Phong Thần Châu

Chương 1109: “Khô lão yên tâm!” 

 “Thật sự tưởng ta không biết gì chắc?”  

 

“Thương Hư, một nguyên soái trong Cửu Soái kẹp máu sống thọ, bảo vệ Bắc Minh, lúc Bắc Minh bị người khác tấn công đã có người đã âm thầm ra tay đả thương hắn khiến hắn không thể tiếp tục kẹp máu sống thọ”.  

 

“Cái người âm thầm ra tay kia hẳn là các ngươi nhỉ?”  

 

Cái gì?  

 

Lời này vừa nói ra, ngay cả Viêm Khô cũng phải biến sắc.  

 

Chuyện này chỉ có mấy người cấp bậc cao trong gia tộc bọn họ biết, tại sao Tần Ninh lại biết được?  

 

“Đừng kinh ngạc như thế!”  

 

Tần Ninh xua tay tiếp tục nói: “Những thủ đoạn mà lão tổ của tất cả các ngươi truyền lại ta đều vô cùng am hiểu, Thương Hư nói lại cho ta, ngược lại ta biết rõ chính là các ngươi”.  

 

“Cương quốc Bắc Minh năm đó sánh ngang với Tứ đại tông môn, ở trong Cửu U Đại Lục cũng gọi là có thanh danh hiển hách, cho dù Minh Uyên đã chết, Thanh Thạch mất tích thì cũng sẽ không có người dám động đến cương quốc Bắc Minh”.  

 

“Kẻ thật sự dám động đến cương quốc Bắc Minh chỉ có các ngươi mà thôi”.  

 


“Bản thân cho rằng việc mình làm thì thần không biết quỷ không hay à?”  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Không thừa nhận cũng không sao, kiếm Thăng Luân của Khánh Vương xưa kia uy vũ phi thường, thế nhưng Khánh Vương lại không thể điều khiển thành thục được, về sau liền chủ động trả lại cho cương vương Minh Uyên”.  

 

“Khánh Trạch Thiên, kiếm Thăng Luân người vừa cầm trong tay rốt cuộc từ đâu mà có được?”  

 

“Mọi thứ của lão tổ tông nhà các người đều do Minh gia cho, ta cũng không bắt các ngươi đời đời kiếp kiếp làm người hầu cho nhà Minh, thế nhưng ân tình không được phép quên, ít nhất lúc nhà Minh xuống dốc, người khác có thể đạp lên một cước nhưng các ngươi thì tuyệt đối không được!”  

 

“Vậy mà các ngươi không chỉ đạp lên một cước, thậm chí kẻ khởi xướng lại còn là chính các ngươi”.  

 


Ánh mắt của Tần Ninh quét qua tùng người, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ ta nghĩ chuyện cũng đã qua rồi, dù sao thì các ngươi cũng là hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương, bây giờ nhà Minh đã có ta, tốt xấu gì thì xem như cũng đã yên ổn, Minh Uyên trên trời có linh thiêng cũng có thể được nghỉ ngơi, thế nhưng hôm nay, các ngươi lại cứ chọc ta hết lần này đến lần khác”.  

 

“Vừa hay, khẩu khí này bị các ngươi nhắc này, ta không nuốt trôi được!”  

 

“Ngươi rốt cuộc là ai?”  

 

Viêm Khô nhìn Tần Ninh, ánh mắt dấy lên sự hoảng sợ.  

 

“Khô lão, quan tâm chuyện hắn ta là ai làm gì, cứ giết chết là xong!”  

 

Lúc này một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên.  

 

Lúc này trong đám người nhà họ Viêm có ba người thanh niên bước ra.  

 


“Bách Vũ, không được hành động thiếu suy nghĩ”.  

 

Viêm Khô lúc này bình tĩnh nói.  

“Khô lão yên tâm!” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận