Phong Thần Châu

Chương 179: Ông Mơ Đẹp Lắm!



Lời nói vừa dứt, đã có hai người đàn ông trung niên bước ra bên cạnh Trần Nhiêm.  
"Tất Oán, Diêm Thanh, đừng có rộn chuyện!"  
Hứa Thông Thiên vội vàng nói: "Mau rời khỏi đây đi, ta thật sự chỉ muốn tốt cho các ngươi thôi".  
"Ha ha, Hứa trưởng lão!"  
Tất Oán trưởng lão tai to mặt bự bật cười nói: "Lúc trước khi ngươi còn là trưởng lão quản lý Linh Các, thì ngươi nói câu này ta còn nghe được".  
“Bây giờ ngươi đã trở thành trưởng lão quản lý khu 36, địa vị thấp hơn trước cả ngàn bậc, ta khuyên ngươi hãy cân nhắc một chút, người không nên đắc tộc thì chớ có dây vào!”  
Người không nên đắc tội...!chớ dây vào?  
Hứa Thông Thiên sửng sốt.  
Lão ta lo nghĩ cho bọn họ, bọn họ lại cảm thấy lão ta lo chuyện bao đồng!  
"Ta không thèm quan tâm đến các ngươi nữa!"  
Hứa Thông Thiên ảm đạm nói: "Chỉ có điều, nếu như các ngươi dám động thủ, thì cứ tự cân nhắc hậu quả đi!"  
"Hậu quả?"  
Tất Oán cười nói: "Chẳng lẽ viện trưởng có thể vì chuyện mấy trưởng lão danh dự bọn ta đối phó với một đệ tử nội viện mà đuổi bọn ta ra khỏi vị trí trưởng lão danh dự của Linh Các sao?"  
"Các ngươi..."   
Hứa Thông Thiên đã hoàn toàn tức giận.  
Hai người này cho là lão ta bị giáng chức xuống quản lý khu 36, nên mới ở đây tỏ vẻ coi thường.  

"Muốn đi qua trước mặt ta, thì các ngươi cứ thử xem!"  
Hứa Thông Thiên hừ một tiếng, đứng chắn ở trước mặt Tần Ninh.  
"Ngăn lão ta lại, ta sẽ giải quyết tên nhóc đó".  
Trần Nhiêm cũng hừ lạnh, lao về phía Tần Ninh.  
Nhìn bóng người vọt tới, Tần Ninh lắc đầu một cái, bàn tay nhẹ nhàng vung lên.  
"Tàn đời...".

Truyện Ngôn Tình
Sắc mặt Hứa Thông Thiên tái nhợt, lão ta đã từng thấy qua tư thế này của Tần Ninh.  
Lúc bàn tay hắn vừa vung lên, thì ba vị trưởng lão danh dự đã chết ngay tại chỗ!  
Cảnh tượng đó đến tận bây giờ dường như vẫn còn sống động trước mắt của lão ta.  
"Ha ha, đúng là tàn đời rồi, Trần Nhiêm trưởng lão mà đã đích thân ra tay, thì cho dù có là con rối cảnh giới Linh Luân kia cũng không ngăn cản được".  
Tất Oán chế nhạo nói.  
Diêm Thanh cũng cười gằn, nói: "Hứa trưởng lão, ta thật sự nghĩ không ra, chẳng phải tên nhóc đó chỉ là một đệ tử nội viện thôi sao? Nếu như ngươi muốn nịnh nọt tìm chỗ dựa, thì trong số các Linh Tử của học viện còn có khối người đáng để cho ngươi nịnh nọt hơn!"  
"Ngu ngốc!"  
Hứa Thông Thiên không nhịn được mắng lớn: "Chờ chết đi!"  
Nghe lời này, cả hai người kia tái mặt.  
Nhưng bọn họ cũng không vội xuất thủ, lúc này chỉ cần ngăn Hứa Thông Thiên lại là được.  
Về phần Tần Ninh, Trần trưởng lão sẽ đích thân xử lý, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.  
Họ chỉ cần đứng xem náo nhiệt là được.  
"Kiếm…"  
Chát…  
Tần Ninh còn chưa nói dứt câu, thì đột nhiên có một bóng người đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn như một tia chớp.  
Ngay sau đó, thanh âm của chưởng kình vang lên, một bóng người ngay lập tức bị đánh văng lên không trung, vẽ thành một đường cong hoàn mỹ rồi tiếp đất.  
"Trần...!Trần trưởng lão!"  
"Trần trưởng lão!"  
Tất Oán và Diêm Thanh sững người.  
Kẻ nào cả gan như vậy, dám thẳng tay chưởng bay một vị trưởng lão danh dự?  
"Là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu..."  
Tất Oán quay đầu lại nhìn về phía sau thì ngay lập tức há hốc mồm, cả người căng cứng không nói nên lời.  
"Viện trưởng đại nhân!"  
"Viện trưởng đại nhân?"  
Diêm Thanh trưởng lão cũng nhìn về phía sau, rồi lập tức run lên.  

"Tham kiến viện trưởng!"  
"Tham kiến viện trưởng!"  
Hai vị trưởng lão cúi đầu đứng sững tại chỗ, nhìn vị trưởng lão bị đánh dở sống dở chết trên mặt đất, chẳng ai dám chạy ra đỡ dậy.  
Chỉ có điều, viện trưởng Thiên Ám vừa xuất hiện cũng lười quan tâm đến hai người bọn họ.  
Quay đầu nhìn Tần Ninh, Thiên Ám cười khổ, nhỏ giọng nói: "Bây giờ ngươi cũng không cần phải mở Tứ Tượng Thánh Trụ ra chứ hả?"  
"Bộ ông nói không cần thì là không cần sao?"  
Tần Ninh liếc nhìn ông ta, nói: "Ông đứng xem náo nhiệt có thấy vui không?"  
"Ta chỉ hi vọng bọn họ có thể lý trí mà dừng tay lại, cũng không ngờ bọn họ lại lớn gan như thế".  
"Như vậy còn chưa chịu trách tội đi?"  
Tần Ninh cười nói: "Học viện Thiên Thần này tốt lắm, sắp trở thành băng đảng thổ phỉ luôn rồi!"  
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thiên Ám liền trầm xuống.  
Ngay lập tức, ông ta quay lại nhìn Diêm Thanh và Tất Oán bằng ánh mắt lạnh lùng.  
"Hai người các ngươi không biết lệnh của ta đã truyền xuống sao?"  
Thiên Ám lạnh lùng hỏi.  
"Đã… biết..."  
Cả hai người kia run rẩy gật đầu.  
"Đã biết mà còn dám làm trái mệnh lệnh của ta?"  
Thiên Ám lãnh đạm nói: "Ta là viện trưởng, mệnh lệnh của ta không đáng để quan tâm sao?"  
"Viện trưởng tha tội!"  
"Viện trưởng tha tội!"  
Cả hai người kia quỳ xuống, liên tục dập đầu.  
Hứa Thông Thiên thầm cười.  
Hai người này lúc nãy còn hếch mũi lên trời.  
Hai tên ngu xuẩn, Tần Ninh là người mà ngay cả viện trưởng cũng kiêng kỵ, dám phách lối ở trước mặt Tần Ninh chẳng phải là tự tìm cái chết sao?  
"Nếu ta nhớ không lầm, hai trưởng lão các ngươi đang quản lý Linh Các đúng không? Từ bây giờ không cần quản lý ở đó nữa, đi thẳng ra ngoại viện dạy cho đám đệ tử ngoại viện đi!"  
Ngay khi những lời này được nói ra, Tất Oán và Diêm Thanh vô cùng hoang mang.  
Bọn họ đều có cảnh giới Linh Phách tầng 1, là trưởng lão danh dự, đang nhậm chức quản lý Linh Các ở nội viện, một công việc vô cùng tốt.  
Bây giờ bọn họ lại phải ra ngoại viện dạy đám đệ tử ngoại viện?  
Như vậy chẳng phải là họ đã bị giáng chức xuống dưới tận đáy, uổng phí tu vi hay sao?  
Nhưng hai người cũng chẳng dám mở miệng phản bác.  
Viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung là hai cường giả mạnh nhất đế quốc Bắc Minh, ai dám trái lời?  
"Cút!"  
Thiên Ám quát một tiếng, trực tiếp hạ lệnh.  

Tất Oán và Diêm Thanh đều tái mặt, cổ họng nghẹn ngào, vội vàng cúi đầu rời đi.  
Đúng lúc này, Trần Nhiêm trên mặt đất từ từ tỉnh lại, nhìn thấy bóng người trước mắt, sắc mặt lập tức thay đổi.  
"Viện trưởng!"  
“Trần Nhiêm trưởng lão, ngươi biết tội chưa?”, Thiên Ám lại quát.  
"Viện trưởng, ta chỉ là..."  
"Ngươi biết tội chưa?"  
Sắc mặt của Thiên Ám càng lúc càng lạnh lẽo, nhìn về phía Trần Nhiêm, nghiêm khắc nói: "Ta đang hỏi ngươi, ngươi đã biết tội chưa?"  
"Ta...!biết tội!"  
Ánh mắt Trần Nhiêm lóe lên một tia phẫn nộ, cúi đầu chắp tay nói.  
Chỉ trong một khoảnh khắc, lão ta có thể cảm nhận được, nếu như lão ta còn ngoan cố không nhận tội, thì Thiên Ám chắc chắn sẽ giết chết lão ta không chút lưu tình.  
Khí thế đó hoàn toàn không phải là giả.  
"Nếu đã biết tội, thì tự mình sám hối đi!"  
Viện trưởng Thiên Ám lãnh đạm nói: "Từ nay về sau nếu như ngươi dám bước chân vào khu 36, thì cứ tự mình liệu lấy!"  
Dứt lời, Thiên Ám phất tay một cái.  
Trần Nhiêm giờ phút này sắc mặt ảm đạm, lão ta cùng với Trần Tiêu dựa vào nhau, từ từ rời đi.  
"Ông thật ra là đang đau lòng thay cho trưởng lão của mình!"  
Nhìn thấy cảnh này, Tần Ninh không nói nhiều lời, phất tay quay vào khu 36.  
Thiên Ám cười khổ, vội vàng bước theo.  
"Tần Ninh!"  
Thiên Ám đuổi theo Tần Ninh, thành khẩn nói: "Trong khu 36 này cất giấu một tòa địa linh mạch, linh khí dồi dào, bây giờ có lẽ không thua gì một tòa Tụ Linh trận cấp 3".  
"Ngươi có thể để cho đệ tử học viện tới đây tu hành không?"  
Thiên Ám vừa dứt lời đã nhìn xoáy vào ánh mắt của Tần Ninh.  
“Tới đây tu hành?”, Tần Ninh liếc nhìn viện trưởng Thiên Ám, chậm rãi nói: “Ông mơ đẹp lắm!”Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.


Bạn cần đăng nhập để bình luận