Phong Thần Châu

Chương 2916: "Con có thể tự chữa thương!" 

 

Tần Ninh từ từ nói: "Có điều Vạn Thể Thiên Văn cùng tượng Thanh Nguyệt xem như hỏng rồi!"  

 

"Không thể giết chết Hoàng Nhất Lôi, đáng tiếc..."  

 

Tần Ninh một mặt tiếc hận.  

 

Dương Thanh Vân lại là nghiêm mặt nói: "Uy của sư tôn, không ai cản nổi".  

 

"Nếu không phải là Đế Lâm Thiên nhúng tay, Hoàng Nhất Lôi cũng không đơn giản chỉ là mất một tay, kẻ đó sẽ phải chết không nghi ngờ".  

 

"Lần này không giết chết, lần sau đồ nhi tự mình xuất thủ chém đầu kẻ này xuống!"  

 

Tần Ninh gật đầu, không có nhiều lời.  

 

Mà nghe đến lời này, mấy người Giang Bạch, Lý Nhàn Ngư lại hơi sững sờ.  

 

Bọn họ chỉ nhìn thấy là Tần Ninh cùng Hoàng Nhất Lôi bị thương.  

 

Tuy nói vết thương bên ngoài cơ thể Tần Ninh nhìn kinh khủng thế, nhưng rõ ràng còn nhẹ hơn Hoàng Nhất Lôi.  

 

Vốn cho rằng là lưỡng bại câu thương.  

 

Hiện tại nghe tới.  

 

Nếu không phải là Đế Lâm Thiên kia nhúng tay vào chiêu đó của Tần Ninh thì có lẽ hắn đã chặt đứt Hoàng Nhất Lôi thành hai nửa rồi?  

 

Nghĩ kỹ lại, thật quá mức kinh khủng.  

 

Chiến Vương Giả và chém Vương Giả là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.  

 

"Thanh Ninh các bên đó sao rồi?"  

 

"Tất thảy đều mạnh khỏe, Kim lão tiền bối ở đó, tam vương cũng không có quá nhiều thủ đoạn gì lớn".  

 

"Tam vương rút lui, con lập tức chạy tới!"  

 

Dương Thanh Vân nghiêm túc nói: "Về phần Tây Lan, Nam Lan cùng Đông Lan thì sáu phe thế lực kia chưa có hành động gì".  

 

Tần Ninh cười nói: "Không thấy đám Huyền Ngạn, Bạch Phàm Trần trở về thì những người kia tự nhiên là không có cử động gì".  


 

"Lần này phải tính sổ với bọn chúng".  

 

Dương Thanh Vân hừ một tiếng.  

 

Thanh Ninh các, bá chủ Trung Lan, đại thế lực số một, có Vân Vương tọa trấn.  

 

Đám người này lại muốn liên hợp với Thiên Đế các hủy diệt Thanh Ninh các.  

 

Đáng chết!  

 

Tần Ninh phất tay nói: "Tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ".  

 

"Lần này ngũ vương của Thiên Đế các hiện thân nhưng lại chỉ lướt qua rồi dừng, cảm giác có chút kỳ quái".  

 

"Ta lo lắng còn có điểm gì mà chúng ta sơ suất".  

 

Dương Thanh Vân nghe đến lời này thì gật đầu: "Sư tôn dưỡng thương quan trọng hơn".  

 

"Ngươi không phải cũng vậy sao?"  

 


Dương Thanh Vân nhếch miệng cười nói: "Cũng không đáng ngại, không phiền đến sư tôn phải hao tâm tổn trí về con".  

 

Nghe được lời này của Dương Thanh Vân, Tần Ninh nhìn chằm chằm Dương Thanh Vân.  

"Con có thể tự chữa thương!" 

Bạn cần đăng nhập để bình luận