Phong Thần Châu

Chương 3015: "Biến thái thì sao nào?"  

 "Đương nhiên là lo chứ, Viên Viên nhìn thì lạnh lùng nhưng rất nhiệt tình và ấm áp, nha đầu Sương Nhi thì thanh thuần, hoạt bát. Lâu rồi không gặp hai nàng ấy, ta nhớ lắm".  

 

"Nhớ gì đó?"  

 

"Nàng đoán xem?"  

 

Tần Ninh kéo Cốc Tân Nguyệt cho nàng ngồi vào lòng mình, vui vẻ trêu: "Có nàng ở bên rồi, ta còn nhớ gì chứ?"  

 

"Ta làm gì biết...", khuôn mặt xinh xắn của Cốc Tân Nguyệt ửng hồng.  

 

"Chàng đã trải qua chín đời chín kiếp, ai biết được chàng đã gặp bao nhiêu thiếu nữ? Vả lại, ta cũng đâu biết chàng từng có bao nhiêu nữ nhân của riêng mình?"  

 

Tần Ninh đỡ trán, ngao ngán bảo: "Ai bảo ta giỏi giang quá chừng, hết cách rồi".  

 

Cốc Tân Nguyệt vuốt ve má hắn, giận dỗi nói: "Có mấy người thì không biết, nhưng không được quên ta!"  

 

"Là nàng không được quên ta mới đúng chứ?"  

 

Tần Ninh mỉm cười: "Hình như nàng mới là người có thể sẽ quên ta đấy".  

 

"Không đâu, người ta có dấu ấn của chàng mà, ta sẽ không quên chàng!"  

 

"Thật không?"  


 

Vẻ ái muội hiện lên trong mắt, Tần Ninh cười xấu xa: "Vậy thêm chút nữa nhé?"  

 

"Chàng định làm gì đấy? Ở chỗ này ư? Đây là lương đình đấy!", Cốc Tân Nguyệt giãy giụa đứng lên.  

 

"Sao thế? Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, thần hồn ta và nàng hòa làm một, chuyện tuyệt vời nhất thế gian luôn".  

 

"Đồ biến thái!"  

 

"Biến thái thì sao nào?"  

 

Dưới ánh trăng, một nam một nữ trong đình viện quấn quýt bên nhau đầy kích tình.  

 

Cửu Anh chín đầu nằm trên nền đất ngoài đình viện, ngủ say sưa không biết gì...  

 

Một đêm không mộng, sáng sớm ngày hôm sau.  

 

Một hồi tiếng đập cửa đánh thức hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt trên giường.  

 

Rề rà nửa ngày, Cốc Tân Nguyệt và Tần Ninh mới đứng dậy.  

 

Mặc dù cảnh giới cường đại, nhưng chiến đấu một đêm cũng vô cùng hao tâm tổn sức.  

 

“Đại ca?”  

 

Mở cánh cửa cổng ra, Tần Ninh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tần Sơn, hắn không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”  

 

Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Tần Ninh, lo lắng trên mặt Tần Sơn dịu đi, hắn ta vỗ vỗ bả vai Tần Ninh.  

 

“Nhóc con, kiềm chế một chút, ngày sau còn rất dài…”  

 

 


 

Bạn cần đăng nhập để bình luận