Phong Thần Châu

Chương 205: Trục Bạch Hổ



Một tay vung ra, trong chớp mắt, bốn Thánh Trụ ở cửa lớn của học viện Thiên Thần, bỗng chốc lắc lư, lay động.

Thánh Trụ thứ hai bật chân khỏi mặt đất hóa thành một tàn ảnh, biến mất không thấy đâu.  
“Đập chết lão ta!”  
Tần Ninh vừa dứt lời thì một âm thanh phá không ập đến ngay lập tức.  
Theo âm thanh đó, trong không trung, một cái cột thật to dài mấy trăm mét, đường kính gần 10 mét bỗng hiện ra.  
Cây côn khổng lồ đó lao từ trên trời xuống, bụp một tiếng, va mạnh vào con chim ưng và Lam Thiên Bá trên lưng nó.  
“A…”  
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai bóng người bỗng chốc nhảy xuống, phụp một tiếng, đập xuống mặt đất.  
“Có chuyện gì vậy?”  
Cảnh tượng này khiến Tần Sơn và Thiên Động Tiên giật nảy mình.  
Tần Sơn vô cùng kinh ngạc.  
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Tần Ninh thi triển thần uy tới mức độ này.  
Cái cột khổng lồ từ trên trời giáng xuống, thật sự là do em trai của mình tạo ra sao?  
Nói đùa chứ, chuyện này thật không thể tin nổi?  
Mà Thiên Động Tiên đứng một bên cũng kinh ngạc không thôi.  

Với tư cách là viện trưởng nhiệm kỳ trước của học viện Thiên Thần, đương nhiên ông ta biết, điều này có nghĩa là gì.  
Tứ Tượng Thánh Trụ!  
Bốn Thánh Trụ do lão tổ của học viện Thiên Thần, Thiên Thanh Thạch chế tạo, đứng sừng sững trên quảng trường ngoài cửa, thể hiện thần uy của học viện Thiên Thần.  
Nhưng theo sự suy tàn của hoàng thất đế quốc Bắc Minh, tới giờ, học viện Thiên Thần cũng dần sa sút.  
Tứ Tượng Thánh Trụ này đã mấy vạn năm chưa từng được khởi động.  
Nhưng nội quy học viện mà lão tổ truyền lại đã nói rõ.  
Một khi có người khởi động Tứ Tượng Thánh Trụ thì học viện Thiên Thần phải cẩn trọng mà tuân theo mệnh lệnh của người này!  
Nhưng bây giờ, đứng trước mặt ông ta chỉ là Tần Ninh mới 16 tuổi!  
Chuyện này không buồn cười sao?  
“Tứ Tượng Thánh Trụ phong ấn Tứ Tượng Kiếm Linh, đây là linh trục Bạch Hổ!”  
Bàn tay Thiên Động Tiên run rẩy, cơ thể thẳng đứng.  
Lão tổ hiển linh rồi sao?  
“Làm màu còn muốn chạy hả? Ta thấy ông đang nằm mơ đấy à? Thật sự cho rằng đây là đế quốc Vân Lam nhà ông hay sao?”  
Tần Ninh vỗ vỗ tay, lạnh nhạt nói: “Trục Bạch Hổ, đập chết!”  
Bụp…  
Thánh Trụ khổng lồ kia rơi thẳng xuống, những tiếng bụp bụp vang lên khiến mặt đất lún xuống từng tấc.  
Tiếng la hét thảm thiết ngày càng trầm thấp, nhỏ dần, cuối cùng là biến mất.  
Lúc này, Lam Vân Sam đã bị tiếng ầm ầm làm cho tỉnh lại, ánh mắt nhìn thấy chú hai bị cây côn đập như giã tỏi thì toàn thân chợt mơ hồ, trợn trắng mắt, đang muốn ngất tiếp thì một giọng nói vang lên.  
“Còn giả chết nữa thì ta không ngại cho ngươi chết thật đâu!”  
Nghe thấy vậy, Lam Vân Sam run như cầy sấy, bỗng chốc đứng thẳng dậy, nhìn Tần Ninh, trong hai mắt không còn nổi một tia cao ngạo mà chỉ có nỗi sợ hãi tận cùng.  
“Tần công tử!”  
Lam Vân Sam chắp tay nói: “Tại hạ có mắt không thấy thái sơn, Tần công tử tha mạng!”  
Vừa nói xong, Lam Vân Sam quỳ bụp xuống đất.  
“Chỉ là lần này tới, tại hạ mang theo thánh chỉ của hoàng đế đế quốc Vân Lam ta, không thể không tuân theo, vậy nên xin Tần công tử tha cho ta tội chết!”  
“Thánh chỉ?”  
Tần Ninh vẫy tay.  
Diệp Viên Viên đi lên, nhận lấy thánh chỉ trong tay Lam Vân Sam, giao cho Tần Ninh.  
Sau khi đọc thánh chỉ xong, khóe miệng Tần Ninh từ từ nhếch lên, đầu ngón tay nổi lên một ngọn lửa luyện đan, thánh chỉ đó, dần hóa thành tro bụi.  
“Hóa ra là vậy…”  
Lúc này, Tần Ninh mới ưu nhã nói: “Đế quốc Vân Lam ngươi trước đây chính là thành Lam Vân đúng không?”  
“Lịch sử ngàn năm dựng nước, nhưng lại suýt nữa bị tiêu diệt, không ngờ, mấy vạn năm qua đi, thành Lam Vân bây giờ đã trở thành 1 trong 10 đại đế quốc rồi!”   
“Ngươi là hậu nhân của Lam Thanh Thanh?”  
Lời này vừa nói ra, Lam Vân Sam chợt giật nảy, rồi vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, tổ thượng nhà ta chính là Lam Thanh Thanh!”  
Nghe vậy, Lam Vân Sam cũng chợt thở phào một hơi, hôm nay chắc là không phải chết rồi?  

Tần Ninh quay lại nhìn Vân Sương Nhi, quan sát từ trên xuống dưới.  
“Thế mà ta không nhìn ra…”  
Tần Ninh tự nói tự nghe rồi lại hỏi: “Vậy cô là hậu nhân của Vân Trung Phi rồi?”  
Vân Sương Nhi mở lớn đôi mắt, nhìn Tần Ninh, không thể tin được gật đầu.

Hình như Tần Ninh rõ như lòng bàn tay chuyện ngày trước của các đại đế quốc.  
Tần Ninh bật cười khanh khách.  
Vân Trung Phi!  
Lam Thanh Thanh!  
Một đôi vợ chồng tốt…  
Sau đó, Tần Ninh lên tiếng: “Ngươi giết người của ta, vốn ta muốn giết ngươi, nhưng tạm thời tha cho ngươi một mạng”.  
“Cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội!”  
“Xin công tử mau nói ạ”.  
Lúc này, Lam Vân Sam toát hết mồ hôi hột, có cơ hội miễn chết thì tốt quá rồi.

Hắn ta nhìn bộ dạng chết đi của Lam Thiên Bá thì quả thật quá sợ hãi.  
Đây là chuyện quỷ quái gì vậy!  
“Rất đơn giản, thứ nhất, ai nói cho ngươi biết, Vân Sương Nhi trở thành tì nữ của ta.

Ngươi đưa ta đi tìm người đó”.  
“Thứ hai, sau khi tìm thấy người đó, thì đưa ta tới gặp hoàng đế của các ngươi, tránh về sau lại tới gây phiền phức cho ta!”  
Tần Ninh thản nhiên nói: “Vân Sương Nhi đúng là công chúa của hoàng đế các ngươi, nhưng trước tiên, cô ấy là tì nữ của ta, sau đó mới là công chúa của các ngươi”.  
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt của Lam Vân Sam trở nên kinh ngạc.  
Đùa à?  
Tìm người nói cho hắn ta chuyện này thì đương nhiên là rất đơn giản.  
Nhưng tìm hoàng đế bệ hạ?  
Đến giờ, Vân Già Thiên, hoàng đế của đế quốc Vân Lam chính là nhân vật trí dũng kiệt xuất bậc nhất, là sự tồn tại to lớn đã vượt qua cảnh giới Linh Phách đạt tới cảnh giới Địa Võ tầng 1.  
Cảnh giới Địa Võ là có ý gì?  
Trong một đế quốc, cảnh giới Địa Võ chính là thần, chính là không có gì là không thể làm được.  
Tìm ông ta, nói cho ông ta biết, con gái của ông ta, đường đường là công chúa đế quốc mà trước tiên là làm tì nữ của Tần Ninh, sau đó mới là công chúa?  
Điều này quả thật là tự tìm đường chết!  
“Thế nào? Không đồng ý?”  
“Đồng ý, đồng ý ạ”.  
Lúc này, Lam Vân Sam không hề có chút do dự, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cắn răng, ngập ngừng nói: “Tần công tử, chuyện thứ nhất, ta có thể giúp công tử.


Còn chuyện thứ hai… tuy Lam gia lớn mạnh, nhưng lớn đến đâu thì cũng chỉ là gia tộc đế quốc, vẫn nằm dưới sự khống chế của bệ hạ”.  
“Ta không bảo ngươi nói!”  
Tần Ninh chậm rãi nói, hai tay chắp sau lưng, xoay ngươi đi vào phòng mình.  
Để lại một đám người, đưa mắt nhìn nhau.  
“Đợi đã!”  
Trong căn phòng đóng cửa kia, chợt vang lên một giọng nói.  
“Ngươi giết hai thủ hạ của ta, tội chết ta tạm thời tha, nhưng tội sống thì khó thoát.

Hôm nay cho ngươi một cơ hội nhỏ để chuộc tội”.  
“Dù sao, ngươi cũng đã giết 2 linh tử thì không ngại giết thêm 2 linh đồ chứ!”  
Lời vừa nói ra, hai bóng người đang lén lút muốn rời đi bỗng khựng lại.  
Chính là Sở Phương và Tần Nhất Hàng.  
“Tần Ninh, ngươi đừng quá đáng!”  
Sở Phương gào lên: “Thiên Tử mà quay về thì cũng không tha cho ngươi…”  
“Tần Ninh, tốt nhất là ngươi nghĩ cho kỹ”.  
Tần Nhất Hàng lúc này mặt mũi trắng bệch.  
Nhưng mà, Tần Ninh đã tỏ rõ không thèm quan tâm tới lời nói của chúng.  
Hai tên đó hoàn toàn chết lặng.  
“Không vấn đề gì!”  
Lam Vân Sam không muốn chết nên trên hai tay lại xuất hiện hai thanh đoản kiếm, bỗng chốc nhìn chằm chằm hai người với ánh nhìn mang đầy sát khí.  
Bên ngoài căn phòng vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.  
Tần Ninh lại khoanh chân ngồi xuống, nhàn nhã nhắm mắt trầm tư.  
“Lam Thanh Thanh… Vân Trung Phi… thật là những cái tên quá cũ, suýt nữa quên mất hai vợ chồng họ rồi…”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.


Bạn cần đăng nhập để bình luận