Phong Thần Châu

Chương 6: Giao chiến ba hiệp

“Tần Thương Sinh!”

Tuy Thẩm Thừa Phong là trưởng tộc của nhà họ Thẩm nhưng thực lực lại kém xa Tần Thương Sinh, lúc này khí thế đã yếu đi một phần.

“Tần Thương Sinh, hôm nay Uyên Nhi của ta tới nhà họ Tần huỷ hôn, nhà họ Tần các ngươi không đồng ý thì có thể không trả lời, sao lại giết con của ta?”

“Trưởng tộc Thẩm, ông sai rồi!”

Tần Thương Sinh vẫn chưa lên tiếng thì Tần Ninh đã lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Không phải nhà họ Tần giết đâu, là ta giết đấy!”

Tần Ninh đi tới cửa lớn, bước lên quảng trường Tần phủ, đứng cách Thẩm Thừa Phong không tới 100 bước.

Khoảng cách 100 bước đối với kẻ Kinh Môn cảnh cửa thứ tám như Thẩm Thừa Phong chỉ là thời gian hai lần thở mà thôi, nhưng bây giờ, lão ta không dám động đậy.

Bởi vì Tần Thương Sinh đang đứng sau lưng Tần Ninh.

“Muốn huỷ hôn thì cũng được, nhưng Thẩm Uyên sai ở chỗ là không biết thân biết phận, bảo ta phải chui qua đũng quần của gã, cho nên hết cách rồi, ta đành phải giết gã thôi!”

Lúc này, Tần Ninh vẫn ung dung, thoải mái, nhưng ánh mắt và giọng nói thì đã mang theo vẻ lạnh lùng.

Trải qua chín đời chín kiếp, hắn đã là nhân vật cấp đại đế danh tiếng vang xa, ở kiếp thứ 10 này cũng không ngoại lệ, thức tỉnh ký ức, hắn đã có sự cao ngạo thuộc về mình.

Những kẻ trước mắt muốn hắn phải cúi đầu thì hiển nhiên là không thể!

Lúc này, trong lòng Thẩm Thừa Phong đã vô cùng tức giận.

Cảm nhận được sát khí của Thẩm Thừa Phong, Lăng Thế Thành đứng một bên thấp giọng khuyên nhủ: “Dù sao, nhà họ Tần cũng là một trong tứ đại gia tộc. Bây giờ ra tay thì khác gì giết địch 1000, tổn thất 800. Chúng ta phải chuẩn bị một thời gian mới được!”

“Huống hồ, vẫn còn một vài ngày Thiên Nhi sẽ tới đế đô, chúng ta phải xử lý chỗ đại thiếu gia nhà họ Tần, Tần Sơn, thì mới có thể ra tay với nhà họ Tần!”

Nghe lời nói này, Thẩm Thừa Phong cũng hiểu được, hôm nay không thể khai chiến với nhà họ Tần!

Nhưng cứ như vậy mà rời đi cũng không được!

Lão ta nhìn đệ tử nhà họ Thẩm ở bên cạnh, bỗng nhiên hai mắt phát sáng.

“Tần Ninh!”

Thẩm Thừa Phong nhìn Tần Ninh, hét lên: “Ngươi đã nói là cá nhân ngươi giết con trai ta, người nào làm, người đó chịu. Vậy được, ngươi giết con trai ta là vì thực lực của ngươi mạnh hơn nó. Nếu đã như thế thì ngươi có dám giao chiến với con cháu của ba nhà chúng ta không?”

“Tam đại gia tộc, mỗi nhà một vị xuất chiến!”

“Nếu ngươi thắng, tam đại gia tộc sẽ lập tức rời đi. Nếu ngươi thua và chết thì nhà họ Tần cũng đừng nghĩ là mình thiệt!”

Lời nói này của Thẩm Thừa Phong rõ ràng là đang gây chiến.

Hôm nay không thể trở mặt hoàn toàn với nhà họ Tần vậy thì sao, thế nào cũng phải giết Tần Ninh!

Thẩm Uyên là võ sĩ Sinh môn cảnh cửa thứ ba, có thể nói là thiên chi ngạo tử của nhà họ Thẩm. Hôm qua, Tần Ninh đã bị Lăng Thế Thành đoạt mất Tinh Môn, không chết đã là kỳ tích, kể cả khôi phục thực lực thì nhiều nhất cũng chỉ ở Thương Môn cảnh cửa thứ tư.

Có không ít đệ tử của nhà họ Thẩm có thể đối phó với hắn!

Phải xem Tần Ninh có dám nhận không!

“Thế nào? Không dám à?”, Thẩm Thừa Phong cười khẩy: “Tần Ninh ngươi không phải là thiên tài đệ nhất thành Lăng Vân sao? Thức tỉnh Tinh Môn, vạn người có một. Bây giờ lại run sợ như vậy?”

“Ông không cần kϊƈɦ đểu ta!”

Tần Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: “Tuy chuyện này rất nhàm chán, nhưng nếu ta không đồng ý thì chỉ sợ hôm nay các ông sẽ dính chặt ở đây không rời đi. Nếu đã vậy thì đồng ý thôi?”

Dung hoà toàn bộ ký ức phong ấn trong phong thần châu khiến cho Tần Ninh lúc này không hề có chút lo lắng nào trong lòng.

“Nếu đã như vậy thì chuẩn bị chờ chết đi!”

Đúng lúc này, một tiếng gào thét vang lên.

Người đứng ra mặc trang phục luyện võ màu xanh lam, sắc mặt hơi vàng, thân hình cường tráng.

Nhìn thấy người này, Tần Hâm Hâm lập tức gào thét lên mắng: “Thẩm Lâm Phong, ngươi cũng muốn đứng ra à? Ngươi vẫn còn trong hàng con cháu dòng chính sao?”

“Hừ, Thẩm Lâm Phong ta qua hôm nay sẽ tròn 20. Bây giờ 19 tuổi, vẫn chưa cập quan, sao không phải là con cháu? Thẩm Uyên là em họ của ta, Tần Ninh, hôm nay ta sẽ báo thù cho nó!”

Lúc này, Thẩm Lâm Phong nóng nảy muốn đứng ra không chỉ vì báo thù cho Thẩm Uyên.

Thẩm Thừa Phong chỉ có một người con trai là Thẩm Uyên, bây giờ gã bị Tần Ninh giết rồi, vậy thì có khả năng lớn gã sẽ trở thành người thừa kế vị trí trưởng tộc của nhà họ Thẩm.

Bây giờ, giết Tần Ninh, chiếm công lao chắc chắn sẽ khiến ông bác này của mình phải lau mắt mà nhìn.

Thẩm Lâm Phong nhìn Tần Ninh, cười khinh bỉ: “Tần Ninh, ngươi giết đệ đệ của ta. Thẩm Lâm Phong ta sao có thể để ngươi sống!”

Tần Ninh lắc đầu, thản nhiên nói: “Tới đây!”

“Chết đi!”

Thẩm Lâm Phong bước thẳng tới, hơi thở bao phủ toàn thân, rõ ràng là võ sĩ Đỗ Môn cảnh cửa thứ năm.

Trong chín Môn cảnh, Đỗ Môn cảnh cửa thứ năm, linh khí tưới đều tới huyệt vị của lục phủ. Trong cơ thể ngưng tụ linh hải, linh khí có thể gọi là dày gấp bội so với Thương Môn cảnh cửa thứ tư.

Khai Môn cảnh cửa thứ nhất, huyệt hai bàn tay mở ra.

Hưu Môn cảnh cửa thứ hai, huyệt hai cánh tay mở ra, tưới linh khí.

Sinh Môn cảnh cửa thứ ba, huyệt hai chân mở ra.

Trong ba cảnh giới này, sức mạnh tăng dần, mở ra cửa lớn ở tứ chi.

Mà hai cảnh giới cửa thứ tư, cửa thứ năm thì do tác động của linh khí, mở huyệt vị lục phủ ngũ tạng.

Mà điều quan trọng hơn là, võ sĩ Đỗ Môn cảnh cửa thứ năm có thể đả thương người bằng cách dùng linh khí từ xa!

Cho dù không lại gần đối thủ thì vẫn dựa vào linh khí để giết địch.

Đây là kỹ năng mà Thương Môn cảnh cửa thứ tư không thể so bì được.

Nhìn thấy tình cảnh này, Tần Thương Sinh đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Lúc này, Thẩm Thừa Phong lại hừ lạnh nói: “Tần Thương Sinh, chính con trai ông đã đáp ứng trận đấu này, dám cược dám thua, sống chết phải dựa vào thực lực. Nếu ông nhúng tay vào thì Thẩm Thừa Phong ta, cho dù bên cụt bên bị thương thì hôm nay cũng sẽ liều mạng với nhà họ Tần các ngươi!”

“Ông cứ thử xem!”

Tần Thương Sinh hừ lạnh nói.

Mà lúc này, xung quanh có rất nhiều người đã tập trung lại nghe ngóng.

Tần Ninh đứng ở trung tâm, nhìn Thẩm Lâm Phong đứng đối diện.

“Tần Ninh, đền mạng cho đệ của ta ngay!”

Hai tay Thẩm Lâm Phong ra chiêu như móng vuốt vồ tới.

Một tiếng vun vút phá không xông thẳng tới Tần Ninh.

“Đỗ Môn cảnh cửa thứ năm, linh khí phóng ra ngoài, đả thương đối thủ từ xa, quả thật là rất khá đấy. Đáng tiếc, nền tảng tu luyện của ngươi quá kém!”

Bây giờ, hắn đã dung hoà ký ức chín đời chín kiếp, ánh mắt già đời, liếc mắt là nhìn ra vấn đề còn tồn tại của Thẩm Lâm Phong.

Khẽ lắc đầu, cũng không nhìn rõ động tác của Tần Ninh thế nào mà chợt nâng chân trái lên.

Bùm…

Một đòn đó của Thẩm Lâm Phong rơi thẳng xuống dưới chân trái của Tần Ninh, va vào mặt đất khiến nó bị nứt ra, xuất hiện một hố sâu.

Tránh được?

Gã này sao lại tránh được?

Lúc này, Thẩm Lâm Phong chợt sững người.

Tần Ninh như đã biết trước gã sẽ tấn công vào chân trái để phản ứng trước vậy.

Sao có thể chứ!

Thẩm Lâm Phong hừ lạnh: “Ăn may mà thôi, chết đi!”

Bóng dáng của gã chợt xông tới.

Nói thế nào thì gã cũng là võ sĩ Đỗ Môn cảnh cửa thứ năm, mang theo 20 mã lực đủ để đánh ngã một cây cổ thụ to thô.

Tần Ninh chỉ là võ sĩ Thương Môn cảnh cửa thứ tư, còn kém bằng một nửa gã.

“Nộ Phong quyền!”

Một đấm xuất ra, tiếng gió hú mang theo linh khí mạnh mẽ lao tới mặt của Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh vung một chưởng thẳng tới, đơn giản đánh tan đấm này.

Tuy bây giờ hắn chỉ mới là võ sĩ Thương Môn cảnh cửa thứ tư, nhưng thân thể lại được thanh tẩy mãnh liệt bởi linh khí của phong thần châu nên đã khởi động lại một lần cửa lớn của cơ thể, làm ít công to, sức mạnh bùng nổ, đủ 40 mã lực, có thể nói là gấp đôi Thẩm Lâm Phong.

Một đấm này của Thẩm Lâm Phong đánh thẳng vào ngực của Tần Ninh.

Trong nháy mắt, Thẩm Lâm Phong hoàn toàn chết lặng.

- ---------------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận