Phong Thần Châu

Chương 7: Thế mà cũng gọi là kiếm thuật à?

Một đòn đấm này mà lại vô hiệu?

“Đệ đệ của ngươi, cũng chết vì thế đấy…”

Ngữ điệu lạnh lùng vang lên, Tần Ninh xuất ra một đòn đấm, lúc này lực đạo lan rộng, ra chiêu lần thứ hai.

Rắc.

Cú đấm này, Tần Ninh đánh thẳng vào lồng ngực của Thẩm Lâm Phong.

Trong chớp mắt, linh khí trong lòng bàn tay, thuận theo chưởng này, đánh vào vị trí trái tim của Thẩm Lâm Phong. Khoảnh khắc đó, trái tim của gã đã lập tức nổ tung, thân thể bị đẩy lui về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi, cả người đổ xuống đất.

Một nắm đấm, đơn giản, thoải mái đã giải quyết Thẩm Lâm Phong!

“Lâm Phong!”

Thẩm Thừa Phong xông ra ngay tức khắc, hơi thở toàn thân điên cuồng sôi sục.

“Thế nào?”

Tần Thương Sinh bật cười: “Trưởng tộc Thẩm, bây giờ hối hận rồi hả? Giao ước là chiến ba trận, bây giờ mới là trận đầu tiên thôi. Bây giờ còn ai lên nữa không?”

Tần Tương Sinh không ngờ rằng, Tần Ninh không chỉ khôi phục lại tu vi mà hình như còn lợi hại hơn trước đây!

“Ông…”

“Trưởng tộc Thẩm!”

Sở Sơn Hà lúc này kéo Thẩm Thừa Phong lại, thấp giọng nói: “Thằng nhãi này tuy chỉ là Thương Môn cảnh cửa thứ tư, nhưng sức mạnh kỳ quái. Hắn gặp đại nạn không chết, nhất định là đã gặp được kỳ ngộ nào đó, hoặc đã nuốt thần đan bất truyền gì đó của Tần gia, cho nên sức mạnh lạ thường, chỉ có cảnh giới cửa thứ sáu mới giết được hắn!”

Cảnh Môn cảnh cửa thứ sáu!

Võ sĩ Cảnh Môn cảnh cửa thứ sáu, mở huyệt Ngọc Chẩm sau cổ, khiến tứ chi, lục phủ ngũ tạng liên kết thành một đường, sức mạnh gia tăng mãnh liệt, mà có thể thực hiện linh khí hoá hình, uy lực tăng gấp đôi.

“Trưởng tộc Thẩm, trận đấu này, đệ tử nhà họ Sở ta xuất trận!”, hai mắt Sở Sơn Hà loé sáng.

“Trưởng tộc Sở”, Thẩm Thừa Phong chắp tay nói: “Cảm ơn!”

“Ông khách sáo rồi!”

Sở Sơn Hà bước ra, nhìn Tần Ninh, ánh mắt tràn ra sát khí, sau đó xoay người nói: “Ngọc Thanh, con tới đánh trận này!”

“Vâng thưa cha!”

Trong đám người nhà họ Sở có một dáng người đi ra.

Ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng.

Sự xuất hiện này khiến mọi người nghĩ ngay ra mấy chữ.

Sở Ngọc Thanh nhà họ Sở!

Anh trai của Sở Ngưng Thi, thiên tài có tiếng của nhà họ Sở, đã làm không biết bao nhiêu thiếu nữ trong thành Lăng Vân mất ngủ hằng đêm.

“Tần Ninh!”

Sở Ngọc Thanh điềm tĩnh nói: “Vốn dĩ, ngươi có thể trở thành con rể của nhà họ Sở ta. Nhưng muội muội xinh đẹp như tranh của ta đã có hôn ước với ngươi mà ngươi lại giở trò hạ lưu với tiểu thư Lăng gia, quả thật khiến người ta vô cùng đau lòng!”

“Hôm nay, còn không biết xấu hổ mà ra tay giết chết Thẩm Uyên của Thẩm gia, uổng công coi ngươi là thiếu niên thiên tài đệ nhất thành Lăng Vân, bây giờ thật khiến người ta ghê tởm!”

Tần Ninh khẽ lắc đầu, mở miệng nói: “Ta không có thời gian tán gẫu với ngươi. Còn những chuyện mà ngươi nói, Sở Ngưng Thi ta coi thường, Lăng Phi Phi ta cũng không thèm để mắt. Cái loại nhan sắc đó mà muốn ta hϊế͙p͙? Trừ khi mắt ta bị mù, tai ta bị điếc, chứ không thì ta cảm thấy chưa đủ trình làm hầu gái của ta đâu!”

Tần Ninh cũng lười giải thích, đúng sai thế nào thì sớm muộn cũng sẽ được phơi bày.

Nhưng lời nói này rơi vào tai người khác lại thành kiêu căng tột độ.

Lăng Phi Phi, tam tiểu thư Lăng gia, tuy không xinh đẹp như Sở Ngưng Thi, nhưng trong thành Lăng Vân cũng được công nhận là mỹ nhân chỉ đứng sau Sở Ngưng Thi. Gã này còn nói chưa đủ trình làm hầu gái?

Nếu là lúc trước, thì quả thật là Tần Ninh đã bị nhan sắc của Sở Ngưng Thi làm cho mê mẩn.

Nhưng giờ nghĩ lại khuôn mặt của người phụ nữ rắn rết như cô ta, hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.

Hơn nữa, hắn là cửu mệnh thiên tử, ký ức dung hoà, nên những người con gái hắn từng gặp quả thật quá nhiều, nhan sắc như Sở Ngưng Thi, cũng không được coi là ghê gớm, còn Lăng Phi Phi lại càng không đáng nhắc đến.

Nhưng câu nói này của Tần Ninh khiến những cô gái đang vây xem xung quanh lớn tiếng trách mắng.

“Hừ, đúng là cái đồ phong lưu, còn sỉ nhục Sở công tử. Sở công tử, hãy cho hắn một bài học đi!”

“Sở công tử, gã này thật vô liêm sỉ. Chàng dạy cho hắn một bài, ta sẽ có thưởng cho chàng…”

“Tinh Môn bị huỷ rồi mà còn điên cuồng như vậy, Sở công tử, tiểu nữ không thể chịu nổi hắn nữa”.

Có thể nói, Sở Ngọc Thanh là thiên tài nhà họ Sở, mang hình tượng bạch mã hoàng tử tiêu chuẩn của thành Lăng Vân, Tần Ninh quả thật là tự tìm đường chết!

“Được, được, xem ra không thể làm cho ngươi tỉnh ngộ, vậy thì chỉ có thể giết ngươi thôi!”

Trong tay Sở Ngọc Thanh, bỗng nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm.

“Woa… Sở công tử đẹp trai quá!”

“Đàn ông dùng kiếm là đẹp trai nhất, Sở công tử, ta nguyện sinh con cho chàng…”

“Xì, dựa vào nhan sắc của ngươi mà muốn Sở công tử để ý sao? Sở công tử, ta nguyện sinh song thai cho chàng, không, tam thai…”

Trong đám người vang lên những lời mê muội.

Sở Ngọc Thanh cầm trường kiếm, nhìn Tần Ninh, khuôn mặt mang theo nét cười, trong lòng lại tràn đầy sát ý.

Tuy nói, em gái Sở Ngưng Thi đã huỷ bỏ hôn ước với Tần Ninh, nhưng dù sao cũng đã từng có hôn ước, đợi đến khi em gái trưởng thành hơn ở học viện Thiên Thần thì tương lai có thể đây sẽ là một vết nhơ.

Nhưng, chỉ cần giết Tần Ninh, người này biến mất rồi thì hôn ước từng có cũng sẽ dần bị dân chúng thành Lăng Vân lãng quên.

Cho nên hôm nay, Tần Ninh phải chết.

Giết chết Tần Ninh, đánh bại nhuệ khí của Tần Thương Sinh, đến khi Lăng gia và Sở gia chuẩn bị sẵn sàng thì sẽ nhất loạt xông lên huỷ diệt Tần gia, cục diện của thành Lăng Vân sẽ được định hình!

“Hoá ra là chơi bẩn!”

Nhìn trường kiếm trong tay Sở Ngọc Thanh phát ra linh khí nhàn nhạt, Tần Ninh thản nhiên như không mà nói: “Thế mới đúng chứ, tới so đấu thì dùng luôn binh khí cho oai!”

“Đáng chết!”

Bàn tay Sở Ngọc Thanh vung lên, một luồng kiếm khí cuộn sạch linh khí xông tới giết Tần Ninh.

Gã chính là võ sĩ Cảnh Môn cảnh cửa thứ sáu, sức mạnh trong cơ thể đủ 30 mã lực, linh khí trong cơ thể liền thành một đường, trường kiếm trong tay đều được tính toán đường đi nước bước.

Nhìn trường kiếm của Sở Ngọc Thanh, Tần Ninh lắc đầu nói: “Ngươi làm như vậy cũng gọi là kiếm thuật sao?”

Nghe thấy câu nói này, Sở Ngọc Thanh suýt nữa lảo đảo ngã xuống.

Cả thành Lăng Vân này, ai không biết Sở Ngọc Thanh gã là thiên tài kiếm thuật thế mà trong miệng Tần Ninh lại bị nghi ngờ đó gọi là kiếm thuật sao!

“Ngọc Thanh, thằng nhãi này giảo hoạt lắm, đừng để hắn làm con phân tâm. Hắn cố ý khiêu khích con đấy!”, trưởng tộc nhà họ Sở Sở Sơn Hà chợt hét lên.

Khích tướng? Hắn còn chưa cần làm vậy đâu!

Tần Ninh cười khẩy một tiếng, lui về phía sau một bước, tránh đòn của Sở Ngọc Thanh, quay lại nói với Tần Hâm Hâm: “Hâm Hâm, lấy cái kiếm gỗ mà đệ thường dùng để luyện kiếm hàng ngày đưa đây cho ta!”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả, đưa cho ta!”

“Vâng!”

Tần Hâm Hâm lập tức ném ra cái kiếm gỗ.

Kiếm gỗ kia dài ba tấc, làm từ gỗ Linh Hương, toả ra một mùi hương nhàn nhạt.

Kiếm gỗ?

Tần Ninh muốn làm gì?

Lấy kiếm gỗ để đấu lại phàm khí sao?

Kiếm gỗ là thứ mà bình thường kiếm khách vẫn dùng trong các cuộc so tài để tránh làm bị thương người khác, nhưng phàm khí thì còn có uy lực mạnh hơn cả kiếm sắt bình thường.

Kiếm gỗ lại đấu với phàm khí trường kiếm? Tần Ninh muốn chết à?

- ---------------------------
Bạn cần đăng nhập để bình luận