Phong Thần Châu

Chương 228: Không Phải Một Quả



“Công tử, xin lỗi!”, Vân Sương Nhi cúi đầu nói: “Ta không ngờ chuyện lại thành ra như thế”.

“Không liên quan đến cô, hơn nữa họ cũng không thể giết được ta!”, Tần Ninh xoa đầu Vân Sương Nhi cười nói: “Yên tâm đi, Thiên Động Tiên còn phải trả thù, ta sẽ không làm gì nhà họ Vân đâu”.

“Dù sao cô cũng là tỳ nữ của ta, ta không thể hủy diệt hết nhà cô được”.

Nghe hắn nói thế, Vân Sương Nhi thở phào.

Tần Ninh trước mặt này bí ẩn quá.

Cuối cùng cô ấy cũng hiểu tại sao Tần Ninh chỉ yêu cầu cô ấy đồng ý làm tỳ nữ mà không có gây thêm bất kỳ ấn pháp hay cổ độc gì để khống chế cả.

Hắn không lo cô ấy sẽ phản bội lại mình.

Vì phản bội chính là chết!  
Lúc này dưới sự bao bọc bởi sức mạnh của họa linh Lam Thanh Thanh và Vân Trung Phi, đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên bay đến cạnh Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ.

“Lão tổ!”  
“Lão tổ!”  
Lúc này hai nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở đế quốc Vân Lam cung kính như một đứa trẻ.

“Đồ khốn nạn!”  
Vân Trung Phi mắng một câu nói: “Ngươi nhớ cho ta, kể từ hôm nay Tần Ninh nói gì thì là cái đó, bảo ngươi làm gì thì phải làm thế, rõ chưa?”  

Nghe thế, sắc mặt hai huynh đệ thay đổi.

Nói cái gì thì là cái đó? Làm gì thì phải làm đấy?  
“Lão tổ, nếu Tần Ninh bảo bọn ta tự sát thì sao?”  
“Cứ làm theo!”  
Vân Trung Phi nghiêm nghị nói: “Nếu dám không làm theo, ta sẽ giết các ngươi bất kỳ lúc nào”.

“Tại sao?”  
Lúc này Vân Khánh Tiêu rất khó hiểu, lại thấp giọng nói: “Hắn chẳng qua chỉ là…”  
Bốp…  
Tiếng tát giòn giã vang lên, Vân Trung Phi tát Vân Khánh Tiêu một bạt tai, miệng quát: “Không có tại sao, ngươi chỉ cần nhớ, nghe theo Tần Ninh thì tốt, làm trái lời Tần Ninh thì phải chết là được”.

Lam Thanh Thanh nhìn Tần Ninh đứng cách đó mười bước, sau đó nhìn hai huynh đệ dặn dò: “Sau này hắn chắc chắn sẽ là một người tỏa sáng ở Cửu U đại lục, thậm chí sẽ còn khó đối phó hơn Cửu U Đại Đế năm xưa, nhớ chưa?”  
Hai người Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ đồng loạt gật đầu.

Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh đều thầm thở phào.

Họ tự ý xuất hiện mà không làm Tần Ninh tức giận, vậy là tốt rồi!  
Bức tranh năm đó Họa Thánh vẻ ra có được khả năng kỳ diệu có một không hai.

Họ làm bạn với đàn Phù Dao và sáo Linh Diên quanh năm nên dần dung nhập một phần linh hồn vào trong đó, ngày qua tháng lại hình thành nên họa linh.

Giờ nghĩ kỹ lại thì thật sự phải cảm ơn công lực mạnh mẽ của Họa Thánh, nếu không hôm nay, e là hai đứa cháu của họ sẽ bị giết chết mất.

Lúc này mọi người đều rơi vào im lặng.

Mọi người theo dõi trận chiến trên không trung càng ngày càng hấp dẫn.

Thiên Động Tiên, đỉnh cao của cảnh giới Linh Phách tầng chín.

Mà Lam Thiên Hùng – tộc trưởng nhà họ Lam đã vượt qua cảnh giới Linh Phách tầng chín để đạt đến cảnh giới Địa Võ.

Hai người đấu với nhau vẫn chưa phân rõ được ai mạnh ai yếu.

Nhưng lúc này Tần Ninh đứng đó, hắn không lên tiếng nên chẳng ai dám nói câu nào.

“Kinh Thiên Địa Bạo Trảm!”  
Một tiếng hét trầm thấp bỗng vang lên, sau đó là một loạt tiếng ầm ầm.

Sóng khí mãnh liệt lập tức lan ra xung quanh.

Tiếng nổ liên tục vang lên, một người ngã xuống rơi vào hồ nước của Phượng Đường bên dưới.

Lúc này một bóng người từ từ đáp xuống đất.

Nhìn kỹ lại thì chính là Thiên Động Tiên.

Chỉ là lúc này Thiên Động Tiên có vẻ hơi khó chịu.


“Công tử, đã xử lý xong chuyện của lão nô rồi!”, Thiên Động Tiên chắp tay lại nói: “Cảm ơn công tử!”  
Lúc này máu trong hồ nước bắt đầu lan rộng ra, không còn thấy Lam Thiên Hùng xuất hiện nữa.

“Nếu đã vậy thì sau này chú tâm vào chuyện đánh xe đi”.

“Vâng!”  
Một cường giả cảnh giới Linh Phách tầng chín có thể giết chết cường giả cảnh giới Địa Võ tầng một mà lại cam tâm trở về làm lái xe ngựa cho một thiếu niên cảnh giới Linh Đài tầng năm mười sáu tuổi.

Chuyện này mà nói ra ngoài thì ai dám tin?  
“Tần công tử…”  
Lúc này Vân Khánh Tiêu chắp tay nói: “Nếu đã giải quyết xong chuyện thì mời công tử đến hoàng cung của ta nghỉ ngơi một lát”.

“Không cần, ta còn chưa tham quan hết học viện Vân Lam rộng lớn này đâu”.

Tần Ninh vẫy tay nói: “Lý Lan Đình, đi tiếp đi!”  
“Hả? À được được!”  
Lý Lan Đình nhanh chóng cất bước đi theo mấy người Tần Ninh.

“Dẫn đường cẩn thận ắt sẽ có thưởng!”  
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai, Lý Lan Đình cứng đờ người.

“Viện trưởng…”  
Lý Lan Đình siết chặt tay.

Hắn ta biết cả đời mình bắt đầu từ hôm nay có thể sẽ vì Tần Ninh mà xảy ra những thay đổi lớn.

Trong học viện Vân Lam chưa từng xuất hiện cảnh tượng kịch tính như thế.

Mấy người lạ mặt đi phía trước, một đệ tử ngoại viện dẫn đường, đằng sau là các quý tộc hoàng thất của đế quốc Vân Lam.

Trong đó có học viện Vân Lam dè dặt đi theo sau hàng trăm mét.

Khoảnh khắc đó khiến mọi người sửng sốt.

Rốt cuộc mấy người đi trước đó có lai lịch gì vậy?  
Một ngày trôi qua, từ đầu đến cuối Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ lúc nào cũng vã hết mồ hôi.

Giờ họ vẫn không thể nào quên được lời của hai vị lão tổ nói.

Rốt cuộc Tần Ninh này đến từ đâu mà lại khiến hai vị lão tổ vẫn sợ hắn dù đã trở thành họa linh?   
Buổi tối, hai huynh đệ đứng ngoài đại điện hoàng cung.

“Hoàng huynh, chuyện của nhà họ Lam nên giải quyết thế nào?”  
“Chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể thông báo với bên ngoài là nhà họ Lam có ý đồ mưu phản thôi”.

Vân Khánh Tiêu hít sâu nói: “Đợi Tần Ninh rời khỏi đế quốc Vân Lam rồi hãy giải quyết việc này, tránh chọc cho hắn không vui!”  
“Vâng!”  

“Nhị đệ!”  
Vân Khánh Tiêu lại nói: “Mấy ngày nay đệ sai người bảo vệ Tần Ninh thật cẩn thận, không được để xảy ra sơ suất gì”.

“Vâng!”  
“Phụ hoàng!”  
Ngay lúc hai người đang bàn chuyện thì một bóng người xuất hiện.

“Sương Nhi, sao con không ở với Tần công tử mà lại đến đây?”  
“Phụ hoàng, con đến truyền đạt lại ý của Tần công tử”.

Vân Sương Nhi khó xử cười nói: “Tần công tử đã nói chuyến đi đến đế quốc Vân Lam này là có ba mục đích”.

“Trong đó có một cái đã hoàn thành, đó là Thiên Động Tiên phải trả được thù, đã giết Lam Thiên Hùng rồi”.

“Hai mục đích còn lại là gì?”  
Vân Khánh Tiêu vội hỏi.

Ông ta rất sợ, chỉ mong Tần Ninh có thể mau chóng rời đi.

“Còn một mục đích là con sẽ làm tỳ nữ của hắn, người của đế quốc Vân Lam không thể gây phiền phức nữa”.

Vừa nghe thế, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ đều cười khổ.

Gây phiền phức?  
Bây giờ ai còn dám gây phiền phức cho Tần Ninh? Cung phụng còn không kịp nữa là.

“Điều kiện cuối cùng là quả Vân Trung Lam Yên”.

Cau khô Vân Trung Lam!  
Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ biến sắc.

“Quả Vân Trung Lam Yên là căn cơ của đế quốc Vân Lam, hơn nữa cũng là điểm mấu chốt để đế quốc Vân Lam giải quyết các mối quan hệ với các nước láng giềng, cũng là cống phẩm cho một số nước mạnh hơn!”, Vân Khánh Tiêu nghiến răng nói: “Thôi đi, Tần công tử muốn thì cứ đưa hắn một quả đi”.

“Không phải một quả…”
Lúc này Vân Sương Nhi do dự nói: “Là mười hai quả!”
“Cái gì?”
Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ hoàn toàn chết lặng.

.


Bạn cần đăng nhập để bình luận