Phong Thần Châu

Chương 82: Đây mới gọi là lợi hại

“Cưu Thạch, ý của ngươi là lão phu lừa Thánh Đăng Phong sao?”, vẻ mặt của đại sư Khương Vinh trở nên nặng nề.

Ở Thánh Đan các, lão ta vẫn luôn làm việc rất chắc chắn, chưa từng thiên vị, giờ đây nghe ra sự nghi ngờ trong câu nói của Cưu Thạch, đương nhiên sẽ thấy không vui.

“Xin lỗi, Khương đại sư, ta không có ý này!”

Cưu Thạch vội vàng nói: “Chỉ là… chỉ là cảm thấy tài nghệ của Thánh Đăng Phong tăng quá nhanh, khó mà tưởng tượng”.

“Cho nên, ngươi phải tìm vấn đề ở chính mình đó!”

Khương Vinh lại nói: “Không thể vì thua một lần so tài mà cảm thấy không công bằng”.

“Khương đại sư dạy chí phải!”

Cưu Thạch siết chặt nắm đấm, không dám tỏ thái độ.

Khương Vinh là một vị linh đan sư thất phẩm nên lời nói có trọng lượng cực lớn ở Thánh Đan các.

Còn ông ta chỉ là linh đan sư tứ phẩm. Hai người căn bản không phải cùng một đẳng cấp.

“Được rồi, vòng thi thứ nhất, Thánh Đăng Phong giành chiến thắng, hơn nữa, Thánh Đăng Phong được nâng lên thành linh đan sư ngũ phẩm. Chuyện này, ta nhất định sẽ báo với các chủ, phát thưởng cho ngươi!”

Khương Vinh mở miệng nói.

“Cưu Thạch, ngươi cũng đừng thất vọng!”

Khương Vinh an ủi nói: “Đây chỉ là vòng thi thứ nhất thôi, còn có vòng thi tiếp theo. Nếu ngươi có biểu hiện xuất sắc thì chưa hẳn sẽ không thể kéo lại được!”

Sau đó, Khương Vinh đại sư nhìn chằm chằm vào viên Kim Minh đan này, không ngừng xuýt xoa: “Thật ra, viên linh đan ngũ phẩm này có rất nhiều chỗ đáng để nghiên cứu, nhưng cũng có vài tì vết”.

Nghe câu nói này, Thánh Đăng Phong run run khóe mắt.

Lần luyện đan này của ông ta, có rất nhiều chỗ tiểu tiết là thay đổi theo những gì hôm nay Tần Ninh đã nói thì mới thành công luyện chế ra linh đan ngũ phẩm.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, những lời Tần Ninh nói thật sự là nói trúng tim đen.

Rõ ràng là chỉ ra vấn đề về đan dược của ông ta, mà hơn nữa là liếc mắt đã nhìn thấu những điểm thiếu sót của ông ta bao nhiêu năm nay.

Lúc này, Thánh Đăng Phong đầy kinh ngạc và vui mừng trong lòng. Lần này con trai mình đã thật sự nhặt được bảo bối rồi!

Sau khi trở về, nhất định phải thật tâm cảm ơn Tần Ninh.

Người này, chính là một yêu nghiệt!

Mà trong lòng Khương Vinh lúc này, lại có nhiều chỗ nghi ngờ. Kim Minh đan này luyện ra, quả thật khiến người ta cảm thấy có rất nhiều điều kỳ lạ.

Một số chỗ có cách xử lý mà khiến lão ta cảm thấy lạ lùng.

Xem ra, phải tìm lúc nào hỏi cặn kẽ Thánh Đăng Phong mới được.

Mà lúc này, trong lòng Cưu Thạch cũng có chút chán nản.

Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thánh Đăng Phong lại có thể đạt tới cảnh địa linh đan sư ngũ phẩm.

Điều này quả thật quá khó tin.

“Được rồi, chúng ta tiến hành bài thi tiếp theo, phần thi hỏi đáp. Hai người các ngươi có thể hỏi đối phương một vấn đề nào đó!”

Khương Vinh nhàn nhạt nói: “Lần thi này, cho mỗi bên các ngươi một đêm suy nghĩ, cũng có thể tra cứu sách cổ, thậm chí hỏi người khác. Nhưng ta nghĩ, dựa vào trình độ thuật luyện đan của các ngươi thì chỉ sợ là ở đế quốc Bắc Minh này không có ai mà hỏi”.

“Câu hỏi!”

Bàn tay của Cưu Thạch vung ra, ba phong thư giấy trắng xuất hiện trước mặt Thánh Đăng Phong.

“Cưu Thạch sư đệ, ba câu hỏi này, ngươi trả lời cho tốt vào!”, Thánh Đăng Phong lúc này vô cùng vui vẻ, giao câu hỏi của mình cho Cưu Thạch.

Vẻ mặt Cưu Thạch lạnh lùng, biểu cảm cũng trở nên khó coi.



Cùng lúc này, ở một bên khác, Tần Ninh phù một hơi, lau mồ hôi.

“Phá linh đan, Tố linh đan, Hồi linh đan!”

Thánh Tâm Duệ đứng một bên theo dõi đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Tần Ninh một mạch mở ba lần lò luyện đan, luyện thành công ba loại linh đan trong một buổi chiều.

Điều này quả thật khiến người ta không thể tin nổi.

Nhưng chuyện này lại thành thực mà xuất hiện trước mặt họ.

Đôi lông mày đang cau lại của Diệp Viên Viên lúc này cũng giãn ra, trông thanh thuần động lòng người.

Thuật luyện đan của Tần Ninh quả thật không tầm thường. Tuy nàng không hiểu rõ thuật luyện đan nhưng ít nhất có thể nhìn ra, thuật luyện đan của Tần Ninh không giống như bình thường.

“Vứt đi!”

Lúc này, Tần Ninh đứng một bên, thản nhiên nói.

“Vâng!”, Thánh Tâm Duệ đứng một bên lập tức đáp lời, nhưng lại chợt sững người, hay tay bưng khay đựng đan dược cũng run rẩy.

Gì vậy? Vứt đi ư?

Đùa sao, mất một buổi chiều luyện ra ba loại linh đan sao lại vứt đi?

Linh đan này cho dù là màu sắc hay dược hiệu thì đều có thể nói là điển hình mà!

Nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Thánh Tâm Duệ, Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Lửa luyện đan bây giờ của ta, tuy đã đạt tới màu cam trung đẳng, đủ để luyện chế linh đan trung đẳng nhất phẩm”.

“Nhưng, ba loại linh đan này phải là tầng cao nhất của linh dược nhất phẩm, dựa vào cấp độ lửa luyện của ta bây giờ mà dùng để luyện chế thì xuất hiện vài vấn đề!”

“Vứt nó đi. Mấy hôm nữa ta sẽ luyện chế lại!”

Nghe câu nói này, Thánh Tâm Duệ hiểu ra ngay.

Tần Ninh không hài lòng với ba loại linh đan mà mình luyện chế ra!

Cái gì gọi là lợi hại?

Đây chính là lợi hại!

Áp lực vô hình là yếu tố trí mạng!

Tần Ninh lúc này có thể dễ dàng nói vứt đi ba loại linh đan mà hắn coi như báu vật.

Trong mắt Tần Ninh, ba loại linh đan này chỉ có thể nói là tầm thường, vốn dĩ không có tư cách để ra đời từ bàn tay của hắn.

“Vâng, ta hiểu rồi!”

Thánh Tâm Duệ cầm ba loại linh đan lên, trong lòng cảm thán.

Cái gì gọi là thiên tài?

Đây mới là thiên tài!

Hơn nữa sự kiêu ngạo này phát ra từ trong xương tủy của Tần Ninh.

Hắn cảm thấy linh đan mà mình luyện chế ra, không thuộc trình độ của hắn nên thật lòng không có chút tiếc nuối nào.

Bưng ba loại linh đan, trong lòng Thánh Tâm Duệ lại rối rắm.

Trước khi gặp Tần Ninh, hắn ta tự xưng là thiên tài đan thuật.

Nhưng bây giờ, so sánh với Tần Ninh, quả thật hắn ta kém cỏi tới mức đáng thương. Thiên tài cái khỉ gì, người giỏi còn có người giỏi hơn, so với Tần Ninh, hắn ta chính là ếch ngồi đáy giếng.

“Tâm Duệ, con làm gì đấy?”

Đúng lúc này, một tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của Thánh Tâm Duệ.

“Cha!”

Thánh Tâm Duệ nhìn thấy cha mình, Cưu Thạch và Khương Vinh đại sư thì biết, vòng thi thứ nhất đã kết thúc.

Nhìn vẻ mặt của cha thì chắc là đã thắng rồi.

“Hả? Phá linh đan, Tố linh đan, Hồi linh đan?”

Nhìn ba loại đan dược trong ba bình pha lê trong suốt, Khương Vinh đại sư bỗng trở nên kích động.

Không quan tâm tới hình thức, Khương Vinh đại sư tiến lên trước, kinh ngạc vui vẻ nói: “Ba loại linh đan nhất phẩm này đã sớm thất truyền phương pháp luyện đan rồi, tại sao vẫn còn có người luyện chế được?”

“Chậc chậc, ba loại linh đan nhất phẩm này còn trân quý hơn linh đan nhị phẩm!”

Khương Vinh phấn khích đến nỗi quên mất lễ tiết, mở bình pha lê ra, cẩn thận nếm thử.

Bỗng nhiên, sắc mặt của Khương Vinh đại sư đỏ bừng, toàn thân kích động không thôi.

Lão ta vẫn luôn mang một vẻ thong dong, nhàn nhã mà tới giờ lại tỏ ra đầy chấn động.

“Cái này do ai luyện ra vậy?”

Khương Vinh thất thố bắt lấy cánh tay của Thánh Tâm Duệ, vẻ mặt phấn khích đến phát cuồng!

Thánh Tâm Duệ tỏ vẻ đau đớn, nhìn Khương Vinh, không nhịn nổi nói: “Khương đại sư, ông… làm con đau quá!”

“Ồ, ngại quá, quả thật xin lỗi!”

Khương Vinh vội vàng thả lỏng tay ra.

Nhưng ánh mắt nhìn Thánh Tâm Duệ vẫn mang đầy kinh ngạc vui vẻ và gấp gáp như vậy.

“Tiểu Duệ, con mau nói cho ông biết, ba loại linh đan này do vị linh đan sư nào luyện chế ra vậy?”

Khương Vinh không nhịn nổi nhiệt tình hỏi. Nhìn vẻ thất thố của Khương Vinh như vậy khiến Thánh Đăng Phong và Cưu Thạch cũng thầm kinh ngạc không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận