậc so với dưới đáy nước, nhưng với một vị cô nương như cô, có thể không đánh thì vẫn tốt hơn. Người đọc sách kia đã nói rõ ràng, vậy cứ xem như bèo nước gặp nhau, ngươi đi đường thênh thang của ngươi, ta trở về ăn mì lươn của ta.

Không ngờ thư sinh trước mắt còn có chuyện muốn nói, chẳng lẽ là chuyện phủ Bích Du thăng lên thành cung?

Cô dứt khoát hỏi:

- Ngươi là người của thư viện Đại Phục?

Chung Khôi cười nói:

- Thủy thần nương nương vừa đoán đã trúng, quả nhiên...

- Đừng “quả nhiên” nữa, dừng lại, dừng lại!

Cô giơ một tay lên, cắt ngang lời khách sáo của Chung Khôi, bực bội nói:

- Người đọc sách các ngươi thích nịnh nọt, quả nhiên không giả.

Trần Bình An cảm thấy thú vị.

Chung Khôi gãi gãi đầu, hỏi:

- Thật sự không thể đổi một quyển điển tịch thánh nhân khác sao? Cô có biết không, cô cố chấp như vậy, hoàng đế họ Lưu Đại Tuyền sẽ rất khó xử. Vị quân tử thư viện ở thành Thận Cảnh kia, không chừng cũng sẽ nổi nóng vì cô không biết tốt xấu. Không phải là thư viện Đại Phục chúng ta không hiểu tình người, tự cao tự đại, mà là yêu cầu này của cô quá phi lý rồi.

Cô gái gật đầu nói:

- Ta biết là mình đã yêu cầu quá đáng, cho nên các ngươi đừng đáp ứng chuyện này. Ta cũng không thích cung Bích Du gì đó. Đúng rồi, hi vọng thư viện các ngươi đừng giận cá chém thớt với triều đình Đại Tuyền. Có chuyện gì thì cứ tìm ta, dám làm thì dám chịu, phủ Bích Du sẵn sàng gánh vác trách nhiệm này.

Chung Khôi bất đắc dĩ nói:

- Ta cũng không nghĩ ra, tại sao cô lại khăng khăng muốn lấy điển tịch của vị thánh nhân kia? Chẳng lẽ cô có quen biết với ông ta?

Vị thủy thần nương nương sông Mai kia lắc đầu nói:

- Ta là một thủy thần nho nhỏ, nào có thể quen biết với vị Văn Thánh lão gia học vấn to lớn kia. Chỉ là đã xem sách của lão nhân gia, cảm thấy văn chương của ngài từng chữ như châu ngọc. Viết hay hơn nhiều so với Lễ Thánh đạo lý rất lớn nhưng từ ngữ nặng nề, còn có Á Thánh học vấn kém hơn một chút. Ừm... Chí Thánh tiên sư nếu so với Văn Thánh lão gia, miễn cưỡng xem như không phân cao thấp...

Chung Khôi chớp chớp mắt, nói:

- Thủy thần nương nương, cô nói lời này ngay trước mặt một vị quân tử thư viện, không sợ bị sét đánh chết sao? Hả?

Dù sao Chung Khôi cũng xuất thân từ dòng chính của Á Thánh. Hơn nữa ân sư truyền dạy của hắn, cũng là sơn chủ của thư viện Đại Phục, vốn đi ra từ phủ đệ Á Thánh ở Trung Thổ Thần Châu.

Chung Khôi giận thì giận, cũng không đến mức ra tay với vị thủy thần nương nương trước mắt. Nhưng không hù dọa cô ta một chút thì lương tâm khó an.

Thực ra nguyên nhân thật sự, đó là Chung Khôi lo lắng cảnh tượng kỳ dị ở đây, sẽ dẫn tới sự chú ý của tiên sinh đang trấn giữ trung bộ Đồng Diệp châu, dùng thần thông quan sát sông núi nơi này. Như vậy nếu bây giờ hắn không bảo vệ chân lý, lấy lại một chút mặt mũi cho văn mạch của mình, sau khi trở về còn không bị tiên sinh mắng chết sao?

Có lẽ nhận ra mình nói không suy nghĩ, có phần bất kính, thủy thần nương nương liền chớp chớp mắt, cáo từ:

- Trong nhà còn có một tô mì chưa ăn xong, ta phải trở về, nguội rồi thì ăn không ngon nữa.

Trần Bình An không nói gì đứng ở bên cạnh, trong lòng giống như dời sông lấp biển. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận