Phong Thần Châu

Chương 103: Bát Hoang Viêm Long Hộ

U Vương vốn dĩ không định diện kiến hoàng đế Minh Ung để xử lý chuyện này.

Mà ông ta lừa bọn họ tới đây là vì ông ta lo Thánh Đăng Phong sẽ ngăn cản trên đường lớn.

Mà ông ta không nắm chắc sẽ đánh bại được Thánh Đăng Phong, sợ Tần Ninh chạy mất.

Cho nên lừa mấy người này tới đây, với số lượng cấm vệ quân này thì đã đủ để áp chế bọn họ, kể cả Thánh Đăng Phong có thể đi thì Tần Ninh cũng không đi được.

Cho dù thế nào thì U Vương đã hạ quyết tâm phải giết bằng được Tần Ninh.

“U Vương, không ngờ ông đường đường là một vị thân vương mà lời nói không đáng tin!”, Thánh Đăng Phong cực kỳ phẫn nộ.

“Thánh các chủ!”

U Vương không hề nhượng bộ, nói: “Ta nói rồi, chỉ cần ngươi lui ra thì chuyện này sẽ không liên quan đến ngươi. Nếu ngươi cố tình làm theo ý mình thì Minh Thương Vân ta coi như liều cái mạng này thì cũng phải bảo vệ uy nghiêm của hoàng gia Minh gia!”

Nghe vậy, Tần Ninh phụt một tiếng, bật cười.

Tiếng cười này quả thật là… quá chói tai trong khung cảnh gay gắt như vậy.

“Ngươi cười gì?”

Ánh mắt U Vương nhìn Tần Ninh mang đầy sát khí.

“Cương quốc Bắc Minh kế thừa mấy vạn năm đến nay, chỉ còn lại chút bối cảnh. Ông còn muốn bị đánh bại hoàn toàn?”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Mở miệng ra là uy nghiêm của hoàng gia. Minh gia ông còn có uy nghiêm hoàng gia sao?”

“Ngươi…”

“Tần huynh, huynh nói ít đi mấy câu đi!”

Lúc này Minh Vũ bước ra nói: “Vương thúc, vẫn nên bẩm báo lại phụ hoàng về chuyện này. Dù sao Thánh các chủ còn ở đây, làm tổn thương hoà khí thì không tốt…”

“Ngươi câm miệng!”

U Vương trách mắng: “Được phong thân vương rồi thì có thể ý kiến phải trái với Vương thúc của mình sao?”

“Minh Vũ, nếu ngươi cố chấp không tỉnh ngộ, còn chưa đi tới bên cạnh ta. Thì ta cũng không ngại giết luôn cả ngươi đâu!”

Lời này vừa nói ra khiến vẻ mặt của Minh Vũ trắng bệch.

Cùng giết…

Nhưng đây là Vương thúc của hắn ta cơ mà!

“Minh Thương Vân, ông kiêu căng phách lối lắm đấy. Ta lại muốn xem xem. Hôm nay, ông đối phó với ta thế nào!”

Lúc này, trong mắt Thánh Đăng Phong đã loé lên một tia chết chóc.

Ông ta thật sự tức giận.

Coi như Minh Thương Vân coi thường Tần Ninh thì ít nhất ông ta vẫn đang đứng đây nhưng bây giờ người này lại không thèm nể mặt ông ta.

Thánh Đăng Phong bước lên, đứng chắn trước người Tần Ninh.

Hôm nay, ông ta muốn xem xem, rốt cuộc là U Vương này có dám giết Thánh Đăng Phong ông ta hay không.

Thấy cảnh tượng này, Minh Thương Vân chấn động trong lòng.

Ông ta không ngờ, tới mức này rồi mà Thánh Đăng Phong vẫn còn bảo vệ cho Tần Ninh.

Thằng nhóc này rốt cuộc có lai lịch gì mà khiến Thánh Đăng Phong bảo vệ hắn như vậy.

Nhưng chuyện đến giờ thì đã không còn đường lui nữa rồi.

Ông ta đường đường là U Vương, nếu như một Tần Ninh nho nhỏ còn không giết được thì ông ta còn mặt mũi nào nữa?

Cùng lắm là trở mặt với Thánh đan các. Vốn dĩ Thánh đan các đã chiếm giữ giao thương về linh đan và linh khí của đế quốc Bắc Minh nên đã có quan hệ cạnh tranh với hoàng thất.

Giết thì giết thôi!

U Vương bị tức tối đánh thẳng vào tim, hoàn toàn mất đi lý trí.

“Cung tiễn thủ, chuẩn bị!”

Bàn tay ông ta vung lên, đám đông cấm vệ quân bỗng chốc đứng lên trước.

Những cung tiễn thủ này không phải là thợ săn bình thường mà là cung tiễn thủ cảnh giới Linh Hải, những mũi tên mà họ dùng đều là linh khí. Uy lực của một mũi tên thì đến cảnh giới Linh Hải thông thường cũng không thể chịu nổi.

Cho dù là cảnh giới Linh Phách thì khi đối diện với hàng ngàn mũi tên thì với lực tấn công đó, chỉ cần một chút sơ suất cũng có thể bị thương.

Một khi bị thương thì sẽ không có cách nào chống đỡ!

Thánh Đăng Phong cau mày. Ông ta không ngờ, U Vương lại điên cuồng tới mức này.

Ông ta thật sự không sợ chết sao?

“Thánh Đăng Phong, ta cho ông thời gian suy nghĩ!”

U Vương gằn giọng nói: “Nếu ông không tự nguyện rời đi, vậy thì đừng trách Minh thương Vân ta hạ thủ vô tình”.

“Ông cứ thử xem!”

Lúc này, hai người đang đối đầu gay gắt.

“Khoan đã!”

Chính vào lúc này, một giọng nói chợt vang lên.

Tần Ninh bước ra, nhìn về phía trước.

“Nhóc con, nghĩ kỹ rồi à? Chuẩn bị chịu chết, không làm liên luỵ đến người khác?”, U Vương cười nham hiểm, nói: “Sớm nên như thế rồi. Giết con cháu hoàng gia ta mà ngươi còn cho rằng có thể sống tiếp sao?”

“Nhưng bây giờ, cũng không tính là…”

“Chịu chết?”

Tần Ninh bỗng chốc mở miệng, toét miệng cười, nói: “Chịu chết, Ông! Rác! Rưởi!”

Lúc này, từng câu từng chữ của Tần Ninh không hề khách sáo mà mắng thẳng.

“Minh Thương Vân đúng không? Chỉ là một U Vương mà dám giết ta? Cũng xứng giết ta sao?”

Tần Ninh cười khẩy nói: “Kể cả là hoàng đế Minh Ung thì đứng ở đây cũng phải cung kính gọi ta một tiếng Tần công tử!”

“Ông là cái thá gì?”

Ông là cái thá gì?

Lời này vừa nói ra khiến mọi người có mặt ở đây đều chết lặng.

Đại ca à, muốn ra oai thì cũng phải xem giờ đấy!

Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nói mấy lời kích thích Minh Thương Vân. Muốn chết sao?

Lời này của Tần Ninh vừa nói ra thì rõ ràng đã trở thành mồi lửa cuối cùng làm bùng cháy quyết tâm của Minh Thương Vân.

“Bắn tên!”

Minh Thương Vân lửa giận phừng phừng, không quan tâm tới bất cứ điều gì nữa.

Không giết Tần Ninh thì còn đâu uy nghiêm hoàng gia?

Lúc này, hàng loạt mũi tên như những con châu chấu bay rợp trời.

Trong khoảng khắc này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

Minh Vũ, Thánh Tâm Duệ, Diệp Viên Viên vây xung quanh Tần Ninh, chuẩn bị vẹn toàn.

Thánh Đăng Phong đứng trước bốn người họ, nhìn những mũi tên kia cũng thầm nghĩ không hay rồi.

Ông ta có thể bảo vệ mình, đã coi là khá lắm rồi, nhưng còn bốn người phía sau thì ông ta không nắm chắc.

Lần này, phiền phức to!

Thánh Đăng Phong gầm lên nói: “Tâm Duệ, bảo vệ thật tốt Tần công tử. Nếu cha gặp phải bất trắc thì trở về tìm Khương đại sư”.

“Cha…”

“Cái gì mà gặp phải bất trắc?”

Lúc này, Tần Ninh chậm rãi bước ra, đón những mũi tên kia, cười nhạt: “Muốn bất trắc thì cũng là bọn họ!”

Ầm…

Vừa dứt lời, bàn tay Tần Ninh vung lên, hai tay chắn phía trước.

Tám ấn ký kỳ lạ xuất hiện trong lòng bàn tay Tần Ninh.

Ấn ký kia không phải là linh ấn ngưng tụ linh trận, cũng không phải là khí ấn luyện chế linh khí mà là một ấn ký vô cùng kỳ quái.

Chúng bay ra từ trong tay Tần Ninh với tốc độ cực nhanh, hoá thành một luồng sáng, biến mất không thấy đâu.

Mấy người còn chưa nhìn rõ ấn ký bay đi đâu thì chúng đã biến mất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Đến giờ, các ngươi đã im lặng mấy vạn năm cũng nên hiện hình rồi!”

Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Hoàng thất Bắc Minh, đời sau không bằng đời trước, tự xoá đi ánh sáng của các ngươi”.

“Bát Hoang Viêm Long Hộ!”

Một tiếng hét vang lên, trong khoảnh khắc này, Thánh Đăng Phong chỉ cảm thấy một hơi thở khủng khϊế͙p͙, từ sâu trong lòng đất truyền tới.

Ngay sao đó, một luồng nhiệt nóng rực từ bốn phía ngưng tụ mà tới.

Hơi thở nóng rực kia ngưng tụ trên bề mặt thân thể của Tần Ninh, bỗng nhiên, bốn phía quảng trường, tám trụ sắt màu đỏ thẫm cao 100 mét, ngang 10 mét chợt xuất hiện ngọn lửa chết chóc trên bề mặt.

Ngọn lửa đó ngày càng toả sáng, hơi thở nóng rực, càng lúc càng sáng hơn.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị ánh lửa thu hút, bị hấp dẫn bởi sự thay đổi của những trụ sắt màu đỏ thẫm kia.

“Bát Hoang Viêm Long Hộ, trừng phạt tất cả những kẻ dám bất kính với ta!”

Tần Ninh vừa dứt lời thì bàn tay chỉ thẳng vào Minh Thương Vân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận