Phong Thần Châu

Chương 61: Ở chỗ của ta

“Công tử Tề Hạo, thuộc hạ theo lệnh của chủ nhân đi tìm một bé gái. Nếu không tìm được sẽ khó thoát khỏi tội chết, quả thật xin lỗi đã làm phiền công tử Tề Hạo. Thuộc hạ tìm được người đó sẽ lập tức rút lui!”

Tên áo đen cầm đầu lại một lần nữa chắp tay nói: “Nghe nói thiên phú của công tử Tề Hạo rất cao, lần này tới Đế đô, gia nhập học viên Thiên Thần, thuộc hạ xin chúc mừng trước ạ!”

Rõ ràng là khả năng nịnh nọt tên áo đen cầm đầu này cũng khá đấy.

“Được!”

Tề Hạo gật đầu, nói: “Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc các ngươi thật sự muốn tìm người, hay là cố ý gây sự”.

Nghe thấy lời này, tên áo đen cầm đầu thầm than một tiếng.

Nếu Tề Hạo đuổi cút bọn chúng thì không muốn đi cũng phải đi!

Tề Hạo vừa nói dứt lời thì đứng sang một bên, cũng không nói nhiều.

Mà đúng lúc này, một tiếng kẹt cửa vang lên.

Gian phòng bên phải lại mở cửa.

Trong phòng, một già một trẻ đi ra.

Lão già mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn mọi người không mở miệng, mà thiếu nữ kia khoảng 18 tuổi, đôi mắt sáng long lanh, mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, thắt lưng đeo một dải lụa màu xanh, dáng người mảnh khảnh, cân đối.

Khuôn mặt đó không trang điểm nhưng lại đẹp đến mức khiến người khác phải nghẹt thở.

Chỉ có điều, cô gái này từ trên xuống dưới không hề có linh khí dao động, dù chỉ một chút, tựa hồ là một… người bình thường.

“Chỗ ta cũng không có người các ngươi muốn tìm!”

Giọng cô gái nghe như tiếng chuông bạc rất êm tai.

Nhưng đúng lúc này, tiếng cọt kẹt lại vang lên một lần nữa, gian phòng ở giữa cũng mở cửa.

Tần Ninh chắp hai tay sau lưng, đứng ở lan can nhìn xuống bên dưới.

“Các ngươi muốn tìm một bé gái 7, 8 tuổi phải không?”

Tần Ninh nhìn xuống bên dưới, thản nhiên nói.

“Vị công tử này, đúng là như vậy!”

“Ồ, ở chỗ ta này!”

Tần Ninh vừa nói dứt lời, vẫy vẫy tay, Lăng Tiểu Phi đi ra ngay lập tức.

“Tần Ninh ca ca, huynh sẽ không bán ta đi chứ?”

“Đương nhiên là không rồi. Nếu ta bán nhóc thì còn trang điểm cho nhóc xinh đẹp như thế sao?”

Chỉ một lúc trước, cô bé rửa mặt sạch sẽ, trở nên vô cùng thanh tú. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nõn nà, quả thật khiến người khác không nỡ bắt nạt.

“Công tử Tần Ninh!”

Tên áo đen cầm đầu lên tiếng: “Cô bé này là con gái của quản gia thiết thân của chủ nhân nhà ta. Lần này bỏ nhà ra đi, quản sự đại nhân vô cùng lo lắng, phái ta đi tìm kiếm!”

“Xin Tần Ninh công tử trả đứa bé này lại cho chúng ta!”

“Hả? Hoá ra là như vậy!”

Tần Ninh nhìn Lăng Tiểu Phi.

“Không phải như vậy!”, Lăng Tiểu Phi hừ một tiếng, trong tay nắm chặt một miếng bánh nướng, nhỏ giọng nói: “Người này nói dối, gã không biết tên ta là gì!”

“Hả?”

Tần Ninh nhìn xuống bên dưới, nói: “Nếu đã là con gái của quản sự đại nhân thì ta nghĩ chắc ngươi biết tên của cô bé chứ?”

Lời vừa nói ra khiến tên áo đen cầm đầu đổi sắc mặt.

Gã chỉ tuân mệnh truy đuổi một bé gái, nào biết tên đứa bé là gì?

“Không biết?”

Tần Ninh cười nói: “Không biết tên, tới tìm người mà bộ dạng như kẻ cướp. Xem ra, cô bé này không phải con gái của quản sự nhà ngươi rồi. Vậy ta không có cách nào giúp ngươi!”

“Tần Ninh ca ca, huynh thật thông minh!”, Lăng Tiểu Phi cười hi hi nói.

“Đại ca, đừng nói nhiều, xông thẳng lên cướp người đi!”

Một tên áo đen không nhịn nổi, xông thẳng lên lầu hai đánh giết.

“Cút!”

Lúc này, Tần Hải hừ một tiếng, đấm ra một đòn chết chóc.

Bụp…

Tên áo đen là cửa thứ bảy Tử Môn, miệng phun ra một ngụm máu, nhếch nhác tháo chạy lui về, ngã trên mặt đất, lồng ngực xuất hiện một mảng cháy đen, trợn trắng mắt, trông có vẻ sắp chết.

Cửa thứ tám Kinh Môn!

Nhìn thấy thiếu niên bên cạnh Tần Ninh chỉ lớn hơn 1, 2 tuổi mà đã là cao thủ cửa thứ tám Kinh Môn thì vẻ mặt của tên áo đen cầm đầu khiến biến sắc.

“Tại sao còn cố tình cướp người chứ? Đến tên con gái quản sự nhà ngươi mà còn không biết à? Rõ ràng là đây không phải người ngươi muốn tìm!”

“Nhóc con, ngươi muốn chết!”

Tên áo đen cầm đầu sao lại không nhìn ra được, rõ ràng Tần Ninh đang giỡn mặt chúng. Lúc này, gã phát điên, hùng hổ bước tới.

“Bát phong chưởng!”

Một chưởng đánh ra, tám luồng khí cực mạnh lúc này liên tiếp xuất kích, bỗng chốc cuốn quanh thân thể của Tần Ninh.

“Cửa thứ chín à!”

Tần Ninh thầm cười khẩy, đứng ở lan can, đạp thẳng một chân ra.

Đến giờ, đạt tới cửa thứ chín, sức mạnh toàn thân của hắn đã đủ tới 400 mã lực, mà còn cộng thêm thi triển Cương Phong linh thể quyết cũng phải tăng sức mạnh gấp đôi.

Sức mạnh của một đạp này, đơn giản cũng ít nhất tới 500 mã lực.

Kể cả là võ giả cửa thứ chín Thiên Môn dùng hết sức lực cũng không cách nào so bì được.

Bụp…

Trong nháy mắt, tám luồng khí cực mạnh bị Tần Ninh đạp cho một cước mà tan biến, không chỉ như vậy mà tên áo đen cầm đầu xông lên còn bị khí lực dư thừa đánh thẳng vào người bật trở về.

“Cửa thứ chín Thiên Môn!”

Nhìn thấy vậy, lão già đi theo đứng sau cô gái trẻ kinh ngạc hô lên.

Phụt…

Tên áo đen cầm đầu phun ra một ngụm máu tươi, mặt nạ rơi xuống để lộ ra khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông trung niên.

“Tần Ninh, ta nhớ tên ngươi rồi đó!”

Bóng người của tên cầm đầu áo đen vút qua, muốn mang người đi.

“Đến thì đến rồi, đi làm gì?”

Tần Ninh lại xuất ra một chưởng, linh khí hoá thành một mũi tên sắc nhọn, phập một tiếng cắm thẳng vào lưng của tên áo đen cầm đầu.

Hự, khí lực hộ thể quanh thân tên áo đen cầm đầu lúc này như đậu hũ, gã bị chém ngọt, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.

Những kẻ khác đã sớm bị doạ sợ, sắc mặt như tro tàn, bỏ chạy tán loạn.

Nhìn thấy cảnh này, lão già đi theo cô gái trẻ khẽ nheo mắt lại.

“Linh khí phóng ra ngoài, tụ lại thành binh khí, đánh vỡ phòng ngự hộ thể cửa thứ chín Thiên Môn. Thiếu niên này, thật không đơn giản…”

“Mạc lão, thật khó có dịp nghe ông khen ngợi người khác!”, cô gái trẻ cười nhạt một tiếng nhưng lại mang một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

“Một thiếu niên thú vị như vậy, ta thật sự muốn làm quen một chút!”

Cô gái trẻ vừa nói vừa tiến lên phía trước.

Mạc lão kia vốn muốn ngăn cản, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không lên tiếng, lặng lẽ đi theo.

“Xin chào, ta tên là Vân Sương Nhi!”

Cô gái trẻ tự giới thiệu nói: “Hai vị công tử này xem ra rất nhiệt tình, chính trực, có thể cùng ngồi xuống nói chuyện một lát không?”

“Tần Ninh!”

Nhìn cô gái trước mặt đưa bàn tay ngọc ngà ra. Tần Ninh cũng khẽ giơ tay ra bắt tay cô ấy.

Ngay sau đó, Tần Nình khẽ nheo mắt lại.

Hình như cảm giác được ánh mắt của Tần Ninh, Vân Sương Nhi cười nói: “Cơ thể ta không có linh khí, không thể tu hành, Tần công tử không cần ngạc nhiên”.

Nhìn thấy ánh mắt không mang theo suy nghĩ khác của Tần Ninh, Vân Sương Nhi không khỏi có thêm hảo cảm với hắn.

Người khác nhìn thấy cô ấy thì đầu tiên là chú ý đến nhan sắc, nhưng Tần Ninh lại phớt lờ vẻ ngoài của cô ấy mà cảm nhận thấy sự kỳ lạ trong cơ thể của cô ấy.

Không có linh khí, không thể tu hành?

Khoé miệng của Tần Ninh vẽ lên nụ cười.

“Vân cô nương, ta thấy sắc mặt của cô hơi tái, hai bên thái dương hơi tối, chắc chắn là có chuyện phiền não. Ta thử đoán một chút được chứ?”, Tần Ninh bỗng nhiên mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận