Phong Thần Châu

Chương 288: Nuốt Rồi



“Tần Ninh ca ca!”  
Lăng Tiểu Phi nhìn Tần Ninh, sắc mặt vui vẻ, rồi đột nhiên òa lên khóc.

Một nhóm người lúc này đi ra.

Tần Ninh nhìn Lăng Tiểu Phi đang ở trên đàn tế cao kia, quần áo rách bươm, gương mặt trắng bệch thì đau lòng không thôi.

Dù gì Tiểu Phi cũng là hậu duệ của tộc Cửu U, mà tộc Cửu U có một vị thúc thúc cực kỳ thân với cha hắn.

Tộc Cửu U có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với cha hắn trong cuộc đại chiến của kỷ nguyên trước.

Sau khi vạn giới thống nhất, tộc Cửu U cũng được phong thưởng cực kỳ cao!  
Hiện giờ Tiểu Phi bị bắt nạt đến thế, Tần Ninh không giận mới lạ.

Thiên Động Tiên lúc này rút kiếm máu Sinh Tử ra, bay thẳng đến chỗ Lăng Tiểu Phi rồi ôm cô bé vào lòng và đưa về chỗ Tần Ninh.

Lăng Tiểu Phi lao vào lòng Tần Ninh, không kìm được mà khóc òa lên.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa”.

Tần Ninh vỗ vai Tiểu Phi, an ủi nói: “Không sao đâu, không sao mà, đám này là người xấu hết, Tần Ninh ca ca sẽ dạy dỗ chúng thay muội”.


Nhưng Tiểu Phi lúc này vẫn còn bất an và sợ hãi, cả người run rẩy.

“Ông ta, cả ông ta nữa, đây là Tiễn Phong, là đế vương của đế quốc Đại Tiễn, còn người tóc xanh kia là Nam Trạch Thiên, đế vương của đế quốc Nam Việt.

Hai người này muốn cướp Viêm Lăng châu của muội!”  
Tiểu Phi chỉ hai người đó và nói: “Muội nhất thời lo lắng nên nuốt luôn rồi”.

Nuốt rồi?  
Nuốt Viêm Lăng châu rồi?  
Thiên Động Tiên bên cạnh hơi giật mí mắt.

Viêm Lăng châu, mặc dù trong tên có chữ viêm nhưng thực tế lại không phải loại có tính viêm mà mang tính thủy.

Nhưng linh châu này là thứ không được phép nuốt vào bụng, nếu không thì sẽ khiến nước xung kích vào lục phủ ngũ tạng, tạo nên sự bất ổn cho linh hải trong người.

Mà Viêm Lăng châu này, nếu rút được linh tính của nó ra và dung nạp thì uy lực mới mạnh nhất.

Tần Ninh ôm vai Tiểu Phi nói: “Nuốt thú hạch của vương giao này xuống đi”.

“Thủy hỏa tương dung, như vậy muội mới hấp thụ được Viêm Lăng châu một cách tốt nhất”.

“Ừm!”  
Tiểu Phi liền nuốt thú hạch xuống.

“Con nhóc kia, ngươi dám!”  
Lúc này, có một tiếng thét vang lên.

Hai mắt Tiễn Phong kia đỏ ngầu, ánh mắt nhìn thú hạch vương giao trong tay Tiểu Phi như tóe ra lửa.

Hỏa diễm nóng bỏng vô cùng.

Vương giao vốn đã là linh thú cấp năm, hơn nữa còn thuộc loại đỉnh cấp.

Hạch của nó lại càng có giá trị cao, bất kể là luyện chế linh đan hay linh khí cũng sẽ ra chí bảo độc nhất vô nhị.

Thế mà bị một con nhãi nuốt?  
Đùa à!  
“Kệ ông ta đi, Tiểu Phi”.

“Ực ực...”  
Nghe vậy, Tiểu Phi liếm lưỡi, nuốt thẳng xuống.


Hơi thở nóng bỏng lập tức truyền khắp người cô bé.

Nhưng lúc này, Viêm Lăng châu và hạch vương giao đã có tác dụng tương hỗ, một luồng khí ấm áp lại bao phủ toàn thân.

Luồng khí ấm áp đó bao trọn linh hải, linh đài và linh luân, nuôi dưỡng linh phách.

Tiểu Phi nhất thời cảm thấy cơ thể mình tràn đầy hơi thở đặc thù, cực kỳ thoải mái.

“Tần Ninh ca ca, muội cảm thấy linh phách đang lột xác, như muốn đạt đến tầng hai vậy”.

Cao thủ cảnh giới Linh Phách sau khi ngưng tụ được linh hải, linh đài và linh luân thì sẽ có linh phách.

Linh phách là trọng tâm cơ thể võ giả, linh phách thành hình cần có chín lần phát triển thì mới viên mãn.

Tiểu Phi đột phá Linh Phách tầng một, giờ lại muốn đột phá tiếp nữa.

“Tốt!”  
Tần Ninh gật đầu.

“Khốn kiếp!”  
Hai bá chủ Nam Trạch Thiên và Tiễn Phong thấy thế thì hoàn toàn giận dữ.

Thân là một trong mười bá chủ đế quốc, thế mà lại bị đế quốc Bắc Minh cướp mất.

Tiễn Phong nhìn sang hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu.

“Bá chủ Khánh Tiêu, sao ông lại đi cùng người của đế quốc Bắc Minh?”  
Vân Khánh Tiêu cũng không khách khí, cười đáp: “Ta đi cùng ai, dường như bá chủ Tiễn Phong không quản nổi đâu?”  
Lời này nói ra khiến Tiễn Phong sửng sốt.

“Haha, Vân bá chủ, ta đương nhiên là không quản nổi, nhưng, nếu là đi với người không nên đi, đến lúc rơi vào vạn kiếp bất phục thì e là ông sẽ hối hận đấy!”  
Nam Trạch Thiên cười híp mắt.

Trong lời nói còn mang theo sự uy hiếp.

“Nói tiếng người đi”.

Tần Ninh nhìn bọn họ, lạnh nhạt lên tiếng: “Nói thẳng là đi cùng ta khác nào tự tìm cái chết đi không được à?”  
“Lại còn nói xa nói gần không chịu nói tiếng người.

Ta thấy hai ông làm bá chủ đế quốc, đế quốc không bị hủy diệt cũng là còn may”.


“Hỗn láo!”  
Một tướng quân bên cạnh Nam Trạch Thiên quát lên: “Thằng nhãi Tần Ninh kia, ngươi dám phán xét bá chủ nhà ta à!”  
“Hôm nay tướng quân Nam Hạng ta phải dạy dỗ ngươi mới được!”  
Người đàn ông đó mặc giáp chiến, dáng người cao to, cả người tỏa ra hơi thở của cảnh giới Linh Phách.

Lão ta bước ra đấm về phía Tần Ninh.

“Ông què, người này nói chuyện khó nghe quá, ta muốn nghị luận về ai thì nói, liên quan gì đến lão ta chứ, bổ đầu lão ta ra đi”.

“Vâng!”  
Thiên Động Tiên cầm kiếm máu Sinh Tử xông lên.

Hôm nay, lúc này, ông què đã đạt đến cảnh giới Địa Võ tầng hai, phối hợp với kiếm máu Sinh Tử là linh khí ngũ phẩm, thi triển ra chiêu này khiến một mùi máu tanh tỏa ra.

Phập...! 
Một tiếng phập vang lên, đầu của tướng quân Nam Hạng kia đã rời khỏi cơ thể.

“Công tử ta còn chưa tính toán việc các ông bắt nạt Tiểu Phi của nhà ta đâu đấy, lại còn dám đến làm phiền ta?”  
Tần Ninh không chút nhượng bộ, hừ nói: “Đã vậy thì khỏi phải nói nhiều làm gì nữa”.

“Ngông cuồng vô si”.

Năm đó, tôn giả Thanh Vân cầm cung Thần Côn và tên Chấn Thiên giết chết biết bao cường giả cảnh giới Địa Võ.

Linh khí này không giống linh khí ngũ phẩm bình thường.

Linh khí ngũ phẩm bình thường có uy lực bá đạo, nhưng nếu là loại đã từng được nhân vật đẳng cấp sử dụng thì cũng đã nhuốm được chút hơi thở của người đó.

Ví dụ như kiếm máu Sinh Tử và búa Liệt Thiên.

Những linh khí ngũ phẩm mà Minh Uyên đại đế và thiên tướng Nguyên Phong từng sử dụng đó vốn đã mang theo hơi thở của đế vương và thiên tướng, nào có phải thứ mà linh khí ngũ phẩm bình thường so bì được.




Bạn cần đăng nhập để bình luận